Một sự im lặng đáng sợ, to hơn cả tiếng la hét, lan ra khắp nơi, tiếp nối bởi tiếng vang của thanh sắt vung mạnh, đập vào vài kẻ xung quanh mà không chút thương tiếc.
Tiếng thịt nát và xương gãy vang lên không ngừng.
“Đã đến tận đây rồi mà còn phải chịu đựng cái sự phiền phức này, sao lại còn ồn ào như thế chứ?”
Phá vỡ sự im lặng là giọng nói mệt mỏi, nhẹ nhàng của Riegrow.
Máu chảy ra từ đầu thanh sắt hắn đang vung loạn xạ, nhuộm đỏ một vùng. Những vệt đỏ thẫm trên đôi găng tay màu xanh đậm dần dần lan ra, tạo thành những đốm đen xì.
“Thằng… thằng khốn đó…”
Ai đó lẩm bẩm, giọng run rẩy, nhưng chính câu nói ấy đã trở thành ngòi nổ.
Sự hoảng loạn lan rộng ra khắp không gian, như thể muốn xua đuổi nỗi sợ hãi đang tràn ngập không khí, và những tiếng la hét, gào thét vang lên khắp hành lang.
“Giết nó! Con quái vật đó, giết nó đi!”
Tuy nhiên, mặc cho những tiếng la hét vang lên khắp nơi, không ai dám tiến lại gần hắn trước. Thậm chí ngay cả các thành viên của chi nhánh châu Âu cũng lùi lại vài bước, vẻ mặt hoang mang, sợ hãi.
Riegrow quay lại, xoay thanh sắt to và nặng như thể nó chỉ là một chiếc bút bi, rồi cười khẽ, sau đó lao về phía trước.
Phía sau là địa ngục.
Những cơ thể chết lặng chồng chất dọc hành lang, và Taeui đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Riegrow.
Cậu đứng đó, ngây người chết lặng, không hiểu từ đâu mà tên điên này lại xuất hiện. Một lát sau cậu chợt nhận ra, người đàn ông đó chính là người mà vừa rồi còn mỉm cười nhẹ nhàng, nói chuyện về sách, với vẻ đầy cuốn hút và bình thản.
***
“Thật là không thể tin nổi…”
Taeui lẩm bẩm khi bước vào nhà ăn, lắc đầu ngao ngán.
Dù có chuyện gì đi nữa, nếu có một điểm chung giữa những người đàn ông ở chi nhánh này, thì đó chính là họ sẽ không bao giờ bỏ qua bữa ăn. Nhà ăn với đầy đủ các món cho số lượng người cần thiết, lúc này lại chật kín. Nhớ lại hôm qua và hôm kia, khi gần một nửa số thành viên của chi nhánh rời đi, nhà ăn hiếm khi vắng vẻ như vậy.
Chi nhánh châu Âu và châu Á ngồi riêng, tách biệt rõ ràng. Dù có chỗ trống ở bàn đối diện, không ai trong số họ chịu qua ngồi, thà rằng đứng ăn còn hơn ngồi vào đó.
Tuy nhiên điều khiến Taeui ngạc nhiên không phải là vậy. Đây là chuyện cậu đã dự đoán từ trước.
Điều làm cậu bất ngờ là, tất cả những người đàn ông ở đây đều có vết thương trên cơ thể. Có người đầu bị vỡ, băng vết thương đầy máu. Có người băng bó vai, cổ dán đầy cao dán. Một số người nghiêm trọng đến mức phải đeo nẹp trên tay hoặc chân.
Mới chỉ bắt đầu huấn luyện mà đã như thế này, vậy tương lai chắc chắn sẽ còn tệ hơn nữa.
Chỉ có một vài người may mắn không tham gia trận chiến tối qua, hoặc là vì họ đang vắng mặt vào lúc đó, nên không bị thương. Và Taeui cũng là một trong số ít đó. Con đường phía trước của cậu khi ấy gần như đã bị xóa sổ, chẳng thể chen vào trận hỗn chiến.
“Chà… không khí bữa sáng hôm nay thật là đặc biệt.”
Sau khi Jeong Taeui bước vào nhà hàng, Maurer theo sau, lẩm bẩm như thể đã chán ngấy mọi thứ. Maurer cũng đang dán cao trên cổ tay và khắp người. Khi ấy gã ta đã thò đầu ra để xem tình hình, và gần như bị cuốn vào đám đông, suýt nữa bị lôi đi và ăn một vài cú đấm đá. Gã không có ý định can thiệp vào cuộc ẩu đả, nhưng cũng không phải là người sẽ chịu đòn mà không phản kháng, vì vậy Maurer đã quay lại đánh người đối diện, và không ngờ chính mình cũng bị thương khá nặng.
Jeong Taeui chọn vài món tự chọn, quay lại nhìn vào trong khay đựng muỗng và nĩa, thở dài rồi chỉ lấy một đôi đũa.
“Chưa bao giờ tôi thấy dĩa và dao trông đáng sợ như lúc này.”
Tất cả những người trong nhà ăn đều như thể đang cầm vũ khí trong tay, suy nghĩ ấy không thể xua tan trong đầu cậu.
Tuy nhiên khi Jeong Taeui đặt đũa lên khay và quay đi, cậu bất chợt giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông cầm dĩa lên từ khay chứa bánh mì nướng, salad và cà phê, rồi đột nhiên nhìn về phía cậu.
“Nếu nhìn từ góc độ đó, thì chiếc đũa mà cậu cầm cũng chẳng khác gì đâu. Nếu xét kỹ, thì thế giới này chẳng thiếu thứ có thể trở thành vũ khí đâu.”
Câu nói “Đừng lo, đối với người như anh, chỉ cần một ngón tay cái cũng đủ làm vũ khí rồi” đã lên đến cổ họng Jeong Taeui, nhưng cậu cố gắng nuốt ngược lại.
Hắn ta nhìn lướt qua khay đồ ăn của Jeong Taeui, có vài miếng cơm, rau và thịt, rồi cất lời thân thiện.
“Chỉ ăn thế này thôi à? Cậu chưa từng nghe người ta nói bữa sáng phải ăn như vua sao?”
“Nghe rồi, nhưng anh có từng nghe câu ‘kẻ tám lạng, người nửa cân’ chưa?”
Jeong Taeui nhìn chăm chú vào khay của người đàn ông rồi nói, khiến hắn bật cười thích thú. Tiếng cười trầm thấp, nhẹ nhàng, khiến không khí trở nên dễ chịu. Người đàn ông này, người mà có thể được coi là nguồn cơn của vô số vết thương ngoài kia, lại không hề có một vết thương nào trên người. Bộ đồ của hắn ta cũng hoàn toàn chỉnh tề, không có chỗ nào lộn xộn.
“Hmm… Chỗ ngồi trống khó mà tìm thấy nhỉ… À, đằng kia có hai chỗ trống kìa. Đi không?”
Hắn ta rất tự nhiên nói chuyện với Taeui. Taeui hơi lúng túng, định từ chối bằng cách viện lý do gì đó, nhưng khi quay lại, cậu nhận thấy rằng Maurer vốn không thích bị dính líu vào những chuyện như vậy, đã lùi ra xa và ngồi ở một bàn khác.
Taeui im lặng trong trong chốc lát suy nghĩ lý do, nhưng cậu thấy thật buồn cười nếu nói rằng “Anh là người của chi nhánh châu Âu, nên tôi không thể ăn cùng anh được”, mà cũng không thể nói thẳng “Anh là viên đá sắc nhọn, tôi không biết khi nào sẽ bị anh làm tổn thương, nên tốt nhất sẽ tránh xa anh thì hơn” vì vậy cậu chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, đây là dấu hiệu không tốt.
Chú đã khuyên cậu rằng chỉ cần đừng để mình nổi bật thì mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp, và Taeui cũng đã ghi nhớ lời khuyên đó trong lòng. Thực ra cậu cũng muốn như vậy từ lâu, không cần phải nghe lời khuyên để nhận ra điều đó.
Đêm qua cậu không ngờ rằng người sẽ ở trong phòng của mình lại chính là người đàn ông đó, thật không may lại còn bị phát hiện ngay lập tức. Nhưng cậu nghĩ chắc sẽ chỉ có vậy thôi, và may mắn là mọi chuyện qua đi mà không có vấn đề gì – mặc dù mấy tên gây chuyện ồn ào ở hành lang lại gặp phải rắc rối lớn – nên cậu đã thở phào nhẹ nhõm, quyết định rằng từ giờ sẽ chỉ sống lặng lẽ, tìm những góc khuất và chỗ an toàn mà thôi.
“Cậu có lo lắng không?”
Người đàn ông đang cười tươi trước mặt bỗng cất tiếng nói chuyện với cậu, Taeui không thể ngờ rằng hắn ta lại chủ động bắt chuyện. Cậu nghĩ rằng chuyện ngày hôm qua chỉ là chuyện đã rồi, hôm nay sẽ là chuyện khác, và chắc chắn mọi chuyện sẽ trôi qua bình thường.
Taeui dừng đôi đũa ăn cơm lại, lạnh lùng hỏi lại người đàn ông ngồi đối diện.
“Lo lắng à, lo lắng cái gì?”
Đây không phải là một câu trả lời có ý nghĩa là không lo lắng. Có rất nhiều điều khiến Taeui lo lắng, nhưng không rõ hắn đang hỏi về điểm nào. Có phải về việc nhân vật đáng chú ý nhất lại chủ động nói chuyện với cậu? Hay là việc hắn ta đang nói chuyện một cách thân mật đến khó hiểu? Hay là ánh mắt lạnh lùng từ những người ngồi ở bàn 6 chỗ mà nhóm người chi nhánh châu Âu đã chiếm hết?
Người đàn ông cười sau khi nghe câu trả lời của Taeui.
“Ngồi ngay giữa bàn mà chỉ có những người của chi nhánh châu Âu, tôi nghĩ cậu có gan đấy.”
Câu nói được truyền đi nhẹ nhàng kèm theo nụ cười giả tạo, khiến Taeui phải quay sang lườm hắn, trong khi vẫn giữ đũa trong miệng.
“Chính anh là người bảo tôi đến đây. Mà chỗ khác cũng chẳng có chỗ trống.”
Taeui nói vậy nhưng trong lòng thực sự không thoải mái. Không chỉ bàn cậu ngồi mà hầu hết bàn xung quanh đều là người của chi nhánh châu Âu. Những ánh mắt như những mũi tên dội về phía cậu như cơn mưa. Có lẽ họ đang muốn nói “Mày và bạn của mày cút ngay sang chỗ khác,” nhưng điều đó không xảy ra, phần lớn là vì người đàn ông ngồi trước mặt cậu.
Những người đàn ông ngồi cùng bàn với Jeong Taeui, kể cả một gã có trang bị vũ khí, khi Riegrow ngồi xuống đều im lặng, không dám nói gì. Chính khoảnh khắc đó, Jeong Taeui có thể đoán được rằng tên Riegrow này chắc chắn được đối xử rất đặc biệt trong chi nhánh của mình.
…Nếu nhìn kỹ, có lẽ không phải vì hắn là thành viên chi nhánh châu Âu nên mọi người mới sợ hãi, mà có lẽ chỉ đơn giản là hắn ta có thói quen dằn mặt những kẻ khiến mình khó chịu.
“Chắc là anh ta cũng hành xử thế ngay trong chi nhánh của mình nhỉ…?”
Jeong Taeui lầm bầm một mình trong lúc ăn, không biết Riegrow có nghe thấy không, nhưng hắn ta liền hỏi lại.
“Ai cơ?”
Jeong Taeui hơi dừng đũa một chút, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục ăn rau như không có chuyện gì xảy ra.
“Không được, không được. Mình phải thật kín đáo, không thể để ai chú ý.” Nghĩ vậy, cậu tự nhủ mình không được để lại ấn tượng gì, dù tốt hay xấu, chỉ cần không bị chú ý là tốt nhất. Ăn xong rồi phải đi ngay, không được để ý người đàn ông này nữa.
Không nói lời nào, Jeong Taeui tiếp tục ăn. Một lúc sau, những người từ chi nhánh châu Âu ngồi cùng bàn đã đứng dậy rời đi như thủy triều. Có bốn chỗ trống ngay lập tức nhưng không ai đến ngồi.
“À mà, hình như tôi vẫn chưa nghe tên cậu nhỉ?”
Riegrow lẩm bẩm, khi Jeong Taeui nghe thấy lời đó, trái tim cậu như rớt xuống.
Xong rồi. Mọi chuyện dần trở nên tồi tệ hơn. Dù việc gặp người mới hỏi tên là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi câu hỏi đó thốt ra từ miệng người đàn ông này, nó lại không hề bình thường chút nào.
“Ừm— Tôi có thể hỏi một câu không?”
Jeong Taeui không trả lời câu hỏi, chỉ giả vờ thong thả liếm môi, cố tỏ ra bình tĩnh rồi hỏi ngược lại. Riegrow nhướng mày như thể bảo cậu nói đi.
“Anh thường hay hỏi tên người khác lắm sao?”
Jeong Taeui nghĩ rằng Riegrow là một người không quan tâm đến người khác, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, có lẽ Jack the Ripper* cũng đã từng hỏi ‘Tên cô là gì?’ khi gặp một cô gái bán hoa lần đầu tiên.
(Jack the Ripper, Jack Đồ tể hay Jack Phanh Thây, là một kẻ giết người hàng loạt không rõ danh tính, hoạt động ở những khu vực có đa phần người nghèo sinh sống, xung quanh khu Whitechapel, Luân Đôn, Anh vào năm 1888.)
Nghe câu hỏi đó, Riegrow khẽ nở một nụ cười như thể thấy thú vị.
“Thường thôi. Nếu không biết tên thì gọi sẽ rất bất tiện, phải không? Cậu không nghĩ vậy à?”
“Tôi sẽ chỉ hỏi người mà tôi sẽ gặp thường xuyên thôi, nếu không thì không cần biết tên làm gì.”
Jeong Taeui không rõ Riegrow có hiểu ý mình nói hay không, nhưng hắn ta chỉ khẽ gật đầu như hiểu. Jeong Taeui thì tiếp tục nhai cơm mà chẳng biết vị của nó, rồi lặng lẽ nhìn hắn ta.
Nếu nhìn từ bên ngoài, có lẽ ai cũng sẽ nghĩ đây là một thanh niên khá bảnh bao. Dù có hòa mình vào đám đông ở khu phố sầm uất, anh ta vẫn nổi bật, nhìn vừa gọn gàng lại dễ chịu. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy thật ra người này cũng đẹp trai.
Cảnh hắn ta cắn miếng bánh mỳ nát vụn và ăn một cách không ngăn nắp cũng trở thành một bức tranh đẹp. Chàng trai này, lúc xem trên màn hình thì chưa cảm nhận được, nhưng khi gặp thực tế thì có vẻ còn khá trẻ. Có thể hắn ta còn nhỏ tuổi hơn Jeong Taeui một hoặc hai tuổi. …Hoặc cũng có thể theo lời đồn đại, nếu tắm trong mệt mỏi thì sẽ trẻ lại, có thể hắn già hơn cậu nghĩ.
“Anh bao nhiêu tuổi?”
Jeong Taeui chống khuỷu tay lên bàn và nhìn chằm chằm vào Riegrow một cách thiếu lễ phép, lại bất ngờ hỏi một câu hoàn toàn không hợp lễ nghĩa mà chẳng hề tỏ ra e ngại.
Riegrow có vẻ hơi bất ngờ trước câu hỏi, nhưng lại trả lời với vẻ mặt như đang nhịn cười.
“Cậu thường hay hỏi tuổi người khác lắm sao? Hay là cậu nghĩ tôi sẽ gặp cậu nhiều đến mức không biết tuổi thì sẽ bất tiện?”
Nhìn vẻ mặt như đang thấy thú vị của Riegrow, Jeong Taeui không hỏi thêm nữa. Cậu chỉ cảm thấy tâm trạng càng lúc càng nặng nề. Lỡ có gặp lại thì có lẽ cũng chỉ coi như quen biết, biết đâu khi đối mặt trong trận đấu hắn ta sẽ tha cho mình một chút.
Nhưng chú đã nói rồi. Đừng để người khác chú ý đến mình.
Đã muộn rồi, chú ạ. Con phải làm sao đây? Nếu con chết đi, đừng quên đốt sách với con nhé.
Trong khi nhai cơm và tự nói với mình những lời như di nguyện, chợt ánh mắt của Jeong Taeui dừng lại trên bàn tay của Riegrow khi anh ta cầm cốc cà phê lên. Chiếc găng tay sạch sẽ và có màu tối bao phủ đôi tay ấy mà không có chút lơi lỏng nào.
“Anh thích găng tay à? Hình như anh lúc nào cũng đeo.”
“Ừ?”
Riegrow nhìn vào tay mình như thể vừa mới để ý. Sau đó hắn ta nắm tay lại, mở ra vài lần rồi lắc đầu.
“Không phải vậy đâu. Chỉ là đeo vào đỡ phiền phức hơn thôi.”
“Vậy sao lúc nào cũng đeo găng tay?”
“Vì tôi không thích tay mình bị dính máu, nó dính dính, lại khô cứng, khó rửa sạch.”
“Nhưng mà đi ăn ở đây thì có khi nào tay anh dính máu đâu…”
Jeong Taeui định nói tiếp với vẻ mặt như không tin nổi, nhưng lời chưa kịp dứt thì một người đàn ông đột nhiên xông vào, mở cửa nhà ăn một cách thô bạo và chạy thẳng về phía họ.
Người đàn ông không phải là thành viên cùng nhóm với Jeong Taeui, và họ chưa từng trò chuyện trước đây, nhưng giờ đây gã đứng đó, gương mặt cứng đờ đầy tức giận, đôi mắt đỏ ngầu như muốn xé tan Riegrow, rồi đột ngột xông vào.
“Riegrow! Đây là khẩu súng mà mày dùng để giết Croy!”
Với giọng điên cuồng, người đàn ông giơ lên một khẩu súng lục ổ xoay cỡ 50.
Máu trong mặt Jeong Taeui lập tức rút hết. Thằng điên này! Ai lại mang một món vũ khí nguy hiểm như thế vào một nhà ăn để quậy phá từ sáng sớm như thế!
“Muốn chết thì tự mày chết đi, thằng khốn…!”
Jeong Taeui không có chút lòng dũng cảm để đứng chắn trước Riegrow, chỉ khẽ lẩm bẩm chửi thề rồi vội vàng lùi sang một bên. Không biết thằng điên đó sẽ bắn loạn xạ như thế nào, Jeong Taeui nghĩ chỉ cần không tự bắn vào mình là đã may lắm rồi. Không khí trong nhà ăn lập tức trở nên hỗn loạn.
Jeong Taeui ngay lập tức tìm chỗ nấp phía sau một cây cột lớn gần đó, lo lắng nhìn xung quanh.
Với cây cột này, nếu gã ta bắn một vài phát, chắc chắn nó sẽ bị xuyên thủng. Nhưng khẩu súng 6 viên này thì chắc sẽ không bắn mấy phát vào cột đâu. Nếu có bắn thì trước khi nhắm vào cậu, gã ta sẽ phải nhắm vào người khác.
Dù không thể hoàn toàn tự tin về sự an toàn, Jeong Taeui vẫn vội vàng ẩn thân sau cây cột và bắt đầu rà soát trong người. Nhưng khi cậu thò tay vào trong túi chẳng có gì khác ngoài một đống bụi.
Chết tiệt! Cậu lắc đầu và quay đi, bất chợt nhìn thấy một người đang bò dưới bàn ở cách đó vài mét.
“Maurer!”
Jeong Taeui lập tức lao về phía gã ta. Ngay sau đó, một tiếng súng nổ mạnh như thể một vụ nổ vang lên, khiến không khí xung quanh rung chuyển. Đằng sau những mảnh vỡ không biết từ vật gì bị phá hủy văng ra, một mảnh đá vụn bay qua người Jeong Taeui. Tiếng súng làm cậu cảm thấy đau nhức cả tai. Chết tiệt, thằng điên! Nếu mày sống sót, mày sẽ phải trả giá cho cái này!
Jeong Taeui vội vàng bò về phía Maurer đang hoảng loạn nhìn xung quanh, túm lấy cổ áo gã ta. Dù Maurer có la hét hay chống cự, Jeong Taeui vẫn mạnh mẽ giữ chặt lấy người và cạy mở tay. Quả nhiên giống như mọi khi, một vật kim loại lạnh ngắt nằm gọn trong tay gã.
Jeong Taeui quay lại nhìn và thấy giữa cảnh hỗn loạn trong nhà hàng, Riegrow vẫn đứng đó một cách điềm tĩnh, không hề thay đổi biểu cảm. Và ở khoảng cách vài mét, một người đàn ông đang nhắm súng về phía hắn ta.
Cảnh tượng trước mắt khó mà tin được.
Bàn ăn làm từ gỗ tuyết tùng, lớn đến mức phải cần vài người lực lưỡng mới di chuyển nổi, đã bị Riegrow nhẹ nhàng lật nhào xuống đất. Sau đó hắn không tốn chút sức nào đá chiếc bàn thành một tấm khiên chắn, đẩy nó về phía người đàn ông kia.
BÙM!!!
Lại một tiếng súng như xé toạc màng nhĩ vang lên. Cái bàn gỗ to lớn bay về phía người đàn ông, bị đạn bắn trúng và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Những mảnh vụn của gỗ văng ra khắp nơi và rơi xuống quanh người Riegrow, nhưng hắn chỉ hơi nghiêng người tránh đi, không hề bị thương.
“Chỉ còn bốn viên nữa thôi, đúng không?”
Riegrow thì thầm, giọng vẫn điềm đạm. Hắn lùi về phía sau một cây cột, rồi đẩy chiếc bàn khác đổ xuống và dùng chân giữ lấy chân bàn. Sau đó hắn ném chiếc bàn về phía người đàn ông kia.