Trở về với thực tại, Jeong Taeui vô thức dùng mu bàn tay quệt nhẹ lên môi rồi giật mình ngẩng đầu lên.
Không biết đã thẫn thờ bao lâu rồi đột nhiên cảm thấy làn da mình tê rát. Và chính cảm giác đó khiến cậu bừng tỉnh. Jeong Taeui chớp mắt, ngẩn người, rồi giật mình nhận ra làn da đã chuyển sang xanh tím. Do đứng dưới dòng nước lạnh suốt một khoảng thời gian dài, da thịt cậu dường như sắp đóng băng.
Chỉ đến khi nhìn thấy màu da đó, cậu mới thực sự cảm nhận được cái lạnh và vội vã lùi khỏi vòi sen. Đôi chân cậu giờ đây đã cứng đờ, chẳng còn linh hoạt nữa. Tấm nhựa bọc phần chân bó bột trơn trượt trên nền gạch, suýt nữa khiến cậu ngã nhào.
Jeong Taeui khẽ kêu lên một tiếng, vội bám vào tường để giữ thăng bằng, rồi lảo đảo bước ra khỏi buồng tắm với cơ thể run rẩy cứng ngắc vì lạnh.
“Phải tỉnh táo mà sống chứ, đừng có hành hạ thân thể mình nữa. Người ta bảo nếu đủ tỉnh táo, ngay cả vào hang cọp cũng có thể toàn mạng trở ra mà.”
Cậu tự an ủi bản thân mình.
Ngay sau khi bước ra khỏi buồng tắm, cậu lau khô người bằng chiếc khăn sạch rồi mặc quần áo vào, vậy mà cái lạnh vẫn chưa chịu rời khỏi cơ thể. Cảm giác như nước lạnh đã thấm sâu vào tận xương tủy.
“A, lạnh quá… Mình thực sự bị điên rồi sao. Ai đời lại đứng dưới vòi nước lạnh đến mức này chứ. Thật đúng là mất trí, Jeong Taeui à.”
Jeong Taeui vừa xoa bóp cơ thể, vừa bước ra khỏi phòng tắm. Đôi chân ướt nhẹp sắp đặt lên tấm thảm thì bỗng khựng lại.
Trên giường có một thứ mà khi cậu vào phòng tắm vẫn chưa hề có. Kẻ đột nhập đang nằm nghiêng chiếm trọn cả chiếc giường, cuốn trong chăn. Jeong Taeui lặng lẽ nhìn hắn một lúc.
Ilay Riegrow.
Hắn đang nhắm mắt nằm đó.
Jeong Taeui vừa lau tóc bằng khăn, vừa tiến lại gần. Cho đến khi cậu tiến tới mép giường, Ilay vẫn không mở mắt.
Vốn là một kẻ có thính giác nhạy đến đáng sợ, chỉ cần gọi tên một tiếng là sẽ tỉnh ngay, nhưng Jeong Taeui không buồn gọi hắn. Trông hắn cũng chẳng có vẻ gì là đến đây vì có chuyện quan trọng. Nếu thật sự có chuyện cần, ngay lúc cậu mở cửa phòng tắm, hắn đã mở mắt rồi.
Trước mặt là vách đá, sau lưng là hổ dữ.
Cả hai đều chẳng phải lựa chọn tốt. Đây không phải kiểu vách đá mà rơi xuống còn có cơ may sống sót, cũng chẳng phải loại hổ mà cậu có thể chiến đấu và chiến thắng hay khéo léo thoát thân. Dù chọn hướng nào, kết cục vẫn là ngõ cụt.
Nhưng nếu nhất định phải chọn một trong hai.
“…….”
Jeong Taeui ngồi xuống mép giường. Cậu vừa mải miết xoa tóc, vừa suy nghĩ trong im lặng.
Rốt cuộc chọn con đường nào thì sẽ tốt hơn cho mình? Hoặc con đường nào thì sẽ tốt hơn cho đối phương?
Câu trả lời cho vế đầu không dễ dàng xuất hiện. Một khuôn mặt lướt qua tâm trí, nhưng vì không có lý do hay cơ sở nào, cậu liền xóa sạch khỏi đầu. Còn câu trả lời cho vế sau—
Vẫn chẳng có lý do hay cơ sở nào cả. Nhưng kết luận lại đến rất nhanh.
Có một người vốn rất con người, nhưng kể từ khi biết cậu lại càng trở nên phi nhân tính. Và một người khác, ngay từ đầu đã không giống con người, đến giờ vẫn vậy, nhưng lại mơ hồ lộ ra chút gì đó của nhân tính.
Nếu xét theo lợi ích của thế giới này, có lẽ sẽ tốt hơn nếu ở bên cạnh người mà sự hiện diện của cậu khiến người đó dần trở nên… con người hơn.
Jeong Taeui vẫn trùm khăn trên đầu, khẽ nghiêng mặt sang bên cạnh. Ngay bên cạnh đó, người đàn ông vẫn đang nhắm mắt nằm im. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở đều đặn, trầm thấp vang lên.
“…Ilay.”
Jeong Taeui thì thầm, nhẹ nhàng như hơi thở kia.
Không có gì thay đổi. Hắn không mở mắt. Không gian vốn tĩnh lặng đến mức gần như đông cứng, giờ lại càng bất động hơn, tựa hồ mọi thứ đều ngưng lại.
Jeong Taeui xoay người trên mép giường, rồi nửa quỳ lên tấm đệm, chống một tay xuống ngay bên cạnh đầu Ilay. Mái tóc hắn lòa xòa trên ga trải giường, không có gối nâng đỡ, khiến bề mặt tấm trải bị lõm xuống một khoảng nhỏ.
Ánh mắt Jeong Taeui từ trên cao chăm chú nhìn xuống khuôn mặt kia, lặng lẽ quan sát từng đường nét, như thể đang tìm kiếm một khuyết điểm nhỏ nhất.
Rồi đột nhiên, vào một khoảnh khắc nào đó.
Một khoảnh khắc cậu thậm chí còn không nhận thức được.
“……Hả.”
Jeong Taeui khẽ lẩm bẩm.
Có thứ gì đó chạm vào môi cậu. Một cảm giác ấm áp nhưng khô ráp, hơi thô nhám, quen thuộc nhưng lại xa lạ đến lạ thường. Khuôn mặt của Ilay ở ngay sát bên, gần đến mức lấp đầy tầm nhìn, khiến cậu không thể nhìn rõ mọi thứ.
Jeong Taeui ngồi bật dậy. “Hả…?” Cậu lại lẩm bẩm một lần nữa, rồi đờ đẫn nhìn xuống khuôn mặt chỉ cách mình hai gang tay.
Đôi mắt kia đã mở ra từ lúc nào, không hề chớp lấy một lần, chăm chú nhìn thẳng vào cậu. Bắt gặp ánh mắt đó, Jeong Taeui lần thứ ba lẩm bẩm “Hả…?”
Ilay im lặng nhìn thẳng vào cậu một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng mở miệng. Hắn định nói gì đó nhưng rồi lại khép miệng, song chẳng bao lâu sau, lại một lần nữa lên tiếng.
“Có thể tự tiện hôn một người vẫn đang ngủ sao.”
Giọng nói vẫn thờ ơ và bình thản, nhưng lại thấp hơn thường ngày một chút. Nói xong, hắn tiếp tục dán mắt vào Jeong Taeui như thể đang quan sát một vật thể kỳ lạ. Jeong Taeui hơi nghiêng đầu.
“Thật vậy sao…?”
“Gì cơ?”
“Tôi vừa mới hôn anh đúng không?”
Jeong Taeui hỏi bằng giọng nửa tỉnh nửa mê. Giữa đôi chân mày của Ilay xuất hiện một nếp nhăn, nhưng hắn chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm, không trả lời.
Jeong Taeui chống tay đứng dậy rồi ngồi xuống mép giường, bàng hoàng nhìn Ilay. “Tại sao tôi lại làm thế nhỉ.”
“…Gì cơ?”
Một nếp nhăn nữa lại hằn lên giữa đôi mày của Ilay. Chỉ một tiếng hỏi ngắn gọn, nhưng lại mang theo sự bối rối xen lẫn khó tin khiến Jeong Taeui càng thêm hoang mang.
Trí nhớ của cậu đột ngột gián đoạn ngay khoảnh khắc đang nhìn xuống khuôn mặt say ngủ của Ilay. Có lẽ trước đó, ánh mắt cậu đã lướt qua đôi môi kia. Khi nhận thức quay lại, môi cậu đã áp lên môi hắn.
“…Mình đúng là điên thật rồi.”
Jeong Taeui nghiêm túc nói với bản thân. Biểu cảm cậu cứng đờ, lẩm bẩm như thể không thể tin nổi hành động của chính mình. Ilay cũng đang nhìn cậu, một bên chân mày hơi nhướn lên. Cảm giác như trong mắt hắn đang viết rõ ràng bốn chữ: “Tên này điên rồi.”
“Này, Jeong Taeui, em—”
Ilay tặc lưỡi, đưa mu bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay Jeong Taeui. Nhưng rồi hắn bỗng dừng lại, chân mày lại nhíu thêm chút nữa.
“Sao người em lạnh thế này… Em đã làm gì vậy?”
“Hả? À. Tắm. Tôi vừa tắm nước lạnh nên hơi…”
Chỉ vì quá kinh ngạc mà anh cậu đã mất cơn lạnh. Jeong Taeui nghe hắn nói mới nhớ đến cảm giác băng giá bám lấy cơ thể, vội chà xát cánh tay. Nhưng dù làm vậy, tâm trí cậu vẫn chưa thể trở về thực tại.
Ilay ngồi dậy, dùng mu bàn tay lướt dọc theo cánh tay, eo, rồi đến chân cậu. Hắn khẽ cười khẩy rồi nói bằng giọng trầm thấp.
“Tôi cứ tưởng em chỉ để quên đầu óc ở đâu đó thôi, hóa ra là nhấn chìm nó trong nước đá rồi mới về à? Lấy lại tinh thần đi, Jeong Taei.”
Bàn tay đang vuốt xuống tận đùi bỗng quay ngược lên, vỗ nhẹ vào má cậu. Jeong Taeui nhìn hắn bằng ánh mắt vừa đờ đẫn vừa chán nản.
Đúng vậy, đột nhiên cậu cảm thấy cực kỳ chán nản. Không thể kiểm soát hành động của chính mình—chẳng phải đây là dấu hiệu của chứng rối loạn thần kinh sao? Nếu tình trạng này tiếp diễn, cậu sẽ còn làm ra chuyện gì nữa? Nghĩ đến đó tâm trạng cậu càng trĩu nặng hơn.
Trong khi cảm nhận được xúc cảm của mu bàn tay lướt nhẹ trên má, Jeong Taeui chậm rãi nhìn Ilay. Hắn cũng không rời mắt khỏi cậu. Một ánh nhìn kỳ lạ như thể đang quan sát một điều gì đó rất khó tin.
“…Anh ngủ ở đây làm gì.”
Jeong Taeui vẫn giữ nguyên vẻ u ám mà hỏi. Ilay chậm rãi rời tay khỏi má, rồi nắm lấy tay cậu kéo về phía môi mình. Hắn cắn nhẹ lên đầu ngón tay lạnh buốt đủ để gây ra cảm giác nhói lên.
“Tôi chỉ chợp mắt một lát thôi.”
“Nghe Gable nói thì công việc chất đống như núi mà.”
“Ừm… Tôi chỉ xem những thứ thật sự cần thiết, còn lại đều cho quay về. Một người đang nghỉ bệnh mà làm việc quá sức thì đâu có được.”
“Nghỉ bệnh à…”
Jeong Taeui lặp lại câu nói của hắn, ánh mắt dán chặt vào bờ vai rộng, lớp cơ bắp hiện rõ sau chiếc áo sơ mi mỏng, trong khi cảm nhận đầu lưỡi của hắn lướt dọc từ đầu ngón tay xuống tận cổ tay.
“Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc ai là người đã đóng dấu vào đơn xin nghỉ bệnh của anh?”
“Huấn luyện viên muốn nghỉ phép thì phải có sự chấp thuận của cả Tổng chỉ huy và Phó tổng nữa. Người đã rất vui vẻ giúp tôi có được sự chấp thuận từ Phó tổng chính là Huấn luyện viên Jeong Changin.”
Thấy chưa, mình đã nói rồi mà. Ở UNHRDO chẳng có ai là bình thường cả.
Jeong Taeui lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng ngay sau đó, cậu đột nhiên bị một lực mạnh nắm lấy vai, đẩy ngã ra sau. Ilay ở phía trên, cơ thể to lớn đè lên cậu mang đến cảm giác nặng trĩu. Cậu định mở miệng phàn nàn rằng mình thấy khó thở, nhưng rồi lại im lặng. Bởi trước khi cảm giác khó chịu đến, cơ thể cậu đã kịp ấm lên nhờ nhiệt độ từ người hắn.
Nhìn thấy cậu hé môi định nói nhưng rồi lại thôi, Ilay lúc này đang đặt môi lên mu bàn tay còn lại của cậu, khẽ bật cười. Hình như cậu có nghe thấy tiếng hắn lầm bầm gì đó, như thể đang bảo rằng có lẽ thỉnh thoảng nên nhấn cậu vào nước đá mới được.
Jeong Taeui buông lỏng cơ thể, nằm đó ngơ ngác nhìn trần nhà, nhớ lại cơn bối rối vừa rồi.
“…….”
Cậu hạ ánh mắt xuống liền bắt gặp Ilay đang áp môi lên mặt trong cổ tay mình. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi đang nhẹ nhàng chạm vào da như thể đang vuốt ve.
Đó là một đôi môi đẹp. Không có gì quá đặc biệt, nhưng cũng không quá mỏng, thậm chí, tùy theo góc nhìn có thể xem là đầy đặn một cách vừa phải. Nhưng trước giờ cậu chưa từng nghĩ về đôi môi đó theo bất kỳ cách nào cả. Chưa từng.
Một ý nghĩ đáng sợ chợt lướt qua đầu cậu. Một nỗi sợ về việc chứng rối loạn thần kinh sẽ diễn biến theo chiều hướng nào.
Không, không, không được. Nếu không chữa trị sớm, bệnh tâm lý này sẽ hủy hoại cuộc đời mình mất.
Jeong Taeui thầm nghĩ với vẻ ủ ê, nên đã bỏ lỡ giọng nói trầm thấp của Ilay. Dường như hắn vừa nói gì đó có chữ “…lắm nhỉ”. Cậu giật mình định thần lại.
“Hả? Tôi không nghe rõ. Anh nói gì cơ?”
Ilay lúc này đã di chuyển môi đến tận khuỷu tay, liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua biểu cảm của hắn rồi lại dời đi.
“Em nói là muốn gặp cậu ta. Giờ gặp rồi chắc hài lòng lắm nhỉ? Đã vơi bớt nỗi nhớ chưa?”
Người hắn đang nhắc đến không được nói rõ, nhưng sau vài giây ngẫm nghĩ, Jeong Taeui cuối cùng cũng hiểu được ý của hắn. Cậu đã mải chìm trong nỗi hoang mang về chứng rối loạn thần kinh của mình đến mức đầu óc đờ đẫn đi.
“À… Ừ… đúng rồi, tôi đã gặp rồi.”
Jeong Taeui gật đầu, nhớ lại hình ảnh của Xinlu. Vừa giống hệt những gì cậu nhớ, lại vừa không giống chút nào. Cậu lặng lẽ chìm vào dòng suy nghĩ trong giây lát, rồi bật cười chua chát và khẽ thở dài.
“Nhưng tôi không ngờ em ấy lại chuẩn bị xạ thủ chỉ để giết tôi đâu.”
“Ha ha, vậy nên em mới đẩy tôi về phía xạ thủ ấy à?”
Trong giọng nói kia có tiếng cười khẽ khàng mang theo chút giễu cợt. Jeong Taeui im lặng, lén quan sát sắc mặt Ilay.
Đúng rồi, bây giờ nghĩ lại mới thấy khi đến trước mặt Xinlu, cậu đã kéo Ilay theo, rồi đặt hắn vào giữa mình và xạ thủ. Nghĩ kỹ thì hành động đó chẳng khác nào muốn nói: “Bắn hắn thay tôi đi.” Nghĩ đến đây, Jeong Taeui bỗng thấy nhẹ nhõm phần nào. Ít nhất thì những lo lắng về chứng rối loạn thần kinh của cậu cũng tạm lắng xuống.
“Còn cách nào khác đâu.”
Jeong Taeui khẽ thở dài, nhún vai như thể bất lực. Cậu đâu có dự đoán chính xác rằng Xinlu sẽ thực sự muốn giết mình hay không. Đó có lẽ là phản xạ bản năng. Một nỗi lo sợ mơ hồ khiến cậu theo bản năng tìm cách tránh né nguy hiểm.
“Tại sao? Em nghĩ tôi trúng đạn sẽ không chết à?”
Ilay vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng mà hỏi. Jeong Taeui “Ừm…” một tiếng, cân nhắc rồi nói.
“Cái đó cũng có phần đúng, nhưng quan trọng hơn là tự dưng tôi lại nhớ ra chuyện này…”
Jeong Taeui đang nói dở liền ngậm miệng lại. Nghĩ kỹ thì đây cũng không phải là một ký ức đẹp đẽ gì cho cam. Có lẽ trong tình huống này, nó đã không còn quan trọng nữa.
“Anh đã ngủ với Xinlu rồi còn gì. Vậy nên tôi nghĩ ít ra anh cũng sẽ không bị giết.”
Ngay khoảnh khắc đó, đôi môi đang men theo mặt trong cánh tay, gần đến nách bỗng dừng lại. Nụ cười biến mất khỏi gương mặt người kia. Jeong Taeui bĩu môi, lẩm bẩm như thể đang cân nhắc điều gì.