Passion

Chương 215:




Bầu trời đầy sao.

Nhìn dải ngân hà đang lấp lánh trôi qua trước mắt, Jeong Taeui bỗng nhớ đến Jeong Jaeui của một ngày nào đó. Khi ấy, trong buổi sáng tinh mơ ánh xanh nhàn nhạt, trong không khí se lạnh, anh lặng lẽ ngồi đó, lắng nghe những thanh âm mà con người không thể nghe thấy.

Ngay lúc này đây, cũng giống như khi ấy.

Cứ như thể anh đang lắng nghe một âm thanh nào đó. Một âm thanh mà cậu không thể nghe thấy, nhưng nếu đắm chìm vào bầu trời xa xăm ấy, hẳn sẽ nghe thấy tiếng thì thầm không ngừng của những viên đá trắng tinh lấp lánh kia vang vọng bên tai—từng chút, từng chút một.

“Anh thật sự…”

Jeong Taeui cất lời vào một khoảnh khắc nào đó. Khoảng trống giữa câu nói của cậu được nối tiếp bởi sự im lặng của Jeong Jaeui.

“Đôi lúc, trông anh không giống con người chút nào.”

“…Anh á?”

“Nếu trên đời thật sự có những người mang đến may mắn cho người khác, thì chắc chắn người đó phải là anh chứ không phải em.”

Một lúc lâu trôi qua trong yên lặng. Nhưng thật sự thì, có lẽ cậu nói đúng.

Nghĩ lại thì sau khi chia xa Jeong Jaeui, Jeong Taeui đã trải qua không biết bao nhiêu hoạn nạn. Cậu đã gặp một tên điên mà không ai có thể kiểm soát, đã bị truy đuổi, đã bị bắt giữ. Và bây giờ, cậu đang mắc kẹt ở nơi này, thậm chí còn tự hỏi liệu bản thân có đang mắc một căn bệnh nào đó trong đầu hay không.

“Có lẽ anh đã mang may mắn đến cho em.”

Jeong Taeui khẽ nói. Trong giọng cậu mơ hồ mang theo sự biết ơn. Thật ra có được phúc lộc hay không không quan trọng. Jeong Taeui đã nhận được vô số điều từ Jeong Jaeui mà cậu thấy biết ơn. Chỉ cần có anh ở bên cạnh lúc này thôi, cậu cũng đã cảm thấy yên bình đến lạ.

Không biết bao lâu đã trôi qua, sự im lặng kéo dài tưởng chừng vô tận như bầu trời đầy sao kia. Thế rồi, một giọng nói trầm thấp khẽ khuấy động sự tĩnh lặng ấy.

“Taeui à.”

Nằm trên nền đá lạnh lẽo, dưới bầu trời như sắp đổ tràn xuống, Jeong Taeui, người đang cảm nhận cơn buồn ngủ dần kéo đến từ nơi xa, lặng lẽ lắng nghe giọng nói trầm ấm của anh trai.

“Nếu không có em, anh sẽ chết mất.”

“…Sao anh cứ nói những điều kỳ lạ thế. Em chẳng thấy hay ho gì đâu.”

Cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên.

“Mỗi khi có chuyện xảy ra, em luôn là người tìm đến anh trước. Khi anh bị bọn người kia bắt cóc, khi anh bị đem đi, thậm chí khi anh suýt bị tai nạn giao thông. Những ngày như thế, em luôn là người tìm đến anh trước. Dù chúng ta không học cùng trường, cũng không có chung nhóm bạn, ban ngày ở trường ai cũng chơi với bạn của riêng mình, chỉ khi về nhà vào buổi tối mới được ở cùng nhau. Vậy mà thỉnh thoảng, bỗng dưng em lại chạy đến lớp anh, ló đầu vào, mỉm cười với anh rồi rời đi. Những hôm ấy nhất định sẽ có chuyện xảy ra.”

“…Em chẳng nhớ gì cả.”

Jeong Taeui lẩm bẩm nhíu mày.

Đúng là như anh nói, chỉ sau khi vào cấp hai, cấp ba, hai người mới bắt đầu ngồi lại trò chuyện nghiêm túc với nhau. Còn khi còn nhỏ, do tính cách khác biệt, hơn nữa khi ấy Jeong Jaeui đã sớm không còn là một đứa trẻ bình thường nữa, nên hai người gần như không chơi cùng nhau. Chỉ khi đến tối, hai anh em mới cùng nhau ngồi đọc sách hoặc đôi lúc trêu chọc nhau một chút.

Có những lúc đang chơi đùa với bạn bè, chạy nhảy trong hành lang, bỗng dưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của anh. Vậy là cậu liền chạy ngay đến lớp anh, chỉ để nhìn thấy gương mặt anh một chút. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi, cậu mới có thể an tâm. Nếu không thấy anh trong lớp, cậu sẽ chạy đi tìm khắp nơi—phòng giáo viên, nhà vệ sinh, các lớp khác. Và khi cuối cùng cũng tìm được, cậu sẽ nở một nụ cười tươi roi rói, rồi lại chạy trở về lớp của mình. Nhưng những ngày như thế, anh đã trải qua chuyện gì, cậu không nhớ.

“Khi em ốm, anh cũng thấy đau. Nhưng khi anh ốm, chỉ có một mình anh chịu đựng thôi.”

Jeong Jaeui tiếp tục nói. Jeong Taeui ngẫm nghĩ một lúc.bDù cậu không còn nhớ rõ, nhưng mẹ vẫn hay nói như vậy, nên có lẽ đúng là thế thật.

“Anh thấy bất công à?”

“Không hề. Chỉ là từ khi còn rất nhỏ, đến mức chính anh cũng chẳng thể nhớ được, anh đã luôn nghĩ rằng—giữa chúng ta có một thứ gì đó kết nối với nhau. Anh không biết đó là gì, nhưng anh luôn cảm thấy em đang nắm giữ một sợi dây nào đó kết nối với anh. Có lúc anh từng nghĩ, biết đâu em chính là ‘Yeoksin’* của anh. Vì mỗi khi em bị ốm, anh cũng sẽ ốm theo. Mỗi khi em bất ngờ tìm đến anh, ngày hôm đó nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra.”

(*Yeoksin – nghịch thần: Một linh hồn mang điềm gở, trái ngược với Gil Sang Cheon.)

“…Lúc trước thì gọi em là Gil Sang Cheon, giờ lại thành Yeoksin sao… Đúng là chuyển hướng quá nhanh đấy.”

Jeong Taeui nhếch mép cười cay đắng, đưa tay gãi cổ. Chuyện cậu mang đến may mắn cho anh nghe đã khó tin rồi. Còn nếu cậu là người mang đến bất hạnh cho anh—cậu thậm chí còn không muốn tin điều đó.

“Chắc lúc đó là năm mười hai tuổi thì phải. Em leo lên cây hồng ở ngọn núi sau trường để hái quả, rồi bị ngã gãy chân, phải nhập viện một thời gian.”

Jeong Taeui khẽ À rồi gật gù. Chuyện đó thì cậu nhớ. Từ khi có nhận thức, cậu chưa từng bị cảm hay mắc bệnh gì đáng kể, nhưng lại thường bị thương trong những trò nghịch dại với bạn bè. Trên người lúc nào cũng có vết bầm tím.

Cậu nhớ rất rõ chuyện lần đó. Trước đó, cậu từng bị thương nặng một lần đến mức phải lên bàn mổ, rồi xảy ra phản ứng đào thải. Khi ấy, dù đau đớn rên rỉ trên đường đến bệnh viện, trong đầu cậu vẫn chỉ có một nỗi lo: “Lỡ mình chết luôn thì sao?” May mắn thay, xương bị gãy rất gọn, chỉ cần cố định lại là được.

Nhưng ký ức đó không khắc sâu trong tâm trí cậu vì nỗi đau, mà vì một chuyện khác. Khi Jeong Taeui còn nằm viện, Jeong Jaeui lại một lần nữa bị cuốn vào một vụ bắt cóc. Nhờ may mắn kỳ lạ nào đó, anh trở về an toàn, không hề xây xát gì. Có lẽ đó cũng là lần cuối cùng Jeong Jaeui gặp phải những vụ kiểu này.

“Không biết em còn nhớ không… Sáng hôm ấy, mẹ gọi điện cho anh, nói rằng Jeong Taeui cứ nằng nặc đòi gặp anh. Mẹ đã dỗ dành nhưng em vẫn không chịu, nên hỏi anh có thể ghé qua bệnh viện trước khi đến trường không. Nhưng lúc đó anh làm trực nhật nên không có đủ thời gian. Mà em cũng đâu phải đang hấp hối, chỉ bị gãy chân thôi, chiều đến thăm cũng chẳng sao.”

“… Không nhớ.”

“Ừ, sau này anh có hỏi lại một lần, mà em không nhớ gì cả.”

Trước lời của Jeong Jaeui, Jeong Taeui có chút lúng túng, liếm môi rồi im lặng. Người đàn ông đang nằm cạnh cậu có thể nhớ cả những ký ức từ khi mới tập đi, nhưng đó là do anh đặc biệt. Còn cậu không nhớ những chuyện vụn vặt thì lại là chuyện bình thường.

Nhưng nếu theo dòng chảy của câu chuyện này…

“Đừng nói với em là… hôm đó chính là ngày anh bị bắt cóc nhé?”

“Ừ, hôm đó, trên đường đến bệnh viện thăm em.”

“Nhưng lúc đó anh vẫn bình an trở về mà? Dù không gặp em. Chẳng phải nhờ may mắn sao?”

Một lúc lâu không có câu trả lời. Jeong Jaeui chìm vào suy tư, im lặng thật lâu, rồi mới cất giọng trầm khẽ.

“Sáng hôm đó, dù anh bảo là không có thời gian, nhưng thật ra ngay khi nhận được điện thoại của mẹ, anh đã sợ hãi. Vì lúc ấy, anh nghĩ có khi em chính là ‘nghiệp chướng’ của anh. Vì mỗi lần gặp em, luôn có chuyện xấu xảy ra. Nên khi nghe mẹ nói em bỗng dưng nằng nặc đòi gặp anh, anh đã nghĩ: ‘Lại nữa rồi.’ Thế nên anh không đi. Và trên đường từ trường về nhà… anh bị bắt cóc.”

“…….”

Jeong Jaeui lại im lặng. Jeong Taeui cũng nhớ lại chuyện khi đó.

Một ngày nọ, khi cậu còn nằm viện, cậu nghe tin Jeong Jaeui lại bị bắt cóc. Nhưng chuyện này xảy ra quá nhiều lần, và lần nào anh cũng trở về một cách thần kỳ, nên dù gia đình lo lắng, họ cũng đã quen với cảm giác ấy. Lần đó cũng vậy, đến tối thì Jeong Jaeui trở về, gương mặt không có lấy một vết xước.

Vậy đó có thể chính là ngày hôm ấy sao? Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, cậu thấy Jeong Jaeui đã đứng cạnh giường từ bao giờ. Không có mẹ, cũng không có bố, chỉ có mình anh ở đó. Anh ngồi trên mép giường, lặng lẽ nhìn xuống cậu. Chỉ im lặng mà thôi. Cậu cũng không hiểu vì sao khi ấy mình chẳng nói gì cả. Cứ nhìn anh như thể đang mơ vậy.

Cứ thế, hai người đối diện nhau hồi lâu. Rồi Jeong Jaeui đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh. Cậu cũng thiếp đi ngay sau đó.

“Khi về đến nhà, anh đã nhận ra em chính là người đã hóa giải những vận rủi giáng xuống anh.”

“… Em không biết nữa.”

Jeong Taeui lẩm bẩm khe khẽ. Jeong Jaeui ngừng một chút, rồi bật cười nhỏ.

“Đây không phải là chuyện có thể dùng lời giải thích. Không phải chỉ vì những chuyện như lần đó, hay chuyện em suýt mất mạng trên bàn mổ ngay trước khi xuất ngũ, còn anh thì nằm bẹp ở nhà, chẳng thể nhấc người dậy được. Không phải vì một vài sự kiện cụ thể nào cả. Chỉ là… có một điều gì đó tồn tại mà không thể diễn tả bằng lời.”

“Nghe mơ hồ quá… Anh, em chưa từng nghĩ mình là người thần bí hay vĩ đại gì cả. Có cái gì mà em có thể lý giải được không?”

“Chắc là anh nhìn nhầm rồi.” Jeong Taeui thở dài chán nản.

Càng nghe, cảm giác càng trở nên kỳ lạ như thể đang nghe một câu chuyện về chương trình tâm linh hay một trải nghiệm huyền bí nào đó, chẳng chút thực tế nào.

Jeong Jaeui im lặng. Trong khoảng lặng ấy, Jeong Taeui nhận ra rằng vẫn còn điều gì đó mà Jeong Jaeui chưa nói hết. Nhưng dù có đợi thêm một chút, Jeong Jaeui cũng không có vẻ gì là sẽ tiếp tục, và Jeong Taeui cảm nhận được rằng những gì anh cần nói hôm nay đã kết thúc. Cậu khẽ thở hắt ra một lần nữa.

Nhưng nếu…nếu như, dù chỉ một phần vạn, câu chuyện đó là thật? Nếu tất cả không phải là trùng hợp, mà thực sự chính cậu đã tác động đến Jeong Jaeui? Đó sẽ là một mối nhân duyên kỳ lạ đến nhường nào, và cũng nặng nề đến đáng sợ biết bao.

Một góc trong lồng ngực cậu bất giác như bị đè nén. Cảm giác ấy không phải là đau đớn, mà là một áp lực vô hình đang từ từ đẩy xuống trái tim, mang theo sức nặng trĩu nặng.

“Chỉ vậy thôi. Không còn gì nữa đâu. Thật ra… đây cũng chẳng phải chuyện mà em cần phải biết.”

Jeong Jaeui khẽ thì thầm như thể đang định kết thúc câu chuyện. Trong giọng nói ấy ẩn chứa một chút gì đó mong muốn Jeong Taeui đừng biết đến sự thật này. Có lẽ nếu cậu chưa từng nghe cái tên “Gil Sang Cheon” từ chú mình hay bất kỳ ai khác, Jeong Jaeui cũng sẽ không bao giờ chủ động kể cho cậu.

“Những sợi dây liên kết như thế vốn dĩ cũng không cần phải nhận thức rõ ràng làm gì. Cái sợi dây nặng nề, gượng gạo ấy.”

Giọng nói lặng lẽ tiếp tục như đang tự nói với chính mình.

Trước những lời nhạt nhòa dần đi ấy, Jeong Taeui chỉ im lặng. Đột nhiên, một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu cậu.

“…Em thì không nghĩ vậy.”

“…?”

“Em vẫn chưa hiểu gì về Gil Sang Cheon hay gì đó, cũng chẳng thể nào chấp nhận ngay được. Nhưng ngay cả khi đó là sự thật, em cũng không thấy nó nặng nề hay gượng gạo, càng không có lý do gì để vì điều đó mà cảm thấy anh trở nên xa lạ hay khác biệt. Ngược lại, vì biết có một sợi dây liên kết mạnh mẽ hơn với anh như vậy, em còn thấy tốt hơn ấy chứ.”

Jeong Taeui bực bội nghĩ thầm.

Cái gì vậy chứ? Hóa ra anh vẫn luôn nghĩ về em như thế sao? Chết tiệt, vậy chẳng phải em đang đơn phương suốt thời gian qua sao? Nghĩ đến đó, cậu nhăn mặt khó chịu, môi bĩu ra đầy bất mãn.

Những lời ấy có vẻ như một câu bông đùa, nhưng tận sâu trong lòng, cậu thật sự suy nghĩ về điều đó.

Hóa ra, anh đã luôn xem mối quan hệ này như vậy. Điều đó chẳng liên quan đến việc anh yêu hay ghét cậu. Jeong Taeui không nghĩ rằng Jeong Jaeui ghét mình. Có lẽ anh cũng yêu cậu nhiều như cậu yêu anh. Nhưng bất kể thế nào, với Jeong Jaeui, mối quan hệ này là một thứ gì đó nặng nề và khó nhọc. Dù có liên kết với nhau theo cách nào đi nữa, Jeong Taeui có thể xem tình huống là nghiêm trọng, nhưng cậu sẽ không bao giờ coi mối quan hệ giữa họ là gánh nặng.

“Chết tiệt… Đây là cái quái gì vậy. Em đang tức giận đấy. Cái sợi chỉ đỏ mà anh đã cắt đứt, hãy nối lại đi, nối lại ngay. Ai cho phép anh tự ý cắt nó rồi bỏ đi hả? Chính vì thế mà giờ em mới bị mắc kẹt trong tình cảnh này đây.”

Jeong Taeui bật dậy khỏi chỗ ngồi. Khi quay đầu lại, cậu bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Jeong Jaeui đang nhìn mình chằm chằm. Anh chớp mắt vài lần rồi nhìn xuống lòng bàn tay mình, lẩm bẩm.

“Chẳng có gì… bị cắt đứt cả. Chuyện đó vốn đâu thể cắt đi dễ dàng như vậy.”

“Không phải sợi dây nhân duyên bị cắt, mà là lòng anh tự cắt đứt thôi.”

Jeong Taeui bĩu môi nói, kéo tay Jeong Jaeui một cách cứng rắn. Jeong Jaeui lại một lần nữa nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

“Đưa tay đây nào. Buộc lại đi. Để xem nào, là ngón út đúng không?”

“Hả? Ờm… Nhưng chẳng thể buộc lại được đâu.”

Bàn tay Jeong Jaeui bị nắm lấy nên anh chậm rãi ngồi dậy, vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó hiểu. Anh nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui, đôi mắt ánh lên một cảm xúc khó diễn tả.

Jeong Taeui nhướng mày, không hiểu sao lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp.

“Đương nhiên là không thể buộc lại rồi. Làm sao có thể buộc được một sợi dây vô hình chứ? Nhưng nếu nó có thể bị cắt bằng kéo, vậy thì cũng có thể buộc lại được. Thử buộc lại xem nào.”

“Không phải chuyện đó… Ừm… mà thôi, chắc cũng chẳng quan trọng gì…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.