Passion

Chương 141:




Kyle trầm ngâm suy nghĩ. Có nên coi đó là phương pháp không thể sử dụng được nữa không? Ít nhất thì cách làm giống như trước đây là không khả thi. Nếu có nhiều thời gian, có lẽ anh có thể tìm ra cách khác, nhưng khi con tin đang bị bắt giữ, đâu có đủ thời gian để suy nghĩ lâu như vậy.

“Không còn cách nào khác. Trước tiên cứ thử liên lạc đã. Dạo này tâm trạng của thằng nhóc đó không tốt cho lắm.”

Kyle thở dài rồi cầm điện thoại lên. Maurer im lặng nhấp một ngụm cà phê.

Kyle gọi điện với tâm trạng miễn cưỡng. Vài năm trước, những tình huống như thế này khá dễ giải quyết. Lúc đó có một đội đặc nhiệm tư nhân vận hành độc lập với T&R Inc. Họ thậm chí còn đăng ký pháp nhân riêng và hoạt động như một công ty độc lập. Ngay cả khi T&R đưa ra yêu cầu cũng phải trả phí theo quy định. Tuy nhiên việc một đội đặc nhiệm tư nhân nhận tiền để hành động lại có liên quan quá mật thiết đến một công ty buôn bán vật tư quân sự đã gây ra nhiều tranh cãi — không thể phủ nhận có sự tác động từ các công ty đối thủ — và cuối cùng bị giải thể chỉ sau hơn hai năm thành lập.

Người em trai có tính cách đặc biệt của Kyle từng hoạt động năng nổ trong đội đó như cá gặp nước, sau này đã gia nhập UNHRDO.

Dù đội đặc nhiệm đã giải tán và các thành viên tản mát khắp nơi, em trai Kyle vẫn giữ liên lạc với họ. Những người có cá tính mạnh mẽ, khó triệu tập ấy chỉ có hắn mới có thể tập hợp được.

“Dù không thích, nhưng cũng chẳng còn cách nào.”

Kyle bấm số và tín hiệu điện thoại vang lên, nhưng anh vẫn lẩm bẩm không hài lòng rồi thở dài.

Gần đây, em trai anh cực kỳ khó chịu, bởi hắn đang tìm một người nhưng mãi không thấy. Hắn thậm chí đã thúc ép Kyle tìm giúp nhưng người đó không dễ tìm chút nào. Người mà em trai anh đang tìm lại chính là em trai của nhà phát triển mà Kyle cũng từng lục tung mọi nơi để tìm kiếm. Nghĩ đến đây Kyle bất giác thở dài.

Cả hai anh em nhà đó đúng là khiến người khác phải đau đầu.

‘… Sao lại gọi?’

Tiếng chuông điện thoại kéo dài rồi bất ngờ ngắt, thay vào đó là giọng nói đầy khó chịu của em trai vang lên. Ngẫm lại thì có lẽ giờ bên đó đang là giờ ngủ. Thời điểm gọi không thích hợp chút nào, nhưng tình hình hiện tại không cho phép lựa chọn. Việc giải cứu con tin quan trọng hơn cả.

“Cần em giúp một việc.”

Kyle đi thẳng vào vấn đề. Qua điện thoại, anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của em trai.

‘Chuyện em nói lần trước thì sao?’

“À, vẫn đang tìm kiếm. Chưa có tin gì, nhưng cố gắng chờ thêm chút nữa.”

‘… Không tìm nổi một người thì làm được cái gì.’

Giọng em trai ngày càng gay gắt. Khuôn mặt Kyle cũng thoáng trở nên khó chịu. Đồng thời, một nghi vấn từng lướt qua đầu anh lại xuất hiện.

“Nhân tiện hỏi cái này luôn. Sao em tìm người đó? Biết lý do mới dễ tìm manh mối chứ. Nếu chỉ bảo tìm thì chẳng khác nào bảo anh đào bới cả trái đất lên à?”

Không có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia. Trước đây cũng vậy, mỗi khi hỏi lý do, hắn đều im lặng.

Chờ mãi không thấy phản hồi, Kyle thở dài rồi hỏi tiếp.

“Nếu chỉ vì đó là em trai của Jeong Jaeui thì anh đã nói rồi. Không cần bận tâm. Dù cho có là người may mắn đến đâu thì điều đó cũng chỉ liên quan đến Jeong Jaeui thôi. Tìm cậu ta cũng chẳng khiến may mắn đó chuyển sang em đâu.”

‘Nếu chỉ để nói mấy lời thừa thãi đó thì cúp máy đi.’

Cùng với câu nói “cúp máy” là tiếng tín hiệu cuộc gọi bị ngắt. Nhìn chiếc điện thoại phát ra âm thanh báo ngắt kết nối, Kyle chậc lưỡi.

Người bên cạnh vì âm lượng cuộc gọi khá lớn nên cũng nghe được đôi chút, đều lắc đầu. Ai ở đây cũng biết tính khí của em trai Kyle rất đặc biệt.

Kyle gọi lại. Không bắt máy. Gọi lần nữa. Vẫn không bắt máy. Đến lần thứ ba, cuối cùng hắn cũng chịu nghe.

“Ilay, cần em giúp thật mà.”

‘Không muốn. Việc của anh thì tự lo đi.’

“Chuyện này liên quan đến công ty nên cũng là việc của em. Một nhóm vũ trang nhỏ đang thực hiện vụ bắt cóc.”

‘Thế thì sao?’

Nghe giọng điệu hờ hững của em trai, Kyle lập tức nhận ra mọi việc sẽ không diễn ra như mong đợi. Khi em trai anh đã nói không thì chẳng bao giờ thay đổi ý định.

Kyle chậc lưỡi.

“Nếu em không ra tay thì cũng không sao. Ít nhất giúp anh liên lạc với mấy người cũ trong đội đặc nhiệm.”

‘Anh tự làm đi.’

Lại một lần nữa, cuộc gọi bị ngắt. Lần này, Kyle nhìn chằm chằm vào ống nghe phát ra âm thanh bị gián đoạn lâu hơn một chút trước khi thở dài và đặt nó xuống.

“Thôi rồi. Cách đó giờ không dùng được nữa.”

Kyle nhún vai nói với vẻ bất lực. Các cựu thành viên của đội cơ đặc nhiệm không dễ dàng hành động chỉ với một cuộc gọi từ anh. Hơn nữa họ cũng không dễ liên lạc, danh sách liên lạc cũng không rõ ràng.

Ngay cả khi có ý định thuyết phục em trai một lần nữa, nhìn tình hình hiện tại thì chắc chắn cũng chẳng có tác dụng gì.

“Dạo này thằng nhóc đó cứ như vậy đấy. Dù là chuyện của công ty cũng gạt sang một bên, chỉ lo tìm người.”

Kyle chặc lưỡi than vãn với hai người. Sau đó như để xả giận, anh còn nói thêm, “Không biết đang tìm ai, nhưng cứ nhảy dựng lên thế thì cứ để nó tìm hoài mà không ra đi.”

Nhưng đây quả là chuyện hiếm gặp. Không, thực tế là lần đầu tiên Kyle chứng kiến tình huống này.

Việc Ilay từ chối làm việc nếu không thích là chuyện thường tình. Hắn vốn là kiểu người luôn sống theo ý mình, chỉ làm những gì bản thân muốn. Ép hắn làm việc là điều hoàn toàn vô nghĩa.

Tuy nhiên, ít ra hắn cũng có ý thức trách nhiệm của riêng mình. Nếu cảm thấy đó là việc mà hắn có phần trách nhiệm, hắn vẫn sẽ nhận làm. Lần trước khi bị điều sang chi nhánh ở Hồng Kông, hắn cũng lộ rõ vẻ không muốn đi ngay từ giai đoạn lên kế hoạch. Nhưng vì là chuyện của công ty—mà công ty thì cũng liên quan đến gia đình—nên dù có cằn nhằn, cuối cùng hắn vẫn chấp nhận.

Vậy mà sau khi sang Hồng Kông nửa tháng để tham gia khóa huấn luyện chung của UNHRDO ngay trước khi chi nhánh chính thức đi vào hoạt động, có vẻ hắn lại thấy hợp với nơi đó nên đã rất vui vẻ nhận công tác.

Ấy vậy mà giờ hắn ta lại gác hết mọi thứ sang một bên để tìm kiếm một ai đó.

Thật khó tin. Kyle chưa từng thấy em trai mình bị ám ảnh đến mức này với bất cứ điều gì. Tất nhiên hắn vốn có tính không bao giờ tha thứ cho kẻ đã gây tổn hại cho mình, nhưng nếu không giận đến mức tột cùng, hắn sẽ không rượt đuổi đến cùng trời cuối đất như vậy.

…Không, chính xác hơn thì hắn luôn bắt gọn kẻ đó trước khi họ kịp chạy trốn xa.

Có vẻ như tên nhóc Gil Sang Cheon của thiên tài kia đã chọc giận Ilay không ít, và lại còn chạy thoát được một cách tài tình. Khả năng đó đúng là đáng nể đến mức Kyle cũng phải cảm thán.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó. Trước mắt anh vẫn còn một vấn đề nan giải cần giải quyết.

“Nếu có thể nhờ Ilay giúp, mọi chuyện sẽ dễ dàng và đơn giản nhất, nhưng xem ra phương án đó không khả thi rồi… Phải nghĩ cách khác thôi, nhưng là cách nào đây?”

Kyle lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình rồi chìm sâu vào suy nghĩ. Một vài phương án xuất hiện trong đầu anh nhưng không có cách nào thực sự hiệu quả. Tình thế này đúng là khó xử. Không thể giao vũ khí cho bọn tội phạm theo yêu cầu của chúng. Nếu bọn chúng có chút khôn ngoan, chịu thông qua một người trung gian đáng tin cậy, thì mọi chuyện có thể đã dễ dàng hơn. Nhưng không, chúng đã hành động một cách ngu xuẩn. Giờ thì ngay cả việc ngầm cung cấp cũng không thể thực hiện được. Trong buôn bán lậu cũng có những quy tắc riêng, nhưng bọn chúng hoàn toàn không hiểu điều đó.

Thế nhưng từ chối giao hàng không có nghĩa là có thể phớt lờ bạn bè mình. Dù bọn tội phạm không dễ dàng sát hại hay xử lý con tin như chúng đe dọa, nhưng Kyle vẫn không thể làm ngơ. Ở khía cạnh cá nhân, anh không thể phớt lờ bạn bè của mình. Ở khía cạnh công việc, anh cũng không thể mất đi những đối tác quan trọng.

“Phải làm thế nào đây…”

Kyle chặc lưỡi. Trong suốt những năm qua, khi điều hành một công ty tầm cỡ như thế này, không biết bao nhiêu tình huống khó khăn anh đã từng đối mặt. Lần nào cũng vậy, anh đều vượt qua. Có những lần tình hình còn nghiêm trọng và nguy hiểm hơn thế này rất nhiều. Nhưng cuối cùng, tất cả đều được giải quyết.

Vậy nên Kyle cũng không quá lo lắng về vấn đề lần này. Sớm muộn gì nó cũng chỉ trở thành một trong “những rắc rối đã từng gặp trong quá khứ”. Nhưng để đến được thời điểm đó, ngay lúc này anh phải tìm ra giải pháp.

“Hmmm….”

Một tiếng trầm ngâm nhỏ vang lên, khiến Kyle khẽ ngẩng đầu. Ở phía đối diện, Maurer đang chống cằm trên đôi bàn tay đan chéo, mắt nhắm nghiền, dường như đang suy nghĩ sâu xa về điều gì đó.

Gã này, phải nói là một kẻ lập dị. Trong số những người Kyle quen biết, có không ít kẻ có thể được gọi là lập dị, nhưng gã thuộc loại đặc biệt. Bình thường Maurer là một chàng trai thông minh và có năng lực không khác gì những người khác. Vài năm trước, khi còn làm việc tại công ty của Kyle, gã cũng đã thể hiện rõ năng lực vượt trội của mình.

Thế rồi một ngày nọ, gã tuyên bố: “Vũ khí thì phải tự tay sử dụng và trải nghiệm thực chiến mới có ý nghĩa,” rồi rời bỏ công ty để gia nhập UNHRDO. Dù vậy gã vẫn giữ liên lạc với Kyle, trở thành một người bạn thú vị.

Nhưng đáng tiếc thay, bộ óc sắc bén và kiến thức uyên thâm của người này hầu như chỉ được sử dụng vào lĩnh vực vũ khí. Trong những tình huống cần tìm ra giải pháp như thế này, Maurer không thực sự giỏi lắm.

Ấy vậy mà bây giờ, có vẻ như gã đang suy nghĩ rất nghiêm túc để tìm ra giải pháp cho Kyle. Gã lẩm bẩm, tự hỏi, tự đáp, rồi trầm tư một lúc lâu. Đến khi có vẻ như đã đi đến một kết luận nào đó, Maurer chậm rãi khép miệng lại. Đôi mắt sáng quắc, sắc bén vì suy tư đột nhiên lóe lên một tia sáng kỳ lạ, rồi bất ngờ lên tiếng.

“Kyle.”

“Ừ, nói đi.”

“Chuyện đó… sản phẩm mẫu mà chúng ta thấy mấy hôm trước ấy.”

Kyle khẽ nhướn mày. Một câu nói hoàn toàn ngoài dự đoán khiến anh lặng người trong giây lát.

Vốn dĩ đã là một người cuồng vũ khí, trong đầu gã chẳng có gì ngoài súng ống. Hơn nữa sản phẩm mẫu đang trong giai đoạn phát triển mà Kyle cho gã xem mấy ngày trước dường như hoàn toàn phù hợp với lý tưởng của người này, đến mức khi xem xong cả người gã run lên bần bật, lộ rõ ý muốn sở hữu nó một cách không che giấu.

Thực ra trước đây có người từng trêu chọc một cách ác ý: “Nếu có một khẩu súng lục cỡ nòng 22 đời 1890 mà cậu khao khát nhất, nhưng nó đã bị ngừng sản xuất từ 100 năm trước, đến mức chỉ còn ảnh tư liệu và có thể nhìn thấy trong bảo tàng thôi, cậu có sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ để có được nó không?” Lúc đó Maurer chẳng hề do dự mà đáp lại một cách nghiêm túc và dứt khoát: “Ừ.”

Với một người như vậy, việc nhắc đến súng ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào cũng chẳng có gì lạ. Nhưng dù vậy, gã không phải kiểu người đột nhiên lôi một chủ đề lạc lõng ra khỏi bối cảnh.

Kyle cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

“Ừ, vật đó thì sao?”

Khi Kyle hỏi lại, Maurer im lặng một lúc. Chỉ nghĩ đến khẩu súng đó thôi cũng đủ khiến gã run rẩy vì phấn khích, tay khẽ co giật, má đỏ ửng lên. Rồi như thể đã đưa ra quyết định, ánh mắt gã sáng lên, mở miệng nói:

“Nếu anh đưa nó cho tôi, tôi sẽ giúp anh thuyết phục Riegrow tham gia vào chuyện này.”

“…Cái gì?”

Kyle mở to mắt với vẻ khó hiểu. Ngay bên cạnh, Jenkins cũng ngơ ngác nhìn Maurer. Kyle nhìn Jenkins như thể muốn tìm lời giải thích, nhưng Jenkins cũng chỉ lén nhìn lại anh với vẻ mặt ‘Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.’

Maurer và Ilay không thân thiết, cũng không thể nói là có quan hệ xấu. Theo Kyle biết, hai người họ chỉ đơn giản là biết đến sự tồn tại của đối phương chứ chưa từng thực sự trò chuyện với nhau.

“Làm cách nào mà cậu có thể—”

Kyle hỏi với vẻ nghi ngờ, nhưng Maurer chỉ im lặng, ánh mắt ánh lên vẻ tự tin.

Kyle suy nghĩ một lúc. Sản phẩm đó không thể tùy tiện giao cho người khác. Nếu để nó lọt ra ngoài trước khi phiên bản thương mại được phát hành, sẽ chẳng có lợi ích gì cả. Hơn nữa nó vẫn chưa hoàn thiện, còn tiềm ẩn nhiều rủi ro.

Nhưng trong tình huống này…

Kyle chăm chú nhìn Maurer.

“Nghĩa là cậu có cách. Nhưng nếu không thành công thì sao?”

“Vậy thì anh không cần đưa nó cho tôi.”

Maurer đáp ngay không chút do dự, rồi cười híp mắt như thể nói “Được thì tốt, không được thì thôi.”

Kyle tiếp tục cân nhắc một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng gật đầu trước lời đề nghị của Maurer.

“Được rồi. Nếu Ilay đồng ý giúp chúng ta trong việc này, tôi sẽ giao nó cho cậu. Nhưng dù vậy, nó chỉ được xem như vật sở hữu cá nhân của cậu. Cậu tuyệt đối không được sử dụng hay chuyển giao cho bất kỳ ai khác.”

“Đó là điều hiển nhiên rồi.”

Maurer cười rạng rỡ. Gã đắm chìm trong cơn mê mẩn, nhìn trần nhà với ánh mắt mơ màng, đến mức Kyle phải vỗ vai mới kéo người trở lại thực tại.

“Vậy, cách của cậu là gì?”

Kyle hỏi. Thực ra việc chấp nhận lời đề nghị của Maurer không chỉ vì đây là giải pháp tốt nhất cho tình huống hiện tại. Điều quan trọng hơn là Kyle muốn biết Maurer sẽ dùng cách nào để khiến Ilay chịu hành động.

Maurer lơ đãng thốt lên: “À, chuyện đó à.” Rồi bình thản nói tiếp:

“Chỉ cần bảo với anh ta rằng trong số các con tin bị bắt có cả Taei.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.