Thông thường, Jeong Taeui không cảm thấy khó xử hay ngại ngùng khi im lặng với người khác, nhưng lần này, cậu có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông dù chỉ cách một lớp vải mỏng của võng. Cậu cầm quả xoài gần như đã ăn hết trên tay, rồi liếc nhìn Gable.
Vẫn là gương mặt đó—lạnh lùng, không biểu cảm, chẳng khác gì hôm qua. Nhưng nếu nhìn kỹ, nó không hẳn là một khuôn mặt cứng nhắc. Vừa rồi khi nói chuyện với cô bé, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, và khi cười trông anh ta thật ấm áp. Thực ra, Jeong Taeui đã thấy Gable cười hôm qua, nhưng bây giờ nhìn lại, cậu vẫn cảm thấy có chút bất ngờ. Thật hiếm khi gặp một người mà chỉ cần thay đổi biểu cảm là gương mặt đã trông khác hẳn.
Nếu anh ta cười nhiều hơn, chắc sẽ dễ bắt chuyện hơn, và trông cũng ưa nhìn hơn nữa. Nghĩ vậy, Jeong Taeui lỡ miệng nói ra suy nghĩ của mình:
“Khi cười, trông anh dễ gần hơn nhiều.”
Gable khẽ liếc mắt nhìn cậu. Dường như suy nghĩ gì đó trong chốc lát, rồi anh đáp:
“Nếu cười, sẽ có nhiều kẻ coi thường tôi, rất phiền phức.”
“…….”
Jeong Taeui nhai miếng xoài còn sót lại trong miệng, vừa nghĩ vừa nuốt xuống. Gable vốn có vẻ ngoài sáng sủa, vậy nên khi cười trông anh ta hiền lành hơn nhiều. Nhưng dù thế, vẻ ngoài của anh ta không hề tạo cảm giác dễ bị xem thường. Nghĩ kỹ lại, nếu Gable đã làm việc với James, vậy thì anh ta—dù không biết chính xác bao nhiêu tuổi—nhưng chắc chắn đã làm việc cho T&R từ khi còn khá trẻ. Có lẽ trước đây Gable đã từng phải đối mặt với những kẻ xem thường mình vì còn quá non nớt.
Jeong Taeui gật gù khi nghĩ đến những khó khăn mà Gable có thể đã trải qua. Đúng lúc đó, một vật thể màu vàng bay tới trước mắt. Cậu phản xạ nhanh chóng đưa tay chộp lấy. Đó là một quả xoài chín vàng. Khi bắt lấy, quả xoài vỡ ra, nước ngọt bên trong chảy dính đầy tay.
“Những quả rụng xuống vì đã chín thì cứ ăn thoải mái. Vỏ đã ăn xong thì để cạnh đó.”
Gable cộc lốc nói. Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào quả xoài căng mọng mà anh ta ném cho, rồi nhìn anh ta một lúc, sau đó bật cười khẽ. “Cảm ơn anh”, cậu nói vậy rồi cắn một miếng xoài mới.
“Rick thì…”
Gable đột nhiên mở miệng như thể sắp nói điều gì đó. Nhưng khi cái tên u ám ấy vừa thoát ra khỏi miệng, anh ta liền ngừng lại. Khoan đã, hương vị của xoài đột nhiên nhạt đi. Jeong Taeui ngậm xoài trong miệng, bất giác khựng lại.
Cậu chợt nhớ ra Gable đã chứng kiến cảnh đó vào hôm qua.
Jeong Taeui cố gắng không nghĩ về nó, vừa nhai vừa lẩm bẩm.
“Giờ chắc đang tắm, có lẽ sắp ra khỏi phòng rồi. Nếu anh có chuyện gì cần gặp thì cứ đến phòng tôi.”
“Không, cũng không có chuyện gì đặc biệt. Chỉ là… Cậu nói cậu ta ở phòng cậu à?”
“Hả? À… Ừ. Dầu gội và xà phòng trong phòng tôi mới hơn.”
Jeong Taeui truyền đạt nguyên vẹn lời giải thích kỳ lạ đó rồi bóp nhẹ quả xoài trong tay. Phần thịt mọng nước trào ra, ngọt lịm.
Gable nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Phải rồi, chuyện đánh giá độ mới của dầu gội và xà phòng nghe thật nực cười. Nhưng mong anh ta hiểu rằng, đó là lời của người kia, không phải của cậu.
Jeong Taeui nghĩ rằng nếu bị hiểu lầm vì chuyện này thì quả thực oan ức lắm, nên liền thêm một câu: “Ilay nói vậy đấy.” Gable gật đầu. Ánh nhìn kỳ lạ cũng biến mất, và cái tên Ilay không còn được nhắc đến nữa.
Ừ, cũng chẳng phải chủ đề hay ho gì.
Jeong Taeui khẽ thở dài khi nghĩ về Ilay—một kẻ chẳng có gì ngoài chuyện để nói xấu và chửi rủa. Rồi đột nhiên, cậu quay sang hỏi.
“Nhắc mới nhớ, anh có biết gì về cái gã tỷ phú Trung Đông mà có thể đang giam giữ anh trai tôi không?”
Nghĩ lại thì người đàn ông này chính là người đã tìm ra tung tích của Jeong Jaeui. Là anh ta đã lần ra dấu vết mơ hồ của người anh thất lạc bấy lâu nay. Vậy mà Jeong Taeui thì gần như chẳng biết gì cả. Điều duy nhất cậu biết là một người nào đó ở Trung Đông, chủ nhân của căn biệt thự trên hòn đảo này, có vẻ như đang giữ anh trai mình.
Cậu lo rằng có thể Gable sẽ không nói gì, vì chuyện này vẫn cần được giữ kín với người ngoài—mà đối với họ, Jeong Taeui dù là em ruột vẫn chỉ là người ngoài. Nhưng Gable không có vẻ gì là ngần ngại khi mở lời.
“Có một người tên là Raman Abid Al Saud. Cậu đã nghe qua chưa?”
Jeong Taeui lục lại trí nhớ trong giây lát nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu. Cậu chẳng quen biết ai trong giới Ả Rập cả. Nếu từng nghe qua thì chắc cũng chỉ trên tin tức hay báo chí, nhưng những cái tên dài và lạ lẫm thế này không dễ nhớ chút nào.
“Vậy còn Al Faisal thì sao?”
Gable hỏi tiếp, nhưng Jeong Taeui vẫn lắc đầu. Gable gật nhẹ rồi tiếp tục giải thích.
“Hiện tại, Bộ trưởng Ngoại giao của Ả Rập Saudi là Hoàng tử Bandar Al-Fad. Đây là một người khôn ngoan nhưng sức khỏe không được tốt từ khi sinh ra, vì thế mà hai hoàng tử Rashid và Ali đang ngấm ngầm tranh giành quyền kiểm soát ngoại giao. Hoàng tử Al Faisal là em trai cùng mẹ với Ali, hai người họ rất thân thiết. Ngay từ đầu, hắn ta đã rút lui khỏi cuộc tranh giành quyền lực và thành lập tập đoàn riêng…”
Gable nói chậm rãi, nhưng rồi đột nhiên ngừng lại nhíu mày nhìn Jeong Taeui. Cậu đang rất chăm chú lắng nghe nhưng vẻ mặt lại lộ rõ rằng cậu không thể theo kịp những mối quan hệ gia tộc và cuộc đấu đá quyền lực này.
Sau một thoáng im lặng, Gable tóm gọn lại.
“Al Faisal là người giám hộ của con trai duy nhất của người em trai cùng cha khác mẹ đã qua đời cách đây hơn mười năm. Đứa trẻ đó chính là Raman. Vì sinh ra đã yếu ớt, nên hắn ta hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Chỉ thỉnh thoảng, khi Al Faisal dẫn theo gia đình đến những sự kiện quan trọng, hắn mới lộ diện.”
Jeong Taeui “à—” lên một tiếng thật dài. Cậu vẫn chưa hiểu hết, nhưng nếu tóm lại thì…
“Vậy là anh trai tôi vô tình bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực này?”
“Nói trắng ra thì đúng vậy. Cả trong lẫn ngoài Trung Đông đều rất nhạy cảm với vũ khí và quân sự. Nếu có sự giúp đỡ của một nhà nghiên cứu như Jeong Jaeui, họ sẽ giành được lợi thế rất lớn.”
“…”.
Jeong Taeui nhấc quả xoài ra khỏi miệng. Bỗng dưng cậu thấy hết muốn ăn.
Đúng là chuyện nực cười. Em trai thì bị cuốn vào cuộc đấu đá nhân sự của tổ chức quốc tế, gặp nhầm người mà khổ sở sống dở chết dở, trong khi anh trai lại bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực của hoàng tộc nước khác mà bị giam giữ. Hai anh em cậu đúng là hợp nhau đến mức nhìn cũng thấy buồn cười.
Jeong Taeui nhấp môi một cách chua chát, ném vỏ xoài vào cái sọt rác nhỏ được tạo từ cành cây rồi dùng ngón cái lau nước xoài dính trên môi.
“Vậy là anh ấy đang bị giam trong biệt thự của một hoàng thân ốm yếu, đúng không?”
“Chưa chắc chắn, nhưng khả năng cao là vậy.”
Jeong Taeui gãi đầu. Dù sao thì nếu đã bị bắt cóc và giam giữ, chắc chắn chẳng có lý do chính đáng nào, nhưng cậu vẫn không hiểu sao lại bị cuốn vào một chuyện kỳ quặc thế này. Mà nghĩ lại thì chính cậu cũng đâu có kém gì.
“Khi theo chú đến UNHRDO, mình chưa từng nghĩ rằng sẽ đụng độ với một kẻ như Ilay Riegrow.”
Thậm chí còn chẳng biết đến sự tồn tại của hắn trên đời, cậu lẩm bẩm rồi thở dài.
Gable lặng lẽ nhìn cây ăn quả to lớn ở rìa vườn phía bên kia, rồi đột nhiên hỏi:
“Nếu là em trai của nghiên cứu viên Jeong Jaeui, vậy thì huấn luyện viên Jeong Changin là chú của cậu đúng không?”
“À… vâng, đúng vậy. Anh biết chú tôi à?”
“Không hẳn. Anh ta thân với sếp tôi, thỉnh thoảng có đến chơi nên tôi chỉ biết mặt thôi. …Vậy cậu gặp Rick ở UNHRDO à? Hay được sếp tôi hoặc huấn luyện viên Jeong Changin giới thiệu?”
“À, là ở UNHRDO.”
UNHRDO—một tổ chức được vô số người trên thế giới ngưỡng mộ, nhưng cũng chính là nơi khởi nguồn của mọi bất hạnh. Jeong Taeui lặng lẽ ngước lên bầu trời.
Mà nghĩ lại thì người đàn ông này đang hỏi một câu thật ngốc nghếch. Không đời nào Kyle hay Jeong Changin lại giới thiệu Ilay Riegrow cho cậu. Nếu có chuyện đó, chắc họ sẽ phải chuẩn bị tinh thần bị cậu oán hận cả đời.
Nghĩ vậy Jeong Taeui quay sang nhìn Gable. Gable chỉ gật đầu với vẻ mặt dửng dưng, chẳng biết đang nghĩ gì. Jeong Taeui khẽ cười nhạt rồi hỏi:
“Không ngờ anh lại quan tâm đến chuyện này đấy. Tôi cứ tưởng anh chẳng bận tâm đến chuyện của người khác.”
Nói rồi cậu chợt nhận ra câu đó có thể nghe hơi châm chọc nên vội thêm: “À, tôi không có ý khó chịu gì đâu.” Chỉ đơn giản là cậu thực sự không ngờ mà thôi. Gable vốn ít nói và vô cảm, nên cậu cứ tưởng anh ta chẳng hề để ý người khác gặp nhau thế nào.
Gable im lặng một lúc, rồi nhún vai.
“Tôi thất lễ rồi. Tôi không có ý gì cả. Chỉ là… Rick không phải kiểu người hòa đồng, nên tôi thấy hơi lạ thôi.”
Jeong Taeui im lặng. Cậu không biết nên phản bác điểm nào trước, vì có quá nhiều thứ cần làm rõ.
Người này có vẻ cũng cùng một kiểu với Kyle. Khi nói về Ilay Riegrow, anh ta đang dùng những từ ngữ vô cùng nhẹ nhàng. “Không phải kiểu người hòa đồng” ư? Đó còn là một cách nói quá tử tế. Hơn nữa, cách nói này cũng có nghĩa là anh ta thấy Jeong Taeui và Ilay có vẻ hòa hợp ở mức độ nào đó—cậu thật sự không hiểu bằng cách nào mà lại tạo ra ấn tượng như vậy.
…Hoặc có lẽ “hòa hợp” mà Gable nói đến mang ý nghĩa khác? Nếu xét đến chuyện xảy ra hôm qua, có thể nào anh ta đang ám chỉ quan hệ thể xác không? Nhưng dù có cố nghĩ theo hướng đó, cậu vẫn thấy không hợp lý. Nói Ilay “không hòa đồng” trong khi hắn có thể làm những chuyện trơ trẽn như thế, cậu không tin có ai trên đời này còn trơ trẽn hơn hắn.
Jeong Taeui đau đầu suy nghĩ xem nên hiểu câu nói của Gable thế nào, nhưng cuối cùng đành từ bỏ. Cậu thở dài, nhún vai và đáp:
“Ừm… anh ta cũng không đến nỗi không có chút kỹ năng giao tiếp nào, hay hoàn toàn là kẻ ác đâu.”
Một nửa là thật lòng, một nửa là lời xã giao. Jeong Taeui nói xong thì ngẫm lại chính lời mình. Cũng không hẳn là nói dối. Khi cần thiết, hắn ta thừa sức thu hút người khác—dù cách thức có chút vấn đề—và dù nhân cách có vấn đề nghiêm trọng, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn xấu xa.
Trước lời của Jeong Taeui, Gable thản nhiên gật đầu.
“Phải rồi, dù có là kẻ giết người hàng loạt thì ít nhất cũng sẽ có một người nào đó cảm thấy tiếc thương khi cậu ta chết đi.”
“…….”
Jeong Taeui trong chốc lát nhìn Gable với vẻ mặt ngớ ra. Nhưng Gable lại có vẻ chẳng hề nhận thức được câu mình vừa nói, nét mặt vẫn bình thản như không.
“Ồ… Có vẻ anh không ưa Ilay cho lắm nhỉ?”
Jeong Taeui làm ra vẻ cười hỏi, nhưng Gable chỉ nhún vai như thể chuyện thích hay không chẳng có gì quan trọng. Jeong Taeui cũng chỉ biết gật gù.
Có khi đây lại là một người không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng nếu đặt bối cảnh câu chuyện sang một bên, thì bản thân câu nói đó cũng không sai. Dù có là kẻ giết người hàng loạt bị cả thế giới lên án, một tên tội phạm tàn ác ghê gớm hay một kẻ phản bội, thậm chí là một con quái vật của Đức Quốc Xã đã thảm sát hàng triệu người, thì vẫn sẽ có ít nhất một người thương cảm cho hắn. Giống như việc cho dù Jeong Taeui có làm gì đi nữa, thì Jeong Jaeui vẫn sẽ luôn đứng phía sau và vỗ về cậu vậy.
Vậy thì ngay cả một kẻ như Ilay Riegrow, dù bản chất độc ác và tàn nhẫn của hắn có rõ ràng đến đâu, vẫn sẽ có ít nhất một người sẵn sàng vuốt ve hắn. Một kẻ chắc chắn là xấu xa, nhưng lại không khiến người ta thực sự căm ghét, kiểu như thế.
“…Ừm…?”
Jeong Taeui chợt nghiêng đầu. Có điều gì đó vừa lướt qua tâm trí, một suy nghĩ lạ lẫm thoáng vụt qua, khiến cậu cảm thấy không thoải mái lắm. Nhưng đó là gì nhỉ?
Một suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu, như thể sắp tóm được nhưng lại trượt mất, khiến Jeong Taeui cau mày, vừa xoa trán vừa lẩm bẩm “ừm…” rồi chìm vào suy tư. Thế nhưng, trước khi kịp nắm bắt được suy nghĩ đó, một giọng nói đã cắt ngang.
“Hai người đang trò chuyện vui vẻ gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp, bình thản vang lên từ hướng hiên nhà. Chẳng cần quay đầu lại, chỉ nghe thôi cũng biết đó là ai. Giọng nói đó ngày càng tiến gần về phía này.
Jeong Taeui không quay đầu, chỉ liếc mắt sang bên. Ilay chỉ mặc một chiếc quần dài, để trần thân trên, đút tay vào túi quần, chậm rãi bước đến. Hắn liếc nhìn Gable, rồi nhìn Jeong Taeui, sau đó lại quay về phía Gable trước khi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
“Hình như tôi vừa nghe thấy tên mình thì phải…?”
Ilay chậm rãi nói. Không để Jeong Taeui kịp lên tiếng, Gable đã lãnh đạm trả lời trước.
“Chúng tôi chỉ đang nói về cách hai người gặp nhau. Không có gì đáng nói cả.”
“Ồ, vậy à. Chuyện lạ thật. Gable, anh lại chủ động bắt chuyện trước cơ đấy. Có vẻ khá có cảm tình với tên nhóc này nhỉ?”
Gable im lặng. Không phải là đồng tình, mà giống như đang suy nghĩ gì đó. Nhưng chỉ vài giây sau, anh ta đã đưa ra kết luận, rồi khẽ lắc đầu.
“Chúng ta sẽ phải phối hợp để tìm người, nên tôi nghĩ tốt nhất là hiểu rõ về nhau ở mức cơ bản. Chỉ vậy thôi.”
Gable nhấn mạnh vào “chỉ vậy thôi”, rồi ngừng lại một lát trước khi nói tiếp.
“Vả lại, tôi có mặt ở đây vào giờ này cũng chẳng có gì lạ.”
Nghe vậy, Ilay liếc về phía hồ nước nhỏ cách đó vài bước chân, rồi gật đầu.
“Phải rồi… Vẫn duy trì thói quen bơi lội vào sáng sớm nhỉ. Xem ra tôi và Jeong Taeui đã làm phiền rồi. Cứ bơi thoải mái đi, đừng để tâm.”
“Không sao. Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi. Tôi sẽ ra bãi biển cách đây mười phút. Nếu Anna tìm tôi, làm ơn nhắn lại giúp tôi nhé.”
Gable lập tức đứng dậy rồi bước đi. Không phải hướng ra cổng lớn, mà men theo lối nhỏ khuất sau bụi cây trong khu vườn, vòng quanh bể bơi rồi biến mất. Dõi theo bóng lưng ấy, Jeong Taeui chợt nghĩ ngẩn ngơ, hóa ra phía đó cũng có một cánh cửa à.
“Anh ta có vẻ thích bơi nhỉ.”
“Nếu không có việc gì đặc biệt, hầu như sáng nào anh ta cũng phải xuống nước một lần. Giờ chắc vẫn vậy.”
Ilay nói một cách thản nhiên. Jeong Taeui gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Gable lần nữa. Nhưng bóng dáng anh ta đã biến mất khỏi tầm mắt từ lúc nào.
“Bơi à… Hèn gì dáng người cao ráo, săn chắc thế. Hóa ra là do tập luyện.”
Jeong Taeui tự mình nói, gật gù như thể đã hiểu ra. Ngay lập tức, Ilay bật cười khẽ bên cạnh.
“Trong số những người em từng tiếp xúc ở quân đội, ở UNHRDO, có mấy ai là không tập luyện đâu.”
Nghĩ lại thì đúng là vậy. Jeong Taeui đồng tình bằng một tiếng “Ừm…” nhưng lại cảm thấy có gì đó chưa ổn.
“Không, nhưng không phải ai tập luyện cũng có vóc dáng như thế chứ.”
Dù sao thì bơi lội cũng không hẳn là môn thể thao giúp cơ thể trở nên đẹp đẽ. Trong đám bạn của cậu, có kẻ từng thi đấu đến cấp quốc gia, vóc dáng đúng là rất vạm vỡ, nhưng thay vì cao ráo hay săn chắc, trông lại đồ sộ hơn.
Trong lúc mải nhớ về người bạn từng có sở thích khoe cơ bắp ấy, Jeong Taeui bỗng quay đầu lại.
Ilay đang ngồi thả lỏng trên ghế băng, một tay vắt hờ lên thành ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bể bơi. Không, chính xác thì thay vì nhìn chăm chú vào thứ gì đó, hắn hờ hững buông ánh mắt về phía trước.