Passion

Chương 214:




Cậu tỉnh giấc khỏi một giấc ngủ chập chờn.

Dường như có ai đó vừa gọi cậu. Nhưng khi mở mắt ra, chẳng có ai ở đó cả.

“…Ilay…?”

Jeong Taeui gọi tên người mà cậu nghĩ đã gọi mình. Cậu chắc chắn là mình đã nghe thấy giọng nói đó. Nhưng khi ngồi dậy, cậu nhận ra trong phòng chỉ có một mình cậu. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ.

Những giấc mơ trong đêm tối luôn tan biến nhanh chóng khỏi trí nhớ con người. Jeong Taeui ngồi lặng trên giường, cảm nhận những ký ức dần trôi tuột khỏi tâm trí. Giấc mơ đang nhanh chóng trở nên mơ hồ. Có lẽ chỉ vài phút nữa thôi, cậu thậm chí sẽ không còn nhớ mình đã gọi tên ai khi thức dậy.

Cậu cúi nhìn bàn tay mình. Bàn tay đặt hờ hững trên chăn, mềm mại và ấm áp, thoáng hiện lên lờ mờ trong bóng tối.

Ánh trăng nhạt màu lọt qua ô cửa sổ cách giường một khoảng xa, không để ánh sáng chiếu thẳng vào. Một giờ, hai giờ sáng. Có lẽ chỉ vừa mới qua nửa đêm.

Thật kỳ lạ, mỗi khi bất chợt tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, cậu luôn có thể đoán được thời gian qua cảm giác của cơ thể mình. Mặc dù không hoàn toàn chính xác, nhưng phần lớn những suy đoán đó đều đúng.

Có lẽ vì cậu ngủ quá sớm, nên giữa đêm mới tỉnh giấc một cách rõ ràng như vậy.

Ha… Cậu khẽ thở dài. Trong sự tĩnh lặng hoàn toàn của màn đêm, tiếng thở nhẹ bỗng vang lên rõ ràng đến lạ. Nếu cứ nằm im thế này, có lẽ cậu sẽ ngủ lại được nhanh thôi. Nhưng ánh trăng rực rỡ kia khiến cậu bỗng dưng thấy tiếc nuối. Vì thế cậu quyết định ngồi dậy.

Mọi người đều đã ngủ hết rồi chăng. Vào giờ này, hẳn ai nấy cũng đã chìm vào giấc ngủ khiến cả biệt viện ngập trong tĩnh lặng, ngoại trừ một vài lính gác thỉnh thoảng tuần tra qua lại bên trong.

Cậu rời khỏi giường, bước đến bên cửa sổ.

Không thấy rõ mặt trăng. Nó lơ lửng trên cao, bị khung cửa che khuất. Chỉ khi cậu áp sát mặt vào cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng xanh lạnh lẽo ấy mới hắt lên gương mặt cậu.

Thứ cậu nhìn thấy không phải mặt trăng, mà là những vì sao còn sáng hơn thế.

Trên bầu trời, một dải trắng dày đặc uốn lượn. Ngân Hà, biển sao tuyệt mỹ nhất trên bầu trời Serengeti đang chảy trôi ngay phía trên đầu cậu.

Jeong Taeui khẽ thở ra một hơi thật nhẹ.

Cậu xoay người, bước ra ngoài. Nếu nằm xuống giữa sân trong và nhìn lên bầu trời thì sao nhỉ.

Chợt, một ký ức tuổi thơ ùa về. Khi ấy, cậu còn rất nhỏ. Tuy không thể nhớ rõ ràng, nhưng từng mảnh ký ức vẫn lướt qua trong đầu.

Họ nói đó là ngày có mưa sao băng.

Cả nhà đã mong chờ từ vài ngày trước khi dự báo được công bố, đến đêm hôm ấy, bố mẹ đưa hai anh em họ lên núi. Dù cảm giác như đã ngồi xe hàng giờ liền, nhưng có lẽ đó chỉ là ký ức phóng đại của một đứa trẻ, thực tế có lẽ không xa đến thế.

Chiếc xe lao vào màn đêm của núi rừng, dừng lại ở chân núi, rồi cả nhà lại tiếp tục đi bộ một đoạn dài lên trên.

Cậu vẫn nhớ mình đã vui mừng thế nào, cứ như được đi dã ngoại vậy. Mang theo mấy món ăn vặt, háo hức lên đường, nhưng đến nơi thì đường đã xa đến mức khiến lũ trẻ phát chán. Đó là một vùng đất rộng mở, hõm xuống ở lưng chừng núi. Giữa khu rừng rậm, chỉ riêng nơi đó trống trải, không có lấy một cây cao hay thấp, chỉ có thảm cỏ xào xạc dưới chân. Cũng đã có vài người đến trước họ, có lẽ cũng để ngắm mưa sao băng.

Dù đã mặc nhiều lớp áo dày, nhưng khi đêm xuống, cái lạnh trên núi vẫn thật khắc nghiệt. Cậu nhớ mình đã run lẩy bẩy, liên tục hỏi: “Bao giờ sao mới rơi?” Trong khi đó, Jeong Jaeui chỉ lặng lẽ ngước nhìn bầu trời như bị nó hút mất hồn.

Ban đầu Jeong Taeui cũng hỏi mãi không thôi, nhưng rồi chẳng biết từ lúc nào, cậu đã nuốt lại câu hỏi của mình.

Bầu trời dày đặc những vì sao. Và dải Ngân Hà đó, dù mờ nhạt, vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Thậm chí còn có một nỗi sợ mơ hồ dâng lên. Nếu tất cả những ngôi sao ấy cùng rơi xuống thì sao. Nhưng cùng lúc đó, ở đâu đó trong tim, cậu cũng mong nó thực sự xảy ra. Chắc hẳn sẽ đẹp lắm. Nếu được bao trùm bởi những vì tinh tú vừa lạnh lẽo, vừa sắc bén ấy thì sẽ thế nào nhỉ.

Cậu nhớ rất rõ cảm giác khi nhìn lên bầu trời đầy sao ấy. Ngực cậu nóng bừng và căng tràn đến mức khó thở. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó chính là xúc động, là cảm giác bàng hoàng trước vẻ đẹp kỳ diệu. Nhưng khi ấy, cảm giác ấy mạnh mẽ và sâu sắc hơn bất cứ ngôn từ nào có thể diễn tả.

“…Rồi cuối cùng ngủ quên mất, chẳng nhìn thấy mưa sao băng…”

Jeong Taeui bật cười khe khẽ thì thầm.

Cứ nghĩ chỉ là chợp mắt một chút, nhưng khi tỉnh dậy, cậu đã ở trên đường về nhà. Khi hờn dỗi hỏi sao không đánh thức mình dậy, cả nhà đều nói đã gọi nhưng cậu không chịu dậy. Jeong Taeui mong chờ mưa sao băng suốt bấy lâu nhưng lại chẳng thể nhìn thấy, đã phụng phịu suốt dọc đường. Khi ấy, Jeong Jaeui, người đã thức trắng cả đêm để ngắm bầu trời, nhẹ giọng nói với cậu. Nếu kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó, sẽ lại có một trận mưa sao băng như hôm nay thôi.

“Không biết nơi đó là đâu nhỉ…”

Jeong Taeui vô thức lẩm bẩm, cố gắng lần tìm lại ký ức. Cậu chỉ nhớ rằng khi đó, họ đã đi một quãng đường rất dài từ nhà.

Liệu nơi đó còn tồn tại không? Đã hơn hai mươi năm trôi qua. Có lẽ nơi ấy đã bị khai phá, san bằng đến mức giờ đây chẳng còn để lại chút dấu vết nào. Nhưng dù vậy, ký ức bất chợt ùa về đã khiến cậu muốn tìm lại nơi ấy.

“Anh có lẽ sẽ biết đấy.”

Sáng mai thức dậy phải nhớ hỏi thử một lần. Nhưng liệu đến lúc đó mình có còn nhớ không đây? Vừa lẩm bẩm, Jeong Taeui vừa cất bước về phía trung đình.

Thế nhưng khi bước ra hành lang, cậu bất giác khựng lại. Dưới màn đêm, ánh trăng nhàn nhạt soi chiếu khu trung đình. Mọi thứ đứng yên lặng như tờ. Ngay cả những cánh hoa nổi lẻ loi trên mặt ao cũng chẳng hề dao động, chỉ lặng lẽ trôi.

Và bên cạnh đó, có một bóng lưng.

Bóng lưng ấy thuộc về Jeong Jaeui. Anh đang ngồi bên bờ ao, ngẩng đầu nhìn trời như thể bị cuốn vào một miền suy tưởng xa xăm. Jeong Taeui đứng nép trong bóng râm của mái hiên hành lang, lặng lẽ dõi theo anh. Có vẻ như anh vẫn chưa ngủ.

Cậu tiếp tục bước tới.

Bịch.

Tiếng chân nhẹ nhàng vang lên trên nền đá, vậy mà Jeong Jaeui vẫn không quay lại. Jeong Taeui tiến lại gần, dừng cách anh vài bước rồi lặng lẽ đứng đó.

“Khi còn nhỏ, chúng tôi từng đi xem mưa sao băng…”

Vừa lúc cậu ngồi xuống, Jeong Jaeui khẽ cất giọng. Jeong Taeui sững lại, chỉ nghiêng đầu nhìn anh. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Chuyện mà Jeong Jaeui đang kể có lẽ chính là ký ức mà Jeong Taeui vừa nhớ lại. Không, vì chỉ có một lần duy nhất họ đi xem mưa sao băng khi còn nhỏ, nên chắc chắn đó là lần ấy.

Họ đã nhìn cùng một bầu trời và nhớ về cùng một điều ư? Ý nghĩ ấy khiến Jeong Taeui bất giác mỉm cười.

Jeong Jaeui tiếp tục nói:

“Mưa sao băng rất đẹp, nhưng vì có quá nhiều sao trên bầu trời… nên so với mưa sao băng, thứ đọng lại trong trí nhớ của tôi là bầu trời hôm ấy.”

Jeong Taeui khựng lại.

Jeong Jaeui không phải kiểu người hay độc thoại—trong khi bản thân Jeong Taeui đôi khi lẩm bẩm một mình đến mức tự nghi ngờ có phải mình mắc bệnh tâm lý không—mà cũng chẳng mắc chứng mộng du. Rõ ràng câu nói vừa rồi không phải dành cho cậu.

“……Ơ……”

Jeong Taeui chần chừ giây lát rồi buông một câu đáp lửng lơ. Nghe vậy, Jeong Jaeui hơi co vai lại, rồi có vẻ ngạc nhiên mà ngoảnh lại.

“Thì ra là Taeui à.”

“Vâng.”

“Sao lại ra đây vào giờ này?”

“Chỉ là bất chợt tỉnh giấc thôi. Anh đang nói chuyện với ai à?”

“Hả? Không mà.”

Gương mặt Jeong Jaeui hiện rõ vẻ khó hiểu như thể đang tự hỏi cậu nói gì vậy. Jeong Taeui cũng nghiêng đầu, nét mặt chẳng khác gì anh.

“Không, chỉ là… vừa rồi trông anh có vẻ như đang nói chuyện với ai đó.”

“À, à… Anh tưởng đó là Raman. Thỉnh thoảng hắn vẫn đến đây vào ban đêm.Hắn bảo, trong tất cả các công trình ở nơi này, nơi đây có địa thế cao nhất, cũng là nơi gần bầu trời nhất trong biệt điện. Nên hắn nói bầu trời đêm ở đây có vẻ gần hơn.”

“Nhưng chỉ cách nhau có vài mét cao độ mà đòi kéo những ngôi sao cách ta hàng triệu năm ánh sáng lại gần hơn sao?”

Jeong Taeui làu bàu, gương mặt thoáng bĩu lại. Jeong Jaeui bật cười khẽ.

Jeong Taeui duỗi người nằm xuống. Ban ngày phiến đá hấp thụ ánh nắng nên ấm áp, nhưng giờ đây lại lạnh buốt. Khi cậu vừa nằm xuống, Jeong Jaeui cũng ngả lưng theo. Hai người nằm vuông góc với nhau, chỉ có đầu là chạm sát, lặng lẽ ngắm bầu trời.

Bất giác, Jeong Taeui khẽ bật cười. Có lẽ tiếng thở ấy lọt vào tai, nên Jeong Jaeui khẽ cử động, như muốn quay lại nhìn.

“Chỉ là… chuyện về mưa sao băng khi nãy.”

“À…”

“Hồi đó em ngủ quên nên không thấy gì cả.”

“Ừ. Anh đã đánh thức em, nhưng em không chịu dậy.”

“Vâng. Nhưng mà năm kia cũng có mưa sao băng mà, phải không? Khi ấy em đang ở quân đội, không ngủ mà cùng nhóm người trong trung đội ngắm nó. Thật sự rất đẹp… Nhưng em vẫn nghĩ, bầu trời hôm ấy khi còn nhỏ mới là thứ đẹp hơn.”

Jeong Taeui khẽ nói, môi nở một nụ cười ấm áp.

Sự đồng điệu trong cảm xúc giống như một luồng hơi ấm len lỏi qua lồng ngực. Việc chia sẻ một ký ức, cảm nhận cùng một điều gì đó, như một loại dưỡng chất nho nhỏ trong cuộc sống. Có lẽ lý do khiến những người bạn lâu năm trở nên trân quý chính là vì điều này.

Jeong Taeui chợt nhận ra chắc hẳn Jeong Jaeui cũng đang nghĩ điều tương tự như mình. Ý nghĩ ấy khiến cậu cảm thấy vui vẻ, khẽ cười rồi nói:

“… Nhìn như thế này, bầu trời ở đây cũng giống hệt bầu trời khi đó nhỉ.”

“Làm gì có chuyện đó… Jeong Taeui, chúng ta đang ở Bắc bán cầu đấy.”

“……”

Chết tiệt. Cậu đã quên mất điều đó. Anh trai cậu thỉnh thoảng có kiểu nói mấy câu tỉnh rụi, phá tan không khí thế này đây.

Người ta vừa mới đắm chìm trong cảm xúc một chút thôi mà, cậu nhìn anh với ánh mắt trách móc, chép miệng một cái. Khi đó, Jeong Jaeui, người vẫn đang hướng ánh mắt lên bầu trời, khẽ mỉm cười rồi đột nhiên thì thầm như đang tự nói với chính mình.

“Gangwon-do.”

“Hử?”

“Hongcheon. …Sau này mình đến đó đi.”

Jeong Taeui lặng lẽ nhìn anh. Cậu nhìn anh rất lâu—người vừa mới thì thầm rằng sau này hãy đến đó—rồi bỗng bật cười. “Ừ.” Cậu lẩm bẩm, rồi cũng quay đầu lại nhìn lên bầu trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.