Passion

Chương 139:




Nếu là thông tin về Jeong Taeui từng ở UNHRDO thì có lẽ những gì Maurer biết được, Kyle cũng biết. Thậm chí Kyle còn rõ hơn cả Maurer: từ mối quan hệ gia đình, tuổi tác, đến trường học xuất thân. Vậy chắc điều Kyle muốn biết không phải mấy chuyện đó.

Tuy nhiên, có vẻ như Kyle không quá nghiêm trọng, chỉ là nghĩ ra thì tiện miệng hỏi thôi. Anh khẽ gật đầu rồi ngẫm nghĩ một chút trước khi hỏi tiếp.

“Nghe nói cậu thanh niên đó từng là trợ lý của Ilay. Không biết có xích mích gì với em trai tôi không?”

“Tôi không rõ lắm về chuyện cá nhân lắm, nhưng về công việc thì không có vấn đề gì. Ngược lại, mọi người đều nói cậu ta chịu đựng rất tốt dưới gã điên… À, xin lỗi, ý tôi là tính cách đặc biệt của Rick.”

Maurer thản nhiên gọi Rick là gã điên trước mặt anh trai hắn, rồi còn xin lỗi một cách vô cùng tỉnh táo khiến Jeong Taeui không biết là cố tình hay vô ý. Maurer đúng là không phải dạng vừa. Rồi gã tiếp tục bữa ăn như không có gì xảy ra. Jeong Taeui cảm thấy có chút biết ơn. Ít ra Maurer vẫn giữ đúng lời hứa không tiết lộ gì về cậu cho dù lý do là những “bé cưng” của gã đang bị cậu nắm thóp trong tay đi chăng nữa. Jeong Taeui giả vờ hỏi một cách mơ hồ trong khi cắt miếng cá còn bốc khói trước mặt.

“Chắc có chuyện gì với cậu ấy sao?”

Kyle hơi nhíu mày rồi lắc đầu.

“Tôi không rõ lý do lắm, nhưng em trai tôi dạo gần đây cứ làm ầm lên bắt công ty phải tìm cho ra người nào đó. Không chỉ công ty mình đâu, hình như nó còn nhờ mấy tổ chức thông tin khác nữa. Có hỏi thì nó cũng không trả lời, chỉ bảo phải tìm cho bằng được. Vấn đề là người đó chẳng rõ tung tích ở đâu.”

Kyle vừa nói vừa cười, thêm vào rằng vì thế mới hỏi thử xem Maurer từng ở cùng chi nhánh xem có biết gì không. Jeong Taeui cũng cười đáp lại, “Ra là vậy.”

Ánh mắt khó diễn tả của Maurer bên cạnh chĩa thẳng vào Jeong Taeui. “Cậu rốt cuộc đã làm cái gì rồi biến mất vậy?” Ánh mắt đó như đang hỏi thế. Jeong Taeui tỏ vẻ không biết gì mà phớt lờ. Nhưng khi ánh mắt ấy không có dấu hiệu rời đi, cậu quay sang nhìn Maurer, khẽ cười và thì thầm:

“Ừm? Gì thế?”

Chỉ khi đó Maurer mới quay đi với vẻ miễn cưỡng.

“Cậu đã làm gì rồi chạy trốn à?”

Buộc lại, tấn công, tát, mắng chửi rồi chạy biến. Nếu có thể nói ra như vậy thì hay biết mấy, nhưng dẫu miệng có rách cậu cũng không thể thốt nên lời. Vì ngay khoảnh khắc cậu nói ra điều đó, chỉ e Ilay sẽ xuất hiện từ sau lưng mất.

“Vả lại… đi tấn công người khác rồi bỏ chạy đâu phải chuyện hay ho để khoe ra.”

Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm.

***

Không biết từ khi nào, căn nhà đã thấp thoáng hiện ra phía trước. Con đường nóng nực với cái chân cà nhắc khiến cậu có cảm giác nó sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng rồi mọi sự chịu đựng đều có điểm dừng. Jeong Taeui cà nhắc bước đi với cây nạng chống, tự động viên bản thân rằng vì hồi phục khá nhanh nên chỉ cần chịu đựng thêm một chút sẽ thoải mái lại thôi. Bệnh viện cũng bảo trước khi mùa hè này kết thúc thì cậu sẽ hồi phục hoàn toàn.

Vậy thì lúc đó, cậu có nên đi tìm anh trai không nhỉ? Mặc dù thời hạn đã vượt xa so với lời hứa với chú, nhưng giờ đây lý do không còn là vì lời hứa ấy nữa. Chính cậu muốn gặp lại anh trai mình. Cậu cũng có nghĩ đến chuyện biết đâu anh ấy đã quay về nhà trước, nhưng thay vì ngồi chờ, đi tìm vẫn tốt hơn.

Nghĩ đến việc sẽ ở nhà đọc sách và sống yên ổn cho đến khi mắt cá chân lành hẳn, Jeong Taeui tiếp tục lê bước về căn nhà đang dần hiện rõ hơn. Ngay lúc đó, cậu bất chợt nghiêng đầu. Một chiếc xe đang tiến lại từ phía khúc cua gần biệt thự của Kyle. Con đường này đủ rộng cho hai chiếc xe lướt qua nhau, nhưng không hẳn là lớn. Vì khu vực chỉ toàn biệt thự thưa thớt, xe cộ hiếm khi bị ùn tắc.

Trước đây có lần cậu nghe nói khi chủ nhà nào đó qua đời và tổ chức tang lễ, đường phố mới bị tắc nghẽn. Hiện tại là giữa ngày thường, chẳng có lấy một chiếc xe qua lại. Vậy mà từ xa, một chiếc xe đang chạy tới khiến Jeong Taeui thoáng cảm thấy kỳ lạ.

Chiếc xe trước đó đậu ở cuối đường. Cậu không nhìn kỹ, nhưng dường như không có ai lên xuống xe cả. Thế mà giờ đây, khi cậu tiến lại gần nhà, chiếc xe lại bắt đầu di chuyển. Một sự trùng hợp có thể bỏ qua?

Nhưng càng lúc xe càng tiến lại gần, sự nghi hoặc trong cậu càng lớn. Chiếc xe là một chiếc van màu bạc, đủ rộng cho năm, sáu người ngồi thoải mái và chứa thêm không ít hành lý phía sau. Kính xe đen sì không thể nhìn thấy bên trong. Giống xe chở người nổi tiếng ghê. Nhưng sao cứ thấy kỳ kỳ thế nhỉ?

Khi ánh mắt cậu chạm phải người đàn ông ngồi ghế lái, cậu ngay lập tức hiểu ra. Người đó đang nhìn cậu, người đàn ông ngồi ghế phụ cạnh anh ta cũng vậy. Không ai trong số họ nói gì.

“…!”

Ngay lúc đó Jeong Taeui nhận ra chiếc xe đang hướng thẳng về phía cậu. Không phải xe chỉ tình cờ đi ngang qua, mà rõ ràng là có mục tiêu. Không ổn rồi. Ý nghĩ đó lướt qua đầu cậu ngay lập tức. Ánh mắt của những gã đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất, lạnh lùng không chút cảm xúc. Không có vẻ gì là đến với ý tốt.

Cậu nghiến răng, rồi cắm đầu chạy. Chỉ vừa mới đặt bàn chân vốn được nạng chống xuống đất, một cơn đau buốt như muốn bẻ gãy mắt cá lan khắp cơ thể cậu khiến tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng. Nhưng không có thời gian để lưỡng lự.

Jeong Taeui đã đúng.

Chiếc xe đang di chuyển bên kia đường liền lao thẳng về phía cậu, băng qua làn đường trung tâm và tiến lên vỉa hè nơi cậu đang chạy. Xe dừng ngay trước cậu một chút, và người đàn ông ngồi ghế phụ mở cửa bước xuống.

“Các người là ai?”

Jeong Taeui dùng nạng đập thẳng vào đầu gã đang vươn tay chụp lấy cậu.

Bốp!

Gã đàn ông ôm đầu, loạng choạng lùi lại. Nhân cơ hội đó, Jeong Taeui tiếp tục chạy. Không biết bọn này là ai nhưng chưa từng có chuyện như thế này xảy ra trước đây. Hồi bé vì anh trai, cậu từng rơi vào nguy hiểm bị bắt cóc vài lần, nhưng từ khi trưởng thành thì chưa hề gặp phải chuyện gì tương tự. Những gã này rõ ràng nhắm vào cậu. Mục đích là gì? Muốn giết cậu hay bắt cóc đây? Nhưng nhìn cách họ hành động thì mười phần hết chín là vụ bắt cóc. Nếu là bắt cóc, thì tại sao?

Ilay sao!?

Bất chợt ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, nhưng ngay lập tức cậu lắc đầu phủ nhận. Ilay không phải kiểu người sẽ làm những chuyện thế này. Nếu đây là kế hoạch của Ilay, chính hắn đã bước xuống từ chiếc xe đó rồi. Vậy thì tại sao? Ai? Vì lý do gì?

“Khoan đã, có khi các người nhìn nhầm người rồi! Tôi chỉ là người bình thường thôi! Không có tiền đâu! Nhà tôi nghèo mà!”

Chết tiệt, hay là họ nhìn thấy mình bước ra từ nhà Kyle nên tưởng mình là người nhà của gia đình đó? Định moi tiền từ một gia đình giàu có chăng? Nhưng nếu muốn làm chuyện phạm pháp thì ít nhất người ta cũng phải điều tra kỹ đã chứ. Xác suất một người châu Âu và một người châu Á là người trong cùng một gia đình có bao nhiêu chứ? Khả năng này loại bỏ.

Vậy thì khả năng còn lại là… anh trai sao?

Đó là suy nghĩ có khả năng nhất trong đầu lúc này. Dù giờ Jeong Taeui không biết anh trai đang ở đâu hay làm gì, nhưng anh luôn là cái bóng bám theo cuộc đời Jeong Taeui. Khi còn nhỏ, cậu đã suýt bị bắt cóc nhiều lần vì anh trai. Cứ tưởng khi lớn lên mọi chuyện sẽ khác, nhưng ai mà biết được. Bọn chúng có thể bắt người nhà rồi dùng đó để uy hiếp anh thì sao.

Nhưng Jeong Taeui không có thời gian để nghĩ lâu. Sau lưng người đàn ông bị đập bằng nạng và loạng choạng kia, ba người khác từ trong xe lao ra. Jeong Taeui liếc nhìn biệt thự của Kyle. Dù nó ở khá gần nhưng với cái chân thế này cậu không thể chạy thoát bọn họ, kêu cứu cũng vô ích. Nhưng không thể để mấy tên lạ mặt lao đến mà ngoan ngoãn chịu trói được.

“Cái gì đây! Các người nhầm người rồi! Tôi không phải người các người tìm đâu! Các người biết tôi là ai sao?!”

Cậu dùng nạng đập thêm một người nữa khiến hắn ngã lăn. Nhưng tên vừa loạng choạng đã xông vào, hai kẻ khác cũng vòng ra sau Jeong Taeui. Một tên thẳng chân đá mạnh vào cổ chân đang bó bột của cậu kiến tiếng hét đau đớn bật ra. May mà có lớp thạch cao bên ngoài bảo vệ, nếu không thì chắc cậu đã ngất đi vì đau rồi.

Cậu cắn chặt tay của kẻ túm lấy cánh tay mình từ phía sau. Tiếng hét đau đớn vang lên khi Jeong Taeui cắn mạnh đến mức tưởng như xé cả da thịt. Cùng lúc đó, một tên khác giáng mạnh một cú vào đầu cậu. Miệng cậu buộc phải nhả tay của kẻ kia ra, cả miệng và tay cậu đều nhuốm máu.

“Gì… các người… nhầm rồi mà…”

Jeong Taeui thở gấp, cố lắp bắp nói giữa những tiếng rên rỉ đau đớn. Lúc đó, gã bị đập bằng nạng lúc đầu tiến đến.

“Đúng, bọn tao không biết. Nhưng cũng không quan trọng. Tao không cần biết mày là ai.”

Gã tiến đến với khuôn mặt méo mó, giọng nói khàn khàn. Có vẻ như trong lúc bị đánh, miệng gã đã rách, máu và nước bọt hòa lẫn khi hắn nhổ xuống đất, rồi tung một cú đấm thẳng vào cằm Jeong Taeui từ dưới lên khiến cậu choáng váng, có lẽ đã bị chấn động não nhẹ.

“Dù không biết mày là ai, nhưng mày là khách của Kyle Riegrow. Ở trong nhà hắn hơn mười ngày rồi. Kyle Riegrow luôn quý trọng những người đến nhà hắn mà.”

Dù không phải nhân vật quan trọng cũng không sao, vì tao đâu chỉ cần mỗi mày. Gã thì thầm. Nhưng những lời cuối cùng rất mơ hồ, Jeong Taeui chỉ lờ mờ nghe được.

Một chiếc khăn ướt đột ngột phủ lên mũi cậu. Mùi thuốc tỏa ra nồng nặc khiến Jeong Taeui nhăn mặt. Chết tiệt, chiêu này chính cậu từng dùng không lâu trước đây. Nhưng khác với con quái vật đó, cậu không thể giữ tỉnh táo lâu. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Jeong Taeui trước khi bị bóng tối nuốt chửng ý thức.

Đầu đau nhức. Khi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên mà Jeong Taeui nhận biết được là cơn đau như có nhịp đập trong đầu. Cậu mở mắt, nhưng trước khi có thể nhận thức được mọi thứ xung quanh, cậu đã co người lại vì buồn nôn. Cơn buồn nôn cuộn lên khiến cậu nôn khan ba, bốn lần liên tiếp. Không có gì được nôn ra, chỉ có vị chua từ dịch dạ dày trào lên đến tận cổ họng. Sau đó cơn buồn nôn cũng dịu xuống.

“Chết tiệt… Luther, thuốc…”

Jeong Taeui ôm đầu lẩm bẩm. Trong cơn đầu óc mơ hồ, cậu nghĩ: “À, muốn tìm Luther thì phải đến phòng y tế chứ gì.” Bụng cũng cồn cào buồn nôn. Nếu nói muốn uống cả thuốc đau đầu lẫn thuốc dạ dày thì chắc Luther sẽ nổi giận cho xem.

“Có cần uống chút nước không?”

Một giọng nói xa lạ vang lên. Cùng lúc đó, một cảm giác mềm mại chạm vào môi cậu, nước từ bên trong chảy ra. Jeong Taeui chậm rãi hé mắt, để dòng nước mát nhẹ nhàng thấm ướt miệng.

Trước mắt cậu quay cuồng. Trần nhà tròn trịa lúc gần lúc xa.

Jeong Taeui nhắm mắt rồi lại mở ra sau một lúc. Trần nhà vẫn quay nhưng có vẻ đỡ hơn một chút. Cậu thử nhắm mở mắt thêm lần nữa, tình trạng cải thiện rõ rệt hơn. Dù vẫn còn chóng mặt, Jeong Taeui cũng dần lấy lại tinh thần và ôm đầu. Đầu đau như búa bổ… mùi thuốc vẫn phảng phất trong cổ họng.

“Tỉnh táo lại chưa?”

Một giọng nói khác vang lên. Jeong Taeui lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo và ngồi dậy. Giữa cơn đau nhức đầu và tầm nhìn mờ ảo, cậu nhận ra bốn khuôn mặt xa lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.