Passion

Chương 189:




Đang nghĩ vẩn vơ thì Ilay quay sang nhìn Jeong Taeui. Từ ánh mắt vô định đang dán vào bãi cỏ, hắn hờ hững đưa mắt về phía Jeong Taeui. Biểu cảm của hắn thoáng có chút cau mày—một biểu cảm khó tả mà Jeong Taeui chưa từng thấy trước đây.

“Jeong Taei. Người quyết định giá trị của sự bình đẳng trong nhân cách giữa bản thân và đối phương, không phải đối phương, mà là chính bản thân mình. Em chưa từng nghĩ rằng em và tôi không bình đẳng, đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng chính anh cứ liên tục bào mòn suy nghĩ đó của tôi. Nếu chỉ xét những chuyện gần đây nhất thì… hôm qua cũng vậy.”

Jeong Taeui cắn môi. Đúng vậy, là hôm qua. Chính xác hơn thì là chỉ mới vài tiếng trước thôi.

Ilay không nói gì. Hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui. Nhưng ánh mắt đó là đồng tình, phản bác hay mang ý nghĩa nào khác thì không thể đọc ra được. Dù sao đi nữa, Jeong Taeui cũng không có ý định thuyết phục hắn. Cậu chỉ bực bội chép miệng rồi lại quay người nằm xuống. Một buổi sáng yên bình đã bị phá vỡ.

“Hôm qua, …….”

Bỗng nhiên Ilay mở miệng. Nhưng vừa nói được một câu, hắn lại im bặt. Một bầu không khí khó chịu lan tỏa sau lưng Jeong Taeui. Thôi thôi thôi. Tôi sẽ ngủ đây. Jeong Taeui liếc nhìn bầu trời ngày càng trong xanh hơn rồi nhắm mắt lại.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này càng khiến cậu phát bực.

Hôm qua, đúng hơn là chỉ vài tiếng trước, hắn đã khiến cậu phát điên một lần. Vậy mà giờ lại lôi chuyện đó ra lần nữa làm gì. Thật là một hành động vô nhân tính.

Jeong Taeui nghĩ thầm, nếu lần sau hắn lại hỏi mấy chuyện kiểu này, cậu sẽ nói thẳng luôn: “Đó chính là lý do tôi ghét anh đấy.”

“Hôm qua, ……. Tôi sai rồi. Xin lỗi.”

Khoảnh khắc đó.

Có tiếng lách cách nho nhỏ và tiếng thở dài xen lẫn, nhưng những lời đó vẫn xuyên thủng tai cậu. Jeong Taeui vô thức trợn tròn mắt. Đôi mắt vô hồn như búp bê của cậu chầm chậm chuyển về phía Ilay.

Cậu vừa nghe thấy gì vậy. Có vẻ như cậu vừa nghe lầm gì đó thì phải. Không, không phải là sai về mặt nội dung, cũng không phải giọng điệu có vấn đề gì. Mà vấn đề nằm ở sự kết hợp giữa nội dung và giọng điệu—có một sự bất hợp lý nghiêm trọng ở đây. Hoặc cũng có thể, vấn đề nghiêm trọng thực sự nằm ở chính đôi tai của cậu.

Jeong Taeui quay đầu lại nhìn chằm chằm Ilay với ánh mắt đầy hoài nghi. Hắn vẫn điềm nhiên nhìn về phía vườn cây ăn quả bên kia khu vườn, gương mặt không khác gì mọi khi.

Jeong Taeui cứ thế chớp mắt liên tục, ngây người nhìn hắn. Đến mức cuối cùng cậu thậm chí còn ngồi bật dậy.

“…….”

Jeong Taeui cào tay qua mái tóc rối vì cọ vào võng, gương mặt trông hệt như vừa mới ngủ dậy vẫn nhìn hắn chằm chằm.

…Mình nghe nhầm sao. Chắc là nghe nhầm rồi. Nếu là ai khác thì không nói, nhưng dù cả thế giới này có sụp đổ đi nữa, thì đó cũng không phải là lời có thể thốt ra từ miệng hắn. Xem ra hôm qua mình đã bực đến mức không chịu nổi. Đến nỗi giờ lại còn nghe thấy những lời hoang đường thế này. Hoặc có lẽ dạo gần đây mình quá kiệt sức rồi chăng.

Jeong Taeui nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn. Nhìn cái cách hắn ngồi đó bình thản như chưa từng có gì xảy ra thì có vẻ như đúng là cậu đã nghe nhầm thật.

Gì vậy chứ. Chẳng qua chỉ là ảo giác thôi. Biết ngay mà.

Jeong Taeui chậc lưỡi, thở dài rồi lại nằm xuống. Nhưng dù là ảo giác đi chăng nữa, thì cũng là một ảo giác kỳ lạ. Có lẽ do vừa mới nhắm mắt nên bản thân cậu đã vô thức chìm vào giấc ngủ một chút rồi cũng nên.

Cậu đưa mắt nhìn bầu trời trước mặt. Giờ không còn là tờ mờ sáng nữa. Mặt trời đã lên từ bao giờ. Một buổi sáng xanh ngắt. Vào một buổi sáng như thế này mà lại nhắm mắt ngủ tiếp thì có hơi phí phạm, nhưng có khi cái sự phí phạm ấy chính là một loại xa xỉ. Hơn nữa, ai mà biết được nếu ngủ ở đây như thế này, có khi lại nghe thấy những ảo giác kỳ lạ giống lúc nãy.

Jeong Taeui khẽ thở ra, nhắm mắt lại. May mà Ilay không tiếp tục lên tiếng nữa. Mà nghĩ lại thì ngay từ lúc hắn mở miệng nói cũng đã thấy có gì đó bất thường rồi. Cũng có thể toàn bộ tình huống này vốn dĩ là một giấc mơ.

Cậu nhắm mắt lại, dù mới thức dậy chưa bao lâu, nhưng vẫn cảm thấy mình có thể ngủ tiếp. Cảm giác mơ hồ buông lơi này thật dễ chịu. Chỉ có một điều khiến nó bị phá vỡ—đó là ánh mắt kia.

Có một ánh nhìn, nếu bây giờ cậu mở mắt ra, chắc chắn sẽ thấy hắn đang nhìn mình. Ánh mắt đó có hơi khiến cậu khó chịu, nhưng… không lẽ hắn định giết mình chắc.

Soạt. Tiếng bước chân vang lên. Tiếng giẫm lên cỏ từ từ tiến lại gần, rồi dừng ngay bên cạnh cậu.

Xem ra hắn định phá giấc ngủ của mình đây. Jeong Taeui chậc lưỡi, mở mắt.

“Lại gì nữa…”

Nhưng câu nói đó chưa kịp hoàn thành.

Ilay đang cau mày nhìn xuống với vẻ không hài lòng khi thấy Jeong Taeui cứ nhắm mắt nằm yên. Đột nhiên hắn túm lấy cổ áo cậu rồi chỉ bằng một động tác nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi võng.

Đang nằm yên ổn, bỗng dưng phần thân trên bị nhấc bổng khỏi không trung khiến Jeong Taeui nhướn mày. Cậu định bĩu môi hỏi “Làm cái gì vậy?” với vẻ khó chịu. Nhưng trước khi có thể thốt ra lời nào, lưỡi của ai đó đã tràn vào khoang miệng cậu.

“…ㅡ?!”

Không kịp thốt lên dù chỉ một từ. Một bàn tay của Ilay ôm lấy má và tai Jeong Taeui, tay còn lại vẫn túm lấy cổ áo cậu, rồi ép môi xuống.

Chính xác thì đây không thể gọi là một nụ hôn nhẹ nhàng được. Hắn như thể muốn xuyên qua đôi môi mà nuốt trọn lấy cậu từ bên trong, cái lưỡi tham lam luồn lách khắp khoang miệng, không bỏ sót một ngóc ngách nào—từ răng, lợi, đến từng kẽ nhỏ. Hơi thở như bị rút cạn bởi lưỡi, bởi răng, bởi môi hắn. Jeong Taeui muốn gọi tên, nhưng cả giọng nói cũng bị cuốn vào trong miệng hắn mất rồi.

“Ilay—… đợi, chờ đã… không… thở—.”

Cậu muốn nói với hắn là mình không thở nổi nên tránh ra một chút, nhưng không có lấy một từ nào phát ra trọn vẹn.

Vậy mà bằng cách nào đó, hắn vẫn hiểu được. Có lẽ bởi chính hắn đã nuốt chửng những lời đó vào miệng. Ngay lúc tưởng như sẽ nghẹt thở đến mức ngất đi, khi tầm nhìn bắt đầu tối sầm lại, thì Jeong Taeui bị ném trở lại lên võng.

Khí quản cuối cùng cũng được giải phóng, cậu ho sặc sụa mấy lần, cố gắng lấy lại hơi thở, rồi ngước nhìn lên.

Hắn vẫn đứng đó, ngay trước võng, lặng lẽ nhìn xuống Jeong Taeui. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, dường như Ilay thoáng cau mày. Rồi không nói một lời, hắn quay gót, cất bước về phía ngôi nhà.

“…─.”

Tay cậu siết chặt cổ áo, hơi thở vẫn còn gấp gáp, Jeong Taeui trống rỗng nhìn theo bóng hắn. Chỉ trong chốc lát, Ilay đã biến mất sau cánh cửa.

“……?! …─.”

Jeong Taeui chớp mắt, nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi ngước lên trời, lại nhìn xuống đất. Sau đó một lần nữa, cậu quay lại nhìn cánh cửa. Chính xác hơn là nhìn vào khoảng không nơi Ilay vừa biến mất sau cánh cửa ấy.

Jeong Taeui cúi đầu, dùng răng nghiến lấy môi dưới rồi mạnh tay chà xát. Đầu ngón tay hơi ẩm, nước bọt đã hòa lẫn đến mức chẳng thể phân biệt là của ai dính trên tay cậu.

Lần đầu tiên họ hôn nhau.

Chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên chỉ đơn thuần là một nụ hôn mà chẳng kèm theo bất cứ chuyện gì khác. Một nụ hôn xảy ra hoàn toàn đột ngột, giữa một cuộc trò chuyện chẳng hề liên quan—hoàn toàn chẳng có lý do gì—rồi sau đó, người kia biến mất ngay lập tức. Đã bao giờ có chuyện như vậy xảy ra chưa? Không, có lẽ là chưa từng.

“Ơ…”

Sự bối rối chậm rãi hiện lên trên gương mặt Jeong Taeui.

—Hôm qua, ……. Tôi sai rồi. Xin lỗi.

“Gì vậy chứ. Chẳng lẽ đó không phải nghe nhầm à…?”

Cậu từ từ đưa tay ôm lấy mặt. Những ngón tay căng thẳng xoa lên cằm và môi. Một tiếng “Ơ, ờ…” vô thức bật ra từ miệng, chẳng mang ý nghĩa gì. Không được rồi. Không thể để thấy được một mặt con người của tên đó. Không thể để hắn nói ra những lời như “Xin lỗi”. Hắn không có tư cách nói điều đó. Nếu hắn đột nhiên thốt lên những lời đó, để lộ một khía cạnh con người, thì thật là sai lầm.

Jeong Taeui dùng cả hai tay che mặt. Cơn nóng bừng từ sau gáy lan dọc theo vành tai, tràn lên hai gò má, rồi bao trùm cả khuôn mặt. Chắc hẳn bây giờ trông cậu đã đỏ lựng như trái chín.

Cậu bước xuống khỏi võng, chạy thẳng đến hồ nước và vùi cả đầu vào trong đó. Nước lạnh bao trùm lấy mặt, tóc, cổ Jeong Taeui.

Bong bóng khí lăn tăn nổi lên trên mặt nước theo hơi thở nhưng cậu không cảm thấy lạnh. Ít nhất là không lạnh bằng khoảnh khắc vừa rồi. Dù đã nhấn mặt xuống hồ nước một lúc lâu, nhiệt trên mặt cậu vẫn không hề dịu đi. Không chừng cứ thế này, nước trong hồ cũng sẽ bị làm nóng mất thôi.

Không được.

“…Phù…─!”

Chỉ đến khi gần cạn kiệt hơi thở, Jeong Taeui mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước. Nhưng ngay cả lúc đó, khuôn mặt vẫn nóng bừng khiến cậu phải dùng tay liên tục chà xát lên nó. Giống như có một tia sáng lóe lên trong đầu: rực rỡ, chói lòa. Những chuyện cậu không thể hiểu được trước đây đột nhiên kết nối với nhau thành một chuỗi liền mạch. Dường như cuối cùng cậu đã nhìn thấy điểm khởi đầu của sợi dây đã bị chôn vùi trong bóng tối bấy lâu nay.

“Không lẽ, chẳng lẽ nào, có khi nào, hắn….”

“…Cậu đang làm gì vậy?”

Jeong Taeui đang mơ màng lẩm bẩm một mình thì chợt nhận ra trước mắt mình là một đôi giày. Cậu chậm rãi ngước lên và thấy một người đang đứng đó, cách vài bước chân. Gable có lẽ vừa đi biển về, mái tóc còn ướt nước, khuôn mặt lộ vẻ sảng khoái. Anh ta khẽ nhướn mày nhìn xuống Jeong Taeui.

“…Vậy thì không ổn rồi…”

Jeong Taeui buột miệng khẽ nói như kẻ mất hồn. Đúng thế, thế thì nguy mất. Nếu cái suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu cậu là sự thật thì thực sự là thảm họa. Khi đó, cậu sẽ không thể chạy trốn được nữa.

“Phải làm sao đây…”

“Cậu trông không được khỏe lắm, ổn chứ?”

Gable thoáng cau mày trước những lời khó hiểu của Jeong Taeui, rồi ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên trán cậu. Khuôn mặt cậu đỏ bừng vì cơn sốt, lại còn ướt đẫm nước hẳn là khiến anh ta lo lắng.

Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng. Điều đáng lo hơn không phải là chuyện này.

Jeong Taeui chỉ có thể dùng tay ra sức chà mặt hết lần này đến lần khác, miệng không ngừng lẩm bẩm “Trời ạ, phải làm sao bây giờ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.