—Họ không còn ở Serengeti nữa.
—Nghe nói Ling Xinlu đã bị thương rất nặng, suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng.
Jeong Taeui đã gọi điện cho Ilay mấy ngày trước. Khi đó, Ling Xinlu đã bị thương từ lâu rồi. Nhưng Ilay hoàn toàn không nhắc gì về chuyện đó.
Không, điều đó có thể hiểu được.
Jeong Taeui biết rằng Ilay không phải là người cố ý kể chuyện Ling Xinlu bị thương, càng không phải là người sẽ nói rằng cậu ta bị thương do đánh nhau với hắn. Cũng như lý do đánh nhau—vốn dĩ quan hệ giữa họ không tốt, nên chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể dẫn đến xung đột. Jeong Taeui có thể nghĩ ra hàng trăm lý do tại sao họ lại đánh nhau.
Thế nhưng.
Việc Ling Xinlu bị thương, hay việc Ilay rời đi—tất cả những lời đột ngột đó, đầu óc cậu vẫn chưa thể tiếp nhận. Jeong Taeui sững sờ nhìn người đối diện. Raman nhìn cậu, rồi khẽ mỉm cười. Chỉ đến lúc đó, Jeong Taeui mới nhận ra rằng Raman nói ra những điều này chỉ để thấy vẻ mặt hiện tại của cậu.
Raman cực kỳ ghét Jeong Taeui, thậm chí có thể nói là gần như căm hận. Nhưng vì sao chứ? Dù vậy, vào lúc này, những chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.
“…Tôi――cần phải đi.”
Jeong Taeui thất thần lẩm bẩm. Gương mặt không còn chút biểu cảm nào của cậu khiến Raman im lặng quan sát. Raman híp mắt lại một cách hài lòng, rồi điềm tĩnh nói:
“Tiếc quá. Nhưng không thể nào đâu.”
***
Thực ra, nghĩ kỹ lại thì giờ cũng đã quá muộn rồi, và có thể chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Đã gần một tháng kể từ khi Jeong Taeui bị đưa đến đây. Nếu Ling Xinlu đã bị thương ngay sau khi cậu vào đây, thì bây giờ mọi chuyện chắc hẳn đã có kết quả. Hoặc cậu đã hoàn toàn hồi phục, hoặc dù vẫn còn khó khăn trong việc đi lại nhưng cũng đã khá hơn. Còn nếu trong trường hợp tệ nhất—dù thế nào đi nữa thì kết luận cũng đã có rồi. Kể cả khi cậu ra ngoài để kiểm tra, tình hình cũng chẳng thay đổi được gì.
Thế nhưng.
Jeong Taeui đưa tay lên xoa miệng và cằm như muốn trấn tĩnh. Cậu cũng không thể che giấu sự bồn chồn đang hiện rõ trong cử chỉ của mình. “Tình trạng nguy hiểm”—rốt cuộc là nguy hiểm đến mức nào? Bây giờ thì sao? Cậu có ổn không? Hay không ổn?
Ilay đã rời khỏi nơi này. Ngay sau cuộc điện thoại với Jeong Taeui, gần như không có chút khoảng cách thời gian nào. Vậy hắn đã đi đâu? Rời khỏi nơi này sao?
…
Dù có nghĩ thế nào cậu cũng không tìm ra câu trả lời. Chỉ có hàng ngàn suy đoán vô căn cứ cứ thế nổi lên, làm rối loạn tâm trí. Những suy nghĩ hỗn loạn biểu hiện rõ qua những ngón tay. Lực bấm chặt vào môi ngày càng mạnh, thể hiện sự sốt ruột.
Cậu muốn rời khỏi đây, ngay lập tức, ngay bây giờ. Nhưng cơ thể này lại bị giam giữ không có thời hạn. Không—có lẽ cậu vẫn có thể nhẫn nhịn trong thời gian này. Nếu chỉ bị giữ lại đây thêm vài ngày rồi được thả ra thì vẫn có thể chịu đựng được. Bởi vì lý trí của cậu đã nhắc nhở rằng, dù có ra ngoài bây giờ thì tình hình cũng chẳng thay đổi gì cả.
Thế nhưng cái cảm giác không biết bao giờ mới có thể rời đi lại đốt cháy sự kiên nhẫn, khiến lòng cậu trở nên rối bời, như bị thiêu đen thành tro bụi.
…Hy vọng mọi chuyện không nghiêm trọng đến mức đó. Nếu Gable đã phải dìu cậu ta ra ngoài, thì có lẽ đó không phải là một vết thương nhẹ. Nhưng dù gì đi nữa, nếu có Gable ở đó, anh ta chắc chắn đã ngăn chặn mọi chuyện trước khi chúng trở nên quá tệ.
Làm ơn…
Jeong Taeui bất giác cảm thấy đau nhói, khiến cậu nhíu mày. Có vẻ như cậu vừa mất tập trung. Khi định thần lại, cậu nhận ra rằng mình đang cắn chặt vào đốt ngón tay trỏ. Lớp da mỏng bị rách, sưng đỏ lên và nhói buốt. Jeong Taeui chép miệng.
“Trấn tĩnh lại đi, Jeong Taeui. Mày biết rõ mà. Dù có hoảng loạn thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Bình tĩnh lại đi.”
Cậu vỗ nhẹ vào ngực mình, ngay phía trên tim, ấn xuống hơi mạnh một chút. Nhưng dù làm vậy, suy nghĩ đang thiêu đốt lòng cậu vẫn không chịu biến mất.
Jeong Taeui thở dài rồi đứng dậy. Có lẽ do cậu cứ ngồi im lặng một mình trong căn phòng tối om này mà cảm giác bất an càng lúc càng lớn hơn. Thà lao đầu xuống hồ nước giữa sân trong đến khi ngất đi còn tốt hơn thế này.
Jeong Taeui hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi phòng. Nhưng ngay khi bước đến hành lang, cậu hơi sững lại.
Mặt trời đã lặn từ lúc nào.
Jeong Taeui nhìn lên bầu trời đang dần tối sầm, lòng chợt dâng lên một nỗi hoang mang mơ hồ. Cậu không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh đến vậy. Cậu không hề hay biết cứ thế ngồi bất động trong phòng, chìm đắm trong những suy nghĩ rối ren.
“Thật là… Jeong Taeui, may cần phải tỉnh táo lại. Bình tĩnh đi nào.”
Cậu lại chép miệng.
Tình trạng này không tốt chút nào. Cậu hiểu rất rõ tâm trí sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến mức nào nếu cứ đắm chìm vào những suy tư không thể giải quyết được. Những phiền não mà ta không hề nhận ra, không hề ý thức được, sẽ gặm nhấm tâm hồn ta, khiến nó trở nên u tối và mục rữa.
Jeong Taeui lại gõ vào chỗ gần tim mình, lần này mạnh hơn một chút so với trước đó, lặp đi lặp lại vài lần. Rồi đột nhiên, cậu bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trong sân giữa. Người đang ngồi ngay ngắn bên cạnh ao, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời kia chính là Jeong Jaeui.
Trên bầu trời lúc hoàng hôn, hàng chục con chim bay thành đàn, lượn vòng qua lại. Anh ấy đang dõi theo chúng.
Chắc hẳn ai đó đã nuôi chúng. Một người nào đó sống trong tòa nhà gần với biệt thất, kiên nhẫn cho chim hoang ăn mỗi ngày, từng chút một thuần hóa chúng. Những con chim đã quen với việc được cho ăn vào giờ cố định, nên cứ đến lúc hoàng hôn thế này, chúng lại bay đến đây, xoay tròn theo nhịp vung của cây gậy dài mà người đó cầm. Đàn chim vẽ nên những vòng tròn rộng lớn trên bầu trời, lượn vòng và xoay chuyển. Từ xa, một tiếng huýt sáo trầm đục vang lên, thúc giục lũ chim tập hợp.
Đàn chim bay ngang qua sân giữa, lướt qua đầu Jeong Jaeui. Tiếng vỗ cánh loạn xạ hòa vào nhau, vang lên rộn ràng rồi tan dần.
Jeong Jaeui rất thích cảnh tượng này. Jeong Taeui cũng vậy, nhưng có lẽ Jeong Jaeui yêu thích khoảnh khắc này hơn nhiều. Lúc nào cũng vậy, vào thời điểm này trong ngày, anh sẽ ngồi đó, chờ đợi chúng bay qua đầu mình. Đợi âm thanh của những đôi cánh chạm vào không gian, quấn lấy từng nhịp thở của anh.
Có lẽ ngay cả khi phải sống cả đời bị giam cầm ở nơi này, anh cũng sẽ không phàn nàn. Ở đây, anh vẫn có thể sống theo cách mình mong muốn.
Jeong Taeui lặng lẽ nhìn anh trai.
Cậu chậm rãi tiến về phía sân giữa. Chắc hẳn Jeong Jaeui đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu, nhưng vẫn không quay lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, có lẽ tâm trí anh đã theo cùng lũ chim, bay vút lên bầu trời kia rồi.
Jeong Taeui ngồi xuống cách anh vài bước. Và rồi cậu cũng lắng nghe những âm thanh vụt qua trên đầu mình. Một tiếng xào xạc vang lên—một thứ âm thanh mạnh mẽ nhưng cũng thật sảng khoái, như hàng ngàn trang giấy đồng loạt tung bay trong gió. Một lần, rồi thật lâu sau, lại một lần nữa. Thi thoảng từ phía chân trời nhuốm màu ráng chiều, một tiếng huýt dài trầm bổng vang lên.
Cuối cùng mặt trời cũng khuất bóng. Chỉ còn lại một mảnh nhỏ trên bầu trời trước khi biến mất hoàn toàn, kéo màn đêm phủ xuống trong chớp mắt.
Người phía bên kia bức tường cũng đã rời đi, đàn chim cũng đã tản mát. Chỉ còn lại bầu trời dần chuyển từ màu xanh tím sang sắc chàm thẫm, rồi bóng tối tràn ngập khắp nơi.
“Tóc anh trông cũng không dài lắm nhỉ. Có dài hơn bình thường một chút, nhưng cũng không đến mức bù xù. …Mà nếu có gọi thợ cắt tóc đến, chắc cũng phải nhờ cắt luôn cho em.”
Jeong Taeui nghiêng đầu, bất chợt lên tiếng khi nhìn về phía Jeong Jaeui. Anh ấy vẫn còn đang dõi mắt theo bầu trời trống rỗng trước mặt, đến tận lúc này mới quay sang nhìn cậu. Nghĩ lại mới nhận ra, kể từ sau bữa sáng, hai người vẫn chưa chạm mặt lần nào.
Dù nơi này không rộng lắm, phạm vi hoạt động cũng có giới hạn, nhưng trong suốt cả ngày dài, ít nhiều vẫn sẽ vô tình gặp nhau vài lần. Dù vậy, nếu không gặp lần nào cũng chẳng phải điều gì quá lạ lùng. Jeong Jaeui đôi khi vì quá tập trung vào một việc gì đó mà có thể ở lì trong phòng suốt mấy ngày không bước ra ngoài. Và Jeong Taeui cũng không khác biệt là mấy.
“Thợ cắt tóc à…”
Jeong Jaeui lẩm bẩm như thể tâm trí đang trôi dạt ở một nơi nào đó. Giọng anh nghe có vẻ như không hiểu được ý của Jeong Taeui, khiến Jeong Taeui khẽ “à” lên một tiếng rồi giải thích thêm:
“Sáng nay em định đến thư phòng, nhưng thấy hắn ta vào trước, nên đành ra sân trong ngồi đợi. Anh bảo muốn gọi thợ cắt tóc mà? Còn nói là sẽ cắt ngắn đi hẳn nữa.”
“Ừ, đúng vậy… Nhưng mà… có lẽ gọi hắn đến là sai lầm rồi cũng nên.”
Jeong Jaeui khẽ lẩm bẩm.
Jeong Taeui im lặng nhìn anh một lúc, rồi nhún vai.
“Giờ lại không muốn cắt nữa à? Thế thì để em cắt vậy. Dù sao thì tóc mái dài quá cũng phiền lắm.”
“Không phải thế…”
Jeong Jaeui mở miệng, nhưng lại dừng lại giữa chừng. Rồi anh ấy khẽ đưa mắt nhìn về phía Jeong Taeui.
Trong bầu không khí mờ tối dần, sắc mặt của Jeong Jaeui trầm lặng, lắng đọng cứ như thể anh đã chìm vào suy tư từ rất lâu, và vẫn còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, anh nhìn Jeong Taeui.
“……?”
Jeong Taeui nhìn anh với ánh mắt đầy thắc mắc. Biểu cảm đó cậu đã từng thấy. Đó là khuôn mặt của một người có điều muốn nói nhưng vẫn chưa sắp xếp được suy nghĩ. Hoặc cũng có thể suy nghĩ đã được sắp xếp xong, chỉ là đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào.
“……Sao vậy? Nói đi.”
“Chúng ta ra ngoài nhé, Taeui.”
Khi Jeong Taeui khẽ gật đầu mở lời trước, Jeong Jaeui không do dự thêm nữa mà nhẹ nhàng nói.
Jeong Taeui im lặng. Đúng hơn là cậu đã mất đi lời để đáp lại. Cậu nhìn anh chằm chằm, nét cười trên gương mặt cũng dần tan biến. Trong thoáng chốc cậu thấy bối rối—tại sao đột nhiên lại như vậy?—rồi ngay sau đó, cậu hiểu ra.
Có vẻ như cuộc trò chuyện giữa cậu và Raman cũng đã lọt vào tai anh. Mà nghĩ kỹ lại cũng không có cách nào để anh không nghe thấy. Căn nhà này vốn là một không gian mở. Dù có cửa chính hay cửa sổ đi chăng nữa, thì ngoài ý nghĩa phân cách tượng trưng, chúng chẳng hề ngăn được bất cứ âm thanh nào.
“……. Anh muốn ra ngoài à?”
Sau một thoáng suy nghĩ, Jeong Taeui không trả lời mà hỏi ngược lại. Jeong Jaeui khẽ đáp lời.
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn ra ngoài. Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ mãi ở lại đây.”
“Vậy sao……. Vậy thì đi thôi.”
“Nếu em muốn vậy.”
Câu trả lời của Jeong Jaeui thật ngắn gọn. Jeong Taeui nhìn anh chằm chằm, rồi bất giác nhíu mày, đưa tay lên gãi đầu.
“Ra ngoài thì tốt thôi, nhưng ra kiểu gì đây?”
“Ừm…… bằng cách nào đó.”
Jeong Jaeui chẳng có vẻ gì là đang lo lắng. Nhìn anh ngẩn ngơ một lúc, Jeong Taeui bật cười.
Phải rồi, cậu chưa từng thấy Jeong Jaeui lo nghĩ về điều gì cả. Đứng trước một lựa chọn, anh có thể đắm chìm trong suy tư, nhưng chưa bao giờ cảm thấy “bối rối” theo cái cách người ta thường hiểu.
Suy cho cùng, đó cũng là chuyện hiển nhiên. Bởi vì theo những gì Jeong Taeui biết, Jeong Jaeui chưa bao giờ cần phải băn khoăn về bất cứ điều gì. Những thứ anh muốn, bằng cách này hay cách khác, đều sẽ trở thành hiện thực. Những điều mà người khác phải coi như phép màu mới có thể xảy ra, với anh chỉ đơn giản là chuyện thường ngày. Vì vậy có lẽ ngay cả bây giờ, nếu anh muốn, một trận động đất có thể xảy ra ngay gần đây, làm sập bức tường và mở ra một con đường để anh có thể bước ra ngoài mà chẳng gặp chút trở ngại nào. Dù vậy, Jeong Taeui vẫn không thể nào chấp nhận được thực tế rằng vận may ấy là do chính cậu mang đến cho anh.
“…….”
Jeong Taeui bật cười khe khẽ như đang thở dài, nhìn anh.
Nhưng vận may của Jeong Jaeui không phải là thứ xuất hiện khi anh mong chờ. Bất cứ khi nào anh muốn một điều gì đó, anh sẽ nghĩ cách để đạt được nó. Và khi anh bắt tay vào làm, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ, đó là cách mà vận may vận hành trong cuộc sống của anh. Vì vậy Jeong Taeui nhanh chóng nhận ra lý do vì sao anh lại nói ra những lời này.
“Anh định làm vũ khí để giúp em ra ngoài à?”
Cậu hỏi nhẹ nhàng nhưng Jeong Jaeui không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Jeong Taeui khẽ cười, trong tiếng cười đó có một tiếng thở dài lặng lẽ.
“Nếu anh phải làm điều mà mình không muốn chỉ vì em thì không cần đâu.”