Raman lùi lại một bước. Lần này, có vẻ như hắn thực sự định rời đi.
“Cậu cũng nghe rồi đấy. Chỉ cần Jeong Jaeui làm ra một món vũ khí, tôi sẽ lập tức thả cả hai người. Vì vậy tôi mong rằng cậu sẽ giúp thuyết phục.”
“Tôi không muốn ép buộc anh trai làm điều mà anh ấy không muốn.”
Raman nhướn mày, nhưng rồi hắn chỉ nhún vai, thản nhiên nói.
“Tuỳ cậu thôi.”
“Nhưng dù sao đi nữa trước khi mọi chuyện kết thúc, cậu vẫn phải ở lại đây. Nếu có gì bất tiện, cứ nói với tôi. …À, đúng rồi. Tốt hơn hết là trong thời gian này, cậu nên hạn chế đi dạo chợ đêm ở Baheb.”
Hắn nói với giọng điềm nhiên, nở một nụ cười lịch thiệp, rồi xoay người rời đi.
Jeong Taeui đứng đó lặng người, chỉ dõi theo bóng dáng người kia rảo bước về phía hành lang phía tây, rồi bước ra cánh cửa ở cuối dãy. Qua khe cửa hé mở, cậu thoáng thấy những cây nhỏ thấp tầm, có lẽ là cây cảnh trong vườn. Giữa những tán cây, bức tường trát vôi trắng thấp thoáng hiện ra.
“…Chậc. Chỉ thế này thì chẳng đoán được đây là đâu cả.”
Sau khi cánh cửa vừa khép lại, Jeong Taeui thở dài rồi ngồi thụp xuống ngay tại chỗ.
Những giọt nước từ mái tóc ướt sũng của cậu giờ đã ngừng nhỏ giọt. Dù tóc vẫn còn ẩm và khi chạm vào vẫn thấy nước đọng trên tay, nhưng ít ra cũng không còn chảy tí tách xuống sàn. Có vẻ trong lúc trò chuyện với gã đàn ông kia, tóc cậu đã khô đi đôi chút.
“Mình ghét gã đó. Raman—Abid—Al—Saud. Mình ghét hắn. Chết tiệt. Sao ma quỷ không kéo phắt hắn đi cho rồi.”
Jeong Taeui rít lên, nhấn mạnh từng âm tiết của cái tên đó khi thốt ra. Có lẽ vì nghe thấy một cái tên quen thuộc, cậu theo phản xạ ngoái lại nhìn một chút, nhưng rồi cũng mặc kệ. Nếu có ai đó muốn đi mách lẻo thì cứ việc. Miễn là họ hiểu được tiếng Hàn.
—Sáng hôm qua, một người bạn của tôi đến căn biệt thự nghỉ dưỡng ở đây, rồi khi ra ngoài thì bị một kẻ tên Riegrow tập kích.
“…ㅡ.”
Jeong Taeui sững lại, bàn tay chống xuống nền đá khẽ rụt lại. Móng tay cào nhẹ xuống mặt sàn cứng.
Hắn đang tìm người. Riegrow. Raman. …ㅡMình.
Ngực cậu bỗng nhói lên. Trong đầu Jeong Taeui dường như hiện lên gương mặt của hắn. Cậu có thể hình dung được nét mặt của hắn khi bắt được ai đó. Hắn đang tìm cậu.
Sự thật mà cậu đã lờ mờ đoán ra từ trước giờ đây như một tiếng vang dội thẳng vào tai, khiến đầu óc cậu nóng bừng.
“Ah….”
Jeong Taeui đưa tay lên chạm vào vành tai bỏng rát. Nhưng bàn tay đã bị hơi nóng từ nền đá hấp thụ ánh mặt trời sưởi ấm, nên chẳng giúp ích gì.
Jeong Taeui nằm ngửa xuống sàn. Sau đó, cậu chậm rãi bò về phía ao nước ngay bên cạnh, rồi lại nhúng đầu vào trong đó. Cậu muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Dù có vùi đầu xuống nước đủ lâu để ngất đi, nhiệt độ trong người vẫn không giảm bớt. Cậu cứ thế bất động cho đến khi một lính gác ở đằng xa thấy lạ, tiến lại gần và lay cậu dậy.
Làm thế nào mới có thể ra khỏi đây?
Jeong Taeui ngồi bên mép ao, ánh mắt mông lung nhìn theo bóng lưng tên lính gác vừa đảo mắt nhìn cậu như thể nhìn một kẻ điên rồi quay trở lại vị trí. Nhưng cậu chẳng nghĩ ra cách nào cả. Làm thế nào đây? Làm cách nào mới có thể thoát ra? Giá mà có một con đường bí mật để lẻn đi khỏi đây thì tốt biết bao.
“Chắc là khó lắm.”
Không cần nghĩ quá lâu, Jeong Jaeui trả lời ngay.
“Ah… vậy à? Thế còn kiểu kiến trúc Hồi giáo thì sao? Liệu có thể có một lối thoát hiểm bí mật nào đó không…?”
“Khi xây thành lũy hay các công trình lớn, có thể sẽ có những lối thoát ẩn. Nhưng với một biệt thự đơn thuần như thế này, khó mà nói trước được. Và kể cả có đi nữa, thì chắc gì nó đã nối với biệt thất này.”
“Chủ nhân của nơi này không ngốc đến mức nhốt người trong một biệt thất có lối thoát bí mật đâu.” Jeong Jaeui bình thản nói thêm.
Jeong Taeui thở dài chán nản, lẩm bẩm một tiếng “Ừ nhỉ” rồi tiếp tục lau tóc bằng chiếc khăn tắm đang cầm dở. Nhìn vẻ mặt cậu, Jeong Jaeui khẽ hỏi:
“Em muốn rời khỏi đây à?”
Jeong Taeui không đáp. Cậu muốn đi. Và có lẽ chỉ cần nhìn vào sự im lặng của cậu, Jeong Jaeui cũng thừa biết câu trả lời.
Jeong Taeui muốn thoát khỏi nơi này. Dù sự gấp gáp trong lòng đã phần nào dịu đi sau khi nghe mẩu tin tức ngoài kia, nhưng sự nôn nóng vẫn gợn lên trong lòng như từng con sóng nhỏ vỗ nhẹ vào bờ.
Thoát ra không khó. Như Raman đã nói, chỉ cần Jeong Jaeui vẽ ra thiết kế mà hắn muốn, thế là xong.
Jeong Jaeui đã từ chối thẳng thừng và khẳng định rằng anh sẽ không bao giờ tạo ra vũ khí nữa. Nhưng nếu Jeong Taeui cầu xin, có lẽ anh sẽ gật đầu.
Nhưng Jeong Taeui không muốn thế. Cậu không muốn vì chuyện cá nhân của mình mà ép buộc Jeong Jaeui phải làm điều đi ngược lại ý chí của anh.
Jeong Jaeui biết cậu nghĩ vậy. Và cũng vì biết cậu muốn rời đi, nên anh mới không chủ động nói ra trước.
Jeong Taeui càu nhàu khó chịu, dùng khăn chà mạnh lên tóc. Giờ thì tóc gần như đã khô hẳn, chẳng còn giọt nước nào bám trên khăn nữa. Cậu liếc sang nhìn Jeong Jaeui. Anh đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, lắng nghe một bản nhạc.
Raman từng nói, nếu có thứ gì muốn nghe hay muốn đọc, hắn sẽ tìm bằng được và mang đến mà không chút đắn đo. Và hắn thực sự đã làm đúng như lời.
Ừ thì, cậu muốn đi. Nhưng biết đâu, với anh trai cậu, ở lại đây lại là điều hạnh phúc hơn. Jeong Taeui phóng tầm mắt nhìn quanh thư phòng, cảm thấy có chút ngán ngẩm. Khi lần đầu tiên bước vào nơi này, cậu đã rất kinh ngạc.
Lúc đó cậu thấy nó có vẻ đơn giản—một cái bàn lớn, giá sách, ghế đặt cạnh cửa sổ—chính là chiếc ghế mà Jeong Jaeui đang ngồi, vài món đồ trang trí trên kệ, chậu cây nhỏ, và hệ thống âm thanh với vô số đĩa nhạc.
Jeong Taeui nhận ra bàn và giá sách này từng thấy ở văn phòng UNHRDO. Không biết có phải cùng một loại không, nhưng chúng trông rất giống nhau. Anh cậu đang ngồi trên chiếc ghế mà hồi trước, cậu từng thấy trưng bày trong triển lãm nội thất của một nghệ nhân nổi tiếng. Một chiếc ghế đắt đỏ đến mức được trưng bày trong khu vực riêng biệt. Còn dàn âm thanh kia—chỉ riêng một chiếc loa cũng đủ mua một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố.
Jeong Taeui nhớ ra một điều—chủ nhân của biệt thự này là hoàng tộc Ả Rập. Dù không có thứ tự kế vị cao, nhưng vẫn là kẻ nắm trong tay quyền lực và tiền bạc từ dầu mỏ.
Nghĩ đến đó, cậu cau mày, bực bội lẩm bẩm:
“Chả trách người ta dễ có thành kiến với lũ ngậm thìa kim cương từ trong nôi…”
Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Cả Ilay, Xinlu, lẫn gã đàn ông tên Raman kia, ai nấy đều có tính cách chẳng ra gì.
“Hay là vì nhiều tiền quá nên mới có cái tính như thế nhỉ…”
Jeong Taeui nghiêm túc suy xét về định kiến đó, rồi lắc đầu nguầy nguậy. Không đúng. Không nên có định kiến. Vì người anh trai từng là nạn nhân của định kiến, ngay từ nhỏ, cậu đã tự nhủ điều đó không biết bao nhiêu lần.
Thông minh đến mức ấy, chắc chắn tính cách cũng sẽ có chút kỳ lạ. Thông minh đến mức ấy, có lẽ khả năng giao tiếp xã hội sẽ gặp vấn đề. Thông minh đến mức ấy, dù gì đi nữa cũng sẽ là một con người đáng ghét không chịu nổi. Những lời bàn tán như thế, chỉ riêng những gì Jeong Taeui tình cờ nghe được đã không thể đếm xuể.
Thế nên cậu đã cố không để tâm đến những định kiến phổ biến. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cái con người tên Raman đó, định kiến trong lòng lại có nguy cơ sâu sắc thêm.
Jeong Taeui thở dài khi nhìn anh trai mình ngồi thoải mái trên chiếc ghế đắt ngang giá nhà, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Dù sao cũng không sao cả. Dù gì đi nữa Jeong Jaeui cũng đang cung cấp cho cậu sự tiện nghi tốt nhất. Ít nhất thì anh ấy chưa bao giờ sử dụng bạo lực về mặt thể chất hay hành động chỉ để ép buộc ý muốn của cậu. Trong một hoàn cảnh mà bất cứ thứ gì mong muốn đều có thể đạt được, việc cứ thế mà đọc sách, nghiên cứu những gì mình thích, sống một cuộc đời yên tĩnh, hẳn cũng là một cuộc sống hạnh phúc đối với Jeong Jaeui.
Jeong Taeui ngồi bệt dưới sàn, chống cằm lên cánh tay đang đặt trên đầu gối, lặng lẽ quan sát anh trai mình. Rồi bất chợt lẩm bẩm:
“Nhỡ đâu gã đàn ông đó cứ đợi mãi mà phát bực lên, rồi lao vào dọa nếu không lập tức tạo ra kết quả sẽ chém đầu thì anh tính sao?”
Trong đầu cậu hiện lên đôi mắt của Raman, đôi mắt vô cảm mà cậu không thể nào đọc được. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không nghĩ hắn là kiểu người sẽ mất bình tĩnh và bùng nổ cơn giận như vậy.
Thế nhưng nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì sao? Jeong Jaeui sẽ làm gì?
Trên đời này không có gì quý giá hơn mạng sống cả, vậy nên có lẽ anh ấy sẽ gật đầu chấp nhận chăng?
Jeong Taeui chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng với những gì cậu biết về Jeong Jaeui, khả năng đó dường như không cao. Có lẽ anh ấy sẽ suy nghĩ một lúc với gương mặt thản nhiên, rồi đưa ra một giải pháp nào đó có thể khiến cả hai bên hài lòng.
Mà… giả sử gã đó có lao đến định chém đầu thật thì với cái cách mà anh Jeong Jaeui sống đến tận bây giờ, lưỡi kiếm có khi lại đột nhiên gãy làm đôi, thế là lại thoát chết thôi.
Jeong Jaeui lắc đầu trước câu nói của cậu.
“Hắn không phải loại người bộc lộ cảm xúc hay nóng nảy như thế. Hắn kiên nhẫn, tỉ mỉ, và vô cùng lạnh lùng. Để đạt được điều mình muốn, hắn sẵn sàng kìm nén cảm xúc và chờ đợi bao lâu cũng được, vậy nên không cần lo lắng chuyện đó đâu.”
Jeong Taeui nhớ lại Raman rồi cậu nghiền ngẫm lại những lời của Jeong Jaeui—người đã quan sát hắn lâu hơn cậu.
Bỗng nhiên, một ai đó xuất hiện trong tâm trí cậu. Jeong Taeui khẽ thở dài rồi lầm bầm một mình:
“Hoàn toàn trái ngược với ai đó…”
Cậu biết có một người luôn hành động theo cảm xúc, máu sôi sục đến mức sẵn sàng xé xác kẻ khác ngay lập tức mà chẳng chút do dự.
Chỉ vừa nghĩ đến gương mặt ấy thôi, nhiệt độ trong người cậu lại như muốn tăng lên. Jeong Taeui vớ lấy chiếc khăn ướt lạnh, mạnh tay lau mặt và đầu mình để xoa dịu cảm giác nóng bừng ấy.
Ở đâu đó bên ngoài bức tường của tòa biệt thự này, chắc chắn kẻ đó đang nổi cơn thịnh nộ và làm loạn. Nghĩ đến điều đó, Jeong Taeui cắn chặt môi.
Đã có lúc cậu nghĩ rằng cứ trốn mãi ở đây cũng tốt.
Phải, so với việc sống bên cạnh kẻ điên đó, không biết ngày nào sẽ mất mạng, thì dù có bị giam giữ một chút, sống một cuộc đời yên bình, tĩnh lặng như thế này có lẽ vẫn tốt hơn.
Cái gã Raman đó có đe dọa về nhà tù dưới lòng đất, nhưng xét đến thái độ của hắn khi bỏ tiền ra sắp xếp mọi thứ, rồi còn cung kính tiếp đón Jeong Jaeui như một vị khách quý dù chẳng biết sẽ phải lưu lại bao lâu, có vẻ như điều đó không thực sự đáng lo lắm.
Vậy nên, nếu có thể cùng anh trai sống một cuộc đời an nhàn trong thiên đường nhỏ bé này cũng chẳng phải chuyện tồi tệ gì.
“……”
Nhưng rồi, cậu vẫn nghĩ rằng mình phải rời khỏi đây. Cảm giác bất an len lỏi trong lồng ngực khiến cậu siết chặt nắm tay. Móng tay vô tình cứa vào má, làm cậu khẽ rên một tiếng đau đớn.
Jeong Jaeui im lặng quan sát cậu, rồi đột nhiên cất lời:
“Người mà em nói là trái ngược hoàn toàn đó là ai?”
“Hả? À… Ilay… Riegrow.”
Không hiểu sao, cậu lại thấy khó mở miệng khi nói ra cái tên đó.
Dù có là thiên tài khủng khiếp đến đâu đi nữa, anh Jeong Jaeui chắc chắn không thể biết được mối quan hệ giữa cậu và con quái vật đó. Vậy mà cậu vẫn cứ cảm thấy ngượng ngập, mãi mới chậm rãi thốt ra cái tên ấy.
Jeong Jaeui khẽ gật đầu.
“À… em trai của Kyle…”
Anh nói thế, rồi im bặt. Bầu không khí chìm vào một khoảng lặng dài. Khi Jeong Taeui bắt đầu cảm thấy bối rối vì anh trai cứ mãi không lên tiếng, cuối cùng Jeong Jaeui cũng mở miệng.
“Anh cũng từng gặp người đó… Taeui, em thân với hắn lắm sao?”
Câu hỏi dè dặt ấy khiến lòng Jeong Taeui dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp. Cậu không nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Ilay có thể bị gọi là “thân thiết.” Mà thực tế, cậu cũng chẳng muốn bị gọi như vậy.
Nếu anh trai chưa từng gặp hắn, thì còn có thể không biết hắn là người như thế nào. Nhưng nếu đã từng thấy qua, chắc chắn anh ấy đã hiểu rõ hắn thực chất là loại người gì.
Vậy mà vẫn hỏi cậu có thân với hắn không… Anh có cần tàn nhẫn đến thế không?
Jeong Taeui thoáng cảm thấy ấm ức với anh trai, nhưng rồi nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó. Có lẽ cuộc gặp gỡ giữa Jeong Jaeui và Ilay đã để lại ấn tượng khá tốt thì sao? Có thể họ chỉ đơn giản chào hỏi nhau một cách lịch sự qua lời giới thiệu của Kyle.
“Không đến mức thân thiết lắm… Mà anh gặp Ilay trong hoàn cảnh nào vậy?”
“Hm… Đó là khi T&R thử nghiệm mẫu súng mới. Hắn tò mò về độ may mắn của anh nên đã chĩa súng bắn thử xem sao.”
Giọng điệu thản nhiên của Jeong Jaeui khiến Jeong Taeui chết sững, trợn mắt nhìn anh.
Ilay Riegrow, tính khí của hắn không phải cậu không biết, nhưng không ngờ hắn lại làm chuyện như vậy. Hơn nữa cái kiểu thản nhiên kể lại chuyện đó của anh trai cậu, rồi còn hỏi xem cậu có thân với hắn không là sao chứ?
“Không thân, không thân chút nào. Cái tên Ilay đó chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống em thôi.”
Jeong Taeui xua tay, không phải nói dối, mà cũng chẳng nghĩ ra được gì đáng để giải thích thêm, nên cậu dừng lại ở đó. Jeong Jaeui nhìn Jeong Taeui như thể có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng không cất lời. Một khoảng lặng trôi qua. Jeong Taeui lặng lẽ nhìn xuống vân gỗ trên sàn nhà, rồi chợt hỏi:
“Vậy anh có ghét hắn không?”
Nói ra rồi mới thấy hình như mình hỏi thừa. Dù có hỏi cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa Jeong Jaeui nghĩ gì về hắn cũng không phải chuyện cậu cần bận tâm.