Passion

Chương 137:




Jeong Taeui thật bất hạnh.

Có vô số lý do khiến một người cảm thấy bất hạnh. Phần lớn những lý do ấy khi nhìn lại sau một khoảng thời gian, thường chẳng có gì to tát hay đáng để bận tâm.

Jeong Taeui hiểu điều đó. Có lẽ vài năm sau, cậu sẽ nhớ lại khoảng thời gian này với một tâm trạng thờ ơ, cùng lắm thì sẽ nhăn mặt vài phút hoặc lẩm bẩm chửi rủa một câu rồi thôi. Nỗi bất hạnh này chắc chắn không thể giữ nguyên kích thước của nó mãi về sau. Cậu biết rất rõ rằng thời gian có thể chữa lành mọi thứ. Thế nhưng dù biết tất cả những điều đó, cậu vẫn cảm thấy bất hạnh. Dù biết rằng chỉ cần vài năm, không, thậm chí không cần đến vài năm, chỉ vài tháng nữa thôi cậu cũng sẽ chẳng còn bận lòng về chuyện này nữa, nhưng ngay lúc này đây, nỗi khổ sở ấy vẫn đang bóp nghẹt lấy cậu.

Nỗi bất hạnh ấy không phải vì chân cậu đang bị bó bột. Dù mùa hè nóng bức khiến bó bột bốc mùi hay làm cậu ngứa ngáy điên đầu cũng chỉ là vấn đề phụ. Cũng không phải vì mắt cá chân của cậu đau nhức. Do đã quen với cơn đau rồi, nên chút thương tích này chẳng đáng để cậu nhíu mày. Việc cậu định rời khỏi nơi này nhưng rồi lại phải nán lại vì chấn thương cũng không đủ để gọi là bất hạnh. Vì cái miệng quá không kín kẽ của một người đồng nghiệp cũ, cậu chỉ liên tục nghĩ đến chuyện rời đi chứ thực chất cũng không hề ghét bỏ nơi này. Nếu nhìn theo một cách khác, có thể nói việc được ở lại thêm một thời gian cũng là điều tốt.

Sau khi túm cổ áo gã và gằn giọng đe dọa, “Lần sau mà dám hé răng một lời về việc tôi đang ở đây thì liệu hồn mà lo giữ lấy đám ‘cục cưng’ đáng yêu của anh đi!”, Jeong Taeui cuối cùng cũng mặc kệ tất cả và tiếp tục lưu lại căn nhà này. Dù chân có hơi bất tiện, cậu vẫn có thể thong thả dạo chơi trong vườn, nằm dài dưới mái hiên tận hưởng giấc ngủ trưa, hưởng thụ một khoảng thời gian yên bình thêm một chút nữa.

Việc ở lại nơi này không phải vấn đề, nhưng cũng chính từ đó mà bất hạnh của cậu bắt đầu.

Phòng bên cạnh phòng cậu là chỗ của Maurer. Chính là tên đồng nghiệp cũ không có cái miệng kín kẽ cho lắm. Mối quan hệ giữa họ cũng chẳng thể nói là tốt đẹp, dù chỉ là bằng lời nói.

Việc gã ở ngay phòng bên, Jeong Taeui vẫn có thể chịu đựng được. Cậu đâu thể nhìn xuyên tường mà thấy hắn, vách tường cũng không mỏng đến mức khiến giọng nói của gã lọt qua suốt ngày. Bản thân việc gã ở phòng bên cạnh không phải vấn đề. Nhưng vấn đề cốt lõi là Jeong Taeui lại có quen biết với gã.

“Aa, thật là tuyệt mỹ. Làm sao trên đời này lại có một sinh vật vừa xinh đẹp vừa đáng yêu đến thế chứ? Em chính là thiên thần giáng trần. Em cô đơn, lặng lẽ say ngủ, nhưng ngay khi chạm vào tay tôi, em lại nở rộ còn rực rỡ hơn cả những bông hoa đẹp nhất. Khoảnh khắc đó thật sự khiến tôi vô cùng cảm động…!”

Jeong Taeui liếc mắt nhìn Maurer đang lảm nhảm những lời chẳng hiểu nổi với một vẻ mặt đờ đẫn.

Đây đã là tiếng lảm nhảm kéo dài suốt một tiếng đồng hồ rồi.

Một tiếng trước, Jeong Taeui đang tận hưởng một buổi chiều bình yên, ngồi trên chiếc ghế dài cạnh bãi cỏ, thi thoảng nhúng bàn chân lành lặn vào làn nước mát, khẽ đập nước chơi đùa một mình. Mỗi khi người làm vườn đi ngang qua và nở nụ cười thân thiện, cậu cũng đáp lại bằng một nụ cười. Rita đi qua trông thấy cậu vậy thì càu nhàu rằng một người bị thương mà còn bày đặt làm trò gì, nhưng cậu cũng chỉ cười cười không đáp. Cậu đang tận hưởng một khoảng thời gian vừa vui vẻ vừa dễ chịu.

Khoảnh khắc bình yên ấy bị phá vỡ một tiếng trước.

Sáng nay Maurer đã ra ngoài với Kyle. Jeong Taeui không mấy hứng thú nên không biết chi tiết, nhưng có vẻ như Kyle đã hứa sẽ cho Maurer xem một khẩu súng mới mà công ty đang phát triển gần đây. Lời hứa đó đã bị hoãn lại vài ngày vì lý do công ty và cuối cùng đã được thực hiện vào hôm nay. Jeong Taeui không đặc biệt quan tâm đến súng hay vũ khí trừ khi đó là thứ cậu cần dùng ngay lập tức, nên rất vui vì gã ta ra ngoài vào buổi sáng và không có ai làm phiền cậu. Nhưng con người vốn dĩ khi không còn phải nhìn thấy kẻ đáng ghét trước mặt thì lòng dạ lại trở nên rộng lượng hơn, thế nên cậu cũng nghĩ một cách bao dung: “Chắc giờ thằng nhóc đó đang vui lắm. Thôi thì đã đi rồi thì cứ bắn thoải mái đi.”

Cậu ghét bản thân mình vì đã nghĩ theo cách đó.

Sau giờ trưa một chút, vào đầu buổi chiều, Maurer trở về nhà một mình—Kyle đã quay lại công ty—và chìm đắm trong trạng thái hân hoan. Khuôn mặt đờ đẫn nhưng đỏ bừng, ánh mắt mơ màng trông như thể đầu óc ngập tràn hoa nở.

Chắc hẳn anh ta  thích cái đó lắm đây. Nghĩ vậy, Jeong Taeui với tâm trạng thư thái, liền hỏi thăm gã một cách thân thiện kiểu— Đi xem cái đó thế nào, có vừa ý không. Đúng là việc không nên làm. Lẽ ra không nên hỏi.

Maurer nhìn Jeong Taeui bằng đôi mắt đờ đẫn rồi đột nhiên lao tới với tốc độ đáng sợ. Bị Maurer bất thình lình tiến sát tận mặt, Jeong Taeui giật mình lùi lại một chút, nhưng Maurer chẳng mảy may quan tâm mà ngay lập tức ngồi sát bên cạnh, nắm chặt lấy tay cậu. Trông như thể Maurer chẳng hề nhận ra người trước mặt mình là Jeong Taeui vậy.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy một đứa nhỏ đáng yêu đến thế. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy, tôi đã biết ngay rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại một sinh vật đáng yêu như vậy nữa. Tôi có thể chắc chắn rằng chúng tôi sẽ yêu nhau say đắm. Aaa… Cơ thể bóng loáng đó, tư thế cầm nắm ngượng ngùng ấy, cái bóp cò đầy quyến rũ…”

Maurer xúc động đến mức rưng rưng nước mắt, còn Jeong Taeui thì nhìn gã với vẻ mặt đầy hoang mang.

Tên đang nói cái quái gì vậy? Nếu không có đoạn “cơ thể bóng loáng”, “tư thế cầm nắm ngượng ngùng”, “cái bóp cò quyến rũ” ở cuối, có lẽ Jeong Taeui sẽ nghĩ Maurer đã phải lòng một cô gái làm việc tại trường bắn nơi gã vừa ghé thăm. Nhưng khi nhận ra thứ mà Maurer đang nói đến không phải con người mà chính là khẩu súng mà gã đã nhìn thấy hôm nay, Jeong Taeui không khỏi chết lặng.

Cậu biết Maurer là một kẻ cuồng súng. Danh tiếng về việc chỉ cần được cầm súng trên tay là gã sẽ vui sướng đến mức tự chơi một mình cả ngày đã lan rộng khắp chi nhánh UNHRDO từ lâu. Vậy nên chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên… nhưng…

Jeong Taeui nhìn Maurer đang đỏ mặt, co rút người lại, còn mông thì nhích tới nhích lui khi nói về súng, bằng ánh mắt đầy sợ hãi rồi vội vàng quay đi.

Cậu cảm thấy như mình vừa nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy. Có thể chỉ là do tưởng tượng, nhưng trông chỗ đó của Maurer có vẻ như đang phồng lên.

Máu trên mặt Jeong Taeui lập tức rút sạch. Đây là một nỗi sợ hãi mà cậu chưa từng trải qua.

Trước đây cậu từng nghe một câu chuyện kinh dị tương tự—một tin đồn rùng rợn về một nông dân ở vùng quê giải tỏa nhu cầu sinh lý với gà. Khi nghe chuyện đó, cậu đã sốc đến mức nghĩ thầm, “Không thể nào, trên đời làm gì có chuyện đó.” Nhưng bây giờ cậu bắt đầu cảm thấy chuyện này không phải là không thể xảy ra.

Quan hệ với thứ không phải con người gọi là thú gian. Vậy thì với súng gọi là gì? Súng gian à?

Bởi vì đầu óc tràn ngập những suy nghĩ kỳ quặc, Jeong Taeui cố tình tránh không nhìn Maurer nữa. Nhưng dù có làm gì đi nữa, Maurer vẫn chìm đắm trong thế giới ảo tưởng của riêng mình, tiếp tục thao thao bất tuyệt về cuộc gặp định mệnh ngày hôm nay. Có khi nếu cậu thay mình bằng một con bù nhìn, Maurer cũng sẽ không nhận ra và cứ thế tiếp tục nói chuyện. Cái danh ‘người đam mê súng’ cũng là quá mức tử tế đối với anh rồi. Đồ biến thái.

Jeong Taeui vừa xoa cánh tay nổi da gà vừa run lên vì ớn lạnh. Trong khi đó, Maurer lại trông vô cùng hạnh phúc. Gã phấn khích đến mức không chỉ nắm chặt tay Jeong Taeui mà còn mỉm cười dịu dàng, ca ngợi cuộc gặp gỡ định mệnh của ngày hôm nay. Jeong Taeui cố gắng giật tay ra, vung tay thật mạnh để thoát khỏi gã nhưng tên điên này lại khỏe bất ngờ. Maurer vốn không có vẻ gì là mạnh mẽ, nhưng Jeong Taeui có giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay. Cậu vùng vẫy mãi không thoát được, cuối cùng đành hét lên bảo Maurer thả ra, nhưng kẻ đang chìm đắm trong cơn mê không hề nghe thấy gì. Kết quả là Jeong Taeui bị mắc kẹt bên cạnh gã suốt một tiếng đồng hồ.

Vốn đã khó chịu vì mắt cá chân bị thương khiến việc đi lại không tiện, nay lại phải ngồi đây, nghe một gã điên lải nhải về những thứ mà cậu không muốn nghe cũng chẳng thể hiểu nổi. Đây đúng là một ngày đầy bất hạnh.

Khoảng một tiếng sau, cuối cùng những lời tán dương cũng thay đổi. Chính xác hơn lời tán dương không hề thay đổi, mà chỉ là nội dung của câu chuyện trở nên bi thảm hơn.

“Tôi thật bất hạnh… Một sinh vật đáng yêu như vậy, vậy mà tôi lại không thể yêu nó… Tôi phải đợi rất lâu mới có thể yêu nó… Tôi biết phải làm sao đây… Tôi đã yêu nó mất rồi, nhưng Kyle lại nói tôi không thể mang nó về trong tình trạng hiện tại… Phải mất ít nhất một năm… Trong khoảng thời gian đó, tôi phải sống sao với trái tim tan nát này đây…”

Nhìn bộ dạng Maurer rầu rĩ thút thít cứ như sắp khóc đến nơi. Còn Jeong Taeui chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn gã. Cũng may trong lòng vẫn còn sót lại một chút lòng trắc ẩn, nên những lời thật lòng trong đầu cậu không thốt ra miệng. Đúng là vớ vẩn… Sao mà bày ra đủ thứ chuyện nhảm nhí như vậy.

Dù cho Maurer có làm bộ mặt đáng thương với đôi mắt rưng rưng đi nữa, nhưng sau một tiếng đồng hồ bị hành hạ, Jeong Taeui không tài nào nhìn gã với ánh mắt dịu dàng được nữa. Kể cả khi thấy Maurer thực sự sắp khóc đến nơi, cậu cũng không hề cảm thấy chút thương cảm nào. Chỉ lẩm bẩm trong đầu: súng gian, súng gian.

Trên đời này có vô số loại người, nhưng sao gần đây, những kẻ cậu gặp phải toàn là mấy tên như thế này vậy. Mỗi người đều có ít nhất một sở thích quái đản đến mức không dám nói ra với ai.

Jeong Taeui lắc đầu chán nản, suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu lần nữa. Nhưng có lẽ con người vốn dĩ là như vậy. Làm gì có ai sống mà hoàn toàn ngay thẳng, không có điều gì giấu giếm. Ai cũng có ít nhất một hoặc hai bí mật không thể nói với người khác. …Dù rằng cái tên đang bám lấy tay cậu mà rầu rĩ khóc lóc này có vẻ như chẳng hề ý thức được chuyện đó.

“Thích đến vậy thì thử nhờ Ilay xem sao.”

Jeong Taeui vừa lẩm bẩm thờ ơ, vừa suy nghĩ xem làm cách nào để gỡ tay Maurer ra khỏi mình. Nghe thấy lời cậu, Maurer liền ngẩng phắt đầu dậy. Kỳ lạ thật. Lúc nãy rõ ràng còn như sắp khóc đến nơi, thế mà giờ nhìn lại thì mắt vẫn khô rang đây này…

Jeong Taeui nhìn gã với ánh mắt nghi hoặc. Có khi nào mấy thằng điên đều như thế này không nhỉ.

Maurer rốt cuộc cũng buông tay Jeong Taeui ra. Sau gần một tiếng đồng hồ mới thoát được, cậu liền thở hắt ra một hơi thật dài. Bàn tay bị nắm một lúc lâu dính dính khó chịu. Cậu định cúi người xuống nhúng tay vào đám cỏ ướt dưới chân cho sạch, nhưng chưa kịp thực hiện thì lại bị chặn mất. Maurer vừa buông tay cậu ra, giờ lại chộp lấy vai cậu.

“Cái gì cơ?”

Ánh mắt gã lóe lên khi nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui. Trong giây lát, Jeong Taeui cân nhắc có nên ném thẳng gã xuống bãi cỏ không. Nếu mắt cá chân không bị thương, chắc chắn cậu đã làm vậy rồi. Cậu tiếc nuối liếc xuống cái chân đang bó bột. Jeong Taeui gạt tay Maurer khỏi vai mình với vẻ khó chịu. Nhưng vừa mới phủi xong, gã lại lập tức đặt tay lên vai cậu lần nữa.

Tên này…

Đằng nào mắt cá chân cũng nát bét rồi, hay là cứ liều đứng dậy một phen rồi quật thẳng xuống nhỉ. Nếu quẳng gã xuống hồ, chắc sẽ mát mẻ lắm. Nghĩ cho cùng, giúp gã làm nguội cái đầu đi cũng là một việc hợp đạo lý mà.

Jeong Taeui túm cổ áo Maurer, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Sau đó cậu xoay người và quăng thẳng gã xuống nước. Maurer bay một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, trước khi đáp xuống hồ với tiếng ùm vang dội, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Dù sao thì một thằng điên vẫn là một thằng điên.

Bề ngoài nhìn thế nào cũng không giống—thậm chí dù đã quen biết lâu cũng không thể nhìn ra—nhưng Maurer thực chất là một thành viên triển vọng của UNHRDO. Gã là nhân tài ưu tú đã vượt qua nhiều vòng tuyển chọn khắc nghiệt.

Ngay khoảnh khắc Jeong Taeui quật Maurer xuống hồ, cậu cảm nhận được một lực kéo mạnh từ cổ áo mình, như thể bị nhấc bổng lên nhẹ nhàng.

Chết tiệt…

Cậu thầm chửi trong lòng nhưng đã quá muộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.