Không chỉ người lạ mà cả khung cảnh cũng khác thường. Cậu chớp mắt liên tục, nghiêng đầu vì không thể hiểu nổi tình huống hiện tại. Đây là một căn phòng không có bất kỳ đồ vật nào bên trong. Có một khung cửa sổ nhưng đã bị đóng đinh chặn kín, không thể nhìn ra ngoài. Các bức tường, sàn và trần nhà đều làm bằng gỗ, căn phòng rộng khoảng năm đến sáu pyeong (*khoảng 17-20m²). Nhưng ngoài con người, không có thứ gì khác cả.
Trong phòng tính cả cậu nữa thì có năm người. Họ đều là những gương mặt Jeong Taeui chưa từng gặp qua. Tuổi tác, chủng tộc, thậm chí có vẻ cả quốc tịch cũng khác nhau. Mỗi người chiếm lấy một góc, dựa người mà quan sát người vừa mới tỉnh dậy.
“Đây là đâu…”
Jeong Taeui nghiêng đầu hỏi. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ký ức trước và sau đó như bị xóa sạch, chỉ còn lại một thế giới mới toanh trước mắt.
Khoan đã, mọi chuyện diễn ra thế nào nhỉ? À… Luther. Đứng dậy rồi tìm Luther. Nhắc đến Luther thì là UNHRDO. Đã rời khỏi đó. Từ đó, cậu đến Đông Nam Á, vượt qua Trung Á bằng đường bộ, rồi từ Tashkent đến châu Âu. Sau đó…
Jeong Taeui nhăn mặt, xoa trán cố nhớ lại. Gặp Kyle. Ở nhờ nhà Kyle. Đụng phải tên Maurer khó ưa. Sau đó định rời đi… Sao lại không rời đi nhỉ? À, bị thương ở chân. Đi viện rồi quay về. Nhớ đến đó, Jeong Taeui mới nhận ra.
“À,” cậu lẩm bẩm gật đầu. Lúc quay về sau khi bó bột lại, cậu gặp mấy kẻ đáng ngờ trên đường… đúng rồi, sau khi bị cho ngửi thuốc thì mất ý thức. Và giờ thì…
Jeong Taeui chặc lưỡi, gõ gõ đầu mình. Chết tiệt. Mấy thằng đó cho mình hít cái quái gì thế không biết. Lẽ ra phải làm mình bất tỉnh hẳn đi, đằng này chắc do pha sai liều lượng hoặc hít sai thời điểm nên giờ đau đầu muốn chết. Hơn nữa, đầu óc cứ mờ mịt, nghĩ chẳng thông gì cả, cứ như bị biến thành thằng ngốc vậy. Có lẽ chỉ là tác dụng phụ chưa hết, nhưng Jeong Taeui ghét cảm giác này — cảm giác như cơ thể không còn là của chính mình.
Bản thân vốn đã kém thông minh so với tiêu chuẩn gia đình, giờ còn tệ hơn thì biết phải làm sao, cậu lầm bầm. Bỗng nhiên cậu đảo mắt nhìn quanh những người khác.
Ôi trời, thật xấu hổ. Mấy người này đều không mặc gì cả. Jeong Taeui nghĩ vậy nhưng mặt vẫn tỉnh bơ. Cậu nhìn xuống bản thân rồi lại nghĩ thầm: Ôi trời, xấu hổ ghê, không mặc gì cả. Nhưng vẻ mặt vẫn không chút xấu hổ.
Cậu có thể đoán ra phần nào. Có lẽ để đề phòng mọi trường hợp nguy hiểm, họ đã tịch thu hết đồ đạc lẫn quần áo của nhóm người.
Jeong Taeui nhìn cánh cửa có vẻ bị khóa, tưởng tượng ra mấy tên đang canh giữ bên ngoài. Có lẽ trong số đó có gã vừa bị cậu đấm khi nãy.
“Dù là bọn nào đi nữa thì cũng chẳng biết thưởng thức cái đẹp gì cả. Nhốt năm thằng đàn ông chỉ mặc độc quần lót vào chung một phòng…”
Jeong Taeui bất mãn bĩu môi lẩm bẩm. Người đàn ông bên cạnh nghe thấy thế thì bật cười. Khi quay lại nhìn, cậu thấy hắn ta đang đóng nắp một túi da đựng nước. Có vẻ tên này chính là người đã cho cậu uống nước lúc nãy.
Dù không biết mày là ai, nhưng mày là khách của Kyle Riegrow. Ở trong nhà hắn hơn mười ngày rồi. Kyle Riegrow luôn quý trọng những người đến nhà hắn mà. Cho dù mày không phải là người quan trọng gì thì cũng không sao. Dù sao mày cũng không phải người duy nhất.
Jeong Taeui vẫn còn choáng váng nên dựa đầu vào tường, nhìn chằm chằm lên trần nhà và suy nghĩ về lời nói của người đàn ông kia. Không cần nghĩ nhiều cũng hiểu ra ngay nguyên nhân cho tình cảnh này. Việc cậu bị đưa tới đây không liên quan gì đến bản thân cậu. Cậu chỉ là một con mồi trong số nhiều người khác… Nếu đã là người không quan trọng, lại không phải chỉ mình cậu, thì có lẽ họ cũng có thể bỏ qua cho cậu rồi.
Giữa năm người, Jeong Taeui thoáng nghĩ một cách ích kỷ và chép miệng. Nhưng dù có đặt tay lên lương tâm suy xét lại, cậu vẫn thấy suy nghĩ đó khá hợp lý. Kyle thích tất cả mọi người. Dù có sự khác biệt nhỏ trong cách đối xử, nhưng không có dấu hiệu đặc biệt nào cho thấy Kyle quý trọng vị khách nào hơn cả. Vì vậy, lý do cậu bị kéo vào đây không phải vì là khách của Kyle. Nếu không phải cậu thì người khác cũng được thôi.
Những người khác cậu chưa từng gặp qua. Có lẽ họ ở nhà Kyle vào lúc cậu không có mặt, hoặc quen Kyle theo một mối quan hệ nào đó khác. Họ chắc hẳn là những người quan trọng hơn đối với Kyle.
— Ôi trời… Cứ tưởng được ở nhà Kyle ăn không ngồi rồi thì đời sẽ dễ chịu hơn một chút, ai ngờ lại rơi vào cảnh này…
Từ khi rời khỏi UNHRDO, mọi chuyện đối với Jeong Taeui không tệ lắm. Cậu từng nghĩ rằng những bất hòa xảy ra ở đó là do phong thủy không hợp hoặc mối quan hệ nhân sự nội bộ dẫn đến xui xẻo. Khi mọi thứ êm đềm trở lại, cậu cứ tưởng đã thoát khỏi vận đen. Nhưng có vẻ không phải.
“Chúng ta… bị bắt cóc à?”
Jeong Taeui thì thầm hỏi người đàn ông bên cạnh. Dù là nói nhỏ nhưng trong căn phòng yên tĩnh này, mọi người đều nghe thấy. Một lần nữa, ánh mắt mọi người đều hướng về phía cậu.
Người đàn ông chau mày như đang suy nghĩ rồi nhún vai.
“Có lẽ vậy.”
“Ừm… Tôi đang đi bộ thì bị người từ trên xe nhảy xuống bắt đi. Còn anh?”
“Tôi cũng tương tự. Sáng nay đang chạy bộ thì bị lôi đi.”
Nhìn người đàn ông kể lại chuyện bị bắt cóc mà mặt không chút biểu cảm, Jeong Taeui thầm nghĩ: “Người này cũng không phải dạng vừa.” Những người khác cũng tương tự. Không ai có vẻ sợ hãi hay hoảng loạn trước tình cảnh này. Dù có chút bất an thoáng qua nhưng chẳng ai tỏ ra yếu đuối hay co rúm lại.
Jeong Taeui nhìn họ một lúc rồi khẽ “hừm” một tiếng và quay lại nhìn trần nhà.
Rõ ràng cậu chỉ là một vị khách nhỏ bé ở nhà Kyle, nhưng những người này thì khác. Họ hoặc đã quá quen với tình huống này, hoặc tự tin rằng sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm. Đó là thái độ của những người có địa vị cao trong xã hội.
Có lẽ họ là những khách hàng quan trọng hoặc bạn bè thân thiết trong giới kinh doanh của Kyle. Jeong Taeui vừa gãi đầu vừa nghĩ thầm: “Mình phải bám víu lấy họ mà tìm cách sống sót thôi.” Nhưng ngay sau đó, cậu đột nhiên nhìn xuống chân mình. Nhận thức về cơn đau thường xuất hiện ngay khi người ta ý thức được vấn đề. Khi thấy cái chân bó bột, Jeong Taeui mới cảm thấy mắt cá đau nhức trở lại.
Đúng vậy, lúc nãy mình đã chạy với trọng lượng dồn hết vào cổ chân. Dù sao thì chuyện cũng thành ra thế này, đáng lẽ không nên làm khổ cổ chân một cách vô ích mà ngoan ngoãn chịu bị bắt thôi. Xem ra áp lực đã khá lớn rồi. Nếu còn sống trở về, việc đầu tiên phải làm là đến bệnh viện.
“Chết tiệt. Chỉ vì một vết nứt nhỏ ở xương cổ chân mà cứ phải đến bệnh viện thường xuyên thế này…”
Jeong Taeui cằn nhằn khi mân mê phần bó bột — dù cổ chân không hề có cảm giác gì — rồi lẩm bẩm. Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy, chậc lưỡi với vẻ thương cảm và hỏi:
“Chắc cơ thể anh vốn cũng không khỏe lắm, giờ lại phải chịu khổ nữa.”
“Ừ, cũng không phải chỉ mình tôi đâu. Mọi người đều bị kéo đến đây bởi những kẻ không rõ danh tính mà…”
Jeong Taeui đáp lại, cố tỏ vẻ đồng tình. Nghe vậy, người đàn ông mỉm cười mơ hồ, đáp:
“Đúng là vậy nhỉ.”
Nụ cười ấy khiến Jeong Taeui hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Đó không phải là một câu trả lời rõ ràng. Sau một lúc cân nhắc, Jeong Taeui hỏi thẳng:
“Anh biết bọn chúng là ai không?”
Người đàn ông nhăn mặt với vẻ khó xử, trầm tư trong chốc lát rồi đáp:
“Có lẽ là những người muốn đạt được điều gì đó từ công ty của Kyle?”
Nói xong, hắn ta nhún vai và im lặng. Có vẻ hắn không muốn nói nhiều về một việc chưa rõ ràng. Những người khác cũng góp lời đôi ba câu, tỏ vẻ đồng tình. Jeong Taeui lại gãi đầu. Nghĩ lại thì trước đây Kyle từng nói:
Công ty quân sự nghe thì có vẻ cao siêu, nhưng nói thẳng ra thì cũng chỉ là một nhà buôn vũ khí thôi. Vậy nên tất nhiên sẽ bị nhắm đến rất nhiều. Các tổ chức nhân quyền hay tôn giáo thì khỏi nói, thỉnh thoảng còn bị cả quân nổi dậy hoặc tổ chức khủng bố vũ trang đe dọa. Nhưng mà những tên này không phải muốn tôi ngừng buôn vũ khí đâu, mà là ép bán cho bọn chúng.
“…”
Jeong Taeui gật gù chậm rãi. Dù chưa thể khẳng định chắc chắn, ít nhất cũng có một suy đoán hợp lý.
Giờ thì vấn đề là từ đây sẽ phải làm gì… Kyle sẽ phản ứng ra sao? Có lẽ chuyện này đã xảy ra không chỉ một hai lần, nên anh ta chắc cũng có cách đối phó.
Jeong Taeui thở dài vô ích. Phải tìm ra anh trai mình trước đã. Không biết làm cách nào, nhưng dù sao cũng phải tìm ra anh ấy, để dù có đi đâu cũng đi cùng nhau. Nhìn vào những gì đã xảy ra trong quá khứ, nếu ở bên nhau cậu đã không rơi vào tình huống này. Và dù có rơi vào đi nữa, cũng chỉ cần chờ đợi tường nhà tự dưng đổ sập vì xây dựng cẩu thả, hoặc cảnh sát bất ngờ nhận được lời nhắn từ thần linh mà ập vào đây thôi.
… Đúng là suy nghĩ vô ích thật.
Jeong Taeui nhắm mắt lại. Cơn đau đầu đã đỡ hơn, có lẽ chỉ cần ngủ một giấc nữa là mọi chóng mặt và đau nhức sẽ tan biến. Sau đó… thì mặc kệ đời vậy.
***
Kyle nhận được tin tức sau bữa tối.
Khi trở về nhà từ công ty tâm trạng anh khá tốt. Cuối cùng vấn đề đã kéo dài suốt một thời gian dài dường như đang có manh mối. Người đã mất tích trong nhiều tháng có lẽ sắp bị lần ra dấu vết.
Gable được cử đến Doha sau một thời gian dài lượn lờ quanh khu vực đó đã liên lạc lại, nói rằng có thêm một số manh mối cần điều tra và muốn di chuyển sang Ả Rập Xê Út. Điều đó khiến Kyle cảm thấy có chút hy vọng. Gable không phải kiểu người dễ dàng hành động. Khi nói chuyện, anh ta cực kỳ thận trọng, đôi khi đến mức gây bức bối. Nhưng nếu ngay cả Gable cũng nói rằng “có thể điều tra thêm,” thì điều đó gần như đồng nghĩa với việc “đã tìm thấy dấu vết” theo cách mà những người cung cấp tin tức thường nói.
Tìm ra người đã biến mất không chỉ là nhờ vả của một người bạn thân, mà trên hết, chính Kyle cũng khao khát tìm ra người này. Đó là một mong muốn mang tính thực dụng, bản thiết kế mà người đó để lại vẫn chưa được hoàn thiện. Dù đội ngũ nghiên cứu nội bộ của công ty, gồm những học giả hàng đầu thế giới được chiêu mộ với đãi ngộ tốt nhất, đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu, nhưng vẫn không thể hoàn thiện bản thiết kế đó.
Chính xác mà nói, họ có thể hoàn thành nó, nhưng có tới ba, bốn khả năng khác nhau. Mỗi khả năng đều có tiềm năng trở thành một sản phẩm đột phá, nhưng điều đó lại càng làm mọi thứ rắc rối hơn. Không ai có thể biết chính xác ý đồ ban đầu của nhà phát minh là gì, và cũng có thể nó đáng lẽ phải được hoàn thiện theo một cách hoàn toàn khác.
Họ có thể phát triển và thương mại hóa nó ngay cả trong trạng thái hiện tại, nhưng trong ngành này, chỉ cần bỏ sót một điểm đáng ngờ, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Số tiền đầu tư vào nghiên cứu để phân tích bản thiết kế đó là một con số khổng lồ. Nhưng quan trọng hơn cả tiền bạc, không ai có thể chắc chắn về độ hoàn thiện của nó. Cuối cùng họ đi đến kết luận rằng cần phải tìm ra người phát minh.
Nhưng người đó đã bỏ lại một bản thiết kế dang dở rồi biến mất. Trưởng phòng nghiên cứu của công ty đã phải thức trắng nhiều tháng, cắm mặt vào bản thiết kế và hàng loạt sơ đồ phức tạp, cuối cùng phát cáu đến mức bùng nổ cách đây không lâu.
“Thiên tài hay gì đi nữa thì cái tên khốn nạn đó chắc chắn đã cố tình chơi chúng ta một vố.”
Kyle cũng muốn đồng tình.
Một cuộc điện thoại đã phá vỡ bầu không khí bình yên của họ.
Trong lúc đang bàn chuyện liên quan đến quân sự cùng Maurer và Jenkins, Rita đến thông báo có điện thoại. Kyle nhấc máy, và ngay lập tức tâm trạng vui vẻ của anh vụt tắt. Ngay từ khi nghe giọng nói xa lạ trong điện thoại, anh đã cảm thấy có điều không ổn. Những cuộc gọi như thế này hiếm khi kết thúc theo hướng tốt đẹp. Và linh cảm của anh đã chính xác. Anh từng trải qua chuyện này vài lần trước đây. Những năm gần đây không gặp phải chuyện tương tự khiến anh có chút chủ quan.
“…—.”
Kyle tắt máy và trở lại phòng khách với vẻ mặt trầm xuống. Hai người bạn đang đợi anh nhìn thấy biểu cảm đó liền thu lại nụ cười.
“Có tin xấu sao?”
Maurer lặng lẽ quan sát sắc mặt của Kyle rồi lên tiếng hỏi. Jenkins cũng đang chờ câu trả lời của anh.
Kyle khẽ rên một tiếng như đang suy nghĩ rồi mở miệng nói.
“Là một nhóm vũ trang ở Bolivia. Tôi chưa từng nghe đến cái tên này, nên có lẽ quy mô của chúng khá nhỏ. Nhưng chúng nói rằng đang giữ bạn bè của tôi.”
Hai người kia im lặng, nhíu mày chờ Kyle nói tiếp. Họ nhanh chóng nhận ra tình hình. Đây là một trong những trường hợp hiếm hoi, một yêu cầu trao đổi vũ khí.
Thực tế nếu không quan trọng loại vũ khí nào, thì việc tìm nguồn cung cấp không hề khó. Có vô số kẻ trung gian đang hỗ trợ buôn bán vũ khí bất hợp pháp, và không ít công ty sản xuất vũ khí cũng có dính líu một cách gián tiếp. Vì vậy dù là một nhóm nhỏ bé và không có nguồn tiếp cận vũ khí, thì chỉ cần chịu khó tìm kiếm, vẫn sẽ có cách để xoay sở.
Nhưng vấn đề là khi chúng yêu cầu một loại vũ khí cụ thể.
Những loại vũ khí phổ biến, tràn lan trên thị trường có thể dễ dàng tìm thấy ở bất cứ đâu chỉ với một chút nỗ lực. Nhưng nếu chúng muốn một loại vũ khí chỉ được cung cấp qua một số kênh nhất định, thì câu chuyện sẽ khác. Và với những loại vũ khí đó, bên bán cũng phải thận trọng hơn. Kênh phân phối càng hạn chế thì càng dễ truy ra nguồn gốc của vũ khí. Nếu có sự cố xảy ra, hậu quả sẽ rất phiền phức. Vì lý do đó, những người cung cấp cũng không thể tùy tiện bán loại vũ khí đó cho bất kỳ ai. Đặc biệt là khi không phải giao dịch qua kênh hợp pháp, thì càng không thể. Nếu không có một trung gian đáng tin cậy, gần như chắc chắn sẽ không có bất kỳ thỏa thuận nào với những người chưa từng giao dịch trước đó. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề lòng tin.
Tình huống mà Kyle vừa nhận được chính là kiểu vấn đề như vậy.
Một nhóm muốn có loại vũ khí được kiểm soát nghiêm ngặt, nhưng lại không có tiền lệ giao dịch trước đó, thì buộc phải tìm một kẻ trung gian có thể đứng ra dàn xếp. Nếu không tìm được người như vậy, thì họ chỉ có thể từ bỏ món hàng.
Nhưng đôi khi, có những kẻ ngu ngốc lại chọn cách khác.
Tống tiền là phương pháp dại dột nhất mà chúng có thể sử dụng.
“Vậy, chúng nói đang giữ ai làm con tin?”
Jenkins cau mày hỏi. Kyle lần lượt đọc tên những người đã được nhắc đến trong cuộc gọi.
“…Hines, Ludwig, và Kim.”
Khi cái tên cuối cùng được thốt ra, Jenkins hơi nhướng mày. Là một người bạn đã quen biết Kyle từ lâu, anh ta nhận ra những cái tên kia nhưng lại tỏ vẻ không quen thuộc với cái tên cuối cùng. Kyle liền giải thích thêm: “À, đó là một chàng trai tôi mới gặp gần đây, cậu ấy đang ở nhà tôi.”
Maurer ở bên cạnh chỉ đảo mắt, trông có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“Ít nhất thì cũng may là chúng không dám động đến những người đó một cách tùy tiện.”
Jenkins nói bằng giọng nửa như an tâm, nửa như không hài lòng. Kyle cũng gật đầu, vẻ mặt đầy bối rối.
Những người bị bắt đều là bạn thân của anh. Nhưng đồng thời, trước khi là bạn bè, họ cũng là những đối tác trong công việc. Dù mỗi người hoạt động ở một lĩnh vực khác nhau, nhưng họ đều là những nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực của mình. Nếu giết họ, ngay cả bọn bắt cóc cũng sẽ gặp rắc rối lớn. Nhưng chính vì thế Kyle cũng gặp khó khăn không kém.
“Chuyện này đã từng xảy ra trước đây.”
Jenkins mím môi lẩm bẩm.
“Ừm, cũng đã xảy ra một hai lần.”
Kyle gật đầu đáp lại. Maurer ở bên cạnh từ nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, khẽ gật đầu với vẻ nặng nề.
Trước khi gia nhập UNHRDO, gã từng làm việc trong phòng nghiên cứu của công ty Kyle nên cũng nắm được phần nào về cách hoạt động của tổ chức này.
“Lần trước, chúng ta đã có cách để giải quyết.”
“Đúng vậy, đã có cách giải quyết… Lần đó.”
Maurer lẩm bẩm với giọng trầm thấp, và Jenkins cũng gật đầu đồng tình. Kyle thở dài một hơi thật dài, gương mặt tối sầm.
“Giờ… liệu có còn dùng cách đó được không?”
Maurer dò xét nét mặt của Kyle rồi hỏi. Jenkins cũng đang đợi câu trả lời của anh.