Jeong Jaeui định nói gì đó rồi lại ngừng, trầm ngâm một lúc trước khi khẽ lẩm bẩm. Jeong Taeui liếc nhìn anh với vẻ khó hiểu, rồi đưa tay mân mê quanh ngón út. Trong lúc giả vờ như đang nhặt một sợi chỉ từ khoảng không, cậu chợt nghĩ: Mình đang làm cái quái gì thế này? Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Đây chỉ là một biểu tượng.
— Biểu tượng chính là niềm tin.
Bất chợt, một câu nói cậu từng nghe ở đâu đó hiện lên trong tâm trí. Phải rồi, đó là lời của Ilay.
Khi ấy hắn đã nói như vậy, và tuyên bố rằng sẽ giữ lấy Jeong Taeui cho riêng mình. Có lẽ khi đó hắn cũng đã có cùng suy nghĩ như cậu lúc này. Xem cậu như của riêng mình, có lẽ cũng giống như cách cậu đang cố kéo Jeong Jaeui về phía mình và buộc chặt lại.
“…”
Jeong Taeui đột nhiên ngừng lại, bàn tay đang nắm lấy tay Jeong Jaeui cũng khựng lại. Giọng nói của hắn, vẻ mặt của hắn, cái chạm của hắn, cảm giác ấm áp của hắn, tất cả như hiển hiện ngay bên cạnh thật rõ ràng.
— Hiểu rồi chứ? Em là của tôi.
Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nóng bỏng.
— Nhớ kỹ nhé, Jeong Taeui. Từ hôm nay… từ bây giờ trở đi, mỗi ngày, em đều là của tôi.
Những hơi thở nóng rực như thiêu đốt, những cái chạm, hơi ấm từ cơ thể hắn bám chặt lấy cậu.
“Taeui?”
Jeong Jaeui bên cạnh gọi cậu với giọng nghi hoặc.
Jeong Taeui chợt nghĩ bầu trời đêm hôm nay sáng quá. Giá như những vì sao kia có thể nhắm mắt đi một nửa, để cậu có thể giấu đi gương mặt đang nóng bừng này.
“…Không có gì.” Cậu thì thầm, dùng mu bàn tay lau đi hơi nóng trên mặt, rồi im lặng cúi đầu.
Chính lúc đó, một cảm giác khác lạ đột nhiên trỗi dậy khiến cậu ngẩng đầu lên. Cuối hành lang phía tây, cánh cửa gỗ đã mở ra. Trước cửa, dưới bóng râm của mái hiên hành lang, có một cái bóng lớn đổ dài. Trong bóng tối, người đàn ông ấy đứng đó, trông như một con dã thú về đêm. Đôi mắt đen sâu thẳm như băng lạnh lẽo lặng lẽ quan sát nơi này.
Một cơn ớn lạnh chợt lan khắp ngực cậu. Không rõ hắn đã đứng đó từ bao giờ. Hắn hiện diện ở đó không một tiếng động như thể chưa từng rời đi.
… À. Phải rồi. Giờ mới nhớ, khi nãy anh trai có nói rằng thỉnh thoảng vào ban đêm, hắn ta sẽ ghé qua chỉ để ngắm bầu trời đêm từ nơi này. Hẳn hôm nay là một trong những ngày như thế.
Ánh mắt lạnh lẽo kia chạm vào cậu. Nhưng trước khi Jeong Taeui kịp lên tiếng, hắn đã quay người bỏ đi, lặng lẽ biến mất sau cánh cửa.
“…?”
Jeong Taeui nghiêng đầu, nhìn theo bóng lưng hắn với vẻ khó hiểu. Sau đó khi quay lại, ánh mắt cậu chạm phải ánh nhìn của Jeong Jaeui đang đứng quay lưng về phía hành lang phía tây. Jeong Jaeui lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm.
“Sao vậy, Taeui à?”
“Hả? Không, chỉ là… À mà thôi. Chắc em nhìn nhầm.”
Cậu gãi đầu, trả lời qua loa. Nghiêng đầu suy nghĩ thêm một lát, nhưng rồi lại lẩm bẩm: “Thôi kệ.” Nói rồi cậu lại ngả lưng xuống nền đất.
Cảm giác ánh mắt lặng lẽ của Jeong Jaeui vẫn dõi theo mình nên cậu quay sang, và ánh mắt họ lại gặp nhau. Anh cứ thế nhìn cậu thật lâu, rồi cũng nằm xuống cạnh cậu. Hai người nằm song song lặng lẽ ngước nhìn bầu trời.
Khi nãy, họ đã nhìn cùng một thứ, nghĩ về cùng một điều. Nhưng giờ đây, cậu không thể biết anh đang nghĩ gì. Chắc chắn lúc này họ không còn chung một suy nghĩ nữa. Ý nghĩ ấy khiến cậu cảm thấy có chút nuối tiếc.
***
ㅡ Em là của tôi.
Một suy nghĩ vô nghĩa chợt lóe lên.
Từ khoảnh khắc mở mắt ra vào buổi sáng, Jeong Taeui đã thở dài, thầm than trong lòng.
“Mình không phải là của Ilay.”
Cậu thử nói điều đó bằng một giọng rất nhỏ, như thể hy vọng rằng câu nói kia có thể bị xóa nhòa đi.
Vì sợ có ai đó nghe thấy, cậu nhìn quanh rồi thì thào bằng giọng nhỏ đến mức giống như tiếng kiến bò, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì. Những lời đó vẫn mãi quẩn quanh trong đầu cậu.
“Không phải mà. Mình là của chính mình.”
Jeong Taeui úp mặt vào cánh tay, cảm giác như sắp khóc đến nơi.
Thực ra cậu biết rõ. Không ai có thể trở thành vật sở hữu của người khác. Dù có thể vì ý chí của chính mình mà nguyện ở bên ai đó, nhưng không thể bị chiếm hữu một cách cưỡng ép đi ngược với mong muốn của bản thân.
Cậu hoàn toàn là của chính mình. Cơ thể của cậu, tâm trí của cậu, linh hồn của cậu.
Thế nhưng cũng chính vì thuộc về bản thân, nên cậu phải có trách nhiệm với tất cả những điều đó.
“Phải chịu trách nhiệm, phải giữ vững tinh thần…”
Jeong Taeui lắc đầu.
Cùng lúc đó, cậu chợt nghĩ đến tình hình bên ngoài lúc này ra sao.
Sau khi cậu bị đưa đến đây, có tin đồn rằng Ilay đã đánh một tên Ả Rập đến bầm dập. Raman là người kể chuyện đó, nhưng hắn trông chẳng có vẻ gì là tức giận hay quan tâm cả. Kể từ đó, cậu không nghe thêm được tin gì nữa.
Giờ thì hắn đang làm gì nhỉ? Không lẽ hắn bắt đầu giết sạch bất cứ ai trông giống người Ả Rập à? Nếu thế thì có khi hắn sẽ trở thành kẻ thù chung của cả thế giới Ả Rập, để rồi một ngày nào đó, những người Ả Rập với kinh Koran trong tay sẽ cầm kiếm vây lấy hắn cũng nên.
“Wow… thế thì thảm thật đấy.”
Tốt quá, may mà mình không còn là cấp trên của hắn nữa.
Jeong Taeui nghĩ vậy, đồng thời cầu nguyện rằng nếu chuyện đó có xảy ra, thì cũng đừng xảy ra vào lúc cậu ở bên cạnh Ilay. Nhưng thật sự, bây giờ hắn đang làm gì chứ?
Hẳn là hắn đã đoán được cậu đang ở đây. Nếu xâu chuỗi tình huống lại, điều đó là hiển nhiên.
Thế nhưng cũng chính vì hiểu rõ điều đó, hắn chẳng thể làm gì hơn. Giống như cách bọn họ từng biết rằng Jeong Jaeui bị giam trong biệt thự của Raman nhưng vẫn không thể làm gì được.
Có lẽ, thái độ của Ilay đã thay đổi đôi chút.
Trước khi đến Serengeti, thậm chí từ lâu trước đó, hắn đã luôn tỏ ra chẳng mảy may quan tâm liệu có tìm thấy Jeong Jaeui hay không. Dù biết rất rõ Jeong Jaeui là một nhân vật quan trọng đối với cả T&R và UNHRDO – hai tổ chức mà hắn đang có quan hệ chồng chéo, nhưng hắn vẫn dửng dưng. Có lẽ nếu Jeong Taeui chưa bao giờ đặt chân đến nơi này, hắn cũng sẽ chẳng để tâm đến việc Jeong Jaeui sống chết ra sao.
Nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã bắt đầu tìm kiếm cậu một cách nghiêm túc hơn chưa? …Nhưng nếu cách tìm người của hắn là tiêu diệt từng người Ả Rập một thì đúng là phiền toái lớn đấy.
Cậu thoáng nghĩ, có khi nào bên ngoài bức tường này, hàng loạt người Ả Rập đang nổi dậy, quyết tâm tiêu diệt kẻ thù chung hay không.
“…”
Giá mà có cách nào đó để liên lạc thì tốt biết mấy. Dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi cũng được.
Jeong Taeui nằm dài bên hồ nước ở sân trong, khẽ nhấc đầu lên liếc nhìn xung quanh.
Người canh gác vẫn đứng trước cánh cửa duy nhất có thể mở ở cuối hành lang. Một thanh kiếm to đùng vắt ngang hông – mà cậu không chắc liệu nó có thực sự được dùng để chém người không – và lúc này gã đang ngồi trên ghế gỗ, ngáp dài.
…Nếu đánh ngã hắn rồi chạy ra ngoài thì sao nhỉ?
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Jeong Taeui, nhưng ngay lập tức cậu lắc đầu.
Ngay cả khi cậu ra khỏi cánh cửa kia, chưa chắc cậu đã thoát được khỏi biệt thự này. Đây chỉ là một trong số vô số biệt thự nằm bên trong bức tường khổng lồ của khu biệt thự này. Nghĩa là dù cậu có thoát ra hành lang bên ngoài, thì cũng chỉ loanh quanh đâu đó trong biệt thự mà thôi.
Nếu may mắn nơi này nằm gần cổng chính, cậu có thể tìm chỗ trốn rồi đợi đến lúc cổng mở để lao ra., nhưng khả năng đó rất thấp. Ngay khi cậu trèo qua tường biệt thự, cả nơi này sẽ lập tức báo động. Huống chi nếu nơi này nằm ở góc sâu nhất của biệt thự thì lại càng tuyệt vọng hơn.
“Nghĩ lại thì đây là nơi cao nhất trong biệt thự thì phải…”
Jeong Taeui nhớ ra điều mình từng nghe trước đây. Đồng thời, cậu cũng nhớ lại tấm bản đồ vẽ nguệch ngoạc như nét vẽ trẻ con mà mình đã nhìn thấy.
Dọc theo bờ biển phía đông nam là một dãy biệt thự trải dài. Không rõ nơi này thuộc biệt thự nào, nhưng xét về địa hình, nếu nó nằm ở vị trí cao nhất trong biệt thự, thì có lẽ nó ở tận sâu bên trong, cách rất xa cổng chính. Tức là nơi xa nhất từ cổng vào.
“Chắc bọn chúng lo mình bỏ trốn nên mới cất công nhốt vào tận chỗ này chứ gì. Haizz… Nếu là mình thì còn hiểu được, chứ anh Jeong Jaeui có chạy trốn bao giờ đâu. Anh ấy chẳng bao giờ làm mấy chuyện phiền phức như vậy.”
Jeong Taeui lẩm bẩm, ánh mắt tiếc nuối nhìn cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang phía tây. Rốt cuộc dù có hạ gục được gã canh gác kia, cậu vẫn khó mà thoát khỏi biệt thự trước khi bị bắt lại.
Quan trọng hơn hết, cậu hoàn toàn không chắc mình có thể thắng được gã đàn ông Ả Rập đó. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu đã biết điều đó. Chính xác hơn, ngay khoảnh khắc hắn tung cú đấm vào bụng cậu trước khi cậu kịp tránh né, một đòn chính xác tuyệt đối.
Dù có đoán trước rằng Jeong Taeui sẽ đuổi theo đi chăng nữa, nhưng việc tung ra cú đấm đúng vào thời điểm cậu vừa xuất hiện, nhắm trúng ngay vị trí giữa bụng, sử dụng lực vừa đủ để khiến cậu ngất đi – đó không phải chuyện đơn giản.
Ngay khi bị đấm, cậu đã nghĩ ngay: “Hắn là dân chuyên nghiệp.” Và suy nghĩ đó không hề thay đổi, ngay cả sau vài ngày quan sát hắn.
Trông thì thấp bé, tròn trịa, giống như mấy ông chú bán hàng rong ngoài chợ Trung Đông, nhưng chắc chắn số người có thể đối đầu trực diện và thắng hắn không nhiều.
Chưa kể…
“Trước mắt là ông chú đó, rồi còn ai nữa nào… hai, ba, bốn… năm? Chẳng biết nữa, chắc khoảng bốn hoặc năm người gì đó.”
Jeong Taeui lẩm bẩm, đếm từng ngón tay.
Có lẽ nếu Jeong Taeui làm điều gì đó khả nghi hoặc gây náo loạn—và nếu chuyện đó đủ nghiêm trọng để một mình gã đàn ông thấp bé kia không thể xử lý thì chắc chắn sẽ có thêm vài người khác xuất hiện ngay lập tức.
Kết luận lại, tự mình dùng vũ lực để thoát ra là điều không thể. Nhưng cũng không thể chờ đợi sự cứu viện từ bên ngoài. Đây chính là lý do dù đã nghi ngờ Jeong Jaeui đang ở trong biệt thự của Raman, họ vẫn không thể xác nhận được.
“Không cần phải ra ngoài ngay cũng được, nhưng nếu có thể liên lạc thì tốt quá.”
Jeong Taeui gãi đầu. Mọi liên lạc với thế giới bên ngoài đều bị cấm chặt chẽ trong biệt thất này. Viết thư không được, điện thoại thì khỏi cần tìm.
Trước khi Jeong Taeui đến đây, vào mỗi thứ Sáu, Jeong Jaeui vẫn có thể ra ngoài dạo chợ đêm với sự cho phép của Raman—tất nhiên phải quấn chặt trong chador, đội thêm mạng che mặt và có người giám sát theo sau. Có vẻ như Raman đã xác định rằng Jeong Jaeui không phải kiểu người liều lĩnh bỏ trốn.
Nhưng bây giờ, ngay cả điều đó cũng bị cấm. Jeong Jaeui không thể ra ngoài, và Jeong Taeui cũng vậy.
Jeong Taeui liếc nhìn người đàn ông Ả Rập đang giám sát mình. Nếu mình lịch sự và nhã nhặn đề nghị “Cho tôi mượn điện thoại một chút được không?”, liệu gã có đồng ý không? Vừa nghĩ đến đó, cậu bật cười chế giễu chính mình vì đã nghiêm túc cân nhắc một điều phi lý như vậy.
Những người bị nhốt cả ngày trong biệt thất này để giám sát Jeong Jaeui, tất nhiên phải có phương tiện liên lạc với bên ngoài—vì lợi ích của họ và để đề phòng những tình huống khẩn cấp.
“…….”
Có nên thử một lần không nhỉ?
Một ý tưởng nguy hiểm chợt lóe lên trong đầu Jeong Taeui.
Khi còn ở UNHRDO, cậu đã học được một điều từ Alta. Đó là vào một cuối tuần nọ, khi Alta trở về từ Hong Kong. Anh ta kể lại bằng giọng hả hê rằng một gã móc túi ngốc nghếch đã cố trộm đồ của mình nhưng bị bắt tại trận. Alta không chỉ lấy lại đồ mà còn “thu hoạch” thêm được vài thứ từ tên đó.
Sau đó, khi đang uống bia, anh ta kéo Jeong Taeui lại và hào hứng hướng dẫn: “Muốn móc túi đúng cách thì phải làm thế này,” rồi thực hành ngay trước mặt cậu vài lần.
Carlo và mấy đồng đội khác ngồi cạnh bèn can ngăn: “Tên này đã có đủ trò lắt léo rồi, còn dạy thêm cái đó thì chỉ tổ mệt óc thôi. Bỏ đi, bỏ đi.”
Nhưng Alta đang lâng lâng vì men rượu, chẳng thèm nghe.
Jeong Taeui cũng không thực sự muốn học, nhưng bị Alta lải nhải mãi nên cuối cùng cũng nhớ được vài chiêu. Lúc đầu thấy khá thú vị, cậu có áp dụng thử vài lần, nhưng sau đó không còn hứng thú nữa nên dần bỏ quên. Không biết bây giờ tay mình còn linh hoạt không.
Cậu lén quan sát người đàn ông Ả Rập.
Có vẻ nhận ra ánh mắt không bình thường của cậu, người đàn ông vốn đang lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước liền quay đầu lại. Đôi mắt dù mang vẻ hờ hững vẫn sắc bén nhìn cậu chằm chằm.
…A. Không được. Gã này thì không ổn rồi, không ổn chút nào. Nếu sơ suất mình sẽ chết chắc.
Jeong Taeui mỉm cười, giơ tay lên như thể nói “Không có gì đâu.” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khẽ gật đầu rồi quay đi.