Có vẻ như tâm trạng Ilay trở nên khó chịu chỉ vì cậu nói muốn gặp Xinlu. Điều đó có nghĩa là hắn không muốn cậu gặp Xinlu. Nếu vậy thì lý do là gì? Chẳng lẽ tên nà quan tâm đến cậu hoặc Xinlu…?
Jeong Taeui ngước nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một lúc rồi nảy ra một giả thuyết đơn giản nhất. Nhưng vừa nghĩ tới đó, cậu lập tức lắc đầu thật mạnh.
Không đời nào, tuyệt đối không phải thế. Hắn đó không thể có cảm xúc con người như vậy. Huống hồ gì loại cảm xúc đó là thứ xa lạ nhất đối với bản chất của Ilay. Nói trắng ra thì chuyện đó còn khó tin hơn việc liên hệ sự phát triển của một con cá vàng với tàu con thoi vũ trụ nữa.
Vậy thì sao nhỉ chẳng lẽ có lý do nào đó khiến cậu không thể gặp Xinlu? Nếu không phải vậy thì…
“……Ah.”
Đang vắt óc suy nghĩ, Jeong Taeui bỗng nhận ra một kết luận vô cùng đơn giản.
Có lẽ hắn chỉ đơn giản muốn cậu im lặng và làm theo lời mà không thắc mắc gì. Nếu tâm trạng hắn trở nên khó chịu chỉ vì cậu định quay lại sảnh thay vì ngoan ngoãn về phòng, thì đúng là hoàn toàn có thể hiểu được.
Với cái tính của tên này thì… Đang lẩm bẩm khó chịu trong lòng, Jeong Taeui chợt nhận ra Ilay đang đứng giữa những mảnh gương vỡ, lặng lẽ nhìn cậu chằm chằm.
“Không hợp với tôi sao…? Haha, trông tôi thế này không hợp à? Vậy thì thế nào mới hợp đây?”
Hắn nói với giọng cười như không cười, rồi chậm rãi tiến về phía giường. Một bước, hai bước, hắn càng lúc càng đến gần chỗ Jeong Taeui. Cậu thầm chửi rủa trong lòng. Chết tiệt, lỡ lời rồi. Bị bắt thóp rồi.
“Đúng lúc lắm. Tôi cũng đang muốn hỏi đây. Dạo này tôi tự hỏi rốt cuộc cái gì mới hợp với tôi. Từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện đó, nhưng gần đây… nơi này nói một đằng… còn nơi này lại nói một nẻo…”
Ngón tay chạm vào trán rồi trượt xuống ngực. Ilay dừng tay trên lồng ngực một lúc, khẽ cười như thể có chút khó xử. Có lẽ hắn thực sự cảm thấy bối rối. Nụ cười mơ hồ đó biến mất ngay khi hắn dừng bước ngay trước mặt Jeong Taeui. Ilay cúi gương mặt vô cảm tựa như búp bê xuống nhìn cậu chăm chú.
“Taei. Đôi khi em làm những chuyện ngớ ngẩn khó tin, nhưng cũng thông minh ra phết. Vậy nên tôi muốn hỏi em một điều. Lời khuyên của lý trí và lời khuyên của con tim… Cái nào đúng hơn?”
“……”
Khuôn mặt của Ilay hiện ra ngay trước mắt. Hắn cúi người, ghé sát lên đầu Jeong Taeui và thì thầm. Bàn tay từng ướt đẫm máu trước đó giờ đây lại mượt mà đến lạ thường, nhẹ nhàng lướt dọc sau gáy cậu.
Jeong Taeui nhíu mày.
Cậu không thể hiểu chính xác ý nghĩa trong lời nói của người đàn ông này. Tuy nhiên bằng cách nào đó, cậu bỗng có linh cảm rằng đây có thể là một câu hỏi vô cùng hiểm hóc. Nhưng hướng hiểm hóc đó là gì thì cậu không tài nào đoán được.
Jeong Taeui chìm vào suy nghĩ sâu xa. Và từ trên cao cách cậu chỉ một gang tay, Ilay chăm chú nhìn xuống.
“Khi anh đối xử thô bạo với người khác từ trước đến nay… Nói cụ thể hơn thì―――ừm, khi anh vừa mới hạ gục gã đó.”
“Hửm…?”
Khi Jeong Taeui nghiêm túc mở lời, Ilay liền nhướng mày, khẽ gật đầu như muốn cậu tiếp tục.
“Lúc đó anh nghe theo lời khuyên của lý trí hay con tim?”
Việc gọi hành động biến ai đó thành một đống thịt bầm là ‘hạ gục’ thật sự quá mức nhẹ nhàng, nhưng Jeong Taeui lại nghĩ rằng dù là lý trí hay con tim mà khuyên hắn làm ai đó be bét máu me thì đều không ổn chút nào. Cho dù cậu hắn phá hủy ai đó một cách lý trí hay cảm xúc đi chăng nữa, thì kết quả vẫn chẳng khác gì nhau. Thế nên dù Ilay trả lời theo hướng nào, cậu cũng không biết phải phản ứng ra sao.
Nhưng hóa ra cậu cũng chẳng cần phải suy nghĩ lâu.
“Lý trí và con tim của tôi không mâu thuẫn với nhau như vậy đâu. Hầu hết mọi trường hợp chúng đều hợp tác rất tốt. Dù có phải đâm dao vào cổ ai đó hay moi tim họ ra, chưa bao giờ có bên nào phản đối cả.”
Jeong Taeui cứng họng trước lời đáp của Ilay.
Cậu biết thừa rồi, nhưng không ngờ hắn lại là loại người chẳng có chút cắn rứt lương tâm nào thật. Rốt cuộc thì cuộc đời mình đã sa chân vào loại người thế này bằng cách nào chứ…
Jeong Taeui vò đầu bứt tóc. Dù là lý trí hay con tim đi nữa, nếu không cảm thấy chút tội lỗi nào khi làm tổn thương người khác như thế thì tuân theo bên nào cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng nếu cậu trả lời kiểu như “Theo cái nào cũng được. Dù sao thì trong mắt tôi chúng cũng giống nhau thôi” thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Jeong Taeui nhíu mày, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu rồi đưa ra câu trả lời dù biết rằng nó chẳng giúp ích được gì cho con người tên Ilay này, nhưng ít nhất thì đối với những tình huống bình thường, đó cũng là lời khuyên hợp lý.
“Theo lý trí thì tốt hơn. Dù sao thì dựa vào lý trí thay vì cảm xúc sẽ khiến người ta ít phải hối hận về sau hơn.”
Tất nhiên điều đó chẳng có ý nghĩa gì với kẻ mà lý trí đã hỏng bét từ trong trứng nước, nhưng Jeong Taeui vẫn quyết định chốt câu trả lời như vậy.
Ilay nhìn cậu chằm chằm rồi chậm rãi lẩm bẩm.
“Lý trí sao. Vậy là nên nghe theo lý trí thay vì cảm xúc à…?”
“Ừ. Tôi nghĩ như vậy đấy.”
Dù gặp vấn đề nghiêm trọng trong giao tiếp xã hội, nhưng thực tế thì theo Jeong Taeui, Ilay Riegrow là kẻ thông minh đến mức đôi khi cậu còn thấy phát sợ. Tuy thông minh theo kiểu khác với Jeong Jaeui, nhưng khả năng đọc thấu lòng người và dự đoán tương lai từ hành động của họ đáng sợ đến rợn người. Chính vì thế, lý trí của hắn ta có vẻ như sẽ mở ra một con đường mà hắn sẽ không bao giờ phải hối hận.
“Theo lý trí à…”
Một tiếng thì thầm như đang độc thoại vang lên. Hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui với đôi mắt không thể đoán được đang nghĩ gì, rồi bất chợt trượt tay xuống. Bàn tay đang ôm lấy má Jeong Taeui từ từ trượt xuống và vòng quanh cổ cậu. Ngón cái nhẹ nhàng ấn lên giữa cổ họng, ngay trên yết hầu.
Jeong Taeui hơi cau mày. Bất giác một đoạn video cậu đã xem từ rất lâu trước đây hiện lên trong đầu. Bàn tay trắng nắm chặt cổ. Những ngón tay đã xé toạc da thịt, xuyên qua cơ bắp và đâm xuyên qua cổ.
Hiện tại nếu người đàn ông này muốn, hắn có thể dễ dàng lấy mạng Jeong Taeui trong nháy mắt.
Ánh mắt chạm nhau. Jeong Taeui không hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn Ilay. Cậu không chớp mắt lấy một lần, đối diện với ánh mắt của hắn – người đang giữ sinh mạng của cậu chỉ bằng một đầu ngón tay.
Bỗng nhiên lực trên ngón tay đặt trên cổ tăng lên. Tay của Jeong Taeui siết chặt tấm ga giường. Ngón tay đang ấn lên yết hầu từ từ, chậm rãi siết mạnh hơn, khiến da thịt cậu đau nhói và cảm giác nghẹt thở dần xâm chiếm.
Khi cơ mặt Jeong Taeui bắt đầu co rút vì cơn đau dữ dội bùng lên, thậm chí còn nhanh hơn cả cơn khó thở đang dâng trào, Ilay đang từ từ siết lấy cổ cậu mà không hề rời mắt bất ngờ buông tay ra, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn cúi xuống nhìn bàn tay của mình với vẻ mặt thoáng chút kỳ lạ. Có lẽ trông hắn còn có chút tiếc nuối.
Jeong Taeui ho khan, cố nén những cơn ho liên tục trào ra theo phản xạ, rồi đưa tay ôm lấy cổ. Cậu xoa nhẹ lên làn da vẫn đang đau rát rồi liếc nhìn hắn. Hắn vẫn đang nhìn cậu chằm chằm.
“Nếu như tôi làm theo lý trí mách bảo.”
Ilay lên tiếng, bàn tay trắng đẹp đẽ của hắn bắt đầu chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi, và Jeong Taeui chợt nhận ra rằng bàn tay này có thể dễ dàng giết người bất cứ lúc nào. Ilay ngừng lại một chút sau khi mở lời, rồi tiếp tục nói khi đã cởi hết nút áo cuối cùng và ném nó sang một bên.
“Taei, em đã chết vài lần rồi.”
“Lý trí của anh bảo anh giết tôi à?”
Thật là một chuyện vừa tàn nhẫn vừa nực cười, Jeong Taeui vừa xoa cổ vừa lẩm bẩm không mấy hài lòng.
“Chà, ít nhất thì tôi cũng sẽ không tha cho kẻ đã trói tôi lại và tẩm chloroform lên mặt.”
“…….”
Nói vậy thì đúng là cậu đây một thân tội lỗi chẳng còn lời nào để biện minh.
Jeong Taeui mím môi đắng chát và lén đưa mắt đi chỗ khác. Nhưng tiếng kim loại lách cách khi Ilay cởi khóa thắt lưng lại khiến cậu vô thức nhìn lại bàn tay hắn.
“Ilay, lý do anh đang cởi đồ lúc này là――――.”
“Taei. Em đã thấy rồi đúng không? Khi tôi ở cùng thằng nhóc đó.”
Ilay cắt lời Jeong Taeui đang mở miệng đầy nghi ngờ. Jeong Taeui lại ngậm miệng.
Cậu không ngu ngốc đến mức hỏi lại rằng ‘ở cùng’ nghĩa là làm gì. Ngay khi nghe thấy câu đó, trong đầu cậu lập tức hiện lên cảnh Ilay và Xinlu quấn lấy nhau trên giường như thú hoang. Đồng thời cảm giác hỗn loạn và khó chịu cậu đã cảm nhận lúc đó cũng ùa về theo bản năng.
“……Chuyện đó thì sao.”
“Đột nhiên nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc.”
Ilay nói một cách bình thản. Sau vài tiếng kim loại va chạm lách cách, thắt lưng bung ra. Tiếp theo đó là âm thanh khóa quần kéo xuống vang lên rõ mồn một.
“Hối hận vì đã ngủ với Xinlu à……?”
Jeong Taeui bỗng muốn đấm thẳng vào mặt tên này một cú thật mạnh. Nếu làm được, chắc sẽ hả giận lắm.
Hắn biết rõ ràng lúc đó Jeong Taeui đã thích Xinlu đến nhường nào, vậy mà vẫn ngủ với Xinlu chỉ vì một thỏa thuận đơn thuần. Thậm chí khi biết Jeong Taeui đang nhìn, hắn vẫn cố tình quấn lấy Xinlu ngay trước mắt cậu. Thế mà bây giờ lại nói mấy lời như vậy.
……Nếu bây giờ cậu đấm hắn một cú, có khi lần này hắn sẽ thật sự nghe theo lý trí cũng nên.
Jeong Taeui nới lỏng nắm đấm và hiện rõ vẻ khó chịu trên gương mặt. Thế nhưng ngay cả khi đó, Ilay vẫn tiếp tục cởi quần. Giờ đây, thứ duy nhất che phủ cơ thể hắn chỉ còn lại một chiếc quần lót mỏng manh. Nhưng nó cũng chẳng thực hiện được chức năng của mình, bởi nó không thể giấu nổi khối thịt đang cương lên rõ ràng.
“Không đúng. Không phải như thế. Điều mà tôi cho là sai lầm, chính là lẽ ra nó phải ngược lại.”
Ilay vừa nói vừa đứng trước mặt Jeong Taeui. Jeong Taeui nhìn cơ thể bán khỏa thân cách không xa trước mặt, vô thức ngả người ra sau khi đang ngồi trên giường. Nhưng khi lùi dần cho đến khi lưng chạm vào tường, cậu chợt hối hận. Đáng lẽ không nên lùi lại như vậy, bởi chính hành động đó đã tạo ra khoảng trống để người kia trèo lên giường.
“Này, khoan đã, cái, …ㅡ.”
Trước khi Jeong Taeui kịp nói gì đó trong cơn hoảng loạn, Ilay đã leo lên giường và đang chạm vào quần cậu.
“Hồi đó lẽ ra tôi không nên cho em thấy cảnh tôi làm tình với thằng đó, mà phải để thằng đó thấy cảnh tôi làm với em mới đúng.”
“…ㅡ!”
Hắn kéo quần cậu khiến phần da dưới hông lộ ra, da thịt trần trụi tiếp xúc với ga giường và chăn lạnh lẽo. Nhưng giọng nói thì thầm trầm thấp của Ilay luồn sâu vào tai cậu còn lạnh lẽo hơn cả cảm giác đó.
“Nếu lúc đó làm vậy, có lẽ giờ mọi chuyện đã dễ chịu hơn rồi.”
“Dễ chịu cái gì chứ……, không, khoan đã, bây giờ…ㅡ.”
“Đừng nghĩ ngợi gì cả. Quên hết đi. Không có lý do hay nhu cầu nào để gặp lại cậu ta. Thế nên đừng nghĩ về tên đó nữa.”
Ống quần quấn quanh chân cậu. Thứ vải vướng víu đó cản trở sự cử động. Giọng nói trầm thấp của Ilay rót vào tai cùng với bàn tay đang gạt bỏ cả áo sơ mi, khiến toàn thân cậu nóng rực.