Passion

Chương 188:




Cơ thể người đàn ông này cũng rất đẹp. Trước đây cậu từng nghĩ vậy rồi. Thực ra không chỉ cơ thể—bàn tay, dáng chân cũng cân đối một cách hoàn hảo. Đôi lúc, ngay cả đường nét vành tai hay đường cằm của hắn cũng khiến người ta vô thức phải thừa nhận rằng nó đẹp.

Mỗi lần có suy nghĩ ấy, cậu lại cảm thấy tiếc cho cái tính cách kia. Jeong Taeui thở dài, lắc đầu. Nhưng khổ nỗi, người phải chịu đựng tính cách đó chính là cậu.

Đến bao giờ mới thoát khỏi đây? Thời gian trôi qua, liệu lòng hận thù dai dẳng của gã đàn ông này có phai nhạt dần, để cậu có thể rời đi không? Không chừng với kiểu tính cách đó, hắn sẽ đi đến kết luận rằng: “Giờ không còn hứng thú tra tấn nữa, chán rồi, thôi thì giết quách cho xong.”

…Khả năng ấy nghe lại hợp lý đến đáng sợ. Jeong Taeui rùng mình, xoa cánh tay nổi da gà, rồi tặc lưỡi.

“Đừng tùy tiện đi lung tung.”

Đúng lúc đó, Ilay vẫn đang vô tình ngắm nhìn bãi cỏ bỗng chợt lên tiếng. Jeong Taeui ngẩn ra, quay đầu sang.

“Đừng có tự ý đi đâu mà không nói trước.”

Ilay chậc lưỡi, lặp lại câu nói của mình. Jeong Taeui nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu.

“Đằng nào cái đảo bé tí này có chạy cũng chẳng thoát nổi vài bước, rồi cũng bị bắt lại thôi.”

Cậu đã nghĩ kỹ rằng, khi đến thời điểm thích hợp để bỏ trốn, phải lên kế hoạch thật hoàn hảo, thậm chí còn định để lại một mẩu giấy nhắn trước khi rời đi. Một mẩu giấy với dòng chữ chắc chắn sẽ khiến đối phương phải phát cáu: “Đừng tìm tôi nữa.”

Nhưng dường như câu nói bâng quơ của Jeong Taeui lại đi lệch khỏi ý mà Ilay muốn truyền đạt. Người đàn ông nọ khẽ bật ra một tiếng thở dài, chỉ chuyển động mỗi con ngươi liếc về phía cậu.

“Chạy trốn à. Hóa ra vẫn còn đang nghĩ đến chuyện đó.”

“…….”

Không phải ý đó mà? Jeong Taeui chớp mắt, gương mặt trông như thể đang muốn hỏi lại. Chết tiệt. Có vẻ như vừa lỡ lời mất rồi.

Gã này lại định hành hạ mình nữa sao? Cậu thầm bấm lưỡi, đồng thời liếc mắt dò xét. Ilay chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ gõ nhẹ đầu ngón tay lên thành ghế băng. Chỉ cái cử chỉ ấy thôi cũng đủ khiến Jeong Taeui phát sinh chấn thương tâm lý. Những ngón tay chìm vào suy nghĩ. Và sau mỗi lần như vậy, chưa bao giờ có chuyện gì tốt đẹp xảy ra với cậu cả.

“Vậy thì, để tôi hỏi em một điều.”

Ngón tay ấy chợt dừng lại, cùng lúc đó, một giọng nói uể oải cất lên. Trong lòng Jeong Taeui khẽ động. Đấy, đúng như cậu nghĩ. Làm gì có chuyện nghe được một câu hỏi tử tế ở đây.

“Ừm… Nếu đó là thứ tôi có thể trả lời thì tốt. Là gì vậy?”

“Lý do em muốn bỏ trốn là gì?”

Jeong Taeui ngậm miệng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Ilay.

Giọng nói của hắn vẫn hoàn toàn dửng dưng. Cứ như thể hắn chẳng hề quan tâm đến câu trả lời của Jeong Taeui, chỉ thờ ơ nhìn xuống làn nước trong vắt giữa đám cỏ.

Jeong Taeui đắn đo vì không thể đoán được ý định của hắn. Không đời nào hắn hỏi vì không biết. Dù có là một kẻ có đầu óc vặn vẹo đến mức nghiêm trọng, nhưng ít ra hắn cũng không thể không hiểu chính bản thân mình.

Lý do muốn bỏ trốn à. Kiểu gì thì cũng là một lời phủ định, mà nếu hắn muốn lấy cớ để giẫm đạp lên người khác… Không phải. Nếu đã không vừa mắt thì cứ đạp thẳng thôi, chẳng cần tìm lý do để bào chữa.

“Thế nếu là anh, anh sẽ không bỏ trốn chắc?”

Cuối cùng Jeong Taeui từ bỏ suy nghĩ, nằm lăn ra võng rồi nói. Nhưng câu trả lời cậu nhận được lại đáng ghét không chịu nổi.

“Nếu là tôi thì đã không bỏ trốn. Ngay từ đầu, tôi sẽ không tham gia vào ván cược mà mình không có cơ hội thắng.”

Rõ ràng hắn đang nói: Muốn chạy thì cứ thử chạy đi. Dù gì tôi cũng bắt được. Jeong Taeui chép miệng một cách chua chát. Có lẽ hắn chỉ đang cảnh báo mình mà thôi. Nhưng cứ tưởng câu chuyện kết thúc ở đó, một lúc sau Ilay lại tiếp tục giục.

“Nói đi. Lý do em muốn bỏ trốn.”

“…Không phải anh hỏi vì không biết, đúng chứ?”

“Có vài lý do hiện lên trong đầu, tôi chỉ đang suy nghĩ xem rốt cuộc là cái nào thôi.”

Nghe cái giọng điệu hờ hững ấy, Jeong Taeui ngước mắt nhìn trời. Khi trời dần sáng, màn sương mỏng của bình minh cũng tan đi, bầu trời bắt đầu ánh lên sắc xanh nhàn nhạt.

Lý do muốn bỏ trốn? Nếu chỉ giữ trong lòng thì tốt biết mấy, nhưng xem ra hắn sẽ chờ cho đến khi nghe được câu trả lời mới thôi.

“Đột nhiên muốn nghe người ta mắng mình là thế nào à… Chậc. Vì ở bên anh, tôi cảm thấy mình không thể chết già theo tuổi thọ tự nhiên.”

Jeong Taeui càu nhàu đáp. Dù nói nửa đùa nửa thật, nhưng đó chính là lý do cơ bản nhất. Cậu không biết sẽ chết theo cách nào. Nếu xui xẻo, có thể chết dưới tay tên này, hoặc bị một kẻ nào đó nhắm vào hắn rồi vô tình dính đạn oan, hoặc phát bệnh mà chết vì phải dọn dẹp mớ rắc rối hắn gây ra. Có vô vàn lý do để chết, nhưng chung quy lại có một điều chắc chắn: Cậu không thể chết theo tuổi thọ trời cho.

“Ra vậy… Đúng là bảo toàn tính mạng là vấn đề quan trọng nhất. Thế còn gì nữa?”

“Hả?”

“Chỉ có vậy thôi sao? Lý do muốn chạy trốn khỏi tôi?”

Giọng điệu Ilay vẫn uể oải, bắt đầu chậm rãi gõ ngón trỏ lên lưng ghế một lần nữa như đang suy nghĩ, đang tính toán điều gì đó. Jeong Taeui cau mày nhìn những ngón tay mà hắn đang mải mê ngắm nghía, không rõ hắn đang nghĩ gì.

Chậc. Cậu mắng thầm rồi ngồi dậy khỏi võng, xoa đầu với vẻ không hài lòng.

“Hôm trước tôi không thể chạy vì bị trói lại, bị đánh cho tơi bời rồi bị vác đi. Chính miệng anh cũng nói đấy, bảo toàn tính mạng là ưu tiên hàng đầu. Giờ thì nhìn đi, hoàn cảnh hiện tại khổ sở muốn chết, ai mà không muốn sống ở môi trường tốt hơn chứ. Không chỉ con người, ngay cả động vật cũng vậy thôi.”

“Hoàn cảnh hiện tại thì sao. Khó khăn lắm à?”

Jeong Taeui trừng mắt nhìn Ilay. Cái miệng đáng ghét ấy rõ ràng biết rõ nhưng vẫn thản nhiên hỏi. Đến khi nào mới có thể xé toạc nó ra đây…

“Ilay. Ilay Riegrow. Anh đấy, lần trước đã nói rồi nhỉ. Rằng nếu gặp tôi, anh sẽ giết tôi. Dù không giết nhưng sẽ hành hạ tôi suốt đời. Anh đã nói thế mà. Trên đời làm gì có kẻ ngốc nào lại chấp nhận yên ổn để bị hành hạ suốt đời chứ.”

Dù có đi nữa, thì kẻ ngốc đó cũng không phải là cậu.

Jeong Taeui nghĩ rằng nói hết suy nghĩ ra thế này không phải là lựa chọn khôn ngoan, nhưng cũng chẳng có lời biện hộ nào thích hợp, hơn nữa đây đều là những lời cậu thực sự đã nghe trong quá khứ. Trái lại, chính cái cách tên này bây giờ lại đi hỏi về chuyện đó mới thật kỳ lạ.

“Hành hạ suốt đời…? ———À, đúng rồi. Em đã nói rằng ở bên tôi là điều kinh khủng nhất mà.”

Ilay thoáng hiện vẻ ngờ vực trước lời của Jeong Taeui, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, hắn gật đầu. Những ngón tay đang gõ nhẹ lên thành ghế bỗng siết chặt lại đôi chút.

“Vậy thì để tôi hỏi lại. Tại sao lại ghét?”

“Hả?”

Jeong Taeui nhìn hắn chằm chằm, đôi mày vẫn cau lại chưa kịp giãn ra. Từ nãy đến giờ hắn chỉ toàn hỏi những câu rất khó trả lời. Nếu định trả lời thì thực ra lại quá dễ, nhưng vì đó là điều hiển nhiên nên cậu chưa từng nghĩ một cách nghiêm túc về nó.

Hắn vẫn giữ khuôn mặt lười nhác, mắt dán vào đám cỏ. Nhìn thế này có khi còn tưởng hắn chưa tỉnh ngủ hẳn. Dù thực tế Jeong Taeui chưa từng thấy hắn trong trạng thái lơ mơ dù cho khi vừa mới thức dậy.

“Nghĩ lại thì Jeong Taei này, tôi thực sự đâu có gây tổn hại gì cho em mấy đâu.”

Hắn khẽ nói, giọng chậm rãi như đang tự nói với chính mình. Câu đó khiến Jeong Taeui trợn tròn mắt. Tên này có khi đang đánh đồng “gây tổn hại” với “giết người” cũng nên. Nếu không thì làm sao có thể nói ra những lời như thế được chứ. Không, hơn nữa, chỉ cần Jeong Taeui kém nhạy bén một chút, hoặc không biết tự giữ mình, thì giờ này cậu đã bị vùi sâu dưới lớp đất lạnh từ lâu rồi.

Jeong Taeui không trả lời, chỉ bặm môi lại, nhưng có vẻ Ilay đã hiểu được ý nghĩa của sự im lặng đó. Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi lẩm bẩm như thể chính hắn cũng không hoàn toàn vô ý thức về thực tế.

“Chắc là có thể đã gây tổn hại… chút ít.”

Jeong Taeui nhìn góc nghiêng khuôn mặt ấy khi hắn buông lời độc thoại, rồi đưa tay gãi đầu. Lại nữa, hắn đang có ý đồ gì đây? Nhưng dù lời của hắn có chỗ sai đi chăng nữa, thì vẫn có một điều chắc chắn.

“Rõ ràng là cứ ở cạnh anh thì những chuyện kinh khủng lại trở thành chuyện xảy ra hằng ngày.”

Jeong Taeui bày tỏ, chỉ cần lấy ví dụ ngay ngày hôm qua là đủ thấy. Cái cách hắn đối xử với cậu, không coi cậu là một con người, cảm giác lồng ngực như bị xé toạc thành từng mảnh, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ rệt đến vậy. Ít nhất thì từ hắn, cậu không thể mong đợi dù chỉ một sự tôn trọng tối thiểu dành cho nhân cách của mình. Và một người như thế, cậu không thể ở bên quá lâu được. Vì cậu sẽ đánh mất cả sự tôn trọng dành cho chính mình.

“Con người vốn dĩ có rất nhiều loại cảm xúc khác nhau — anh thì hơi khác một chút — nhưng trong số đó, điều quan trọng nhất chính là cảm xúc dành cho bản thân mình. Vì đó là nền tảng chống đỡ cho toàn bộ cuộc sống. Vậy nên, ít nhất thì điều đó không thể bị lung lay được.”

Thế nhưng ở bên hắn thì điều đó là không thể.

Nghĩ lại thì Jeong Taeui thực sự đã lớn lên trong một môi trường quá mức tốt đẹp. Chính cậu cũng biết điều đó.

Ban đầu cậu không nhận ra. Đó là một gia đình bình thường như bao gia đình khác. Nếu bỏ qua việc có một người anh trai quá mức xuất chúng, thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Vì vậy cậu cứ đinh ninh rằng ai cũng thế mà thôi.

Phải đến gần đây cậu mới hiểu ra rằng, việc được sinh ra và lớn lên trong vòng tay cha mẹ, anh em, nhận được một tình yêu thương không méo mó và hoàn toàn chân chính là một điều vô cùng quý giá và may mắn đến nhường nào.

“Đúng là nhờ có cha mẹ mà mình mới giữ được tính cách hiền lành dù có phải ở bên cạnh một tên như hắn… Cha, mẹ, con cảm ơn hai người.”

Cậu nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu, rồi cúi đầu cảm tạ cha mẹ đã khuất. Jeong Taeui thầm nghĩ: tính cách con đã tốt rồi, vậy nên làm ơn hãy cho con gặp chút may mắn nữa đi. Con cũng muốn sống chứ.

“Vậy ra nếu ở bên tôi, em sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc dành cho chính mình?”

Nhưng ngay lúc đó, giọng nói bất thình lình của Ilay khiến Jeong Taeui cắt ngang dòng suy nghĩ đang hướng về cha mẹ mình.

“Không hẳn là không thể giữ được… mà là nó tự nhiên thay đổi, bất kể ý chí của tôi có thế nào đi chăng nữa..”

Jeong Taeui nói đến đó rồi ngậm miệng lại lại .

Cậu không biết hắn hỏi mấy thứ này vào sáng sớm để làm gì. Mà trả lời cũng khó vì đâu có đáp án chính xác nào cho chuyện này.

Cậu lại gãi đầu. Lần này mạnh hơn một chút rồi khẽ liếc nhìn Ilay. Như mọi khi, gương mặt hắn vẫn là một chiếc mặt nạ hoàn hảo. Những lúc hắn cố tình ngồi bất động như thế này, Jeong Taeui không thể đoán nổi hắn đang nghĩ gì. Thậm chí còn chẳng thể suy đoán được chút nào.

Người mở đầu cuộc trò chuyện bằng câu “Vì sao lại ghét tôi?” trong suốt cuộc đời cậu đến giờ, có lẽ chưa từng tồn tại ai khác.

Thế nhưng ngay từ đầu, hắn đã sai rồi. Không phải là sai hướng hoàn toàn, mà là hắn đã chọn sai điểm xuất phát.

Jeong Taeui lại nằm xuống võng. Dù là sáng sớm, nhưng không hề lạnh chút nào, có khi cứ thế ngủ tiếp cũng được. Nếu không có hắn ở đây, chắc cậu đã có thể chợp mắt thêm một lát.

“Nhưng mà anh sai rồi. Một lời nói dù chỉ khác một chút thôi đã có thể thay đổi hoàn toàn ý nghĩa rồi đấy. Đúng là đôi khi tôi cực kỳ ghét việc ở cạnh anh, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng tôi ghét chính anh cả.”

Buột miệng nói xong câu này, Jeong Taeui mới giật mình lo sợ hắn sẽ lại hỏi câu “Vì sao em ghét ở bên tôi” chứ…

“Vậy lý do em ghét ở bên tôi là gì?”

“…….”

Jeong Taeui quay đầu lại trên võng nhìn Ilay. Hắn vẫn không buồn nhìn về phía này.

“Dù sao thì anh cũng chẳng thèm quan tâm tôi nghĩ gì hay cảm thấy thế nào, vậy hỏi mấy chuyện đó làm gì. Có phải ý chí của tôi quan trọng với anh đâu.”

“Nói đi.”

“Đấy, ngay cả bây giờ cũng vậy. Anh thậm chí còn chẳng công nhận rằng tôi có một nhân cách độc lập nữa. Một mối quan hệ mà không tồn tại sự bình đẳng về nhân cách, thì làm gì có ai cảm thấy vui vẻ trong đó chứ.”

Jeong Taeui chậc lưỡi. Dù sao thì chuyện này Ilay cũng không thể không biết. Ilay Riegrow không phải là một kẻ ngu ngốc hay chậm hiểu. Hắn cũng không phải loại người mù quáng trước chính vấn đề của mình. Hắn vốn đã luôn sống như vậy—nhận thức rõ về bản thân, về tính cách của mình. Thế mà bây giờ, tự dưng lại đi hỏi chuyện đó, không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ cái gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.