Cậu lặng lẽ theo sau Gable, người dường như vẫn để ý đến sự hiện diện của cậu nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải—không quá gần cũng không để cậu bị tụt lại phía sau. Trong lúc đó, cậu chậm rãi quan sát xung quanh.
Rời khỏi sân bay nhỏ, họ đi dọc theo con đường lớn một đoạn rồi rẽ vào một con hẻm rộng rãi. Một con đường bình thường hiện ra trước mắt—một con đường nhựa đủ rộng để hai chiếc xe ô tô có thể dễ dàng lướt qua nhau, bên cạnh là vỉa hè vắng vẻ với hàng cây xanh mát trải dài. Dù có đường trải nhựa nhưng xe cộ qua lại cũng chỉ lác đác.
Dù vậy, Gable vẫn dừng lại trước vạch sang đường, chờ đợi tín hiệu đèn đỏ trên con đường gần như chẳng có lấy một chiếc xe nào. Nhìn gương mặt vô cảm của anh ta trong lúc chăm chú nhìn vào đèn giao thông, Jeong Taeui khẽ bật cười rồi bước đến đứng phía sau. Vài cô bé cưỡi xe đạp chạy vụt qua lề đường, đưa ánh mắt tò mò về phía họ. Đôi mắt ngây thơ lộ ra dưới chiếc khăn trùm đầu quấn chặt khiến Jeong Taeui vô thức nở một nụ cười. Nhìn thấy cậu cười, các cô bé lập tức tỏ ra ngạc nhiên rồi nhanh chóng đạp xe đi xa.
“Cứ nghĩ là đến châu Phi, ai ngờ đây lại giống như một thành phố Hồi giáo vậy.”
“Người Ả Rập gần như là nguồn sống của hòn đảo này. Không có điều kiện để phát triển công nghiệp, cũng không thể nhận viện trợ từ đất liền, phần lớn người dân ở đây đều sống nhờ vào tiền mà các đại gia Ả Rập tiêu xài khi ghé thăm. Thế nên nền văn hóa ở đây chẳng khác gì thế giới Hồi giáo cả. Cậu cứ coi như đây là một thị trấn nhỏ của Trung Đông là được. Cũng vì vậy, đừng tùy tiện cười hay bắt chuyện với phụ nữ.”
Gable vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng khi nói.
“Ồ, vậy à?” Jeong Taeui gãi đầu, trong lòng chợt nghĩ có lẽ cậu vừa làm một việc hơi nguy hiểm.
Đèn giao thông chuyển màu.
Dưới bầu không khí yên tĩnh của con đường vắng bóng xe cộ, với chỉ vài người bộ hành thỉnh thoảng thong thả đi ngang qua, Jeong Taeui chợt cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cậu tiếp tục bước đi, và chẳng bao lâu sau, họ rẽ vào một con hẻm nhỏ nằm sát cạnh một nhà thờ Hồi giáo xinh xắn.
Dù không phải đường chính nhưng con hẻm vẫn rộng đủ để một chiếc xe ô tô có thể len vào. Những ngôi nhà nhỏ được quét vôi trắng nằm san sát nhau dọc theo con hẻm ngoằn ngoèo như mê cung. Lâu lâu lại có một đứa trẻ chạy ào ra từ cánh cửa gỗ, hoặc một ông lão ngồi tựa vào chiếc ghế đặt trước cổng nhà, phì phèo điếu tẩu dưới ánh nắng dịu dàng. Trên bức tường rào, những tán cây vươn rộng, xòa những chiếc lá xanh mát xuống bên dưới. Khi cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc, tạo nên những âm thanh dễ chịu.
“Tôi thích nơi này.”
Jeong Taeui bỗng buột miệng nói ra câu đó. Cậu không cố ý nói, chỉ là lời nói cứ thế tự nhiên thoát ra từ môi.
Gable liếc nhìn cậu. Jeong Taeui thoáng thấy một nụ cười mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt người đàn ông ấy. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nụ cười đó đã biến mất.
“Đây là một nơi đáng sống. Yên bình và tĩnh lặng.”
À. Không cần ai nói, Jeong Taeui cũng tự nhận ra. Người đàn ông này cũng thích nơi đây. Ý nghĩ đó khiến cậu cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ.
Đúng lúc ấy, Ilay vẫn im lặng đi bên cạnh từ nãy đến giờ chợt lên tiếng.
“Đây là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi vài tháng. Có điều, nếu cách xa khu vực cảng thì có thể hơi khó mua đồ đạc cần thiết.”
“Vẫn có thể mua được, chỉ là sẽ mất thêm thời gian thôi. Hơn nữa, mỗi tuần một lần, tại Baheb—một ngôi làng ven biển ở phía nam hòn đảo, nơi có những con sóng tuyệt vời thu hút các tay lướt sóng—sẽ có một khu chợ đêm. Nếu thứ gì có thể tìm thấy ở Dar es Salaam thì gần như chắc chắn cũng sẽ có ở đó.”
“Chợ đêm à?”
“Từ khoảng sáu, bảy giờ tối đến tận sau nửa đêm, tại quảng trường trung tâm của Baheb. Không chỉ là một khu chợ thông thường mà còn có cả một khu như chợ trời, bất cứ ai cũng có thể mang đồ ra bán. Đôi khi có thể tìm thấy những món đồ thú vị, nên lúc nào cũng rất đông người.”
“Nghe thú vị nhỉ.” Jeong Taeui khẽ gật đầu. Cậu im lặng một lúc rồi lại hỏi.
“Ở Serengeti có nhiều khách du lịch không?”
Gable lắc đầu.
“Khách du lịch bình thường không hay tới tận đây. Phần lớn đều chọn đi Zanzibar vì gần Dar es Salaam hơn. Những người thường xuyên lui tới đây chủ yếu là hoàng tộc và các đại gia Trung Đông có biệt thự trên đảo này. Vào khoảng thời gian này, do hiện tượng dòng chảy của biển rất thích hợp để lướt sóng, nên cũng có vài thanh niên mê lướt sóng tìm đến. Nhưng chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn. Sau đó nơi đây gần như không có mấy người lạ.”
Jeong Taeui trầm ngâm giây lát, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Vậy nếu có người lạ mặt đi loanh quanh, sẽ rất dễ bị chú ý nhỉ.”
Gable không trả lời. Anh ta chỉ chậm bước lại, liếc nhìn Jeong Taeui một chút, rồi tiếp tục bước đi trong im lặng.
Họ từng nói rằng không thể chắc chắn liệu Jeong Jaeui có thực sự ở đây hay không. Mà “không chắc chắn” đồng nghĩa với việc chẳng có tin đồn nào về anh cả. Nhưng một người như Jeong Jaeui, không phải người châu Phi, cũng không phải người Ả Rập, nếu có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ rất nổi bật.
“Tìm kiếm tin đồn ở khu vực này cũng vô ích thôi.”
Gable lặng lẽ bước đi một lúc lâu rồi bất chợt cất lời. Jeong Taeui không đáp, chỉ lắng tai nghe.
“Khu vực tập trung biệt thự của giới tài phiệt Ả Rập nằm sâu hơn bên trong Baheb, gần như tách biệt hoàn toàn với phần còn lại của hòn đảo. Tin tức từ đây có thể lan tới đó, nhưng tin tức từ đó lại không truyền ra ngoài.”
“Vậy tại sao anh lại nghĩ anh ấy ở đó…”
“Vì ngoài nơi đó ra, không còn chỗ nào khác trên mảnh đất này để Jeong Jaeui có thể ở.”
Gable nói dứt lời, rồi sải bước nhanh hơn, bỏ lại họ phía sau khoảng chục bước chân. Jeong Taeui chép miệng, nhìn theo bóng lưng anh ta với vẻ ngượng ngùng rồi lẩm bẩm.
“Tôi có làm gì khiến anh ta giận không nhỉ?”
“Hửm? À, không đâu. Anh ta vốn là người như vậy. Hơi thờ ơ một chút thôi.”
“……”
Đến mức người đàn ông này còn nói anh ta lạnh nhạt, thì đúng là cuộc đời của người đó cũng bi đát ghê.
Anh ta không có vẻ gì là người tệ bạc lắm, nhưng sao lại thành ra thế này nhỉ? Jeong Taeui vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa bước theo Gable. Khi ấy, đột nhiên cậu cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình. Cậu quay đầu lại thì bắt gặp Ilay đang nhìn chằm chằm xuống mình.
“……Hử?”
“Em nói đúng.”
“……? Cái gì đúng?”
Jeong Taeui hơi nhíu mày, nghiêng đầu bối rối. Cậu cố nhớ lại xem mình đã nói gì, nhưng chẳng thể đoán ra Ilay đang nhắc đến câu nào.
“Như em nói, người ngoài ở đây quá dễ gây chú ý. Nhất là người châu Á, càng hiếm gặp nên càng nổi bật. Trừ khi bị nhốt kín trong một nơi nào đó sâu trong trung tâm, nếu không thì chỉ cần dò hỏi một chút là―――có thể tìm ra ngay.”
“À? Ừ, đúng thế. Nhưng nếu anh ấy thực sự trốn biệt trong một biệt thự nào đó thì sao? Chẳng có cách nào gặp được cả.”
Jeong Taeui nhăn mặt khẽ nói. Nếu ít nhất còn biết anh ấy ở biệt thự nào, thì cậu còn có thể tìm cách lẻn vào ban đêm. Nhưng ngay cả chuyện đó cũng không rõ. Mà bảo cậu lẻn vào tất cả biệt thự khu đông nam để tìm thì cũng chẳng khả thi. Phải làm sao đây? Cậu thở dài, nhưng chẳng mấy chốc đã từ bỏ việc suy nghĩ. Có lẽ cứ về khách sạn, tắm rửa rồi ngủ một giấc, sáng mai đầu óc tỉnh táo hơn thì sẽ nghĩ ra cách.
Nhìn Jeong Taeui vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm “Rồi cũng có cách thôi mà”, Ilay chậc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
“Em cũng dễ gây chú ý không kém đâu…”
“Hử? À, đúng nhỉ. Nếu tin đồn rằng có một người châu Á lảng vảng quanh đây lan ra, thì nó có thể lọt đến tai anh ấy, khiến anh ấy tò mò mà xuất hiện…――Mà không. Anh ấy không phải kiểu người hay để tâm đến tin đồn hay hiếu kỳ chuyện như vậy.”
Hay là lan truyền tin đồn không phải chỉ có một người châu Á, mà là Jeong Taeui đang lang thang ở đây thì sao? Biết đâu lại có cơ hội gặp được ngay… Đang lẩm bẩm một mình, Jeong Taeui không nhận ra Ilay khẽ nhíu mày như thể thấy ý tưởng này không hợp lý, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Đúng như Gable nói, họ đã đi bộ khoảng hai tiếng—chính xác là thiếu mười phút tròn hai tiếng—thì mới đến nơi. Mặt trời đã lặn, bóng tối bắt đầu bao trùm.
Bên trong con hẻm tĩnh mịch, Gable mở cánh cổng gỗ của ngôi nhà được bao quanh bởi bức tường đá rộng lớn, rồi đứng đợi họ cách đó chục bước chân.
Hai tiếng đi dạo trên con đường vắng lặng, mát mẻ, thoải mái và dễ chịu chẳng hề vất vả chút nào.
Bọn họ sẽ ở đây khoảng một tháng. Ở một nơi nào đó trên hòn đảo này, có thể anh trai cậu cũng đang ở. Anh ấy có lẽ cũng đang tận hưởng bầu không khí an bình, nhàn nhã như cậu lúc này.
Jeong Taeui mỉm cười, rồi bước qua cánh cổng gỗ mà Gable đã mở sẵn.
* * *
“Cứ như bị ném từ một nước Hồi giáo thẳng vào một khu nghỉ dưỡng vậy.”
Jeong Taeui vô thức lẩm bẩm.
Chỗ họ ở là một nhà nghỉ nhỏ hai tầng dành cho khách du lịch. Tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Ở trung tâm tầng một là một sảnh rộng đóng vai trò như phòng khách, bên cạnh đó là một nhà bếp lớn, một phòng giặt và một văn phòng. Cậu chưa xem kỹ, nhưng dọc hành lang dường như có thêm vài căn phòng. Còn trên tầng hai, có khoảng ba bốn phòng xếp dọc theo hành lang trung tâm.
Từ cửa sổ phòng trên tầng hai nhìn xuống, có thể thấy vườn cây ăn quả rộng rãi trước nhà cùng một hồ bơi nhỏ bên cạnh. Trên bãi cỏ rải rác những quả chín rụng từ cây. Giữa những tán cây, vài chiếc võng mắc lơ lửng.
“Đúng kiểu nhà nghỉ cho dân du lịch điển hình… Mà nghe bảo khách du lịch cũng không nhiều, vậy kinh doanh nhà nghỉ kiểu này có ổn không nhỉ? Chẳng lẽ ngoài chúng ta ra không còn khách nào khác?”
“Có lẽ họ đã thuê trọn chỗ này nếu không có ý định rêu rao tin tức khắp nơi để tìm người.”
Jeong Taeui mở cả hai cánh cửa sổ, ngồi vắt vẻo trên bậu cửa nhìn xuống khu vườn, rồi quay đầu khi nghe thấy giọng nói vọng lại từ vài bước chân cách đó. Ilay đang bước vào.
Người đón họ tại chỗ ở là một nữ chủ nhân trẻ, tự giới thiệu mình tên là Anna. Cô ấy có vẻ còn trẻ hơn cả Jeong Taeui. Anna dẫn họ lên tầng hai, rồi chỉ cho mỗi người một căn phòng liền kề, nói rằng đây là những căn phòng đón nắng tốt nhất và đẹp nhất.
Dường như nhận ra ánh mắt hơi bối rối của Jeong Taeui khi nhìn mình, cô ấy mỉm cười rồi nói, “Tôi đúng là chủ nơi này đấy ạ.” Nói xong, cô tinh nghịch chớp mắt một cái rồi rời đi. Gable thì nói thêm rằng anh ta sẽ ở phòng phía trong tầng một.
“Một khu phố yên bình nhỉ. Sẽ thật tuyệt nếu mua một căn nhà ở đây, mở một nhà nghỉ nhỏ rồi sống thong thả, thỉnh thoảng đón khách.”
“Ý tưởng nghe cứ như của một ông lão vậy.”
Ilay bật cười đáp lại khi nghe Jeong Taeui nói trong lúc ngồi trên bậu cửa sổ. Khi cậu quay đầu nhìn, Ilay đã vào phòng tắm riêng trong phòng cậu, đang cởi quần áo, có vẻ định tắm. Phòng của hắn cũng có phòng tắm cơ mà, sao lại dùng phòng này nhỉ.
Jeong Taeui nghiêng đầu thắc mắc, nhưng rồi cũng chẳng bận tâm, tiếp tục hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Không lâu sau, tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm.
Jeong Taeui thở ra một hơi nhẹ nhõm. Từ khi rời khỏi Hồng Kông đến lúc đặt chân đến đây, họ đã mất gần một ngày trời. Nói là một ngày, nhưng thực chất là cả quãng thời gian dài phải liên tục đổi máy bay, xe cộ, khiến người ta mệt mỏi rã rời. Duy chỉ có một điều an ủi: đến nơi vào buổi tối thế này khiến cậu kiệt sức mà ngủ ngay, sáng hôm sau thức dậy sẽ dễ dàng thích nghi với chênh lệch múi giờ hơn.
Cậu cảm thấy rất có cảm tình với hòn đảo mà họ sẽ lưu lại trong khoảng một tháng này.
Chỉ mới ở Dar es Salaam được một ít thời gian mà Jeong Taeui đã cảm thấy kiệt quệ. Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông, sự mệt mỏi càng tích tụ thêm. Nhưng khi đặt chân lên hòn đảo này, bước đi trên những con đường thanh bình và yên tĩnh, tâm trạng cậu cũng dần thư thái hơn. Những ánh mắt tò mò của người qua đường thỉnh thoảng lướt qua, ẩn chứa sự hiếu khách ấm áp. Không khí đặc trưng của một vùng Hồi giáo, vừa nghiêm trang vừa khoan thai, cũng khiến cậu cảm thấy dễ chịu.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có ánh nhìn hướng về mình. Khi cúi xuống, cậu bắt gặp một cô bé da đen đang đứng trong sân, tay cầm giỏ mây, nhặt những trái cây rụng. Có lẽ cô bé là người giúp việc trong ngôi nhà này. Khuôn mặt cô bé mang những nét đặc trưng của người da đen, nhưng đồng thời cũng phảng phất nét lai Ả Rập. Dù vậy có vẻ cô bé không phải tín đồ Hồi giáo, vì không hề đội khăn trùm đầu.
Nếu không phải là phụ nữ Hồi giáo, thì bắt chuyện cũng không phải vấn đề. Hơn nữa cô bé còn nhỏ, có lẽ chỉ khoảng mười bốn hay mười lăm tuổi.
Jeong Taeui thấy cô bé với đôi mắt tròn xoe đáng yêu, bèn mỉm cười nhẹ rồi vẫy tay chào. Cô bé giật mình co người lại, vội vàng nhặt nốt số trái cây rồi hấp tấp chạy vào trong nhà. Dù vậy, trước khi khuất bóng, cô bé vẫn len lén ngước nhìn Jeong Taeui một lần nữa bằng ánh mắt có phần dịu dàng. Có vẻ chỉ đơn thuần là ngại ngùng mà thôi.
Jeong Taeui bật cười. Có lẽ vì nơi này ít khi có khách trọ nên cô bé thấy lạ, hoặc cũng có thể đơn giản là vì hiếm khi nhìn thấy một người châu Á.
Cậu đưa mắt nhìn quanh. Bên kia bức tường đá là những ngôi nhà nhỏ nhắn, xinh xắn nối tiếp nhau, nằm yên bình trong bóng hoàng hôn chập choạng. Những ánh đèn lẻ loi dần sáng lên trong từng khung cửa sổ. Từ đâu đó xa xăm, cậu nghe thấy tiếng một người phụ nữ gọi con mình bằng một thứ ngôn ngữ lạ lẫm. Hóa ra, dù ở đâu trên thế giới này cũng đều có những khoảnh khắc như thế.
Jeong Taeui lại bật cười. Cảm giác này thật thú vị—vừa xa lạ, vừa thân thuộc.
Đúng lúc ấy, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng vừa ngừng. Khi quay đầu lại, cậu thấy Ilay đang lau tóc bằng khăn, bước ra từ buồng tắm.