Jeong Changin nghiến răng trong lòng rồi tiến lại gần Riegrow. Chìa khóa còng tay được đặt ngay trên tủ đầu giường một cách đầy thách thức. Không biết đây có phải là một trò đùa ác ý không, nhưng với một kẻ đang ra sức giành lại ý thức như Riegrow, có lẽ hắn thậm chí còn chẳng nhận ra chiếc chìa khóa nằm đó. Jeong Changin cầm chìa khóa lên, liếc nhìn đồng hồ. Đến giờ này, chắc Jeong Taeui đã lên tàu rời khỏi Hong Kong rồi. Dù Riegrow có tỉnh dậy ngay lập tức và lao ra ngoài cũng chẳng thể đuổi kịp.
Jeong Changin mở còng tay cho Riegrow, rồi tiện tay ném luôn chiếc khăn tẩm chloroform vẫn còn thoang thoảng mùi vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.
Y đã nghĩ rằng dù có bị chloroform làm tê liệt đi nữa, thì với một con quái vật như Riegrow, chỉ cần được thả ra là hắn sẽ bật dậy ngay và lao thẳng ra cảng. Nhưng trái với dự đoán, dù đã lấy lại tự do, hắn vẫn nằm yên bất động một lúc lâu.
“…Cậu ổn chứ?”
Jeong Changin tặc lưỡi rồi mang nước đến. Đôi mắt của hắn vẫn vô định dao động, cứ như đang nhìn xuyên qua trần nhà. Quái vật thật đấy. Jeong Changin thầm lẩm bẩm trong lòng. Chiếc khăn tẩm chloroform vẫn còn phảng phất tỏa ra thứ mùi nhàn nhạt. Chất lỏng bay hơi mạnh như vậy mà vẫn còn bám trên khăn nghĩa là chuyện này không xảy ra lâu trước đó.
Vậy mà hắn đã tỉnh táo lại, còn đang ra sức níu kéo ý thức đang dần trôi đi. Như này thì cũng chẳng có gì lạ khi anh trai hắn từng thở dài than rằng, “Tên đó không giống con người chút nào.”
“…Mấy giờ rồi.”
Lần đầu tiên Jeong Changin nghe thấy giọng nói trầm khàn đến vậy. Y lặng lẽ báo giờ. Có lẽ Riegrow cũng đang tự tính toán thời gian, và nếu còn kịp, hắn sẽ cố chạy ra ngoài. Nhưng sau khi nghe thấy con số của thời gian đã trôi qua, hắn chỉ lặng im.
Riegrow chống tay ngồi dậy với sự giúp đỡ của Jeong Changin. Đôi mắt hắn cứ chớp liên tục ngay cả khi uống nước. Một nửa ly nước cạn đi, hắn dựa đầu vào thành giường, im lặng nghỉ ngơi. Nếu không phải vì đôi mắt gắng sức mở to như thể đang chiến đấu chống lại cơn buồn ngủ, thì có lẽ trông hắn chẳng khác gì đang ngủ gục ngay tại chỗ.
Như này thì nói chuyện bây giờ cũng chẳng ích gì. Jeong Changin chậc lưỡi, rồi bất giác nghĩ đến đứa cháu của mình. Không hiểu sao lại nhớ đến câu chuyện về nghịch lý mâu thuẫn. Người đàn ông tên Riegrow này không phải kẻ dễ dàng để sổng mất mục tiêu của mình. Nhưng đồng thời, theo những gì Jeong Changin biết, Jeong Taeui cũng không phải loại người dễ bị bắt nếu đã quyết tâm hành động.
“Anh rốt cuộc đã nuôi dạy cháu mình thế nào vậy.”
Một giọng nói khàn đặc vang lên từ Riegrow, người tưởng chừng như đã ngủ. Jeong Changin nhìn sang. Giọng nói đó mờ nhạt đến mức nghe như một câu lẩm bẩm giữa cơn mơ màng.
Jeong Changin nhớ lại trước đây cũng đã từng nghe câu nói tương tự từ hắn. Y tựa vào lưng ghế, đáp lại không phải một câu trả lời, mà là một lời đồng tình.
“Thỉnh thoảng nó liều lĩnh một cách khó hiểu, đúng chứ?”
Phải. Liều lĩnh. Nếu là Jeong Changin, dù có chắc chắn rằng tình hình hiện tại an toàn đi chăng nữa, y cũng sẽ không hành động như vậy chỉ vì không thể đoán trước tương lai. Thực tế Jeong Taeui cũng giống như vậy. Nếu xét theo cách hành động hằng ngày, thì cậu không phải kiểu người bất cẩn đặt chân lên một cây cầu nguy hiểm. Ấy vậy mà đôi khi lại có những lúc như thế. Những lúc không phải lý trí quyết định, mà là cơ thể tự động phản ứng trước. Hoặc đôi khi là một sự bốc đồng liều lĩnh đến mức khiến người khác rùng mình, nhưng đồng thời lại có chút thú vị khó tả.
Jeong Changin lặng lẽ nhìn Riegrow. Bây giờ nhìn kỹ hơn thì thấy trên mặt hắn còn có chút sưng đỏ như thể vừa bị đấm mạnh vào má vậy. Nhưng y không hỏi lý do mà chỉ lặng lẽ suy nghĩ. Chắc hẳn nó đã quyết định, nếu đã gây rắc rối thì phải gây triệt để. Hy vọng nó có thể chạy trốn thuận lợi.
Riegrow đờ đẫn nhìn xuống bàn tay đang bất động của mình. Sau đó hắn bắt đầu đếm từng ngón tay, quan sát chuyển động của chúng như thể đang cố tìm hiểu xem tay mình trông như thế nào.
“Cậu ấy thích thứ này lắm. Còn tôi, dù nhìn lại bao nhiêu lần vẫn không hiểu tại sao.”
Riegrow lẩm bẩm giống như đang tự nói chuyện với chính mình. Jeong Changin chưa bao giờ thấy hắn thẫn thờ như vậy. Chắc hẳn do tác dụng của thuốc nên hắn không còn tỉnh táo nữa. Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra, một hơi thở dài, nặng nề như thể đang cố xua đi cảm giác đè nặng trong lòng. Riegrow nhắm mắt lại. Hắn biết rằng nếu nhắm mắt, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ rơi vào trạng thái vô thức nhưng hắn vẫn nhắm lại.
Jeong Changin biết hắn sẽ không tỉnh lại ngay nên đứng dậy khỏi ghế. Có lẽ đến sáng mai, sau khi tỉnh dậy, hắn thậm chí sẽ không nhớ mình đã nói những gì. Ở ranh giới giữa ý thức và vô thức, hắn đang nhanh chóng rơi về phía vô thức.
Jeong Changin bước đi, tắt đèn và rời khỏi phòng. Ngay lúc đó một giọng nói khàn đặc, ngái ngủ, trầm thấp vang lên giữa bóng tối:
“Cậu ấy ghét tôi đến mức không thể chịu nổi.”
Jeong Changin không nghe rõ, giọng nói ấy quá nhỏ và mơ hồ. Trong thoáng chốc, y có cảm giác đó chính là những lời mà người kia vừa thốt ra, nhưng y không thể chắc chắn rằng mình đã nghe đúng không. Y đứng trước cửa chờ một lát, nhưng chẳng có thêm lời nào cất lên. Và thế là Riegrow hoàn toàn chìm vào cơn mê man.
Jeong Changin nghiêng đầu tỏ vẻ băn khoăn, nhưng rồi chỉ im lặng đóng cửa và rời đi. Kể từ lúc đó….
Kể từ lúc đó, Riegrow trở nên sắc bén và hung bạo hơn bao giờ hết. Vốn dĩ người ta đã gọi hắn là kẻ điên, một con thú hoang khát máu. Thế nhưng từ khi đến chi nhánh châu Á với tư cách huấn luyện viên, hắn dường như đã dịu đi phần nào. Dù cho phòng y tế chưa bao giờ hết người ra vào vì đủ loại vết thương, từ nhẹ đến nặng, nhưng chí ít, số người bị thương đến mức không thể cứu vãn vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không có ai chết cả.
Khi Riegrow được thuyên chuyển đến chi nhánh châu Á, Kyle từng nghiêm túc nói rằng: “Bọn họ điên rồi hay sao mà lại để nó làm huấn luyện viên?” Nhưng vài tháng trôi qua, thấy số người chết vẫn là con số không, anh không khỏi ngạc nhiên.
Thế nhưng dạo gần đây.
Riegrow dường như đã trở lại là tên đồ tể điên loạn năm nào.
Bề ngoài có vẻ như chẳng có gì thay đổi. Biểu cảm khi đối mặt với các tình huống khác nhau, giọng điệu, cách nói chuyện, mọi thứ đều giống hệt trước đây. Hắn vẫn cười như thường lệ, dù là một nụ cười lạnh nhạt, vẫn nói chuyện với một chất giọng uể oải, chậm rãi, phảng phất chút châm biếm. Nhưng rõ ràng là hắn đã trở nên thô bạo hơn. Giờ đây không còn ai dám khiêu khích hắn một cách tùy tiện nữa bởi vì đã có hai người đã bỏ mạng dưới tay hắn.
Chỉ trong vòng ba, bốn ngày ngắn ngủi, một chuyện chưa từng có tiền lệ đã xảy ra—một huấn luyện viên bị tống vào nhà giam. Không ai có thể chỉ ra chính xác điều gì đã thay đổi, nhưng ai cũng cảm nhận được sự bất an lạnh lẽo tỏa ra từ Riegrow. Và ngay cả Jeong Changin cũng bắt đầu cảm thấy e dè trước người đàn ông này.
Trước kia, Riegrow sẽ nhường nhịn y đôi phần. Nhưng giờ thì không. Giờ, chỉ cần ai đó làm trái ý hắn dù chỉ một chút, hắn sẽ không ngần ngại bẻ gãy cổ người đó ngay tức khắc.
Dẫu vậy, ít nhất thì Riegrow vẫn làm tốt công việc của mình. Và trừ khi có ai đó vượt quá giới hạn, hắn cũng không động thủ một cách vô cớ. Jeong Changin hiểu rõ giới hạn đó đến đâu, đủ để giữ một khoảng cách an toàn với hắn. Thật ra mà nói, nếu không vì công việc, giữa họ vốn chẳng hề có bất kỳ mối liên kết nào, nên việc giữ khoảng cách cũng chẳng có gì khó khăn.
Hôm nay cũng vậy.
Cuối tuần trước, Riegrow có chuyến đi đến một công ty ở Hồng Kông. Khi quay về, hắn nói rằng có lẽ sẽ sớm nhận được tin từ anh trai. Rồi hôm nay, một cuộc gọi ngắn được chuyển đến từ đường dây bên ngoài và thế là Riegrow tìm đến y vào lúc đêm muộn. Nhưng ngay khi họ vừa định bắt đầu câu chuyện, Jeong Changin bị cấp trên triệu tập. Không biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian ngắn ngủi đó mà bầu không khí xung quanh Riegrow lại trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Jeong Changin treo chiếc áo khoác lên giá, rồi chậm rãi quay lại quan sát gã đàn ông trước mặt. Lúc ấy, Riegrow đột nhiên lên tiếng.
“Có một cuộc gọi cho anh. Tôi không biết có nên nghe hay không, nhưng vì đó là một cuộc gọi từ đường dây bên ngoài và chuông reo khá lâu, nên tôi đã bắt máy.”
Jeong Changin khẽ nhướng mày. Đầu mối đầu tiên dẫn đến tâm trạng tồi tệ của Riegrow đã lộ ra. Một cuộc gọi từ bên ngoài vào giờ này… Có lẽ chỉ có vài người có khả năng làm vậy. Trong số đó…
“…ㅡ.”
Trong khi rà soát lại từng cái tên quen thuộc trong đầu, khuôn mặt Jeong Changin bỗng nhiên cứng đờ. Y đã mơ hồ đoán được người gọi là ai và cũng hiểu được lý do vì sao Riegrow lại nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo đến vậy.
“Quả nhiên là anh sao?” Riegrow hỏi.
Jeong Changin im lặng trong giây lát rồi thở dài.
“Đúng vậy. Tôi đã giúp nó. …ㅡNếu không, có lẽ tôi đã mất đi đứa cháu của mình.”
Riegrow không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Jeong Changin. Ánh mắt xanh thẫm của hắn lạnh lẽo đến mức khó tả. Hắn như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, hắn chỉ hỏi một câu ngắn gọn:
“Cậu ấy đang ở đâu?”
“Tôi cũng không biết.”
Jeong Changin trả lời mà không hề do dự nhưng Riegrow chỉ nhếch mép, ánh mắt sắc bén lướt đến như muốn nói “Anh nghĩ tôi sẽ tin điều đó chắc?” Jeong Changin chậc lưỡi, ngồi xuống mép giường.
“Thật đấy. Cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức dám nói dối cậu trong tình huống này sao? Còn đứa cháu tôi, nó cũng không ngu đến mức để lại manh mối nào cho tôi bám theo.”
“……”
Riegrow tiếp tục nhìn chằm chằm vào Jeong Changin một lúc lâu. Nhưng rồi có vẻ như hắn nhận ra dù có truy hỏi thế nào cũng không thể moi thêm được điều gì từ đối phương. Những ngón tay Riegrow gõ nhẹ lên tay vịn ghế, lộ ra sự bồn chồn khó che giấu.
“Tên tuổi và thân phận của nó đều đã được làm mới hoàn toàn. Ngay cả tôi cũng không biết nó đang dùng cái tên nào. Tôi chỉ dặn nó gọi điện cho tôi hai lần mỗi tháng, nhưng cũng không ấn định ngày cụ thể. …ㅡNói thẳng ra, tôi cũng chẳng muốn biến mình thành cây cầu giúp cậu lần ra dấu vết của nó.”
Nghe lời của Jeong Changin, Riegrow cau mày. Dù nhìn Riegrow như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, Jeong Changin vẫn cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc lồng ngực. Một ý kiến hiển nhiên và đầy tự do như thế, nhưng với người đàn ông này bây giờ lại là một sự táo bạo đầy nguy hiểm.
Ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế dường như siết chặt thêm một chút. Rồi đột nhiên, Riegrow dừng tay lại, như thể vừa nhớ ra điều gì rồi chìm vào im lặng. Khi hắn lại ngẩng đầu lên, Jeong Changin chợt nhận ra ánh mắt ấy đáng sợ đến mức nào.
“Có vẻ Jeong Taeui đã mạnh dạn hơn khi ở đây… Cậu ấy còn dám nói thẳng với tôi. Cậu ấy bảo rằng đã không ít lần muốn cắt cổ tôi.”
Riegrow cười, khóe môi nhếch lên một cách kỳ lạ đủ để khiến nụ cười ấy trông như một điều gì đó thoải mái. Một tiếng cười khẽ bật ra, thấp nhưng rõ ràng. Dù biết rõ đó không phải là một nụ cười thực sự, Jeong Changin vẫn bình thản cười theo.
“Sao tự nhiên lại tức giận thế Rick? Cậu nghe mấy lời đó đến phát chán rồi còn gì. Có bao giờ cậu để ý đến những lời như thế đâu. Đám người cứ vo ve bên tai mà cậu chẳng thèm bận tâm. Dù ai nói gì, cậu cũng chẳng quan tâm, đúng không nào?”
Riegrow không đáp. Đúng như lời Jeong Changin nói, những kẻ muốn giết hắn nhiều vô số kể, đến mức hắn không còn quan tâm đến những người nói xấu sau lưng mình nữa. Sau một lúc chìm trong suy nghĩ, Riegrow khẽ gật đầu rồi bình thản nói.
“Phải, anh nói đúng.”
Dù thừa nhận nhưng giọng điệu của hắn vẫn lấp lửng như thể bản thân vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận điều đó. Sau câu nói ấy, Riegrow im lặng.
Jeong Changin lặng lẽ nhìn hắn.
Muốn cắt cổ Riegrow, à…
Jeong Changin thử tưởng tượng xem Jeong Taeui đã nói câu đó với vẻ mặt và giọng điệu thế nào. Và y có thể đoán được. Y ngước lên nhìn Riegrow một lần nữa.
Một cảm giác kỳ lạ trào lên. Rõ ràng người đàn ông này chỉ cần đứng gần thôi cũng tỏa ra một thứ khí tức đáng sợ đến rợn người, vậy mà trên khuôn mặt hắn lại thoáng hiện vẻ trầm lắng lạ thường. Như thể… u uất vậy. Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, Jeong Changin chợt bật cười.
Đúng lúc đó, Riegrow liếc nhìn y. Đôi mắt xanh lạnh lẽo ấy nhìn thẳng vào khiến Jeong Changin hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhìn lại mà không né tránh. Và rồi Riegrow trầm giọng, dứt khoát nói.
“Tôi sẽ không lợi dụng anh làm bàn đạp. Thành thật mà nói, nếu bây giờ giết anh để moi hết mọi chuyện ra thì có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng đâu dễ dàng thế. Dù sao đi nữa tôi sẽ không khiến anh phải bận tâm thêm về chuyện của cậu ấy.”
“…Chà, vậy thì cảm ơn cậu nhé.”
Jeong Changin nói với vẻ nửa tin nửa ngờ rồi y hơi nhíu mày. Trước khi kịp mở lời, y đã đoán được Riegrow định nói gì tiếp theo. Và đúng như dự đoán, Riegrow tiếp tục.
“Vậy nên, nếu tôi tìm được Jeong Taeui, dù tôi làm gì cậu ấy đi nữa, anh cũng đừng dính vào. Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy. Anh không có lý do gì để can thiệp, và nếu có ý định đó thì cũng chẳng chính đáng chút nào. Anh thấy đúng không?”
Jeong Changin không trả lời. Đôi mắt đen của Riegrow ánh lên một tia xanh lạnh, chằm chằm nhìn y như thể không cho phép bất cứ lời từ chối hay phản bác nào. Nếu Riegrow có thể tìm ra Jeong Taeui, hắn muốn Jeong Changin không được nhúng tay vào. Đó là điều hắn muốn từ y.
Jeong Changin nhìn hắn một hồi lâu rồi anh chậm rãi thở ra một hơi thật nhẹ và gật đầu.
“Cứ làm theo ý cậu đi.”
Y vừa dứt lời, Riegrow khẽ gật đầu như thể hài lòng. Nhìn thấy bàn tay đan vào nhau trên bàn chợt siết lại một chút, Jeong Changin chỉ lặng lẽ bấm lưỡi trong lòng.
Nhưng thực ra, ngay cả khi Riegrow không nói câu đó, Jeong Changin cũng không định can dự nhiều hơn. Y không ngây thơ đến mức xen vào cuộc sống của người khác khi họ không mong muốn. Hơn nữa, Jeong Taeui là kiểu người có thể yêu những người bước vào cuộc đời mình, nhưng lại không thích những kẻ cố tình xâm phạm vào nó.
Rồi y bất chợt nhớ đến một chàng trai đã gần giống như vậy. Ngay ngày hôm sau khi Jeong Taeui rời khỏi đây, cậu ta đã đến tìm y. Cậu ta nói rằng đã nộp đơn xin nghỉ việc và trên đường ra bến cảng. Cậu ta giống như Riegrow, cũng đã hỏi về tung tích của Jeong Taeui.
Cuối cùng chẳng nhận được câu trả lời nào, cậu ta đành rời đi. Trông cậu ta tiều tụy hơn rất nhiều so với ký ức của Jeong Changin. Gương mặt vô cảm nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết bướng bỉnh đến đáng sợ. Nhìn thấy điều đó, Jeong Changin chỉ có thể bấm lưỡi.
Giờ nghĩ lại, không biết chàng trai đó hiện giờ ra sao.
Lắc đầu bỏ qua dòng suy nghĩ, Jeong Changin nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ đã vượt quá nửa đêm, hướng đến tờ mờ sáng. Y thở dài rồi đổi chủ đề.
“Mà này, cậu có nhận được tin gì từ Kyle không?”