Jeong Taeui trèo xuống khỏi bậu cửa sổ. Mấy con côn trùng nhỏ đang bay lởn vởn trong phòng. Cậu nghĩ rằng tốt hơn nên đóng cửa lưới lại, bèn vươn người ra ngoài để kéo chốt cửa. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu chợt nhận ra có ai đó đang nhìn mình từ bên ngoài bức tường đá.
Bóng tối khiến cậu không thấy rõ. Ở góc con hẻm nhỏ, một cậu bé đang dõi mắt nhìn cậu. Ánh mắt cậu bé như đang chiêm ngưỡng một loài sinh vật lạ. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu bé giật bắn mình, rồi quay đầu chạy thục mạng vào sâu trong hẻm.
“……?”
Jeong Taeui gãi gãi cổ. Có vẻ như người châu Á thực sự rất hiếm gặp ở đây hoặc cũng có thể đơn giản là do người nơi này vốn ít khi tiếp xúc với người lạ.
Nhưng cảm giác không giống như chỉ tình cờ nhìn lướt qua khi đi ngang qua…
Jeong Taeui chìm vào suy nghĩ một lúc. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp phát triển dòng suy nghĩ của mình, Ilay đã đến gần từ phía sau.
“Trời đã tối sẫm thế này rồi, có gì mà nhìn thấy được chứ?”
Nhưng ngay khi hắn ta vừa dứt lời, bốn, năm chiếc đèn nhỏ được lắp đặt trong khu vườn bỗng sáng lên. Không quá sáng, nhưng đủ để dạo bước trong vườn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào ngay cả vào ban đêm.
“Ừm, nhìn rõ lắm. Có thể hái trái cây ăn, cũng có thể bơi trong hồ nữa.”
Jeong Taeui gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc rồi quay lại nhìn. Vừa quay lại, cậu liền khẽ cau mày. Nước trên cơ thể hắn vẫn chưa được lau khô hết, từng giọt nước còn đọng lại trượt xuống làn da, thấm xuống sàn nhà. Và điều trơ trẽn nhất—cái gã này không hề quấn dù chỉ một chiếc khăn. Jeong Taeui liếc xuống phía dưới. Dù sao thì cũng không phải đang “dựng lên” nên vậy còn đỡ.
Jeong Taeui quay lại, tựa tay lên bệ cửa sổ. Ilay tiến đến bên cạnh và nhìn ra ngoài. Bệ cửa sổ không quá cao, vì vậy đứng thế này thì cơ thể trần trụi có thể bị nhìn thấy từ bên ngoài. Jeong Taeui nghĩ thế nhưng không nói ra. Dù sao thì người ngại ngùng cũng là hắn ta. (Mà hắn cũng chẳng phải kiểu người biết ngại là gì.)
“Cảm giác như có ai đó vừa chạy qua.”
Nghe Ilay nói nhỏ khiến Jeong Taeui mím môi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cái tên này đúng là có giác quan của quỷ. Không chỉ thính tai, mà cả trực giác cũng đáng sợ nữa.
Cậu thoáng nghĩ có nên kể về cậu bé da đen khi nãy vẫn đang len lén nhìn về phía này từ góc con hẻm hay không, nhưng rồi quyết định im lặng. Nếu không có lợi gì khi nói ra, thì tốt hơn hết là không nói.
“Ừm, tôi cũng nghe thấy gì đó nên mới nhìn ra, nhưng trời tối quá nên không thấy rõ.”
“Hửm…?”
Nếu lỡ miệng nói “Tôi chẳng nghe thấy gì cả” một cách chắc chắn, thì có thể sẽ tự chuốc rắc rối vào người, thế nên Jeong Taeui giả vờ ngó lơ, đáp lảng tránh. Ilay liếc nhìn cậu một cái nhưng không nói gì thêm.
“Ồ, lại đến nữa kìa. Chào em—”
Jeong Taeui vẫy tay với cô bé da đen khi nãy đang lại lặng lẽ bước qua khu vườn mờ tối, chỉ có vài chiếc đèn rải rác soi sáng. Không biết đã làm xong việc trong ngày hay chưa, cô bé vừa thay quần áo và đi về phía cánh cổng thì chợt ngước lên nhìn tầng hai với ánh mắt ngại ngùng. Khi Jeong Taeui cười và vẫy tay, lần này cô bé không hoảng hốt mà chần chừ một chút, rồi cũng rụt rè vẫy tay đáp lại. Sau đó cô bé lập tức chạy biến ra khỏi cổng như thể xấu hổ vậy.
Jeong Taeui bật cười khẽ. Ilay quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ. Jeong Taeui nhận ra ánh nhìn đó và khẽ nói:
“Sao thế? Dễ thương mà, đúng không?”
“Thì ra em thích kiểu con gái như thế à, Jeong Taei?”
“…Gì?”
Nghe giọng điệu kỳ lạ của Ilay, Jeong Taeui ngớ người một lúc. Nhưng rồi khi hiểu ra ý của hắn, cậu nhăn mặt một cách vô cùng khó tin.
“Này, cô bé đó thì làm sao mà là ‘con gái’ được? Trông chưa đến mười bốn, mười lăm tuổi nữa là. Nhỏ xíu thế kia mà anh nói kiểu gì vậy… Chỉ là thấy một cô bé chăm chỉ nên thấy dễ thương thôi.”
“Cơ thể có thể là của trẻ con, nhưng trong đầu thì có vẻ là con gái rồi đấy. Mà cũng đúng, em đâu có ‘làm’ với phụ nữ được.”
Jeong Taeui bỗng nghẹn họng, ậm ừ không biết phản bác thế nào. Câu nói đó về cơ bản là không sai, nhưng theo cách nào đó, nó lại tổn thương đến lòng tự trọng của một người đàn ông.
“Không phải là ‘không làm được’, mà là ‘không làm’ thôi. Anh nói như thể tôi bất lực ấy.”
Jeong Taeui lầu bầu bất mãn khiến Ilay bật cười khẽ.
“Tôi biết rất rõ là em không bất lực đâu.”
Một giọng nói thấp thoáng quanh tai.
Nhưng không để cậu có thời gian kịp nghĩ gì khác, bàn tay hắn ta bỗng túm lấy phần cạp quần của Jeong Taeui. Không quá thô bạo, nhưng cũng không hề lơi lỏng. Ngay khoảnh khắc bàn tay đó đặt lên phần hạ bộ bên trên lớp quần vải, cơ thể Jeong Taeui co rút theo phản xạ. Những ký ức về bàn tay đó từng siết chặt đến mức dường như muốn nghiền nát cậu, vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí.
Có lẽ nhận thấy gương mặt Jeong Taeui cứng đờ, Ilay khẽ cười. Hắn ghé sát đến mức hơi thở gần như phả vào tai cậu, rồi lè lưỡi, liếm nhẹ lên dái tai.
“Đừng căng thẳng thế. Tôi không bóp nát nó nếu không có lý do đâu.”
Nói cách khác, nếu có lý do thì hắn sẽ làm, mà lý do thì hắn muốn bịa ra bao nhiêu cũng được. Jeong Taeui thừa hiểu điều đó.
“Lúc tôi tắm, em cứ ngồi yên trên bệ cửa sổ không nhúc nhích. Rốt cuộc em đã nghĩ cái gì mà chăm chú đến thế?”
Ilay rời tay khỏi hạ bộ của Jeong Taeui, đặt lên eo cậu, rồi thì thầm bên tai. Môi hắn lướt nhẹ quanh vành tai, trượt dọc xuống má, khiến cậu nhột nhạt.
Tên khốn này, rốt cuộc từ khi nào mà có thói quen xấu này vậy? Nhìn thấy cậu thì chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao? …À phải, hồi ở UNHRDO, hắn coi cậu như một món đồ chơi để tự thỏa mãn.
Nhớ lại chuyện đó, cơn khó chịu bỗng trào dâng. Jeong Taeui nhăn mặt lầu bầu:
“Tôi chỉ đang nghĩ sao anh lại đến phòng tôi, dùng phòng tắm của tôi, dùng dầu gội của tôi, dùng xà phòng của tôi, dù rõ ràng phòng anh cũng có nhà tắm riêng.”
Trước khi cậu nói hết câu, Ilay đã bật cười.
“Dầu gội và xà phòng của em có vẻ thơm hơn. Làm sao tôi cưỡng lại được chứ?”
Hắn không kiềm chế được ham muốn tắm hay gì sao? Nếu thế thì không kiềm chế nổi những ham muốn khác cũng là điều đương nhiên.
Jeong Taeui khẽ co người khi cảm nhận bàn tay len vào bên trong cổ áo, chầm chậm vuốt từ eo lên ngực. Cảm giác nhột khiến cơ thể cậu giật nhẹ.
Lạ thật. Bình thường hắn không phải kiểu người buông thả đến vậy. Trước đây, khi chỉ có hai người với nhau, hắn đâu có dai dẳng thế này… Nhưng tại sao bây giờ…?
Jeong Taeui nghiêng đầu băn khoăn, ngay sau đó, cậu chợt nghĩ rằng có lẽ chỉ là do mình không biết, chứ thực ra người đàn ông này vốn đã như vậy từ trước. Dù sao thì cậu cũng từng vài lần vô tình nhìn thấy hắn cùng người khác quan hệ. Nếu không phải là chuyện quá đỗi bình thường với hắn thì sao lại có thể vô tình bắt gặp đến mấy lần được chứ.
“Vậy có thể tìm được Jeong Jaei không?”
Ilay khẽ thì thầm bên tai, giọng nói mang theo hơi thở nhẹ nhàng phớt qua khiến tai cậu ngứa ran. Jeong Taeui hơi nghiêng đầu, định rời đi theo hướng ngược lại, một bàn tay trắng trẻo đã giữ lấy mặt cậu. Hắn cắn nhẹ vào dái tai bằng lực cắn không hề nhẹ như muốn bảo rằng đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa.
Jeong Taeui khẽ nhíu mày, vai co lại vì cơn đau nhói, Ilay thì bật cười hài lòng rồi vuốt nhẹ khuôn mặt cậu bằng bàn tay vừa áp lên má.
“Chậc, ai mà biết được. Tôi còn chưa ra khỏi nhà này nữa thì làm sao biết chứ.”
“Hmm. Là anh em sinh đôi thì không có kiểu cảm giác đặc biệt gì sao?”
“Không biết những cặp sinh đôi khác thế nào, nhưng tôi thì chắc chắn không có. Mà này, không phải nên đi ăn rồi tối sao?”
Jeong Taeui vừa nói vừa thử đẩy nhẹ vai Ilay nhưng hắn không hề nhúc nhích. Nếu hắn chịu buông tay và lùi lại một cách thoải mái như thể chỉ đang đùa giỡn thì tốt biết mấy, nhưng có vẻ như không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó sẽ xảy ra.
Bỗng nhiên, cậu cảm nhận được phần thịt cứng rắn đang chọc vào khóa quần mình. Jeong Taeui lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“…Ilay.”
“Hmm?”
“… Anh thích tôi đến vậy sao?”
Nói ra rồi cậu mới nghĩ liệu câu này có khiến mình bị đấm không. Nhưng thôi kệ, cũng chẳng phải kiểu người không có khiếu hài hước. Nghĩ lại thì trước đây cậu cũng từng nói một câu tương tự… và nhận được một tràng cười.
Quả nhiên, Ilay vừa mơn trớn môi cậu bằng chính đôi môi mình nghe thấy thế thì khẽ dừng lại một chút. Cứ tưởng hắn sẽ tiếp tục như cũ, nhưng rồi hắn hơi lùi lại. Vì khuôn mặt vẫn quá gần, cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn xuống mình.
Ngay giây tiếp theo, một tràng cười giòn tan vang lên bên tai. Hắn cười như thể vừa gặp được một người bạn tuyệt vời trong quán rượu, tay còn vỗ nhẹ vào cánh tay cậu đầy thích thú.
“Jeong Taei. Em thật sự rất giỏi nói ra những câu mà tôi chưa từng nghĩ đến bao giờ. Ừ, ừ. Trước đây cũng vậy mà. Lúc đó thì sao nhỉ… À, phải rồi. Khi tôi nói rằng tôi thích em, em có ngoan ngoãn dạng chân ra không ấy nhỉ? Nếu em muốn nghe thì tôi có thể nói bao nhiêu cũng được.”
“Không… Tôi không có muốn nghe đâu…”
“Jeong Taei, tôi thích em. Tôi yêu em. Vậy nên cởi ra đi.”
Giọng hắn vẫn lẫn tiếng cười, nhưng lại chắc nịch đến mức chẳng cho ai đường lui. Nếu có câu nào để diễn tả tình huống này, thì chắc là “vừa thốt ra câu thừa thãi đã mất cả chì lẫn chài”.
Jeong Taeui hơi ngả đầu ra sau, lúc này mới có đủ khoảng cách để thấy rõ mặt Ilay. Và rồi trong vô thức, cậu hơi nhướng mày lên. Cậu ngạc nhiên một chút vì không ngờ được rằng, trong đôi mắt hắn lại lộ ra chút ý cười mơ hồ. Có lẽ là ảo giác nhưng thoạt nhìn, nụ cười ấy thậm chí còn trông như dịu dàng nữa. Nhìn mặt hắn thế này trông cứ như người bình thường ấy nhỉ.
Nhưng chắc chắn chỉ cần cậu không cởi ra ngay, gương mặt này sẽ lập tức biến trở lại bộ dạng thằng điên thường ngày cho mà xem.
Jeong Taeui giữ chặt khóa thắt lưng, trầm tư trong giây lát. Từ lúc đặt chân đến nơi này chưa đầy ba tiếng đã trôi qua. Nếu chỉ tính khoảng thời gian từ lúc bước vào phòng trọ này và đặt hành lý xuống—mặc dù thực ra cậu chẳng có gì để gọi là hành lý—thì còn chưa đến một tiếng nữa. Sau một ngày trời hành xác mới đặt chân đến nơi, vậy mà ngay khi vừa tới, lại bị bắt đầu một chuỗi hành xác mới. Thật quá sức bất công.
Ilay lặng lẽ quan sát Jeong Taeui vẫn đang nghịch nghịch khóa thắt lưng với gương mặt u ám. Hắn chậm rãi đưa tay ra, chống vào khung cửa sổ như thể nhốt cậu lại trong vòng tay của mình, rồi cất giọng trầm thấp hỏi:
“Vậy để tôi cũng hỏi em một câu nhé. Jeong Taei. Em… không thích sao?”
“Hả?”
Jeong Taeui thoáng chốc không hiểu được câu hỏi của hắn nên đã vô thức hỏi lại. Không thích cái gì cơ? Xét theo tình huống này chỉ có hai khả năng. Không thích hắn—hoặc không thích chuyện này.
“…….”
Jeong Taeui lại rơi vào suy nghĩ.
Cậu ghét tên này sao? Ngay khi tự đặt ra giả định đó, bên trong cậu đột nhiên sôi trào lên một cảm giác khó chịu. Thế thì tại sao lại thích một kẻ điên cuồng sát nhân như vậy chứ? Hơn nữa hắn còn mạnh miệng tuyên bố rằng bất cứ lúc nào cũng có thể cắt cổ cậu, lại còn thề rằng sẽ giữ cậu bên cạnh suốt đời để hành hạ đến chết.
……. ……. Nhưng dù cân nhắc tất cả những điều đó, dù chính bản thân cũng thấy thật nực cười, nhưng cậu lại không hề ghét người đàn ông này. Có lẽ nó giống với câu chuyện về những người bạn mà cậu từng kể cho hắn nghe trước đây. Dù cậu ghét một phần nào đó của hắn, nhưng phần đó không chi phối hoàn toàn cảm xúc của cậu đối với hắn.
Được rồi, vậy thì giả định đầu tiên bị loại bỏ.
Vậy có ghét việc làm chuyện đó với tên này không nhỉ? Ngay khi tự đặt ra giả định thứ hai, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác khó chịu. Làm sao mà cậu có thể thích nổi cái của nợ bên dưới kia được chứ? Mỗi lần hắn nhét vào là ngày hôm sau cậu phải co ro trên giường cả ngày trời.
Nhưng nếu suy nghĩ tích cực hơn một chút, thì trừ phần thâm nhập ra thì những hành động khác cũng không đến nỗi tệ. Vốn dĩ cậu khá điềm đạm nên dù có phải nhịn thì cậu vẫn sống ngon lành, nhưng cậu cũng biết tận hưởng khoái cảm xác thịt. Và người đàn ông này thì luôn khiến cậu hài lòng về khoản đó, lúc nào cũng đưa cậu lên đỉnh điểm của khoái lạc. ……Ừ thì, nếu trừ cái của nợ bên dưới ra.
Cậu có thể mạnh dạn tuyên bố rằng nếu hắn cắt bớt một nửa cái đó đi thì cậu sẵn lòng thích hắn hơn nhiều.
Ilay nhìn xuống Jeong Taeui đang mải mê suy nghĩ trong chốc lát, rồi như đưa ra một kết luận, hắn khẽ thở dài. Đôi mắt hắn bỗng nhiên mất đi nụ cười thường trực.
“Xem ra em không thích thật rồi. Nhưng… dù em có ghét thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”
“Gì cơ?”
Jeong Taeui còn chưa kịp trả lời dứt câu thì bàn tay hắn đã chộp lấy hạ bộ của cậu. Tuy không đến mức đau đớn, nhưng lực nắm lần này mạnh hơn trước, và rõ ràng là mang ý định nghiêm túc hơn.
Ngay khoảnh khắc đó, một suy nghĩ thoáng qua đầu Jeong Taeui. Có lẽ hôm nay người đàn ông này thật sự định làm tới cùng.
“Này!”
Jeong Taeui nắm chặt lấy cánh tay của Ilay nhưng hắn chỉ lặng lẽ cúi xuống nhìn cậu.
“Từ ngày mai tôi phải đi tìm anh trai của mình đấy! Với lại hôm nay chúng ta vừa mới tới nơi, mà tôi đói sắp chết rồi đây này. Nếu bị nhốt trên giường cả ngày thì anh muốn tôi chết thật à?”
Ilay chỉ nhếch môi cười nhạt.
“Đó là chuyện của em.”
Jeong Taeui càng siết chặt tay hơn, cảm thấy bực bội vì sức mình không bằng hắn. Nếu đổi lại là hắn, chỉ cần bóp một cái thì cánh tay cậu đã nát vụn rồi.
Nhưng rồi bất giác cậu thấy mình kiệt sức, đành thả tay ra.