Ấn tượng đầu tiên về người đàn ông đó là vô cùng ít nói và cộc lốc. Anh ta trông như vừa qua tuổi ba mươi, hoặc có thể gần bốn mươi. Một gương mặt khó đoán tuổi đang lẫn trong đám đông trước cổng ra.
Khi môi anh ta hơi nhếch lên cẩn thận, những nếp nhăn nơi khóe mắt hằn xuống, trông đến ngạc nhiên mà mềm mại và dịu dàng. Nhưng đáng tiếc, anh ta lại không cười nhiều. Hầu hết thời gian, gương mặt ấy đều vô cảm, còn đôi môi thì hiếm khi hé mở.
Ngay khi bước ra khỏi cổng, giữa vô số người đang đứng đợi khách, bạn bè, người thân, hoặc chèo kéo khách, anh ta lập tức lọt vào tầm mắt. Ba tiếng rưỡi trước ở điểm quá cảnh Johannesburg ít nhất vẫn còn thấy khá nhiều người da trắng, nhưng ở sân bay quốc tế Dar es Salaam, hầu như chỉ toàn người da đen. Một người đàn ông da trắng đứng đó tất nhiên sẽ rất nổi bật.
Dù gọi là sân bay quốc tế, nhưng trong tòa nhà nhỏ bé trông chẳng khác gì một bến xe ở vùng quê, người đàn ông đó ngay lập tức đứng thẳng dậy khi thấy họ bước ra từ cổng.
“Đã lâu không gặp, Rick.”
Gương mặt anh ta khi đưa tay ra chẳng hề mang chút vẻ mừng rỡ hay vui vẻ nào. Sau khi bắt tay với Ilay theo kiểu xa cách và cứng nhắc, anh ta mới quay sang Jeong Taeui. Vẫn giữ nguyên gương mặt không chút biểu cảm, anh ta đưa tay ra và nói:
“Jeong Taeui? Tôi đã nghe sếp nhắc đến cậu. Rất vui được gặp. Tôi là Yuri Gable.”
“À… rất vui được gặp anh. Tôi là Jeong Taeui.”
Nghe tên mình được phát âm chính xác khiến Jeong Taeui cảm thấy hơi lạ tai khi bắt tay anh ta.
Cậu không nghĩ sẽ có người ra đón. Vốn dĩ cậu không có kế hoạch gì khi bay đến đây, định sẽ hỏi thông tin về khách sạn ngay khi tới nơi.
Khi nhẩm lại cái tên Yuri Gable, ký ức trong Jeong Taeui chợt lóe lên. Cậu đã từng nghe thấy cái tên này thoáng qua. Một người dưới trướng Kyle từng lang thang khắp Trung Đông để tìm tung tích của Jeong Jaeui. Và cuối cùng, chính anh ta là người đã lần ra manh mối.
Jeong Taeui liếc nhìn Ilay. Ilay chỉ thờ ơ quan sát xung quanh sân bay.
“Đây là lần đầu tiên đến châu Phi à? Dù là sân bay quốc tế, nhưng phần lớn các sân bay ở châu Phi đều chỉ có quy mô thế này. Những nơi như sân bay Johannesburg mới là ngoại lệ vì có quy mô lớn.”
Gable nói một cách máy móc rồi quay người bước đi. Jeong Taeui nhanh chóng bước theo sau khi thấy anh ta không có vẻ gì là sẽ chờ đợi.
“Anh đã đợi lâu chưa? Việc nhận visa mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.”
Cậu cứ tưởng là visa tại chỗ sẽ được cấp nhanh chóng, nhưng thủ tục lại chậm chạp hơn dự đoán. Vì thế, mãi đến khi gần như tất cả mọi người đã ra khỏi cổng, cậu mới có thể bước ra. Vốn dĩ không nghĩ sẽ có ai đợi, nên cậu cũng không vội vã.
“Nếu biết anh đợi, tôi đã nhanh hơn rồi. Xin lỗi nhé.”
“Không sao đâu, Jeong Taeui.”
Jeong Taeui nhìn người đàn ông vừa đáp lại mình một cách lịch sự. Đúng như cậu nghĩ, phát âm của anh ta rất chuẩn. Nhưng riêng khi gọi “Jeong Taeui”, nhịp nói có vẻ chậm lại như thể đang cẩn thận phát âm. Điều đó khiến Jeong Taeui bật cười khẽ.
“Anh cứ gọi tôi là Taeui được rồi. Cứ thoải mái đi.”
Gable gật đầu nhưng không nói thêm gì. Một người phương Tây ít nói và thẳng thắn thế này, đã lâu rồi cậu mới gặp lại. Dù khi ở nhà Kyle cậu cũng từng gặp không ít vị khách trầm lặng, ví dụ như Peter – người làm vườn ở đó, trước khi thân thiết thì cậu cũng khó mà nói chuyện được. Nhưng người đàn ông này lại càng đặc biệt hơn.
“Jeong Jaeui thì sao?”
Ilay đang đi sau Jeong Taeui nửa bước, đột nhiên hỏi.
“Chắc là đang ở Serengeti.”
“Chắc chắn chứ?”
“Khó mà nói chắc được.”
“Khả năng thế nào?”
“Ừm… khoảng bảy đến tám phần mười.”
Sau vài câu trao đổi ngắn gọn qua lại, Ilay gật đầu.
Bước ra khỏi nhà ga, ngay trước mặt họ là một chiếc xe jeep đang đợi sẵn. Khi Gable leo lên ghế phụ, người đàn ông da đen đã ngồi sẵn ở ghế lái liền vào số. Sau một lời chào ngắn ngủi, chiếc xe nhanh chóng khởi hành.
Sau chuyến bay dài gần mười bảy tiếng từ Hồng Kông, cuối cùng Jeong Taeui mới có cảm giác đặt chân lên đất liền một cách đúng nghĩa. Cậu ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế và khẽ thở dài.
Bảy, tám phần mười. Nếu xét về xác suất thì cũng không thấp, nhưng để đánh cược năm tuần vào con số đó thì vẫn chưa đủ cao. Cậu không nghĩ chú mình hay Kyle lại đặt cược vào một khả năng quá thấp, nhưng…
Lỡ đến tận đây rồi, nếu như anh trai không có ở đây thì sao? Khi đó lại phải quay về điểm xuất phát. Năm tuần trời lang thang ở một đất nước xa lạ chỉ để tận hưởng kỳ nghỉ rồi quay về.
Cũng chẳng có gì là tệ nhỉ—vừa gãi đầu Jeong Taeui vừa nghĩ. Bên cạnh cậu, Ilay chậm rãi cất lời.
“Nếu từ miệng gã đó mà thốt ra con số bảy, tám phần mười, thì tức là chắc chắn có. Giờ em chỉ cần nghĩ cách làm sao để gặp Jeong Jaeui là được.”
Nghe vậy, Jeong Taeui liếc nhìn lên phía trước. Không biết anh ta có nghe thấy cuộc trò chuyện của họ không, nhưng qua gương chiếu hậu, ánh mắt cậu chạm phải Gable. Người đàn ông ít nói đó im lặng nhìn cậu một lúc, rồi không hiểu vì sao anh ta lại là người mở lời trước.
“Cậu là em trai của Jeong Jaeui đúng không?”
“À, vâng.”
Sau đó anh ta im lặng nhìn Jeong Taeui thật kỹ. Dù chỉ có thể thấy một phần gương mặt qua gương chiếu hậu, nhưng ánh mắt anh ta vẫn chăm chú lướt qua từng đường nét. Rồi anh ta thốt lên ngắn gọn.
“Giống nhau đấy.”
“Vậy à.”
Jeong Taeui đáp lại như vậy, nhưng chỉ có thế. Giống thì sao chứ? Anh ta không nói gì thêm. Có thể chỉ là một câu nói xã giao. Dù sao thì người phương Tây thường không phân biệt rõ được gương mặt người châu Á. Chỉ cần có gương mặt hơi dẹt, da vàng, tóc đen thì có lẽ trông ai cũng na ná nhau.
“Tôi định đi thẳng đến Serengeti có được không?”
Nghe Gable hỏi, Jeong Taeui gật đầu. Nhắc mới nhớ, nơi đó là một hòn đảo. Cậu nghe nói phải bay bằng máy bay cỡ nhỏ từ Dar es Salaam để vào trong.
Chiếc xe bắt đầu đi vào thành phố. Trong khu chợ với những tòa nhà thấp cũ kỹ, người đứng chật kín các con hẻm. Người, người, và người. Một biển người da đen tràn ngập khắp đường phố, khiến chiếc xe phải bò chậm chạp như rùa. Jeong Taeui cảm thấy cơn buồn nôn nhẹ nhàng ập đến. Có vẻ mùi cao su cháy từ bánh xe càng khiến cậu khó chịu hơn.
Vốn dĩ cậu không dễ bị say xe, nhưng sau chuyến bay dài, lại lập tức lên một chiếc xe xóc nảy trên con đường gập ghềnh, dạ dày cậu bắt đầu khó chịu.
“Dar es Salaam… rộng không?”
Cậu uống một ngụm nước rồi hỏi. Gable liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu trước khi đáp.
“Có thể xem là lớn nhất ở Tanzania. Dân số vượt xa một triệu người.”
“Một triệu…”
Jeong Taeui nghĩ thầm, chắc cũng ngang tầm một thành phố lớn. Cậu uống thêm một ngụm nước nữa, cố gắng xoa dịu cơn buồn nôn và hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Ilay liếc nhìn Jeong Taeui, rồi bất chợt hỏi.
“Sân bay cỡ nhỏ nằm ngay bên cạnh cảng đúng không? Đến đó mất bao lâu?”
“Khoảng mười lăm phút. Từ đó, đổi sang máy bay cỡ nhỏ, bay khoảng bốn mươi phút nữa là đến Serengeti.”
Nghe đến con số mười lăm phút, Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm. Chừng đó thì vẫn chịu đựng được. Cậu uống thêm một ngụm nước, và chẳng mấy chốc, chai nước đã cạn. Jeong Taeui lắc nhẹ chai rỗng, khẽ thở ra một tiếng “hừm”, thì Ilay bên cạnh bất ngờ ném cho cậu một chai khác.
Jeong Taeui nhận lấy chai nước một cách gọn gàng rồi quay sang nhìn Ilay.
“Thể lực của em kiểu này thì dù có gặp được Jeong Jaeui cũng chẳng đủ sức kéo anh ta về.”
“Ngay từ đầu tôi đã không định kéo anh ấy về rồi. Nếu anh ấy không muốn thì tôi cũng chẳng có lý do gì để làm vậy.”
Jeong Taeui lắc đầu, mở nắp chai nước ra. Cậu không nghĩ ngợi gì mà ngửa cổ uống một hơi, rồi đột nhiên—phụt! Má cậu phồng lên, gương mặt nhăn nhó đến cực độ. Sau đó cậu nhìn lại nhãn dán trên chai nước.
“…Đã thấy nôn nao rồi mà còn là nước có ga sao.”
Nhìn Jeong Taeui nuốt xuống với vẻ mặt khó chịu như vừa nhai phải bọ, Ilay—người chắc chắn đã cố tình làm vậy—chỉ khẽ bật cười.
Trong lúc đó, chiếc xe len lỏi qua khu chợ chật kín người, cuối cùng cũng ra được con đường tử tế. Đúng như Gable nói, chẳng mấy chốc họ đã đến một tòa nhà nhỏ dùng làm sân bay cỡ nhỏ nằm sát với cảng.
Người ta vẫn bảo so với khổ ải về tinh thần, thì chịu đựng khổ ải về thể xác còn dễ chịu hơn. Nhưng thật sự thì đây là một hành trình dài và gian nan. Cho đến tận cùng chặng đường, Jeong Taeui vẫn bước đi trong gian nan.
Chiếc máy bay cỡ nhỏ cũ kỹ chỉ có bốn chỗ ngồi, và ngay phía sau ghế là khoang hành lý. Một thứ gì đó trông như tấm thảm cuộn lớn chèn vào khoang hành lý, lồi hẳn ra phía ghế ngồi, đè chặt lên gáy Jeong Taeui suốt chuyến bay đến Serengeti.
Jeong Taeui phải dán chặt vào lưng ghế trước, nghe tiếng động cơ ầm ĩ suốt bốn mươi phút. Cậu bắt đầu hối hận lẽ ra nên đi bằng tàu. Dù sẽ mất nhiều thời gian hơn gấp mấy lần, nhưng nếu biết trước sẽ bị chèn ép và xóc nảy như thế này, cậu thà đi tàu còn hơn.
“Có khi đi tàu sẽ tốt hơn thật.”
Ilay lẩm bẩm bên cạnh khi thấy cậu lê bước ra khỏi may bay. Jeong Taeui liếc nhìn hắn với vẻ mặt kiệt sức. Hiếm khi thấy gã này lại biết lo nghĩ như một con người bình thường.
“Từ trên cao nhìn xuống, nước biển đẹp lắm. Nếu đi tàu chậm rãi mà ngắm thì cũng hay đấy.”
“…….”
Jeong Taeui tự trách mình vì đã trông mong một giây phút Ilay thực sự biết quan tâm đến người khác. Mặt khác cậu cũng nghĩ rằng, với một kẻ chẳng bao giờ biết thốt ra những câu cảm thán bình thường của con người, thì câu vừa rồi chắc chắn chỉ nhằm chọc tức cậu mà thôi.
Sao càng ngày tên này càng đáng ghét vậy nhỉ… Càng đào sâu đến đâu, cái tính xấu của hắn lại càng bộc lộ rõ hơn. Đúng là một cái hũ không đáy.
Dù vậy, khi đứng vững trên mặt đất và hít vào làn gió lạnh, Jeong Taeui cảm thấy khá hơn nhiều. Cậu xoa nhẹ vùng bụng trên, hít sâu một hơi, và cơn buồn nôn cũng dần lắng xuống.
“Từ đây đến chỗ nghỉ không xa lắm đâu. Đi xe khoảng mười phút… Nếu muốn, có thể đi bộ theo đường tắt, nhưng chắc cũng mất khoảng hai tiếng.”
Gable lên tiếng, có lẽ vì thấy gương mặt vẫn còn hơi tái của Jeong Taeui. Cậu ậm ừ, vỗ nhẹ lên vùng bụng vài cái. Hứng gió một lúc, hít sâu vài hơi, thì bụng cậu cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Mười phút thì vẫn chịu đựng được. Với lại vốn dĩ cậu cũng không dễ bị say xe.
Jeong Taeui ngước nhìn bầu trời. Mặt trời đang dần ngả bóng. Có lẽ khoảng hai tiếng nữa thì trời sẽ tối hẳn.
“Có bản đồ không?”
Nghe cậu hỏi, Gable dường như hiểu ra rằng cậu muốn đi bộ. Anh ta gật đầu.
“Tôi biết đường. Cậu muốn đi bộ thật à?”
Nói rồi, Gable cúi mắt xuống thoáng chốc. Jeong Taeui nhận ra ánh mắt anh ta đang dừng lại ở chân được băng bó của mình, liền à lên một tiếng, rồi khẽ cử động bàn chân.
“Đi bộ thì được thôi. Cũng đâu phải chạy nhảy gì. Hay là đường khó đi lắm à?”
“Không hẳn, nhưng cậu ổn chứ?”
Jeong Taeui nhoẻn cười, gật đầu. Rồi cậu nói thêm.
“Chân tôi không sao, nhưng mà, nếu có bản đồ thì tôi tự tìm đường được. Gable không cần đi bộ cùng tôi đâu.”
Tôi đây vốn giỏi đọc bản đồ lắm đấy—cậu định nói thêm như vậy nhưng Gable chỉ lắc đầu như chẳng có gì to tát, rồi sải bước đi trước.
Jeong Taeui gãi đầu, rồi nhún vai bước theo. Chỉ chậm chân một chút mà khoảng cách giữa hai người đã xa đến hơn mười bước. Nhìn bóng lưng Gable, cậu thì thầm.
“Đúng là ít nói thật.”
“À, vốn dĩ anh ta thế mà.”
Tiếng Ilay nói bên cạnh khiến Jeong Taeui liếc nhìn hắn.
“Vậy là quen nhau à?”
“Ừ. Anh ta từng làm việc chung với James. Hồi tôi chưa đủ tuổi vị thành niên, người này còn hay ra vào nhà tôi nữa. Sau này khi bị điều sang bộ phận khác, thì gần như không còn gặp nữa.”
Jeong Taeui nhớ đến người đàn ông tên James mà cậu đã từng thoáng thấy một lần khi ở nhà Kyle, rồi khẽ gật đầu. Nếu từng làm việc dưới trướng Kyle thì cũng có thể quen biết nhau.