Passion

Chương 138:




Jeong Taeui bị Maurer túm lấy, cũng bị kéo theo và lao thẳng xuống nước ngay sau gã. Làn nước xé toang bề mặt, tạo ra một cột nước lớn bắn lên trời.

“…—.”

Jeong Taeui bật lên khỏi mặt nước như một bóng ma vút thẳng lên. Ngay sau đó, vì rơi liền nhau nên Maurer cũng bật lên chậm hơn một bước sau khi bị đè dưới nước bởi Jeong Taeui.

“Tôi thật sự rất ghét anh, Maurer…”

“Ừm. Tôi cũng vậy…”

Hai người đồng thời nghĩ rằng đây có lẽ là lần đầu tiên họ đồng lòng như thế, rồi buồn bã im lặng.

Hồ nước không quá sâu. Nếu đi sang phía bên kia thì độ sâu khoảng 2 mét, nhưng bên có ghế bãi biển thì chỉ cao đến ngực khi Jeong Taeui đứng thẳng. Cậu lơ đãng nhìn xuống dưới. Bên trong làn nước trong vắt, cổ chân đang bó bột cậu hiện rõ.

“Chết tiệt, chỗ bó bột bị ướt hết cả rồi. Giờ tính sao đây?”

“Sao lại đổ lên đầu tôi? Chính cậu là người quăng tôi xuống hồ trước cơ mà!”

“Thế tại sao tôi bảo thả tay ra mà anh không chịu buông?”

Cả hai lớn tiếng cãi nhau một hồi rồi còn vung vài cú đấm. Đấm nước vào mặt càng đau hơn. Jeong Taeui nghĩ thầm có lẽ đây chính là nguyên lý của việc “tát nước”.

Sau khi trao đổi vài cú đấm, cả hai đều nhận ra điều đó chẳng mang lại lợi ích gì. Người ra tay trước là Jeong Taeui quyết định thu nắm đấm lại. Maurer thầm đếm trên ngón tay, xác nhận rằng Jeong Taeui bị đánh nhiều hơn thế là gã cũng thôi đánh. Jeong Taeui bĩu môi rồi bước ra khỏi hồ. Dù trời nóng nhưng cả người ướt nhẹp vẫn khó chịu. Nước từ chỗ băng bó rỉ xuống không ngừng. Cậu phân vân không biết nên để đó phơi khô hay đến bệnh viện nhờ tháo ra và băng lại nữa. Cậu ngồi xuống chiếc ghế dài lơ đãng nhìn chằm chằm vào bàn chân đang tái xanh của mình.

“Mà cậu nói nhờ Ilay giúp là sao?”

Maurer vừa bước khỏi hồ và vắt nước từ quần áo, vẫn quay sang bực bội hỏi. Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm khi thấy tên này cuối cùng cũng tỉnh táo lại, rồi đáp một cách cộc lốc.

“Ilay là con trai của chủ nhà này. Anh không biết à?”

“Biết chứ, nhưng nhờ hắn thì được gì?”

“Sao lại không? Lần trước tôi nghe hắn nói công ty có sản phẩm thử nghiệm. Nếu thích thì được dùng trước. Tức là có thể xin trước được đấy.”

Maurer trừng mắt nhìn Jeong Taeui rồi bỗng trở nên nghiêm túc suy nghĩ. Jeong Taeui cau mày nhìn gã. Lời nói bâng quơ lại bị hiểu theo nghĩa nghiêm túc mất rồi.

Maurer đắn đo một hồi rồi quay sang Jeong Taeui, nghiêm túc hỏi:

“Nhưng mà bảo tên điên đó đưa cho một khẩu súng thì hơi khó nhỉ?”

“… Tất nhiên là khó rồi… Anh thật sự muốn có khẩu súng đó đến vậy sao?”

Jeong Taeui lẩm bẩm đầy thương hại. Bình thường Maurer là người lý trí, không bao giờ dính vào nguy hiểm vậy mà chỉ vì khẩu súng đó, gã sẵn sàng nghĩ đến việc thò đầu vào miệng cọp. Jeong Taeui chép miệng rồi đưa ra lời khuyên thực tế hơn khi thấy Maurer tiếp tục vò đầu bứt tóc suy nghĩ.

“Thôi thì anh cứ thử thuyết phục Kyle đi. Dù là hàng thử nghiệm nhưng anh định giữ riêng chứ đâu có đưa ra ngoài.”

“Tất nhiên rồi! Sao tôi có thể để bé cưng đáng yêu và quý giá đó rơi vào tay kẻ khác chứ! Không đời nào!”

Maurer hét lên đầy tức giận. Jeong Taeui nghĩ thầm tên này cần bị “tát nước” thêm cho tỉnh ra rồi trừng mắt nhìn gã.

“Dù sao cũng định giữ làm bộ sưu tập cá nhân thì nói thế với Kyle đi. Bám lấy chân anh ta mà van nài cũng được. Nói chuyện với Kyle còn khả thi hơn gấp trăm lần so với Ilay.”

“Không đâu… Là ngược lại mới đúng.”

Jeong Taeui phàn nàn, nhưng Maurer chỉ lắc đầu với vẻ mặt tối tăm. Khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Jeong Taeui, Maurer tuyệt vọng vò đầu bứt tóc.

“Trước đây tôi đã thử rồi… cách đây 7 năm, khi Sonia vẫn chưa được ra mắt. Vì say mê em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã làm mọi thứ có thể để có được ẻm. Tôi nằm lì trước cửa công ty suốt một tuần mà không nhúc nhích dù bị bảo vệ lôi ra vẫn quay lại nằm tiếp. Tôi ngồi chực trong phòng khách, mỗi khi gặp Kyle thì bám lấy anh ấy mà khóc lóc van xin. Thậm chí tôi còn dọa chết rồi cứa cổ tay trong phòng tắm nhà này… Vậy mà họ vẫn không chịu đưa ẻm cho tôi.”

Dù không biết Sonia là ai nhưng Jeong Taeui đoán mười phần là một loại vũ khí. Tuy những lời tiếp theo của Maurer khiến cậu kinh ngạc. Tên này thật sự là một gã mất trí chính hiệu. Kyle có thể đối phó với những trò điên khùng của Maurer trong suốt thời gian dài mà vẫn thản nhiên quả đúng không phải dạng vừa.

Jeong Taeui bất chợt muốn hút thuốc nên lục tìm trong túi áo nhưng chỉ có điếu thuốc ướt sũng lăn ra.

***

Mùa hè thật chẳng dễ chịu chút nào. Hơn nữa năm nay thời tiết còn khắc nghiệt hơn bình thường.

Ánh nắng chói chang đổ xuống từ trên đầu khiến Jeong Taeui cảm thấy chóng mặt. Dù đã cố tìm bóng râm để đi, trên đầu vẫn nóng rát khiến cậu thở dài thườn thượt. Đừng nói đến chuyện mắt cá chân đang nhức nhối. Sáng nay Kyle đề nghị chuẩn bị xe đưa đi, nhưng vì bệnh viện không xa nên cậu từ chối. Giờ nghĩ lại có chút hối hận… Nhưng ngay cả bây giờ, có lẽ cậu vẫn sẽ từ chối. Dù sao bệnh viện cũng chỉ cách đó khoảng hai mươi phút đi bộ.

Sau khi tháo và băng bó lại tại bệnh viện, Jeong Taeui tập tễnh trở về, vừa đi vừa thở dài.

Đáng lẽ không nên gây chuyện mới phải. Tại sao lại ném Maurer xuống hồ bơi chứ… Nhưng nếu cứ nghe mấy lời nhảm nhí đó, đầu óc mình cũng sẽ phát điên mất.

Dù đã thay quần áo sau khi lên khỏi hồ, nhưng câu không thể tự tháo bột được. Nó đã ướt sũng nhưng cậu nghĩ chỉ cần phơi khô là ổn thôi. Đứng phơi ngoài nắng một lúc, Jeong Taeui bỗng nhớ đến hồi tiểu học từng được dạy là nên phơi thạch cao trong bóng râm, nên cậu vội chuyển sang chỗ râm mát.

Đến tối nơi bó bột cũng đã khô kha khá tuy bên trong vẫn ẩm và khó chịu. Cậu đã nghĩ không có gì nghiêm trọng, không cần phải tháo ra rồi quấn lại. Nhưng suy nghĩ đó thay đổi vào sáng nay. Thực ra, không phải Jeong Taeui thay đổi ý định mà Rita đã ép cậu phải đổi suy nghĩ.

“Không phải trong nhà đang có mùi sao? Hơn nữa việc giữ nguyên phần băng bó đã ngấm nước như vậy thật không tốt cho vệ sinh. Mau đến bệnh viện quấn lại đi.”

Ngay khi đánh thức Jeong Taeui dậy, Rita đã nghiêm giọng nói như vậy. Đang còn mơ màng vì bị đánh thức, Jeong Taeui chỉ kịp ngẩng lên nhìn bà và lúc đó mới nhận ra chân mình đúng là có mùi. Bị ướt rồi lại thêm mùa hè nóng nực, nếu ngay cả chính cậu còn ngửi thấy mùi thì chắc chắn người khác sẽ ngửi thấy rất rõ.

Sau khi gãi đầu, thay quần áo rồi đi xuống nhà ăn sáng, cậu thấy Kyle, Maurer và một gương mặt mới gặp từ hôm qua đang ngồi đó. Dù khách đến đi liên tục, số lượng người cũng không thay đổi mấy. Có lẽ nơi này hoạt động theo kiểu đặt trước.

Vừa ngồi xuống, Maurer ở bên cạnh đã nháy mắt cười toe toét.

“Tần phòng tôi còn nghe thấy đấy. Cậu bị bả nói là nơi đó bốc mùi hả? Haha, phải đến bệnh viện rồi. Hôm nay trời nóng khiếp mà cậu còn phải kéo cái chân đau đi, khổ rồi đây.”

Kyle đang trò chuyện với người mới nghe thấy thế quay lại nhìn và tử tế gợi ý.

“Sẽ vất vả đấy. Tôi sẽ bảo Peter đưa cậu đi bằng xe.”

Jeong Taeui khéo léo né tránh bằng cách gác chân lên chân Maurer và nhấn mạnh, rồi mỉm cười từ chối Kyle.

“Không cần đâu. Gần mà, tôi đi bộ một lúc là tới thôi. Xem như tập thể dục.”

“Vậy cũng được, nhưng nếu đổi ý thì cứ nói với Peter nhé.”

“Cảm ơn anh.” Jeong Taeui nói rồi rút chân khỏi bàn chân Maurer đang run rẩy. Nhìn Kyle cười hiền hậu, Jeong Taeui bỗng nhớ đến lời Maurer hôm qua.

“Thậm chí tôi còn dọa chết rồi cứa cổ tay trong phòng tắm nhà này… Vậy mà họ vẫn không chịu đưa ẻm cho tôi.”

Nghĩ lại vẫn thấy Maurer thật điên rồ. Nhưng điều khiến Jeong Taeui bất ngờ nhất lại chính là Kyle.

Tất nhiên cậu vẫn luôn mơ hồ cảm nhận rằng người này có một mặt lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao. Ở cái tuổi chưa tới 40 mà đã lãnh đạo một công ty quy mô như vậy, nếu chỉ dịu dàng và tử tế như vẻ ngoài bây giờ thì chắc chắn là không thể. Huống hồ gì việc bị lung lay bởi những lời đe dọa trẻ con mà cái tên Maurer kia bày ra thì thật là nực cười. Tuy nhiên có lẽ vì từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thể hiện khuôn mặt đó trước mặt Jeong Taeui, nên khiến cậu cảm thấy khá bất ngờ.

Mà nghĩ lại thì dù sao đi nữa, đã là bạn thân với chú hơn 20 năm thì mọi chuyện cũng chẳng cần nói nhiều làm gì. Jeong Taeui vừa nghĩ đến khả năng chú mình sẽ nổi giận khi nghe điều này, vừa xé một mẩu bánh mì bỏ vào miệng.

“Nhắc mới nhớ, Maurer.”

Maurer đang ôm hũ bơ và bôi bánh bên cạnh Jeong Taeui đang nhai bánh không phết gì, ngẩng đầu lên khi nghe tiếng Kyle gọi. Đêm qua, sau một hồi trằn trọc nghĩ “Làm sao để chiếm được trái tim người ấy? Làm sao để tình yêu của chúng ta thành hiện thực?” mà thao thức đến trắng đêm, trông mặt mày Maurer hốc hác hẳn ra. Vậy mà khi Kyle gọi, dù biết rõ là không thể, gã vẫn quay lại với ánh mắt đầy mong chờ.

Đúng là đồ biến thái, nhưng nhìn ánh mắt như cún con kia lại thấy có chút tội nghiệp…

Jeong Taeui vừa nghĩ vừa tiếp tục nhai bánh. Cậu liếc mắt nhìn Maurer một cái. Jeong Taeui vốn không thích phết bơ lên bánh, nhưng Maurer lại tự ý ôm chặt hũ bơ như thể sợ ai đó cướp mất. Không phải kiểu lo sẽ bị giật mất mà như muốn nói “Cậu đừng có mà đụng vào.” Thôi, ăn hết một mình đi. Ăn xong thì cứ để mỡ bám đầy mông ấy. Jeong Taeui khẽ nhăn mũi, xé thêm một mẩu bánh nữa rồi nhai ngon lành một cách đầy trêu ngươi. Nhưng ngay lúc đó, cậu bất chợt bị mắc nghẹn.

“Cậu từng làm ở chi nhánh UNHRDO châu Á, có biết ai tên là Jeong Taeui không?”

Cậu cố nén để không phát ra tiếng ho sặc sụa. Đột ngột miếng bánh mắc cứng trong họng, khiến cậu nghẹt thở. Jeong Taeui cố giữ vẻ mặt bình thản hết sức, lén cầm lấy ly nước bên cạnh và uống một hơi để đẩy miếng bánh trôi xuống cổ.

Khi cảm nhận được miếng bánh từ từ trôi xuống thực quản, Jeong Taeui giả vờ tò mò như thể hứng thú với chủ đề mới. Thực ra cậu cũng rất tò mò. Tại sao đột nhiên Kyle lại nhắc đến tên mình? Maurer thì đang bôi dở bơ lên bánh cũng ngẩn người ra, chớp mắt nhìn sang Jeong Taeui. Tên ngốc này, lúc này mà nhìn thẳng vào mặt tôi làm gì chứ! Jeong Taeui hét thầm trong lòng, trừng mắt nhìn Maurer đầy cảnh cáo. “Hả? Gì cơ?” Maurer nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc. Rồi gã thản nhiên chìa hũ bơ về phía Jeong Taeui.

“Không… Chỉ là thấy cậu nhìn thèm thuồng từ nãy giờ. À, ai cơ? Jeong Taeui à? Có biết. Không cùng đội nên chỉ biết mặt và tên thôi.”

Maurer nói tỉnh bơ, đưa cho Jeong Taeui hộp bơ đã gần hết rồi quay lại với Kyle. Jeong Taeui giả vờ phết chút bơ lên bánh, cố làm dịu nhịp tim đang đập loạn của mình. May mắn là Maurer không làm gì lộ liễu phá hỏng mong muốn của cậu. Gã chỉ gật đầu nhẹ và trả lời Kyle một cách tự nhiên.

“Nói về cậu thanh niên đó, chẳng hay có điểm gì đặc biệt hay khác thường không?”

“Ừm… Tôi không rành về tin đồn lắm. Nhưng không nghe thấy điều gì bất thường thì có vẻ mọi chuyện đều ổn cả. Nếu phải nói có gì khác biệt so với các thành viên khác thì chắc chỉ là cậu ta là cháu của huấn luyện viên Jeong Changin? À, đúng rồi. Em trai của nhà nghiên cứu Jeong Jaeui nữa. Nhưng cậu ta rất bình thường. Thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết có phải em trai của thiên tài nổi tiếng ấy không nữa, vì cậu ta có vẻ ngốc nghếch, tính tình khó chịu, chẳng biết quý trọng súng…”

Giọng điệu bắt đầu pha chút ác cảm khi lời kể tuôn ra không ngớt. Jeong Taeui cắn miếng bánh với cảm giác như đang nhai phải con sâu. Nhưng tại sao Kyle lại đột nhiên hỏi về mình? Chính xác hơn là không phải về Kim Youngsoo đang ngồi ở đây, mà về Jeong Taeui từng ở UNHRDO.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.