“Vậy thì, …ít nhất cũng để tôi ăn cái gì đã rồi hẵng làm. Tôi thật sự sắp ngất đến nơi rồi. Anh cũng đâu muốn làm chuyện đó với một người như xác chết đúng không?”
Jeong Taeui nói bằng giọng yếu ớt. Nếu cứ tiếp tục nhịn đói rồi tiêu hao thể lực cực độ như vậy, cậu thật sự sẽ chết trên giường mất.
Ilay nhìn cậu bằng đôi mắt hơi nheo lại, rồi bất chợt quay người đi. Jeong Taeui mở to mắt nhìn theo bóng lưng hắn. Dù cậu đã nài nỉ nhưng không ngờ hắn lại nghe lời dễ dàng như vậy. Không lẽ hắn cũng có chút nhân tính sao…?
Nhưng trước khi cậu kịp cảm thán, hắn đã leo lên giường và ngồi xuống. Hắn tựa lưng vào tường, dang rộng hai chân một cách lười biếng nhưng đầy khiêu khích. Thứ đó giữa hai chân hắn đang căng cứng đến mức sắp nổ tung, y như lúc nãy.
“Ăn xong rồi làm cũng được. Nhưng trước đó, phải giải quyết cái này trước đã. Lại đây, Taei. Nhắc mới nhớ, hôm trước em đã hứa sẽ làm bằng miệng mà nhỉ.”
Ilay ngoắc tay gọi cậu lại. Ánh mắt của Jeong Taeui dán chặt vào giữa hai chân hắn. Đúng là lúc đó vì quá gấp gáp nên cậu đã lỡ hứa bừa, nhưng nhìn lại lần nữa thì… thật là… Cậu nhìn chằm chằm vào thứ kia bằng gương mặt nhăn nhó. Giọng nói của Ilay lại vang lên như đang ra lệnh.
“Taei. Lại đây.”
Cậu liếc mắt lên nhìn. Ánh mắt lạnh lẽo của Ilay chạm phải ánh nhìn của cậu. Chết tiệt, lại có chuyện gì làm hắn ta khó chịu nữa đây? Jeong Taeui càu nhàu một cách bất lực và gãi đầu. Rồi trong tâm trạng buông xuôi, cậu tiến lại gần Ilay. Được thôi, muốn lợi dụng tôi thế nào thì cứ làm đi. Nhất định lần sau phải nắm chắc cơ hội mà biến mất cho thật nhanh gọn.
“Jeong Taei. Đừng có nghĩ linh tinh.”
Jeong Taeui đôi khi cảm thấy sợ hãi trước giác quan nhạy bén như thú săn mồi của người đàn ông này. Cậu ngồi xuống trước mặt Ilay, cố gắng hết sức để thả lỏng tâm trí, vì cảm giác thực tế đến nỗi khiến cậu nghĩ rằng có lẽ Ilay đang đọc thấu suy nghĩ của mình – một ý nghĩ quá thật để xem như trò đùa. Nhưng dù không cố gắng thì khi ngồi trước mặt người này, đầu óc cậu cũng tự nhiên trống rỗng.
Nhìn lại lần nữa… thứ đó thật sự đáng sợ như một vũ khí chết người.
Ilay nhìn chằm chằm Jeong Taeui vẫn đang lùi lại với khuôn mặt tái mét. Đột nhiên, Ilay túm lấy đầu của Jeong Taeui rồi thô bạo ấn vào giữa hai chân mình. Mặt của Jeong Taeui bị ép vào thứ đang nóng rực và căng cứng.
“Trước đây thì tệ lắm. Lần này mong là em làm cho đàng hoàng. Nếu tôi không được thỏa mãn thì dù em có chết đói hay gì đi nữa tôi cũng sẽ nhét vào cái lỗ bên dưới của em thôi. Liếm cho tốt vào.”
Giọng nói mơ hồ nhưng đầy sắc bén thì thầm khiến Jeong Taeui chỉ tặc lưỡi nghĩ thầm đồ điên.
Đột nhiên, một cơn giận như lửa bùng lên trong cậu. Jeong Taeui nắm chặt khối thịt đang nhô lên trước mắt bằng cả hai tay và lẩm bẩm thô lỗ:
“Đừng bao giờ nói mấy lời như thích hay yêu nữa. Bị làm thế này bởi kẻ nói mấy lời đùa cợt đó chỉ khiến tôi khó chịu hơn thôi. Như anh muốn đấy, được rồi, nếu muốn tôi mút thì tôi sẽ mút, muốn tôi liếm thì tôi sẽ liếm.”
Jeong Taeui lạnh lùng buông lời rồi ngay lập tức ngậm lấy khối thịt đó. Chết tiệt. Ngay cả việc cho nó vào miệng một cách đàng hoàng cũng không dễ dàng. Không, ngay khi ngậm vào, cậu đã hối hận. Mới chỉ ngậm phần đầu mà cổ họng đã bị căng đến mức nghẹt thở, việc hít thở trở nên khó khăn.
Chết tiệt. Khốn kiếp. Phải làm gì với thứ này đây?
Jeong Taeui đổ mồ hôi lạnh khi nhận ra rằng, mặc dù miệng đã bị lấp đầy bằng khối thịt nóng hổi này, cậu thậm chí còn chưa nuốt được một nửa. Có lẽ thay vì ngậm thì nên liếm nó. Trong khi còn đang ngậm phần đầu và bối rối không biết phải làm gì, Jeong Taeui liếc mắt nhìn lên Ilay rồi ngay lập tức nhíu mày.
Tình hình thật tồi tệ. Khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm kia đang nhìn xuống Jeong Taeui, rõ ràng thể hiện một cảm giác khó chịu đến kinh khủng.
Đáng lẽ tôi mới là người nên cảm thấy bị khó chịu, tại sao lại là anh? Cậu cảm thấy oan ức, nhưng trước khi kịp phản ứng, bàn tay của hắn đã vươn tới. Một tay nắm lấy đầu Jeong Taeui và ấn xuống. Khụ… Một tiếng rên rỉ lẫn với hơi thở bật ra từ miệng rồi bị chặn lại bởi khối thịt đè lên.
“Thích mút thì mút, liếm thì liếm? Nói hay lắm, Jeong Taei à. Mút và liếm đi. Từ giờ trở đi, đây sẽ là thứ em phải đối mặt hàng ngày, nên hãy nhớ kỹ nhé. Nếu hôm nay em để rơi dù chỉ một giọt tôi tiết ra, em sẽ thực sự thấy địa ngục là gì đấy. Tốt nhất là em nên nuốt một cách chăm chỉ.”
Cậu muốn trả lời rằng còn có địa ngục nào tôi chưa từng thấy nữa đâu, nhưng miệng cậu bị bịt kín nên không thể nói được. Đầu Jeong Taeui bị nắm chặt và lắc mạnh, khiến khối thịt khổng lồ đâm sâu vào cổ họng. Yết hầu bị đập mạnh ba lần khiến cậu muốn nôn ra.
Nhưng ngay cả điều đó cũng không được phép.
Hơi thở cậu nghẹn lại, cảm giác buồn nôn dâng trào. Cơ thể mải giãy giụa nên cậu không nhận ra bàn tay sắt đá nắm chặt lấy đầu vẫn không hề nhúc nhích. Nước mắt sinh lý đọng lại ở khóe mắt, nhưng bản thân Jeong Taeui cũng không nhận ra.
“Sao thế? Miệng em không cử động được à? Chỉ khi nói những lời ngạo mạn thì cái miệng này mới hoạt động tốt sao?”
Giọng nói thô bạo của Ilay nghe như vọng lại từ xa.
Đúng lúc đó.
Một tiếng gõ cửa vang lên. “Xin lỗi làm phiền một chút,” giọng của Gable vọng từ phía sau cánh cửa.
Trong chốc lát, suy nghĩ của Jeong Taeui như ngừng lại. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, bàn tay đang đè lên đầu Jeong Taeui dường như cũng dừng lại. Nhưng ngay sau đó, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, bàn tay ấy lại tiếp tục lắc mạnh đầu Jeong Taeui, và khối thịt đầy trong miệng cậu càng lún sâu hơn khiến Jeong Taeui vùng vẫy dữ dội. Đó gần như là một phản xạ vô thức. Sự bối rối tràn ngập trong đầu, khiến cậu không còn chỗ để nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Nhưng bàn tay của Ilay nắm chặt Jeong Taeui không hề nới lỏng, và cạch, cánh cửa mở ra.
Một sự im lặng trôi qua. Jeong Taeui như bị đóng băng, không dám động đậy. Chỉ có phần eo của Ilay đang đẩy vào miệng Jeong Taeui vẫn cử động nhẹ nhàng.
Trong lúc đầu Jeong Taeui còn trống rỗng, thì giọng nói lạnh lùng của Ilay vang lên:
“Có việc gấp à?”
Sau một khoảng lặng ngắn, một giọng nói bình thản, không chút dao động, đáp lại:
“Không có gì gấp. Tôi sẽ ở tầng dưới, khi nào xong thì xuống nhé.”
Và rồi cạch, tiếng cửa đóng lại.
Chỉ vậy thôi. Sự can thiệp ngắn ngủi từ bên ngoài kết thúc như thế. Gable không nói gì với Jeong Taeui, cũng không có ánh mắt giận dữ hay khinh bỉ nào. Giọng nói của anh ta bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Có lẽ dù sau này có gặp lại Jeong Taeui, anh ta cũng sẽ cư xử như không có chuyện gì.
Nhưng.
“…!”
Jeong Taeui cố nuốt nghẹn tiếng rên đang trào lên từ ngực. Không, dù cậu có cố rên lên thì cũng không thể, vì miệng cậu đã bị dương vật kia bịt kín.
Cậu cảm thấy cực kỳ tổn thương. Không, từ “tổn thương” có lẽ không diễn tả đúng. Cảm giác như cơ thể cậu bị xé ra từng mảnh, đau đớn và tàn nhẫn đến mức cậu chưa từng trải qua bao giờ. Mãi sau này, Jeong Taeui mới nhận ra rằng đây chính là cảm giác khi lòng tự trọng bị tổn thương.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình có lòng tự trọng cao. Cậu cũng chưa từng nghĩ sâu xa rằng bản thân mình có thứ gì đó cần phải bảo vệ. Cậu chưa bao giờ ý thức được rằng bên trong mình tồn tại một cái tôi cần phải giữ gìn. Nó luôn ở đó một cách tự nhiên.
Nhưng bây giờ.
Cái cảnh cậu bị đè nằm sấp như một con thú, đầu bị đè chặt không thể cử động, miệng ngậm lấy dương vật của một người đàn ông khác, khiến cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“…….”
Đột nhiên, ánh mắt của Ilay từ phía trên đổ xuống nhưng Jeong Taeui thậm chí không cảm nhận được ánh nhìn đó. Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt không phải vì ngạt thở hay đau.
Trong cảm giác kinh khủng khi tự nhận mình là kẻ thảm hại, Jeong Taeui không thể cử động nổi một ngón tay. Đó là một cảm giác tiêu cực và đau đớn đến mức nào.
“……Taei.”
Giọng nói trầm hơn bình thường vang lên nhưng Jeong Taeui dường như không nghe thấy, vẫn không cử động.
“Taei. …ㅡTaei!”
Một lần nữa, giọng nói có chút lo lắng gọi tên cậu. Jeong Taeui từ từ ngẩng đầu lên. Ánh mắt họ chạm nhau. Ilay đang nhìn xuống Jeong Taeui với một vẻ mặt kỳ lạ. Đó là một biểu cảm mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Cậu cũng không biết đó là biểu cảm gì.
Nhưng có lẽ Jeong Taeui cũng không khác gì. Ilay đột nhiên nhăn mặt, chậc lưỡi, rồi buông tay khỏi đầu Jeong Taeui và đẩy cậu ra một cách thô bạo. Suýt nữa cậu đã ngã từ giường xuống đất, nhưng Ilay nhanh chóng túm lấy tay cậu và kéo lại.
“…….”
Jeong Taeui vẫn giữ nguyên tâm trạng đau khổ, lặng lẽ cúi ánh mắt xuống. Trước mặt cậu vẫn là thứ đáng sợ đang ngạo nghễ vươn cao. Nhưng chỉ một lát sau, Ilay đứng dậy và bước ra khỏi giường.
Hắn bước về phía nhà tắm trong im lặng, đột nhiên dừng lại, rồi hét lên một tiếng như không thể kìm nén được cơn giận dữ. Tiếng hét của làm rung chuyển cả căn phòng, rồi hắn quát lên một câu gì đó bằng tiếng Đức với giọng điệu hung dữ trước khi bước vào nhà tắm. Ilay cứ liên tục nói ra những lời có lẽ là chửi ruta và không ra khỏi nhà tắm trong một khoảng thời gian.
Tại sao anh lại phải hét lên và làm ồn ào chứ? Người nên hét lên và tức giận là tôi mới đúng.
Jeong Taeui nghĩ một cách u uất. Nhưng cậu không cảm thấy tức giận. Bây giờ ý thức của cậu đã chìm quá sâu vào nỗi buồn. Jeong Taeui ngồi thu lu ôm lấy đầu gối, im lặng nhìn theo bóng lưng của Ilay đang bước vào nhà tắm.
Ilay đứng trước bồn cầu. Dù khó tin nhưng hắn đang tự giải quyết nhu cầu của mình. Vừa lẩm bẩm những lời chửi rủa thô tục – có lẽ do tâm trạng, đôi khi giữa những câu tiếng Đức khó hiểu đó lại lẫn vào tên của Jeong Taeui – hắn cứ liên tục nhìn xuống dưới, rồi đột nhiên dừng tay lại. Tiếng nước rơi xuống bồn cầu vang lên từng hồi, kéo dài khá lâu.
Chẳng mấy chốc, Ilay quay lại và bước ra khỏi nhà tắm với vẻ mặt dữ tợn. Không phải khuôn mặt vô cảm thường ngày của hắn nữa. Đôi mắt sắc lạnh như băng. Hắn mặc quần một cách cẩu thả rồi đột nhiên nhìn sang vào Jeong Taeui. Không phải nhìn chằm chằm, mà là nhìn thẳng với đôi mắt xanh lạnh như thủy tinh.
Jeong Taeui đã từng thấy đôi mắt đó rồi. Đó là đôi mắt của kẻ muốn giết người.
Không phải đôi mắt của con người. Không phải đôi mắt nhìn người khác. Đó là đôi mắt của kẻ đắm chìm trong máu me khi nhìn vào nạn nhân của mình.
“……Được rồi, vậy thì mọi thứ phức tạp và đau đầu này cũng sẽ kết thúc thôi.”
Hắn khẽ nói gì đó, đôi mắt đen như lưỡi dao xanh lạnh kia ánh lên sức nóng và nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui.
Liệu hắn có thực sự định giết mình không? Liệu hắn sẽ giết mình chăng?
Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi? Ý định giết người khiến cậu khó thở, cơn ngứa râm ran trên da. Không biết vài giây, hoặc vài phút đã trôi qua, đột nhiên, Ilay bước một bước về phía Jeong Taeui rồi dừng lại. Khuôn mặt hắn lại trở nên dữ tợn.
“……Chết tiệt.”
Ilay thốt ra một câu chửi thề rồi quay đi bước nhanh ra khỏi phòng. Chỉ còn lại tiếng cửa đóng sầm lại phía sau.
Jeong Taeui im lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ngồi như một con búp bê mất hồn trong một lúc lâu, rồi thở dài một hơi.
“Chết tiệt…… Đáng lẽ tôi mới là người nói câu đó. Tâm trạng vui vẻ của tôi đã bay biến hết rồi…….”
Jeong Taeui nghĩ như thế rồi ngồi dậy khỏi giường. Cậu bất giác đưa tay lên chạm vào khóe mắt. Chúng đã khô cong từ lâu. Vừa nãy, cảm giác buồn bã và cay đắng đến mức nước mắt cứ thế trào ra.
Jeong Taeui lẩm bẩm, “Muốn chui vào thì cứ chui vào đi,” rồi mở tung cửa lưới ra lần nữa. Cậu trèo lên bệ cửa sổ ngồi xuống. Khu vườn tối mịt trải rộng bên dưới tầm mắt. Cậu thở dài đến mức tưởng chừng mặt đất cũng phải lún xuống.
Mệt mỏi quá. Còn mệt hơn cả khi đi theo hắn ở UNHRDO, nơi mà hắn suốt ngày biến người ta thành đống máu thịt. Ít ra thì hồi đó mọi thứ còn có quy luật. Cậu có thể đoán trước phản ứng của hắn trong mỗi tình huống. Nhưng bây giờ, cảm xúc của Ilay thất thường đến mức chẳng thể nào nắm bắt nổi.
“… Nhưng mà cái tên cục súc đó… chẳng lẽ cũng thấy xấu hổ à…? Không đời nào, hắn không phải loại người đó.”
Jeong Taeui vừa xoa cái cằm còn ê ẩm vừa xoa cổ họng khô rát. Cậu không biết cơn gió nào đã khiến hắn đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Nhưng dù sao thì…
“… A… Thật sự không thể tha thứ được. Không thể tha thứ.”
Jeong Taeui lẩm bẩm như tiếng thở dài. Không phải lần đầu tiên tên đó khiến cậu phát điên, nhưng chuyện này thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Ít nhất cũng phải chừa cho người ta chút lòng tự trọng chứ.
“… Làm sao mà dám nhìn mặt Gable đây…”
Dĩ nhiên anh ta sẽ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, và Jeong Taeui cũng sẽ giả vờ như vậy. Nhưng cảm giác khó chịu và bối rối còn vướng lại trong lòng thì không thể nào biến mất được.
Jeong Taeui nhăn mặt, vò rối tóc mình.
“A, mặc kệ. Giờ mình mặc kệ hết. Không biết, không biết, không biết, không biết…”
Dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu cậu bẽ mặt như vậy. Cậu chưa bao giờ mất mặt đến mức này, nhưng đến nước này rồi thì còn gì mà phải ngượng nữa.
Thật ra điều làm tổn thương lòng tự trọng của cậu không phải là Gable mà chính là cái cách Ilay đối xử với cậu trong tình huống đó mới khiến cậu không thể chịu đựng được.
“Đúng là… Hóa ra đây là cách hắn bắt mình phải khổ sở khi ở cạnh.”
Jeong Taeui nói bằng giọng đầy chua chát. Bàn tay đang vò tóc dần buông lỏng.
“Aish, thôi kệ…” Cậu lẩm bẩm một cách bất lực, rồi lại nhìn xuống khu vườn.
Ngay lúc đó, cậu cảm nhận được một ánh mắt đang chiếu vào mình từ bên má.
“…?”
Jeong Taeui nghiêng đầu nhìn. Đó là bên ngoài bức tường đá. Từ phía bên kia bức tường, có ai đó đang nhìn cậu. Nhưng khi cậu nhìn về phía đó, chẳng thấy gì cả. Chỉ có góc phố chìm trong bóng tối. Đó chính là nơi cậu bé da đen đứng lúc trước.
“… Ai đó?”
Dù không nhìn thấy ai nhưng Jeong Taeui vẫn lên tiếng. Giọng cậu không lớn, nhưng trong khu vườn im lặng như tờ, nó vang ra đến tận bên ngoài. Không có hồi đáp.
Cậu định nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa sau lưng.
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Một giọng nói trong trẻo cất lên từ bên ngoài cánh cửa. Jeong Taeui vội vàng leo xuống khỏi bệ cửa sổ và đáp, “À, vâng.”
Cánh cửa kêu cót két, mở ra một khoảng nhỏ, rồi người phụ nữ chủ nhà cậu gặp lúc trước thò đầu vào.
“Anh có đói không? Tôi đã chuẩn bị đồ ăn, anh xuống ăn đi.”
“Hả? À, vâng. Cảm ơn chị.”
Jeong Taeui cười gượng gạo gật đầu. Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng rồi đóng cửa lại.
Nghe cô ấy nói như vậy, cậu mới chợt nhận ra cơn đói bị lãng quên bấy lâu đang dâng lên. Jeong Taeui nhìn ra khung cửa sổ đang mở, tự nói với mình “Mà thôi, có sao đâu” rồi gãi đầu, quay người đi.
Trong khi đi xuống tầng một, cậu nghĩ đến cảnh phải đối mặt với Gable hay Ilay khi ăn tối, chắc chắn không phải một trải nghiệm dễ chịu gì. Nhưng rồi hai người đó đã nói sẽ vào phòng Gable để nói chuyện, nên dù cho Jeong Taeui đã ăn xong bữa tối, tráng miệng với đĩa hoa quả, rồi xoa bụng no căng mà quay về tầng hai thì vẫn không thấy bóng dáng hai người đó.