Jeong Taeui gần như chạy thục mạng, thi thoảng liếc nhanh về phía sau. Đúng lúc đó, cậu trông thấy một người vừa quẹo qua góc hành lang. Là thanh niên lúc nãy, chủ nhân của chiếc điện thoại này.
Vừa thấy Jeong Taeui, cậu ta liền quát lên gì đó rồi lao tới với gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Nhưng dĩ nhiên để bị tóm là điều không thể chấp nhận được, thế nên Jeong Taeui không ngoảnh lại mà chỉ biết cắm đầu chạy.
“Chết tiệt. Này, tôi không giữ máy lâu được đâu. Chắc khó mà ra ngoài ngay được. Raman bắt anh tôi chế tạo vũ khí cho hắn, không làm thì không được thả. Nếu bên ngoài gây áp lực, hắn nói sẽ giam luôn dưới tầng hầm rồi giả vờ như không biết gì. … Nói chung tạm thời sẽ không gặp được đâu, nhưng tôi không có bỏ trốn. Sau này nếu có gặp lại, đừng có nhào vô ngay đấy.”
“…ㅡChết tiệt. Chỗ đó mà muốn từ bên ngoài đưa em ra thì rất khó.”
Giọng nói vọng ra từ điện thoại có chút vội vã, nhưng thoáng nghe lại chẳng khác gì bình thường. Dù âm điệu thấp xuống, nhưng có lẽ là hắn đang tức giận.
Jeong Taeui im lặng một lát.
Chuyện này cậu đã biết từ trước rồi. Nếu dễ dàng đưa người ra ngoài thì Jeong Taeui đâu còn mắc kẹt ở đây đến giờ. Dù Ilay Riegrow có liều lĩnh đến đâu thì cũng không thể tùy tiện xông vào nơi này. Đụng vào hoàng tộc Trung Đông là tự chuốc họa vào thân.
“Biết rồi, biết rồi. Chắc sẽ mất chút thời gian nhưng mà―――.”
“Taei. Em có muốn rời khỏi đó không?”
Trước khi Jeong Taeui kịp nói gì, Ilay bất ngờ hỏi. Jeong Taeui khẽ tặc lưỡi.
“Nếu mà ra được thì tất nhiên là―――.”
Cậu bỗng ngậm miệng lại. Số người đuổi theo phía sau đã tăng lên hai. Đã vậy, phía trước còn có một người khác xuất hiện. Có vẻ như sẽ chẳng thể giữ điện thoại lâu hơn nữa.
“… Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sau một thoáng trầm ngâm, giọng nói kia cất lên, trầm đục mà nặng nề. Và sau câu nói ngắn gọn ấy, thanh âm chậm rãi nhưng đầy kiên quyết của hắn vang lên.
“Nhưng Taei, hãy nhớ kỹ điều này. Bằng cái giá mà tôi phải trả, tôi nhất định sẽ lấy lại từ em một cách xứng đáng.”
“…Gì cơ…?”
Jeong Taei ngập ngừng giữa chừng.
Bỗng dưng cậu có một cảm giác rợn người. Một thứ cảm giác khó tả cứ dâng trào trong lòng,như thể cậu đã phạm phải một sai lầm nào đó. Có lẽ đây chính là cảm giác khi người ta bước qua cây cầu mà không thể quay đầu lại.
Jeong Taei “ơ, ơ” vài tiếng rồi tiếp tục cắm đầu chạy, đến mức hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Nhưng khoảng cách giữa cậu và những kẻ đuổi theo ngày càng bị thu hẹp. Cậu vốn tự tin vào khả năng chạy của mình, nhưng bị ba người truy đuổi cùng lúc thì không còn cách nào thoát được.
Và rồi—
Một tên trong số đó chộp lấy vai cậu.
“Chết tiệt.”
Jeong Taei lẩm bẩm một câu ngắn ngủi rồi theo bản năng vung nắm đấm đập thẳng vào mặt người đó. Đánh xong, cậu mới nhận ra đó chính là chủ nhân của chiếc điện thoại. Có chút áy náy thật đấy.
‘Taei?! Em đang làm cái quái gì vậy?!’
“Tôi đang cố gọi điện đây, bị truy đuổi. À, khỉ thật, sắp bị tóm rồi.”
Jeong Taeui vừa thở hổn hển vừa đáp gọn từng câu. Chạy trốn, giằng co, gọi điện—cậu sắp kiệt sức mà chết mất thôi. Dù sao thì cũng chẳng thể chạy thoát được nữa. Trước mặt cậu chính là nhà vệ sinh. Nếu đã bị tóm đến nơi, thì chui vào đó cố thủ ít giây còn hơn.
RẦM!
Cậu lao vào trong, đóng sập cửa lại mạnh đến mức suýt làm nó bật tung. Nhưng trước khi kịp chốt khóa, một tên đã dùng cả thân mình lao tới chặn cửa, khiến cậu không thể gài then kịp.
‘Taei! …Mẹ kiếp…! Đừng có mà tự tiện làm mình bị thương khi chưa được phép!’
“Bị thương thì người đau là tôi chứ đâu phải anh… Á—ái—ái—!!!”
Cậu cố đóng cửa thì bị kẹt ngón tay vào khe hở. Đau đến nỗi nước mắt chực trào. Nghĩ đến chuyện mình phải khổ sở thế này chỉ để gọi một cuộc điện thoại, cậu lại càng muốn khóc hơn.
Cậu có thể trụ được mấy giây nữa đây? Có lẽ sau cuộc gọi này, cậu sẽ không thể dùng lại chiêu này lần hai. Hoặc cũng có thể đây là lần cuối cùng cậu có thể liên lạc với bên ngoài trước khi bị bắt.
Hình như cậu vẫn còn điều gì đó chưa nói. Một điều gì đó cần phải nói.
Jeong Taei bồn chồn nghĩ ngợi.
‘Tại sao em lại làm tổn thương bản thân tùy tiện như thế?! Khốn kiếp! Sao em cứ đâm đầu chạy theo anh ta một cách ngu xuẩn như vậy chứ…?!’
Jeong Taei vừa há miệng định phản bác thì ngay lập tức, một tràng quát tháo dữ dội từ bên kia đầu dây khiến cậu giật mình co rụt vai lại. Mắt cậu trợn to.
Cậu đã chứng kiến cảnh người đàn ông kia nổi giận vô số lần. Không chỉ đơn thuần là nổi giận, mà cậu còn từng thấy hắn ta đánh người đến tàn nhẫn. Nên chẳng có lý do gì để cậu bất ngờ trước sự đáng sợ của hắn cả. Nhưng mà… nghe hắn nổi giận vì những lời chẳng đâu vào đâu như thế này… có lẽ là lần đầu tiên.
“…”
Bất chợt, một điều gì đó lóe lên trong đầu cậu. Một điều mà cậu cần phải xác nhận.
Jeong Taeui do dự trong giây lát.
Nếu có thể, cậu muốn nói trực tiếp. Cậu muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của hắn. Nhưng… không, có khi nếu hỏi thẳng, hắn sẽ nhe nanh như quái vật ngay lập tức mất. Gọi điện từ xa thế này có lẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn. Nhưng mà… dùng điện thoại để nói chuyện này thì…
Tuy nhiên, sự do dự ấy nhanh chóng bị quét sạch bởi cảm giác gấp gáp khi cánh cửa nhà vệ sinh—thứ mà cậu đang cố hết sức để giữ chặt—bị ba gã kia dùng sức mạnh mà đẩy bung ra.
“Ilay, anh… anh có khi nào thích tôi không?”
Jeong Taeui lại bấm lưỡi. Không đúng rồi.
Không phải, ý cậu đúng là muốn hỏi chuyện đó nhưng ít ra cậu cũng có thể vòng vo một chút chứ? Tình huống cấp bách quá nên cậu lỡ hét toáng lên mất.
Thế nhưng— Không có câu trả lời. Hoặc có lẽ cậu đã không thể nghe thấy.
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, khi sự im lặng ngỡ ngàng vang lên qua điện thoại, đã bị cắt ngang ngay lập tức. Tên thanh niên lúc nãy bị cậu đấm cho một cú trời giáng hung hãn giật lấy điện thoại khỏi tay cậu và ngắt cuộc gọi.
“Ê! Đó là chuyện quan trọng nhất mà cậu lại dám tự tiện ngắt máy hả?!”
Jeong Taeui bị những gã đàn ông đè chặt xuống, gào lên giận dữ. Nhưng dù cậu có gào thét thế nào đi nữa, họ cũng chẳng hiểu được lời cậu. Thêm vào đó, nếu xét kỹ, chàng trai đã giật mất điện thoại của cậu cũng là một nạn nhân, và hiện tại, cậu ta đang tức điên lên. Có lẽ cậu ta đã bị gã đàn ông Ả Rập, người vốn là kẻ giám sát ban đầu mắng nhiếc thậm tệ.
Kèm theo những tiếng chửi rủa thô bạo của chàng trai—may mắn là Jeong Taeui không hiểu được—cậu còn phải hứng trọn một cú đấm đầy căm phẫn.
***
Jeong Taeui thở dài khi nhìn vào gương.
Trên mặt, bên thái dương phải, có một vết bầm tím to tướng, cả hai mắt đều sưng húp, môi thì rách, bên trên còn đóng vảy máu.
“Thế này mà còn dám chê người khác vô nhân tính à…? Trên đời này có cảnh tượng nào vô nhân tính hơn cái bản mặt này không chứ.”
Cậu vừa lẩm bẩm, vừa xoa nhẹ lên gương mặt phản chiếu trong gương. Chỉ cần chạm mạnh một chút là đau điếng—thậm chí có chỗ chỉ cần chạm vào thôi cũng đau—thế nên cậu chỉ dám xoa thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận.
Cậu đã bảo mấy gã kia đưa cho ít thuốc mỡ để bôi, nhưng bọn họ chẳng thèm đoái hoài. Cuối cùng, cậu đành giả vờ đáng thương trước một cô gái mặc đồ trắng đi ngang qua và lén lút xin được một ít. Vì tuân thủ quy tắc bất thành văn rằng không được tùy tiện bắt chuyện với phụ nữ ở Ả Rập, cậu chỉ ngồi co ro bên cạnh hồ sen trong sân, đợi một cô gái đi qua rồi tỏ vẻ đau đớn tột cùng. May sao, cô ấy đã lén đặt một tuýp thuốc mỡ nhỏ trên tủ đầu giường cho cậu trước khi rời đi.
Thấy vậy, Jeong Jaeui tỏ ra ấn tượng và nghiêm túc nói: “Em nên thử bán mạng cho người dân ở đây xem sao”. Jeong Taeui cũng nghiêm túc nghĩ: “Mình có nên thử không?” và nhanh chóng lắc đầu, mình có mạng đâu mà bán.
Thực ra, mặt mũi cậu trông có vẻ thê thảm vậy thôi, chứ cũng không bị thương quá nặng.
Tên thanh niên kia có lẽ muốn đánh cậu nhừ tử, nhưng ngay khi vừa giáng đủ nắm đấm, gã giám sát đứng sau liền ra tay can ngăn. Dù xét về thực tế thì cậu bị bắt cóc và giam giữ, nhưng danh nghĩa lại là “vị khách quý”, mà “khách quý” thì không thể bị đánh bừa bãi được.
Tên giám sát Ả Rập đó không phải dạng vừa. Hắn chọn thời điểm can ngăn rất chuẩn xác. Khi Jeong Taeui đã bị đánh đến mức có thể tự nhủ “Được rồi, có lẽ như này cũng coi như trả giá đủ rồi, liệu có nên chịu thêm vài cú nữa không đây?” thì hắn mới ra tay kéo thanh niên kia lại.
“Nhưng mà nghĩ lại, cũng may là gã đó không tự mình ra tay… Aizz, đau quá.”
Jeong Taeui rên rỉ khi bôi thuốc. Dù đã mấy ngày trôi qua, vết thương vẫn còn đau.
Sau khi bị đánh, cậu bị bỏ mặc suốt một thời gian, mãi đến tối hôm qua mới tình cờ phát hiện ra tuýp thuốc trong phòng ngủ. Đêm qua trước khi ngủ, cậu đã bôi một lần, sáng nay rửa mặt, ăn sáng xong lại tiếp tục bôi.
Ban đầu vết thương không rõ ràng lắm, nhưng sau vài ngày, nó “chín muồi” một cách hoàn hảo. Một bộ dạng thảm hại không thể tả. Hôm sau khi bị đánh, cậu lù lù vác bộ mặt sưng vù vào phòng ăn, ngồi xuống. Jeong Jaeui đã đến trước và đang ăn, nhìn thấy cảnh đó liền trợn tròn mắt, đặt thìa xuống bàn.
Hôm qua anh đã thấy mặt Jeong Taeui bầm dập rồi thế nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng sau đó, Jeong Taeui chợt hiểu ra, có lẽ qua một đêm ngủ dậy, mặt cậu lại càng sưng hơn.
“Có sưng nhiều lắm không?”
Vì vừa ngủ dậy, chỉ rửa mặt qua loa rồi ra ngoài, cậu chưa kịp soi gương, chẳng biết mặt mình trông ra sao. Cảm giác không đau lắm, nên cậu hỏi với vẻ dửng dưng. Jeong Jaeui im lặng gật đầu.
“Taeui à, em nhớ hồi nghỉ phép, có lần đánh nhau với Trung úy Kim rồi về nhà không?”
“Hả? À, có chứ.”
Ngay từ sáng sớm đã phải nghe một cái tên chẳng vui vẻ gì khiến Jeong Taeui nhăn mặt. Nhưng nghĩ lại, so với tình trạng bây giờ, cái tên đó cũng không đến nỗi quá đáng ghét. Ít nhất gã đó vẫn còn tính người.
“Giờ còn sưng hơn lần đó.”
“… Chắc soi gương xong em sợ chết khiếp mất.”
Jeong Taeui xoa mặt một cách vô thức, nhưng lập tức xuýt xoa vì đau. Cậu vừa rên rỉ vừa tiếp tục ăn.
Và khi trở về phòng, cậu nhận ra mặt mình đúng là thê thảm thật.
Mấy ngày trôi qua, vết bầm tím đậm màu đã dần chuyển thành những mảng xanh, tím, vàng xen lẫn, trông càng thêm lòe loẹt. Dù vết thương đã bớt đau hơn trước, nhưng chỉ cần chạm vào vẫn nhói lên.
“Nếu đã đánh thì phải đánh sao cho bên ngoài không thấy gì mà bên trong đau thấu trời chứ. Đây là cái gì vậy? Nhìn ngoài thì cứ như bị đánh nhừ tử, mà thực ra lại chẳng đau lắm. Đúng là thằng nhóc mới nhú, non kinh nghiệm ghê…”
Có lẽ nếu bị gã giám sát đánh thì cậu sẽ được “xử lý” theo cách đó. Hoặc nếu tên thanh niên kia biết đánh hơn một chút, có lẽ tên giám sát cũng sẽ để cậu ta đánh thêm rồi mới ra tay can ngăn.