Passion

Chương 134:




Giọng nói trầm, hờ hững, chậm rãi, nhưng lại ẩn chứa bên trong những chiếc răng nanh và móng vuốt sắc nhọn đầy nguy hiểm.

“…”

“Chú cậu sẽ không đi lâu đâu. Chắc chỉ khoảng mười phút nữa là quay lại thôi.”

Jeong Taeui biết rất rõ giọng nói này. Và cậu cũng biết rằng, giọng nói này cũng biết người hắn đang nói chuyện là ai.

“Trong lúc đó, tôi sẽ làm người trò chuyện cùng cậu. Hoặc nếu muốn, cậu có thể nói với tôi điều cần nhắn gửi. Tôi sẽ chuyển lời giúp.”

Trong giọng nói kia thậm chí còn phảng phất một nụ cười mờ nhạt. Lắng nghe chất giọng chậm rãi truyền đến bên tai, nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng Jeong Taeui khẽ lẩm bẩm.

“……Ilay.”

Ilay Riegrow.

Không đời nào cậu nghĩ sẽ có người khác nhận cuộc gọi vào giờ này. Dù có đoán rằng chú đã ngủ hoặc vì lý do nào đó không thể bắt máy, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến khả năng người khác sẽ nghe điện thoại. Đặc biệt hơn cả cậu càng không nghĩ rằng người đó sẽ là hắn.

“Lâu rồi không gặp, Jeong Taeui. Nghe giọng cậu có vẻ vẫn ổn nhỉ. Cậu tuyệt tình quá đấy, chẳng liên lạc lấy một lần, làm tôi lo lắng mãi. Không biết cậu có bị thương ở đâu không, thông tin thì bặt vô âm tín.”

Hắn thì thầm với giọng điệu dịu dàng.

Jeong Taeui đã từng nhiều lần nghe giọng điệu này của hắn, vậy mà suýt nữa lại bị đánh lừa là hắn đang thật lòng lo lắng cho mình. Đã bao lâu rồi cậu mới nghe lại giọng nói này nhỉ. Không phải là quá lâu. Không, thực ra, cứ như thể cậu vừa nghe thấy giọng nói ấy ngày hôm qua vậy. Giọng nói mà cậu vẫn nghe thấy mỗi ngày trong giấc mơ, khuôn mặt vẫn xuất hiện trong từng cơn mộng mị. Thế nên lẽ ra nó không nên khiến cậu có cảm giác xa lạ, nhưng thật kỳ lạ, cậu lại thấy thật lạ lẫm. Tim cậu bất an đập thình… thịch… thật chậm rãi.

“Ở đâu.”

Hắn bỗng cất tiếng hỏi ngắn gọn. Trong giọng nói trầm thấp, dịu dàng ấy lần đầu tiên lộ ra một tia sắc lạnh mờ nhạt. Một lưỡi dao sắc bén đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ để cắt da thịt.

Thịch—, cứ như thể tim cậu vừa bị cắt lìa.

Jeong Taeui im lặng thật lâu, rồi cuối cùng khẽ cười chua chát. Trong khi lắng nghe giọng nói của hắn và cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cậu đồng thời nhận ra một điều. Mỗi khi nghe giọng của người đàn ông này, ở đâu đó trong sâu thẳm lòng mình, cậu lại cảm thấy hưng phấn. Cậu không rõ niềm hưng phấn đó là gì. Có lẽ là cảm giác sảng khoái khi đã bỏ mặc hắn lại nơi đó, hoặc có lẽ… phải, có lẽ đơn giản chỉ là cảm giác vui mừng.

Có vẻ như tiếng cười cay đắng của Jeong Taeui qua ống nghe cũng truyền đến bên kia.

Ilay im lặng một lúc.

“Xem ra cậu đang vui nhỉ. Cậu vui đến vậy thì tôi cũng thấy mừng. Nếu có chuyện gì vui thì kể tôi nghe với. Dạo này tâm trạng tôi tệ lắm.”

Giọng nói của Ilay dần trở nên sắc bén hơn như một lưỡi dao xanh thẫm và tăm tối. Nghe thấy giọng nói tối tăm và rợn người đó, bản năng của Jeong Taeui lên tiếng. Nếu giờ này cậu đang ở cạnh hắn, chắc chắn cậu đã mất mạng rồi.

“‘Tệ’ sao… Anh chẳng có lý do gì để cảm thấy như vậy cả, Ilay. UNHRDO vẫn đang vận hành trơn tru, ở đó, anh lúc nào cũng hành động theo ý mình, làm mọi thứ theo cách anh muốn. Vậy thì sao lại thấy tệ chứ? Công việc không thuận lợi à?”

Jeong Taeui chậm rãi lên tiếng. Cậu muốn chêm thêm chút châm chọc vào giọng nói của mình, nhưng đúng là ăn gì quen nấy, vì không quen nên ngay cả chuyện đó cũng khó khăn. Nhưng không sao. Người đàn ông đó không phải kẻ không nhận ra sự mỉa mai vụng về của cậu.

“……Cậu hống hách ra phết nhỉ.”

Cuối cùng, tiếng cười biến mất khỏi giọng nói của hắn.

Thịch—, tim cậu vang lên một nhịp trầm đục.

Jeong Taeui chợt nghĩ, cảm giác rợn người này thật giống với khoái cảm. Có lẽ đây cũng là thứ khoái cảm mà người ta cảm nhận khi xem phim kinh dị.

“Jeong Taeui. Trong thời gian ở đây, cậu đã chịu không ít khổ sở nhỉ.”

Đột nhiên Ilay nói ra một câu có vẻ chẳng ăn nhập gì khiến Jeong Taeui phải nhướn mày lắng nghe. Hắn chậm rãi tiếp lời.

“Vừa làm phụ tá cho tôi, vừa phải dọn dẹp mớ hỗn độn của tôi, hẳn là rất mệt mỏi. Bị đồng đội chỉ trích vì điều đó cũng thật khó chịu. Và với tính cách của cậu, việc cậu—hoặc có lẽ là người cậu yêu—cũng nhúng tay vào những mặt tối của UNHRDO, chắc chắn càng khó lòng chịu đựng được.”

Nụ cười của Jeong Taeui biến mất, những ký ức về quãng thời gian ở nơi đó lại ùa về. Từng lời ngắn ngủi của Ilay khiến những ký ức về những gì đã xảy ra ở nơi ấy lần lượt lướt qua tâm trí cậu. Những ký ức chưa kịp bị thời gian mài mòn, vẫn có thể được hồi tưởng bằng sự hoài niệm.

“……Nghe cứ như anh biết rõ lắm vậy. Anh có hiểu được lòng người không đấy?”

Đó là lý do tại sao cậu lẩm bẩm qua kẽ răng với vẻ chua chát. Hắn ư? Cái kẻ luôn cười nhạo tình cảm của người khác, luôn coi chúng là thứ vớ vẩn? Làm sao hắn có thể hiểu được? Nếu hắn thực sự hiểu mà vẫn hành động như vậy, thì điều đó còn tệ hơn những gì Jeong Taeui từng nghĩ. 

Ilay bật cười như thể hắn rất thích thú khi thấy nụ cười biến mất khỏi gương mặt Jeong Taeui.

“Cậu thật tàn nhẫn, Jeong Taeui. Tôi đây đang định cho cậu một lời khuyên hữu ích đấy. Một lời khuyên rất quan trọng dành cho cậu.”

Jeong Taeui ngậm miệng.

“Rất quan trọng”, hắn hạ giọng xuống thật thấp, khiến giọng nói cứ như thể đang thì thầm bên tai cậu.

“Nghe thú vị đấy. Là gì?”

Cậu miễn cưỡng cất tiếng hỏi. Khi ấy Ilay nghiến răng, giọng nói rỉ ra từ bóng tối đen kịt, từng từ, từng chữ, thì thầm:

“Đừng để bị bắt.”

Cứ như thể âm thanh vọng lên từ địa ngục.

Đó là câu nói cậu từng nghe trước đây, là lời dặn dò của chú. Nhưng khi ấy, nó không rợn người đến mức này. Chú lúc nói câu đó chỉ đơn thuần cảnh báo cậu theo đúng nghĩa của lời nói.

Một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc sống lưng Jeong Taeui. Cậu có cảm giác như một bàn tay trắng toát đang vươn tới ngay trước mặt. Dù biết điều đó không thể xảy ra, nhưng vẫn có cảm giác nó có thể siết chặt lấy cậu bất cứ lúc nào.

“…Cảm ơn vì lời khuyên. Tôi sẽ ghi nhớ. Dù gì thì tôi cũng rất quý trọng mạng sống của mình lắm.”

Khi Jeong Taeui nói với vẻ chua chát, trong ống nghe bỗng vang lên tiếng cười khe khẽ như gió rít qua kẽ hở. Đó là âm thanh quen thuộc, khiến cậu thoáng yên tâm, nhưng chỉ trong giây lát. Vì ngay sau đó, Ilay cất giọng cười lạnh lùng và chậm rãi nói:

“Cậu quý trọng mạng sống ư…? Một kẻ quý trọng mạng sống lại trốn chạy theo cách đó sao? Hôm ấy, tôi cứ tưởng cậu đã quyết định từ bỏ mạng sống của mình rồi.”

“Không đời nào. Nếu tôi không quý trọng mạng sống của mình, thì đã không cố gắng chịu đựng suốt mấy tháng trời ở đó, trong khi tâm trí rối bời như thế.”

“Số lần tôi muốn cắt cổ anh nhiều không đếm xuể, nhưng tôi đã nhẫn nhịn vì tiếc mạng mình.” Vừa nghĩ đến đó, Jeong Taeui lại buột miệng cười nhạt. Có lẽ vì đang nói chuyện qua điện thoại, hoặc có lẽ vì đã đi đến bước này rồi, nên cậu cứ thế nói hết những gì mình nghĩ với Ilay. Chẳng biết hắn đã bao giờ bị con người chống đối chưa. Nhưng dù sao thì đây cũng là cuộc trò chuyện qua điện thoại. Giờ đã đến nước này, cậu cần phải nói ra những gì cần nói.

“Jeong Taeui, tôi bắt đầu lo lắng cho cậu thật rồi… Sau này khi gặp lại tôi, cậu định làm gì với cái thái độ ngông cuồng này chứ?”

Ilay thở dài khe khẽ, giả bộ như đang lo lắng. Hình ảnh con mèo giả vờ thương xót con chuột chợt hiện lên trong đầu Jeong Taeui. Và lần này, cậu cũng đáp lại hắn bằng một câu xuất phát từ đáy lòng.

“Tất nhiên là vì tôi sẽ không gặp lại anh, đồ điên ạ. Tôi thừa biết nếu gặp anh thì mình sẽ chết, chẳng lẽ tôi ngu đến mức lao đầu vào chỗ chết sao? Nếu bắt được thì cứ thử mà bắt xem.”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Qua ống nghe, Jeong Taeui nghe thấy tiếng động khe khẽ, cạch, cạch —một âm thanh quen thuộc. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu có thể hình dung ra hình ảnh của hắn. Hẳn là Ilay đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc, cầm điện thoại trong một tay, tay còn lại gõ nhịp chậm rãi lên thành ghế hoặc mặt bàn, giống như hắn từng làm trước đây.

Những cảm xúc đen kịt trong lòng bỗng trở nên mơ hồ. Hắn vẫn giữ thói quen đó. Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra, nhưng ở nơi ấy, hắn vẫn như vậy, không thay đổi. Một cảm giác vừa có chút hoài niệm, vừa có chút cay đắng, dần thế chỗ cho cơn phẫn nộ đang sôi trào trong cậu.

Cậu nhớ lại mình đã mệt mỏi đến mức nào khi rời khỏi nơi đó. Và rồi chợt nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ hoài niệm về cuộc sống trong UNHRDO. Khi thời gian trôi qua, những ký ức bị mài mòn, các góc sắc nhọn dần trở nên tròn trịa. Nhưng dù có là khi ấy, cậu cũng sẽ không nhớ nhung người đàn ông này. Không phải chỉ vì hằng đêm vẫn thấy hắn trong giấc mơ mà bởi vì, trong ký ức của Jeong Taeui, hắn mãi mãi ở đó như một bóng ma không rời.

Jeong Taeui khẽ thở ra một âm thanh lửng lơ giữa tiếng cười và tiếng thở dài, ngay chính cậu cũng không rõ đó là gì. Ilay đã im lặng suốt một lúc, đột nhiên lên tiếng.

“Cậu nói là cậu căm ghét tôi đến nghiến răng cơ mà?”

Giọng điệu đột ngột của hắn khiến Jeong Taeui thoáng sững sờ. Nhưng cậu không cần lục lại ký ức để nhớ ra. Ngay lập tức cậu nhận ra đây là câu nói mình đã thốt ra với hắn vào cái đêm cuối cùng trước khi rời khỏi UNHRDO.

Dù so với lời hắn nói thì có chút khác biệt. Nhưng đúng là cậu đã nghiến răng thật. Nếu có ai không tức giận đến nghiến răng khi bị trói chặt rồi bị người khác cưỡng ép thì cậu thật sự muốn nhìn tận mặt kẻ đó. Jeong Taeui không có ý định đính chính lại lời của Ilay nên chọn cách im lặng. Và im lặng chính là một dạng thừa nhận.

Hắn cười khẽ một tiếng haa. Tiếng cười vô nghĩa như thể chính hắn thấy điều này thật nực cười. Nhưng rồi dường như ký ức khi ấy cũng hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn. Cơn giận dữ bắt đầu thấm dần vào giọng nói.

“Được thôi, nếu cậu quý trọng mạng sống đến vậy thì tôi sẽ tha mạng cho cậu.”

Hắn cười khi nói vậy nhưng ngay sau đó nụ cười ấy đã biến mất. Thay vào đó là sự phẫn nộ đến tái xanh. Cơn giận bị kìm nén quá lâu cuối cùng cũng không thể trấn áp được nữa, rỉ ra như chất độc và thấm vào từng câu chữ.

“—Chẳng lẽ tôi lại để cậu chết dễ dàng đến thế. Cậu nói rằng ở bên tôi thật đáng sợ đúng không? Vậy thì hãy sống một cuộc đời còn đáng sợ hơn cả cái chết. Mỗi ngày trôi qua, cậu sẽ căm ghét và dằn vặt chính mình mà tồn tại.”

Từng câu, từng chữ thấm sâu vào tim Jeong Taeui như những sợi băng lạnh lẽo quấn quanh.

“Dù cậu có trốn ở đâu, dù có tốn bao lâu đi nữa, cậu nghĩ tôi sẽ không tìm ra sao? Đừng mơ. Dù có phải làm bất cứ điều gì, tôi cũng sẽ kéo cậu trở lại trước mắt tôi một lần nữa.”

Nỗi giận dữ trong hắn như một chất kịch độc, cũng thấm sâu vào tận đáy lòng của Jeong Taeui.

Jeong Taeui im lặng. Cậu đã nghĩ rằng hắn sẽ giận dữ. Với tính cách của Ilay, cậu chưa từng tưởng tượng đến cảnh hắn chỉ tức giận trong chốc lát rồi cho qua. Thậm chí cậu còn nghĩ đến khả năng hắn sẽ nổi điên lên, gào thét chửi rủa, thậm chí có thể muốn xé xác cậu ra. Những suy nghĩ đó dễ dàng hiện lên trong đầu, bởi lẽ ngay cả cậu hoặc bất cứ ai cũng sẽ giận dữ đến thế.

Nhưng cậu lại không ngờ rằng cơn giận dữ ấy lại lặng lẽ, trầm thấp đến vậy. Xanh xám, tối tăm, thậm chí còn có phần dính chặt như một lớp sương dày, sự căm phẫn dai dẳng ấy lan truyền qua ống nghe, siết chặt lấy Jeong Taeui.

“…Cứ làm theo ý anh đi. Nếu có thể.”

Jeong Taeui khẽ nói. Ngay cả lúc ấy, qua chiếc điện thoại, hơi thở của hắn, cơn giận của hắn, từng cử động của hắn vẫn len lỏi qua từng kẽ hở mà chảy đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.