Passion

Chương 135:




Bất giác một nỗi sợ trào lên trong lòng cậu. Đó là một nỗi sợ không rõ nguyên do. Không phải là nỗi sợ những đau đớn hay thống khổ sẽ ập đến nếu chẳng may bị hắn bắt lại. Nó khác với điều đó. Chính cơn phẫn nộ như sự giận dữ tối tăm và đeo bám không dứt ấy mới là thứ khiến Jeong Taeui thấy rùng mình. Cậu không thể biết bên trong bóng tối ấy chứa đựng điều gì. Một cảm giác mơ hồ nhen lên trong lòng: bản thân cậu không hề hiểu hết về hắn. Và chính điều đó làm cậu sợ hãi.

“Hãy gửi lời hỏi thăm đến chú giúp tôi. Chỉ cần bảo chú rằng tôi vẫn ổn là được.”

Jeong Taeui khẽ nói. Trái tim như đang trào lên từng cơn hồi hộp, khiến cậu không muốn giữ chiếc điện thoại này trên tay lâu hơn nữa. Cậu muốn chặn lại giọng nói của người đàn ông ấy. Tiếng thở khe khẽ lọt qua tai khiến sống lưng cậu lạnh buốt. Người đàn ông này rất nguy hiểm. Ngay từ đầu cậu đã biết điều đó. Từ lần đầu tiên xem đoạn video về hắn, cậu đã có linh cảm người này vô cùng nguy hiểm. Nhưng suốt khoảng thời gian qua, cậu đã ở quá gần hắn, gần đến mức khiến tầm nhìn bị che mờ. Cậu đã quá quen với bầu không khí nguy hiểm ấy đến nỗi bản thân trở nên chai sạn, không còn nhận thức được mức độ đáng sợ thực sự của nó nữa. Đó là một sai lầm ngu ngốc.

“―――Khoan đã.”

Ngay khi Jeong Taeui định cúp máy, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía bên kia đầu dây. Giọng hắn có vẻ hơi vội vã, còn có chút sốt ruột. Hắn gọi tên cậu như thể đang cố giữ cậu lại.

Jeong Taeui khựng lại, bàn tay đang định rời khỏi ống nghe bỗng dừng lại. Cậu giữ lấy điện thoại trong tay, chờ đợi điều hắn sắp nói. Nhưng Ilay chỉ im lặng hồi lâu mà không nói gì. Như thể chính hắn cũng không biết vì sao lại gọi cậu. Hắn chỉ giữ im lặng như thế.

Jeong Taeui cũng không thúc giục.

Một khoảng tĩnh lặng kéo dài. Qua điện thoại, ngoài những tiếng thở khẽ, không còn bất cứ âm thanh nào khác. Chỉ có tiếng thở ấy minh chứng duy nhất cho sự tồn tại của người ở đầu dây bên kia. Không ai nói gì, không ai lên tiếng trước, chỉ có sự im lặng của cả hai. Không biết đã bao lâu trôi qua. Bất chợt, Jeong Taeui nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ phía xa. Đó không phải là tiếng bước chân đi lên thư phòng, mà chỉ là ai đó đang băng qua hành lang, thoáng đến gần rồi lại xa dần.

Chỉ khi nghe thấy âm thanh ấy, Jeong Taeui mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, thoát khỏi sự im lặng đang bao trùm lấy mình. Nơi này không phải là chốn cậu có thể ở mãi. Ánh mắt cậu lướt qua chiếc đồng hồ. Chắc hẳn Kyle đã uống xong tách trà từ lâu rồi.

“…Tạm biệt.”

Jeong Taeui khẽ nói rồi đặt điện thoại xuống. 

Một tiếng cạch vang lên khi cuộc gọi bị ngắt. Sau khi đặt điện thoại xuống, Jeong Taeui vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Cậu nghiêng đầu chậm rãi suy nghĩ. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Cậu vừa trò chuyện với Ilay, nhưng hóa ra nó không hề đáng sợ như cậu đã hình dung trước đó.

“Chẳng lẽ ký ức đã bị bào mòn rồi sao… Những góc nhọn đã dần được mài mòn, những phần sáng bóng lại trở nên càng sáng hơn.”

Jeong Taeui thở dài, thì thầm một mình. Dù cậu hiểu rõ rằng cần rất nhiều thời gian để ký ức phai nhạt và trở nên mơ hồ, cậu vẫn cứ lẩm bẩm như vậy. Jeong Tae đưa tay lên gãi đầu, cố gắng nắm bắt cảm giác mơ hồ đang dâng lên trong lòng, rồi bất giác lẩm bẩm thành tiếng.

“Mình thực sự muốn gặp lại hắn sao?”

Tuy nhiên, ngay khi vừa mở miệng, câu trả lời lập tức vang lên. Jeong Taeui rùng mình lắc đầu. Câu nói rằng sẽ không giết nhưng sẽ khiến cuộc sống Jeong Taeui trở nên khổ sở suốt đời không hề là một lời nói đùa. Chỉ cần gặp mặt thôi, cuộc đời Jeong Taeui chắc chắn sẽ rẽ sang một hướng đầy chông gai, điều đó rõ ràng như lửa đốt trước mắt. Không, vẫn là không muốn gặp hắn thì hơn. Jeong Taeui lắc đầu hết lần này đến lần khác. Rồi cậu thở dài, quay bước rời đi. Kyle nói rằng sẽ đi uống một tách trà rồi quay lại nhưng giờ vẫn chưa thấy đâu. Có lẽ anh ta đang cố ý nán lại để không làm gián đoạn cuộc điện thoại của Jeong Taeui. Nếu vậy thì cậu nên ra ngoài trước để báo với Kyle rằng mình đã gọi xong.

Đúng vậy, trước hết là nói lời cảm ơn, rồi sau đó rời đi. Rời khỏi nơi này―――Nhưng đi đâu đây? Đi đâu thì mới có thể gặp được anh trai? Không có bất cứ manh mối nào cả.

Jeong Taeui khẽ thở dài, một tiếng “hmm” nhẹ nhàng thoát ra. Đột nhiên tâm trạng cậu lại trở nên thoải mái hơn. Dù sao thì cũng có khác gì đâu chứ.

“Nhưng mà, anh ta đúng là một người rất thích kết giao với người khác…”

Jeong Taeui nói nhỏ khi nhẹ nhàng khép lại cánh cửa gỗ nặng nề của thư phòng rồi xoay người rời đi. Khi nãy, lúc cậu nói rằng mình sắp rời đi, Kyle thực sự đã để lộ một biểu cảm tiếc nuối chân thành. Dù cho việc có người đến rồi rời đi đã trở thành một phần trong cuộc sống của Kyle, dù anh ta đã quen với điều đó, nhưng khi phải chia tay những người bạn mà mình yêu quý, anh vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.

Biểu cảm tiếc nuối ấy khiến Jeong Taeui có cảm giác như mình là một kẻ tệ bạc vậy.

Cậu đưa tay gãi đầu, chầm chậm bước xuống cầu thang rồi bất giác bật cười. Chính vì Kyle là kiểu người luôn thể hiện sự tiếc nuối, luôn để người khác cảm nhận được sự trân trọng của anh như vậy nên mới có nhiều người tìm đến anh không ngừng. Ngay cả bản thân Jeong Taeui, dù chưa rời đi nhưng cũng đã nghĩ rằng nếu có cơ hội, sau này nhất định muốn quay lại đây một lần nữa.

“Thật ra… nếu không có cái tên đó thì mình cũng muốn ở lại đây lâu hơn một chút. Đúng là nghiệt duyên, nghiệt duyên thật.”

Jeong Taeui lầm bầm với vẻ bất mãn rồi tiếp tục bước đi thật nhanh xuống cầu thang.

Chính lúc đó.

“……!”

Khi chỉ còn cách mặt đất khoảng năm, sáu bậc thang, Jeong Taeui vô tình bước hụt. Những bậc thang gỗ bóng loáng, hẹp và có độ cao không đồng đều, đã khiến cậu trượt chân. Chỉ trong tích tắc, đôi chân mất đi điểm tựa khiến cả cơ thể chới với.

Cảm giác trống rỗng đột ngột xuất hiện dưới chân. Những bậc thang lẽ ra chưa đến lượt mình giẫm lên giờ lại đột nhiên chạm tới người cậu theo một chuỗi liên tiếp. Jeong Taeui cố gắng tìm lại thăng bằng và đặt chân lên bậc thang tiếp theo nhưng đã không kịp, cơ thể mất kiểm soát ngã nhào xuống.

Không biết có hét lên hay không nhưng chẳng có thời gian để suy nghĩ về điều đó, bởi lẽ ngay giây sau, một tiếng động ầm ĩ vang lên khắp cả căn nhà khi Jeong Taeui lăn lông lốc xuống cầu thang.

***

Vừa bước vào phòng, Jeong Changin đã khựng lại.

Ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng không khí lạnh buốt, sắc như dao cắt lập tức ập đến. Riegrow đang ngồi trước bàn làm việc, một bàn tay chống cằm trầm tư suy nghĩ. Ánh mắt hắn băng lạnh đến mức tưởng như có thể nhìn thấy sắc xanh tái hiện rõ ràng trên khuôn mặt vô cảm đó.

Chết tiệt. Chỉ mới ra ngoài có mười, hai mươi phút, vậy mà hắn đã biến thành bộ dạng thế này rồi. Chẳng lẽ tâm trạng lại bị xáo trộn đến mức đó sao?

Jeong Changin đứng ở ngưỡng cửa, thoáng do dự. Y thực sự không muốn bước vào trong nhưng cũng không thể quay người rời đi, nên đành lặng lẽ tiến vào. Y biết rõ Riegrow nguy hiểm đến mức nào khi hắn có vẻ ngoài bình thản nhưng đôi mắt lại lạnh đến đáng sợ như thế.

Jeong Changin khẽ nghiêng đầu, khép cửa lại sau lưng. Chắc chắn Riegrow đã nhận ra sự hiện diện của y, thế nhưng hắn vẫn không thèm liếc nhìn dù chỉ một lần, chỉ ngồi đó, lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.

Liên quan đến công việc—công việc của anh trai hắn, của hắn, của Jeong Changin, và của UNHRDO, tất cả đều đan xen với nhau thì bọn họ luôn cố gắng gặp trực tiếp để bàn bạc. Trước đây, khi hai anh em nhà này còn ở tận bên kia địa cầu, họ từng phải sử dụng đến nhiều lớp bảo mật để gọi điện. Nhưng ngay cả như vậy cũng không phải là một phương án an toàn tuyệt đối. Những lớp bảo mật đó có thể giúp che giấu nội dung cuộc hội thoại, thế nhưng bản thân việc các giao thức bảo mật ấy được kích hoạt vẫn có thể bị phát hiện. Dù có thể tìm lý do biện minh, nhưng nếu chuyện đó diễn ra quá thường xuyên cũng không tốt. Vì vậy, họ chỉ dùng điện thoại để trao đổi những vấn đề đơn giản, còn những chuyện quan trọng thì hoặc là gặp mặt trực tiếp, hoặc là nhờ một người trung gian đáng tin cậy. Cứ như thế thành thói quen, ngay cả khi Riegrow đã chuyển đến Hồng Kông, họ vẫn thường xuyên gặp nhau.

Với một tổ chức như UNHRDO, liên lạc nội bộ vẫn an toàn hơn là dùng những đường dây bên ngoài có bảo mật. Mà khi đã ở cùng một tòa nhà, càng không có lý do gì để phải sử dụng những phương thức liên lạc rủi ro cả.

Hôm nay cũng vậy, Riegrow ghé qua phòng Jeong Changin để vừa thảo luận công việc, vừa bàn về những mối quan hệ quyền lực trong chi nhánh. Nhưng đúng lúc đó thì Maori gọi đến cũng vì lý do tương tự nên Jeong Changin đành đích thân đi gặp người kia.

Vì là chuyện quan trọng nên họ không kéo dài cuộc trò chuyện quá lâu. Cùng lắm là mười phút, dài hơn cũng chỉ hai mươi phút. Trong khoảng thời gian đó, Jeong Changin đã nghĩ rằng Riegrow có lẽ sẽ ngồi đó, lật vài trang sách chờ đợi. Nhưng không, khi quay lại phòng, Riegrow vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng đó, lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.

“…….”

Điều này thật chẳng hay ho chút nào.

Jeong Changin nghĩ vậy rồi từ từ tiến lại gần hắn với vẻ mặt thờ ơ. Những tình huống thế này chưa bao giờ mang lại kết quả tốt. Hơn nữa đối phương lại là một kẻ không dễ dàng động vào.

“Xin lỗi vì để cậu đợi. Lẽ ra cậu nên đọc sách gì đó trong lúc chờ.”

Y giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Riegrow vẫn không có phản ứng. Hắn vẫn chìm trong suy nghĩ, ánh mắt cũng không hề dao động.

Khoan đã. Có chuyện gì khiến hắn khó chịu thế này? Chỉ trong vòng vài chục phút mà tình trạng của hắn đã trở nên như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân.

Vừa cởi bỏ bộ quân phục đã khoác lên khi đi gặp cấp trên, Jeong Changin vừa nghiêng đầu suy nghĩ. Rồi y bắt đầu lục lại từng khả năng có thể xảy ra.

Dạo gần đây, trạng thái của Riegrow không hề tốt. Ngay cả những người không quen biết hắn cũng có thể nhận ra bầu không khí tàn bạo mà hắn mang theo bên mình. Jeong Changin biết rõ điều đó bắt đầu từ khi nào. Chính là từ ngày hôm đó, đêm mà Jeong Taeui rời khỏi UNHRDO. Đêm đó, tâm trạng của Jeong Changin trùng xuống. Trước khi đi, đứa cháu đã đến chào tạm biệt y nhưng nó chẳng nói lời nào. Cũng giống như lúc đến, Jeong Taeui chỉ đeo một chiếc túi thể thao trên vai, rồi khẽ cúi đầu chào qua khe cửa nửa mở trước khi quay người bỏ đi. Jeong Changin cũng chỉ khẽ gật đầu tiễn như thể có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

—Chú à. Chú giống như đang tự hành hạ bản thân vậy.

Lúc quay về phòng sau khi từ tầng bốn đi lên, đứa cháu đã thở dài và nói vậy.

Có lẽ trong mắt nó tình cảnh của y trông như vậy thật. Dù bản thân Jeong Changin không cảm thấy thế, nhưng nếu điều mà Taeui gọi là “hành hạ bản thân” chính là nỗi nhớ nhung, thì có lẽ cậu đã đúng. Cho dù Taeui có giận dữ hay oán trách y đi nữa, Jeong Changin vẫn nhớ đến cháu mình. Dù có thể thứ tình cảm ấy khác với những gì người khác nghĩ về nỗi nhớ. Sau khi Jeong Taeui rời đi, Jeong Changin ngồi thẫn thờ một lúc rồi chậm rãi đứng dậy. Vẫn còn những việc y cần phải làm. Dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể gì, nhưng đó là những thứ y tự tạo ra, và cần phải dọn dẹp để lòng được thanh thản.

Y đã tìm đến Riegrow. Có thể nói hắn là đồng phạm, là người đã giúp y. Dù trời đã khuya nhưng Jeong Changin không bận tâm. Tên này có đang say giấc đi nữa, hắn cũng là kiểu người chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa phòng mình là sẽ tỉnh dậy ngay. Jeong Changin không do dự gõ cửa phòng hắn. Nhưng bất ngờ thay, không có tiếng đáp lại. Có lẽ hắn đang trong phòng tắm hoặc đeo tai nghe nghe nhạc nên không nghe thấy. Jeong Changin thử gõ cửa lần nữa, lần này mạnh hơn một chút. Ngay sau đó, bên trong mới vang lên tiếng động.

“Rick? Tôi vào đây.”

Sau khi nói vậy, y chờ một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào. Và ngay khoảnh khắc ấy, y hoàn toàn sững sờ, đến cả hơi thở cũng ngừng lại. Trước mắt y là một cảnh tượng không thể tin nổi. Một cảnh tượng mà ngay cả trong mơ cũng không thể tưởng tượng ra.

Riegrow bị trói, cổ tay bị còng vào cột giường, khiến hắn không thể cử động, chỉ có thể nằm bất động ở đó. Đôi mắt hắn mơ màng mở ra như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Dường như ý thức của hắn không còn trọn vẹn nữa, đôi mắt cứ chập chờn, cố gắng níu kéo chút tỉnh táo còn sót lại. Cùng lúc đó, Jeong Changin chợt thoáng ngửi thấy một mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc. Dù hệ thống thông gió đã làm loãng phần lớn, nhưng vẫn còn phảng phất một chút mùi đó trong không khí. Là chloroform.

Đây chính là lý do khiến Riegrow mất tỉnh táo.

Ai có thể làm được chuyện này?

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Jeong Changin khi đối diện với khung cảnh phi thực này chính là điều đó. Nhưng ngay lập tức, y đã có câu trả lời. Chẳng cần phải suy nghĩ lâu chỉ cần câu hỏi xuất hiện, trực giác của y lập tức gọi tên một người.

Tên nhóc đó… Trước khi đi còn gây ra một vụ rắc rối rồi mới chuồn sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.