Nhưng đúng lúc cậu đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, người đàn ông đột nhiên đứng dậy. Sau đó, gã hướng vào bên trong hành lang và hét lên điều gì đó. Ngay lập tức, một thanh niên trẻ chạy ra từ bên trong. Có lẽ gã đàn ông Ả Rập này không phải chỉ là một kẻ giám sát bình thường. Nếu ở nơi khác, hắn có thể có địa vị nào đó. Chàng thanh niên kia có vẻ là người hầu của hắn. Khi cậu ta xuất hiện, người đàn ông nói vài câu rồi rời đi.
“Chắc là đi vệ sinh.”
Jeong Taeui lẩm bẩm, rồi bỗng dưng mắt sáng lên. Cậu nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên đang tạm thời thay thế vị trí của người đàn ông kia.
…Nếu là cậu ta, có lẽ…
Jeong Taeui bật dậy khỏi chỗ ngồi. Sau khi xác nhận người đàn ông đã đi sâu vào hành lang, cậu nhanh chóng bước đến chỗ chàng thanh niên. Người đang canh giữ trước cửa nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu khi thấy Jeong Taeui tiến lại gần.
“Anh có thể cho tôi ra ngoài một chút được không?”
Jeong Taeui mỉm cười và chỉ tay về phía cánh cửa. Tất nhiên, chàng thanh niên không thể hiểu những gì cậu nói bằng tiếng mẹ đẻ, nhưng có lẽ thấy cậu chỉ vào cánh cửa, người này cũng đoán được ý. Vậy mà vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Đừng thế chứ, cho tôi ra ngoài một lát thôi mà. Được không?”
Jeong Taeui cau mày, nhưng vẫn giữ nụ cười tươi rói, cố tỏ ra mặt dày hết mức có thể rồi nắm lấy tay nắm cửa kéo mạnh.
Chàng thanh niên có vẻ bối rối khi thấy kẻ bị giam giữ bấy lâu—mặc dù với Jeong Taeui thì không lâu đến thế—bỗng dưng đòi ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, cậu ta như bừng tỉnh, bùng lên ý thức trách nhiệm, lập tức chộp lấy cổ tay Jeong Taeui. Dù vậy Jeong Taeui chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng xoay cổ tay, dễ dàng thoát ra khỏi sự kìm giữ vụng về ấy.
Chàng thanh niên trợn tròn mắt vì để tuột mất cậu quá dễ dàng. Sự ngỡ ngàng nhanh chóng biến thành tức giận. Cậu ta quát lên gì đó—có lẽ là kiểu “Có người ở đây mà dám láo xược à?”—rồi bắt chéo cổ tay, túm lấy cổ áo Jeong Taeui. Và sau đó, rất gọn gàng, ném cậu đi.
À, thằng này cũng có học chút võ đấy chứ, Jeong Taeui nghĩ khi bị hất bay giữa không trung. Nhưng mải nghĩ linh tinh mà cậu hơi chậm chạp trong việc tiếp đất đúng cách.
Bịch!
Mông cậu đập mạnh xuống nền đá.
“Ai da!!”
Jeong Taeui bật ra một tiếng kêu ngắn nhưng rồi sợ âm thanh lan xa đến tận phòng vệ sinh, vội nuốt lại tiếng rên, hít vào một hơi chịu đau.
Sau lưng cậu, chàng thanh niên lẩm bẩm gì đó rồi ngồi phịch xuống ghế, gương mặt lộ rõ ý chí kiên định: Nhất định không cho đi đâu hết.
Khỉ thật, nền đá cứng thế này đau chết đi được. May mà còn có tí mỡ làm đệm. Jeong Taeui lẩm bẩm rồi xoa mông, loạng choạng đứng dậy. Một bên mông đau nhói khiến cậu khập khiễng khi bước về phía phòng ngủ. Liếc sang chàng thanh niên một cái đầy trách móc, nhưng đối phương vẫn trừng mắt nhìn cậu bằng vẻ mặt nghiêm túc đầy trách nhiệm.
Sức trẻ có khác, Jeong Taeui cười khẽ trong lòng rồi cậu men theo cửa phòng ngủ, lẻn ra sân trong, thầm cầu mong gã người Ả Rập trong nhà vệ sinh đừng ra ngoài lúc này.
Bước chân cậu dần nhanh hơn. Khi đến gần hành lang ngoài dẫn đến thư phòng ở cuối sân trong, cậu đã gần như chạy. Jeong Taeui quay đầu lại liếc nhanh. Không có dấu hiệu ai đuổi theo nhưng cậu vẫn không giảm tốc độ.
Cậu rút tay ra khỏi túi áo, trong tay là một chiếc điện thoại.
“Vẫn dùng được đấy chứ. Cứ tưởng lâu không động vào là tay cứng đờ rồi cơ.”
Cậu chàng đó hình như hơi chậm chạp nhỉ? Jeong Taeui nghĩ, thầm cảm thấy may mắn vì người canh cửa không phải là gã đàn ông Ả Rập cao lớn đeo kiếm. Nếu là hắn, chắc chắn cậu không dễ dàng thành công như vậy.
Jeong Taeui hí hửng bật nắp điện thoại.
Tim cậu đập thình thịch.
Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi theo. Ngay lúc này, nếu kẻ kia nhận ra mất điện thoại, cậu ta sẽ lập tức lao đến đây.
Đi đâu bây giờ? Nơi tốt nhất để cắt đuôi? Nơi có thể một mình?
—Nhà vệ sinh.
Không được. Nhà vệ sinh vừa là nơi có thể trốn một mình, nhưng cũng là đường cụt, không có lối thoát.
Vậy thì nơi tốt nhất phải là chỗ dễ dàng di chuyển. Để nếu bị đuổi theo, dù có phải chạy trối chết, cậu vẫn có thể gọi điện. Và ngay cả khi bị giật mất điện thoại giữa chừng, cậu cũng phải có đủ thời gian nói được càng nhiều càng tốt.
Ngón tay cậu bấm một dãy số.
Lần đầu tiên cậu tự mình gọi số này. Nhưng vì trước đây từng nhiều lần đọc số của người này khi còn làm trợ lý huấn luyện viên nên cậu đã thuộc lòng.
Ilay.
Lần đầu tiên Jeong Taeui cảm thấy biết ơn UNHRDO vì đã sắp xếp gã điên đó làm huấn luyện viên của mình. Ở bất cứ đâu trên thế giới, số điện thoại của hắn đều tự động chuyển vùng. Nếu không có nó, cậu biết liên lạc với ai đây?
…Không lẽ xui xẻo đến mức khu vực này lại là nơi sóng điện thoại hoàn toàn không tới được sao? Không thể nào. Trong tay cậu đang là một chiếc điện thoại còn hoạt động tốt mà. Tim cậu khẽ rung lên. Bao lâu rồi nhỉ? Khoan đã, nên nói gì trước tiên? Điều quan trọng nhất cần nói ngay lập tức, để tránh mọi hiểu lầm chính là: “Tôi không bỏ trốn đâu.”Hắn đã đánh cho một tên Ả Rập bẹp dí rồi mà.
Chắc không ai nghĩ cậu bỏ trốn đâu, nhưng phòng trường hợp nào đó, vẫn phải nói rõ. Giọng nói lạnh lùng đầy sát khí ngày ấy chợt vang lên trong tâm trí cậu: “Nếu em chạy trốn lần thứ hai, hãy chuẩn bị tinh thần chết đi.”
Và điều thứ hai cần nói là… đúng rồi, vị trí của mình.
Jeong Taeui bặm môi. Vị trí? Chính cậu còn không biết đây là đâu, chỉ chắc chắn rằng đây là một trong những biệt thự của Raman, nhưng cụ thể là căn nào thì ai mà biết được? Cửa ra còn không thấy. Dù sao thì chỗ này nằm trên vùng đất cao nhất, vậy nên chắc chắn cách xa cổng ra vào nhất… Nhưng nói thế thì có ích gì chứ? Không lẽ lần này hắn lại xách Panzerfaust đến bắn tung cả chỗ này sao?
…Đụng vào hoàng tộc Ả Rập như thế chẳng phải sẽ làm công việc kinh doanh vũ khí của anh trai mình sứt mẻ nghiêm trọng hay sao?
Jeong Taeui tưởng tượng cảnh Ilay lao vào trên chiếc Rewaco cải tiến với một khẩu Panzerfaust vắt ngang vai rồi rùng mình, lắc đầu thật mạnh. Nếu vậy thì chắc hẳn sẽ có nguyên một hàng người Ả Rập tay cầm kinh Koran nối đuôi nhau…
Rồi sau đó cậu phải nói gì đây? Khoan đã, chẳng phải vẫn còn gì đó cần nói sao? Rõ ràng có một điều quan trọng vẫn chưa được nhắc đến. Là gì nhỉ? Hình như còn có gì đó cần xác nhận thì phải.
Nhưng trong lúc Jeong Taeui đang sốt ruột suy nghĩ, tín hiệu đường dây bên kia vẫn không ngừng vang lên. Nghe hơn chục hồi chuông mà vẫn không ai bắt máy, cậu mới “A!” lên một tiếng, bực bội chậc lưỡi. Không thể loại trừ khả năng người kia không nghe máy. Có thể đang ở trong nhà vệ sinh, đã ngủ quên, hoặc điện thoại hết pin rồi tắt nguồn.
“Nghe đi. Nghe máy đi.”
Dù chẳng nghe thấy âm thanh nào, Jeong Taeui vẫn vô thức quay đầu lại nhìn. Dù người bên kia không phải chủ nhân của chiếc điện thoại này đi nữa, nếu có ai khác trông thấy cảnh cậu gọi điện mà hét lên thì mọi chuyện cũng chấm dứt.
Nhưng những lúc sốt ruột thế này, mọi chuyện lại chẳng bao giờ diễn ra theo ý muốn.
Dù chuông đổ bao nhiêu lần vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy điện thoại được nhấc lên. Cuối cùng đến khi đường dây tự động chuyển sang hộp thư thoại, chủ nhân của nó vẫn không lên tiếng. Jeong Taeui bực mình gập nắp điện thoại lại. Cậu biết rõ gọi lại ngay cũng chẳng có nhiều khả năng được bắt máy, nhưng vẫn cố bấm số lần nữa. Tiếng chuông lại bắt đầu reo.
Jeong Taeui vừa di chuyển dọc theo hành lang, vừa băn khoăn tìm một chỗ không quá dễ bị phát hiện nhưng cũng không phải góc chết. Cậu từ hành lang đi vào phòng ngủ, rồi từ phòng ngủ sang thư phòng, sau đó lại tiếp tục bước ra sân trong. Trong khi đó, tín hiệu vẫn vang lên không ngừng. Chín lần, mười lần, có vẻ như lần này cũng sẽ lại chuyển sang hộp thư thoại.
“…Khốn kiếp, nghe máy đi, đồ khốn nạn!”
Không kìm được, Jeong Taeui bật ra một tiếng rủa. Tuy giọng nói đã hạ thấp để tránh bị ai khác nghe thấy, nhưng âm lượng đủ lớn để truyền đến đầu dây bên kia.
Và đúng lúc đó, người kia bắt máy.
“…ㅡ Taei?”
Giọng nói thấp trầm, chậm rãi.
Jeong Taeui vô thức siết chặt điện thoại. Cảm giác sốt ruột vừa dồn nén trong lồng ngực như bùng lên một cách dữ dội.
Một giọng nói quen thuộc. Dù có mấy chục năm trôi qua, chắc chắn chỉ cần nghe lại một lần cũng có thể nhớ ra ngay. Giữa hai hàm răng đang cắn chặt của Jeong Taeui bất giác bật thốt lên.
“Anh đang ở đâu?!”
Khoảnh khắc thốt ra câu đó, cậu thoáng nghĩ, không đúng, không phải thế này mới phải… Nhưng chẳng sao cả. Dù gì cũng đã mở lời rồi.
“Taei. …ㅡEm ở đâu?”
Giọng nói bên kia bỗng thay đổi. Tông giọng chậm rãi, trầm thấp ban nãy chỉ trong chớp mắt đã trở nên sắc lạnh và thô ráp như tiếng gầm của một con mãnh thú.
“Ở đâu. Taei. Em đang ở đâu? …Taei!”
Người kia gọi tên cậu hết lần này đến lần khác khiến Jeong Taeui bất giác nghẹn lời.
“Ơ…”
Phải làm sao đây.
Cậu siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu như có một luồng khí lạnh xộc lên.
Đây là giọng nói mà đã rất lâu rồi cậu mới được nghe lại. Cậu không biết đầu dây bên kia đang xảy ra chuyện gì, không biết họ đang lục tung nơi nào, cũng chẳng biết họ đang tìm kiếm ở đâu.
Chỉ là cậu từng nghĩ họ vẫn đang tìm kiếm một cách mơ hồ. Nhưng hiện thực đó giờ đây bỗng trở nên rõ ràng ngay bên tai, mang theo hình hài và sắc thái cụ thể. Không hiểu sao Jeong Taeui lại thấy nôn nao trong lòng. Không giống cảm giác bất an khi bị truy đuổi, mà là một thứ nôn nóng khác, quái dị đến mức khiến tâm trí cậu trống rỗng. Hình như cậu có điều gì đó muốn hỏi, có thứ gì đó cần xác nhận. Trước khi hắn bắt máy, cậu đã định hỏi một chuyện gì đó. Nhưng nếu nghe được câu trả lời đúng như dự đoán thì phải làm sao?
Cái gì nhỉ. Rốt cuộc là câu đó…
Mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay khiến Jeong Taeui đổi điện thoại sang tay còn lại, vội lau tay vào ống quần. Phải rồi, đó là…
“Taei, trả lời đi! …ㅡKhốn kiếp. Em vẫn ổn đấy chứ. Nếu tự ý bị thương thì cứ xác định là chết chắc. …Trả lời đi! Taei, Jeong Taei! …Jeong Taeui!”
À, lại nữa. Cái tên này thỉnh thoảng lại phát âm chuẩn chỉnh ghê nhỉ… Không biết có phải đi học phát âm ở đâu không nữa.
Đang thả hồn vào những suy nghĩ vu vơ, Jeong Taeui bất giác nghe thấy giọng nói ấy vương vấn bên tai. Rồi bỗng dưng, không kịp nhận thức xem mình đang nói gì, cậu buột miệng thốt lên.
“Ê. Không lẽ tôi thích anh thật à.”
Khoan đã, không phải vậy mà.
Vừa nói xong, cậu liền nghĩ, chết rồi. Nhưng thôi kệ. Dù sao cũng đã mở lời rồi. Nhưng mà khoan, mình vừa nói cái gì thế này? Cứ như có dấu hiệu rối loạn tinh thần, lại còn lỡ miệng thốt ra một câu quái đản mà bản thân chưa từng nghĩ tới.
Jeong Taeui lo lắng lau môi bằng đầu ngón tay.
Bên kia điện thoại, âm thanh đột ngột im bặt. Không một tiếng động nào vọng lại từ đầu dây bên kia.
“Ơ, alo? Alo! Này, Ilay!”
Không lẽ đường dây bị cắt? Giữa tình huống cấp bách thế này mà mất kết nối thì thật phiền phức.
Jeong Taeui hoang mang gọi tên hắn hai, ba lần.
Đúng lúc đó, không rõ là nghe thấy hay chỉ tình cờ trùng hợp, nhưng từ cuối hành lang bỗng vang lên tiếng động. Âm thanh ấy chuyển thành tiếng bước chân nện xuống sàn, ngày một tiến lại gần hơn.
Jeong Taeui vội vã quay người đi hướng ngược lại, tăng tốc bước chân.
“Này, bây giờ mà cúp máy thì làm sao đây! Tôi cũng không biết khi nào mới gọi lại được… Ilay!”
“…ㅡTôi đang nghe đây. Nhanh nói xem em đang ở đâu.”
“Ơ, đây, biệt thự của Raman. Một gian nhà riêng biệt. Nhưng tôi không thể ra khỏi đây, nên cũng không biết chính xác mình đang ở đâu trong biệt thự. Chỉ nghe nói là nằm ở chỗ cao nhất trong khu này.”
“… Khu cao nhất trong biệt thự…”
Jeong Taeui chậc lưỡi. Âm thanh phía sau ngày càng rõ ràng, có vẻ không phải chỉ là ai đó tình cờ đi ngang qua, rõ ràng là đang bám theo cậu. Vì bước chân dồn dập, cậu chẳng thể che giấu âm thanh khi di chuyển.