Jeong Taeui mở mắt ra, thở ra một hơi dài uể oải, đôi mắt lờ mờ mở ra. Đập vào tầm nhìn là lớp giấy dán trần nhà xa lạ. Đây là đâu vậy, trước khi kịp thắc mắc, Jeong Taeui đã nhớ ra nơi mình đang nằm.
À. Phải rồi. Là Serengeti.
Mỗi khi chuyển chỗ ở, cậu phải mất vài ngày mới quen được. Thường thì sự lạ lẫm này chỉ thực sự nhận ra vào buổi sáng, lúc tỉnh dậy từ trạng thái vô thức.
Jeong Taeui vừa trở mình vừa nghĩ chắc mấy hôm nữa cũng sẽ thức giấc với cảm giác xa lạ thế này, thì bỗng sững lại trước hình ảnh lọt vào tầm mắt, khiến đôi mắt cậu vô thức mở to.
“……!!”
May là đầu lưỡi như bị đông cứng. Suýt chút nữa đã hét toáng lên rồi.
Trái tim vốn như dừng lại trong giây lát, rồi ngay sau đó bắt đầu đập thình thịch điên cuồng, Jeong Taeui khẽ vuốt ngực, chớp mắt. Ngay trước mắt cậu là một khuôn mặt đang yên bình say ngủ. Khuôn mặt đã quá quen thuộc. Không phải kiểu khuôn mặt đáng sợ đến mức nhìn thôi cũng kinh hoàng. Đã không ít lần cậu đối diện ở cự ly gần như thế này, vậy nên, kể cả có vô tình giáp mặt thì cũng không phải chuyện gì đáng giật mình. Ấy vậy mà vẫn bị dọa nhảy dựng lên.
So với chuyện mở mắt ra và thấy một con mãnh thú khát máu há ngoác miệng đỏ lòm đến tận cuống họng thì chắc còn đỡ sợ hơn. Nhưng mà cái này thì không thể nào.
Jeong Taeui lần mò bên gối, cầm lấy cốc nước. Cậu phải uống mấy ngụm nước liền thì nhịp tim mới dần ổn định lại. Cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến. Nếu thứ đầu tiên lọt vào mắt vào buổi sáng là gương mặt này thì có tỉnh ngủ cũng phải thôi.
Jeong Taeui đặt cốc nước xuống, lặng lẽ nhìn xuống khuôn mặt kia với tâm trạng phức tạp.
“……?”
Không thể hiểu nổi. Rõ ràng tối qua trước khi ngủ, Jeong Taeui một mình chiếm trọn chiếc giường rộng rãi. Hiển nhiên rồi. Đây là phòng của cậu cơ mà. Vậy mà vừa mở mắt ra đã thấy một người nằm bên cạnh.
Dù không bằng tên này, nhưng cậu cũng thuộc dạng khá thính ngủ… Sao hắn có thể chui vào mà cậu không hề hay biết chứ. Không, quan trọng hơn là tại sao lại bỏ giường mà chen vào đây.
Jeong Taeui nhìn khuôn mặt kia một lúc, rồi lặng lẽ ngồi dậy. Cơn buồn ngủ đã hoàn toàn bị đánh bay. Nhưng dù cậu có tỉnh táo, đầu óc vẫn trống rỗng. Jeong Taeui nhìn qua lại giữa trần nhà và khuôn mặt người đàn ông nằm bên cạnh rồi chậm rãi lục lại ký ức cho đến khi nhớ ra.
Phải rồi, nhớ ra rồi. Món nợ ngày hôm qua. Vẻ lạnh lùng vô cảm đã gạt cậu xuống đáy nhục nhã, cái dáng vẻ thản nhiên đó chợt lóe lên trong đầu, khiến cơn hậm hực bị lãng quên lại dâng lên nguyên vẹn.
Cuối cùng, hôm qua cũng không gặp lại Ilay sau khi hắn bỏ đi khỏi phòng. Lúc ăn cũng không thấy, Jeong Taeui không chủ động đến phòng hắn, mà hắn cũng không đến đây, thế nên dĩ nhiên không gặp được.
Jeong Taeui vẫn suy nghĩ như mọi khi, cứ tiếp tục giận ai đó thì bản thân cậu lại thấy mệt trước, nên chỉ chán nản lẩm bẩm “thôi kệ”, rồi cứ thế trèo lên giường ngủ luôn.
Và rồi, thứ đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt ra lại là khuôn mặt này.
“…….”
Jeong Taeui lặng lẽ nhìn xuống gã đàn ông. Vậy là đã nhớ ra, có nên đốt cháy lại cơn giận của ngày hôm qua không nhỉ?
Cậu vừa gãi đầu vừa nghĩ vậy, nhưng một khi ngọn lửa đã tắt lụi thì khó mà bùng lên mãnh liệt như hôm qua nữa. Phải rồi. Dù sao thì cơn giận cũng chỉ dành cho người giống con người thôi, còn đối với kẻ thuộc chủng loài khác thì không đáng.
Jeong Taeui thở dài, nhấc chăn lên định xuống giường thì gã đàn ông vốn ngủ rất thính—đôi lúc đến mức nghi ngờ liệu có thật sự đang ngủ hay không—chợt mở mắt. Đôi mắt tỉnh táo không chút dấu vết của cơn buồn ngủ nhìn thẳng vào Jeong Taeui. Lúc nào cũng vậy. Dù có là vừa thức dậy từ giấc ngủ sâu, đôi mắt này vẫn luôn điềm tĩnh và lạnh lùng.
“Mấy giờ rồi?”
“5 giờ rưỡi.”
Jeong Taeui liếc đồng hồ, đáp lời. Ilay khẽ lẩm bẩm, rồi lại nhắm mắt.
“Ngủ thêm đi.”
“Không, tôi tỉnh hẳn rồi.”
Jeong Taeui bước xuống giường. Thấy vậy Ilay lại mở mắt. Hắn yên lặng quan sát Jeong Taeui đang mặc áo, rồi đưa tay ra khỏi chăn, sờ soạng bên gối. Hắn nhấc lấy chiếc cốc nước mà Jeong Taeui vừa uống dở, rồi uống một hơi cạn sạch.
Ilay ngồi dậy trên giường, liếc nhìn đồng hồ một lần nữa rồi nói như chợt nhớ ra điều gì.
“Nhắc mới nhớ, tối qua anh tôi có gọi. Dặn tôi chuyển lời hỏi thăm.”
“Kyle à? Hừm… để lát gọi lại vậy.”
Jeong Taeui vừa nói vừa mặc áo, rồi đột nhiên khựng lại.
Không hiểu sao mọi thứ lại bình thản một cách kỳ lạ. Rõ ràng hôm qua tên đó rời đi trong cơn giận dữ bừng bừng, còn mình thì chìm đắm trong oán hận và u uất không lối thoát.
Jeong Taeui liếc nhìn Ilay. Khuôn mặt thờ ơ của hắn không có gì khác biệt so với bình thường. Cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn đứng dậy và bước vào phòng tắm. Có vẻ Ilay cũng sắp ra ngoài. Tiếng nước ào ào vang lên. Đầu óc mơ màng của Jeong Taeui lơ đãng nghĩ, “Tên đó lại dùng dầu gội với xà phòng của mình nữa rồi,” nhưng chỉ biết thở dài, nhún vai một cái rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Tự nhiên cậu thấy mất hết sức lực. Dù mình có tức giận hay u sầu đến đâu, với tên đó cũng chẳng là chuyện to tát gì. Nhìn thái độ dửng dưng của hắn, chính cậu cũng bỗng dưng chùng xuống.
Phải rồi, mối quan hệ giữa con người với nhau vốn dĩ là như vậy. Không thể lúc nào cũng chỉ toàn những điều tốt đẹp. …Mặc dù với tên đó, hình như chưa từng có điều gì tốt đẹp xảy ra.
Jeong Taeui thở dài rồi đi xuống tầng dưới. Nhìn ánh đèn trong văn phòng, có vẻ cô chủ đã dậy rồi. Cô ấy đang chuẩn bị bắt đầu ngày mới bằng cách mở ngăn kéo đã khóa và lấy ra một cuốn sổ tay hay thứ gì đó. Vừa trông thấy Jeong Taeui, cô liền nở một nụ cười tươi. “Anh dậy sớm nhỉ?” Cô lên tiếng chào, và hai người trao đổi với nhau vài câu.
Không chỉ có cô chủ đã dậy. Từ hành lang phía trong, cánh cửa phòng ai đó vang lên tiếng mở. Ngay sau đó là tiếng bước chân hướng về phía nhà tắm ở sâu bên trong, hình như các phòng khách tầng một không có nhà tắm riêng. Có lẽ Gable cũng đã thức dậy.
“Đúng là những người chăm chỉ,” Jeong Taeui thầm cảm thán rồi mở cửa bước ra ngoài.
Bầu trời u ám, không tối nhưng cũng chẳng thấy mặt trời đâu, có lẽ do sương mù bao phủ. Những giọt sương đọng trên lá cỏ chạm vào mũi giày, khiến nó ướt sũng. Jeong Taeui lắng nghe tiếng bước chân của chính mình lướt qua lớp cỏ, thong thả tiến vào khu vườn. Không khí yên tĩnh của buổi sớm mang đến một cảm giác dễ chịu.
Đâu đó xa xa, tiếng cánh cổng sắt kêu cót két mơ hồ vọng lại. Có lẽ là con trai lớn nhà nào đó đang đi làm từ sáng sớm.
Jeong Taeui tiến về phía chiếc võng buộc giữa những cây ăn quả. Chiếc võng được đan bằng sợi mỏng manh, trông có vẻ như sắp đứt bất cứ lúc nào, nhưng thực chất lại vô cùng chắc chắn. Ngay cả khi cậu ngồi lên nằm xuống, nó vẫn vững vàng. Chỉ có điều vì cả đêm đọng sương, nên khi ngồi xuống, cảm giác ẩm ướt nhanh chóng thấm vào quần.
“A, chết tiệt.” Cậu khẽ than một tiếng rồi quẹt tay lau chỗ quần ướt nhưng đã quá muộn. Dù sao cũng ướt rồi, thôi thì cứ nằm luôn. Jeong Taeui nhún vai, cầm lấy trái cây rơi ngay dưới chân. Đó là một quả xoài đã chín mềm.
Cậu lăn nó trong lòng bàn tay một lúc rồi cắn một đầu, hút lấy phần thịt quả ngọt lịm. Cùng lúc đó, chiếc võng đong đưa nhẹ nhàng như một chiếc ghế bập bênh.
Một buổi sáng yên tĩnh và thanh bình. Trong nhà thỉnh thoảng vang lên tiếng động của những người đã thức giấc, còn ngoài vườn chỉ có một mình Jeong Taeui giữa sự tĩnh lặng.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Ở nơi xa lạ này, một nơi vừa yên bình nhưng cũng đầy bất ngờ, một ngày mới đang dần bắt đầu.
Jeong Taeui nằm hẳn xuống chiếc võng. Giờ không chỉ quần, mà cả lưng, eo và đầu cũng ướt sũng, nhưng cậu chẳng mấy bận tâm. Trước mắt cậu là bầu trời mờ sương buổi sáng.
Một giai điệu khe khẽ bật ra từ môi Taeui, hoà vào không gian yên ả. Đúng lúc đó, từ con đường bên ngoài cánh cổng, tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. Tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa. Két— cánh cửa gỗ cũ kêu lên một tiếng nhẹ nhàng khi mở ra. Và qua đó, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Đó là cô bé da đen làm việc ở đây. Cô bé đã từng nhìn thấy cậu từ cửa sổ tầng hai vào đêm qua.
Có lẽ do đã chạy đến đây, cô bé thở hổn hển nhẹ nhàng, nhưng khi ánh mắt chạm vào Jeong Taeui đang ngậm xoài nằm trên võng, cô bé giật mình đứng sững tại chỗ. Đôi mắt nhanh chóng ánh lên vẻ ngượng ngùng.
Jeong Taeui ngồi dậy. Thấy cô bé nhỏ nhắn bối rối như vậy, cậu bật cười và vẫy tay. Ban đầu cậu cứ nghĩ cô bé sẽ hoảng hốt chạy thẳng vào nhà, nhưng dù trông có vẻ giật mình, cô bé vẫn do dự tiến lại gần, từng chút một.
Tuy vậy, khi còn cách cậu ba bốn bước, cô bé lại đứng khựng lại.
“Đến gần chút nữa đi.” Cậu ra hiệu và cô bé rụt rè tiến thêm một bước.
Ánh mắt non nớt, e dè nhưng không xa lánh khiến Jeong Taeui cảm thấy cô bé thật đáng yêu như một đứa em gái nhỏ. Cậu nhặt một quả xoài chín bên cạnh, lau sạch đất cát bằng quần rồi nhẹ nhàng ném sang.
Cô bé giật mình, nhưng vẫn đưa tay đón lấy.
“Em đến sớm nhỉ.”
“Nhà gần không? Nhà.”
Lần này cậu nói chậm hơn một chút. Dường như cô bé đã hiểu ra. Không, chính xác hơn là có lẽ cô bé chỉ hiểu được một từ đơn giản trong câu mà cậu nói. Cô lặp lại từ “nhà” bằng một giọng ngập ngừng rồi chỉ tay về phía xa bên kia bức tường. Có lẽ nhà cô bé nằm đâu đó theo hướng đó.
Thấy vậy, Jeong Taeui khẽ cười rồi tiếp tục hỏi:
“Ăn sáng chưa? Bữa sáng. Cơm.”
Nhưng lần này cô bé nghiêng đầu, có vẻ không hiểu. Jeong Taeui liền làm động tác giả vờ bưng bát lên ăn. Ngay lập tức, khuôn mặt cô bé rạng rỡ hẳn lên và gật đầu lia lịa.
Có lẽ nếu có một đứa em, cảm giác sẽ như thế này.
Jeong Taeui chỉ có một người anh lớn hơn mình, vì vậy khi nhìn cô bé trông nhỏ hơn mình ít nhất một con giáp, cậu có cảm giác như đang nói chuyện với một đứa em nhỏ đáng yêu. Dù không nói chung ngôn ngữ, họ vẫn có thể giao tiếp bằng cử chỉ.
Gương mặt e thẹn lúc đầu của cô bé dần dần giãn ra, thay vào đó là một nụ cười gần gũi. Jeong Taeui cũng mỉm cười đáp lại. Trẻ con thật dễ thương, vì chúng luôn thể hiện rõ cảm xúc của mình, khiến người đối diện cảm thấy thoải mái khi trò chuyện.
Khi Jeong Taeui định nói thêm vài câu, cánh cửa trước bỗng mở ra. Người đang bước ra chậm rãi là Gable. Nhìn thấy Jeong Taeui và cô bé ở một góc vườn, anh ta im lặng một lúc rồi nói gì đó với cô bé bằng giọng trầm thấp. Jeong Taeui không hiểu được, nhưng có vẻ như cô bé lại hiểu. Cô bé líu ríu đáp lại điều gì đó, rồi vẫy tay chào cậu trước khi nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Gable đứng ở cửa một lúc, sau đó chầm chậm bước xuống vườn.
Jeong Taeui vẫn cầm trên tay quả xoài đã được bóp nát để hút hết phần thịt bên trong. Nhìn thấy Gable đi đến và ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần bể bơi, cậu lên tiếng trước thay vì chào hỏi:
“Anh có muốn ăn không?”
Gable chỉ lắc đầu.
“À, vậy à,” Jeong Taeui lẩm bẩm, rồi tiếp tục hút nốt phần thịt còn sót lại của quả xoài.
Không khí giữa họ rơi vào sự im lặng.