Passion

Chương 133:




Jeong Taeui bỗng bật cười khẽ vì cậu vừa nghĩ đến UNHRDO. Và ngay lúc đó, cậu cũng nhớ ra mối liên hệ giữa tổ chức đó và Kyle. Một ký ức không mấy tốt đẹp hiện lên. Một chuyện cậu không muốn nhớ lại lâu. Một ký ức không có lời giải, chỉ đọng lại cảm giác nặng nề mờ mịt. Có lẽ Kyle cũng không muốn nhắc đến chuyện này quá lâu. Nếu có dính líu đến buôn lậu vũ khí, thì anh cũng chẳng thể nào quang minh chính đại. Dù sao đây cũng không phải là chuyện đáng để bàn đến.

Cậu liền đổi chủ đề.

“Ngành mà tôi đang làm, vì tính chất công việc nên mạng lưới thông tin cũng khá tốt. Có khi còn chẳng thua gì các tổ chức tình báo chuyên nghiệp. Vì thế nên thỉnh thoảng cũng có người nhờ tôi tìm kiếm vài thứ.”

Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì, Kyle chậm rãi bổ sung.

“Chuyện cậu bảo đang tìm người đó, nếu cậu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi. Tôi không dám đảm bảo chắc chắn sẽ tìm được, nhưng có thể thử giúp cậu xem sao.”

Jeong Taeui cười gượng, khách sáo từ chối.

“Dù sao thì tôi cũng cảm ơn anh vì đã có lòng.”

Không phải cậu không muốn nói tên anh trai mình ra để nhờ Kyle tìm giúp, mà thực ra, có lẽ Kyle cũng không thể tìm được. Chú cậu chắc chắn đã từng nhờ đến anh rồi. Nếu Kyle có manh mối, thì chú đã không cần phải nhờ đến cậu để tìm kiếm nữa.

“Nhưng mà dạo gần đây em trai tôi cứ bám riết, bắt tôi tìm một người.”

Jeong Taeui khẽ giật mình.

Jeong Taeui khẽ cười thờ ơ, “À, vậy sao,” nhưng trong lòng thì lạnh toát, buộc bản thân phải hít thở sâu một cách lặng lẽ. Cảm giác lòng bàn tay ướt đẫm khiến cậu vô thức lau lên ống quần một lần.

“Cái người mà anh ta đang tìm là ai?”

“Ừm… chuyện đó thì…”

Kyle bất giác trông có vẻ khó xử. Anh nhíu môi, trầm tư một lúc rồi thở dài nói.

“Không thể nói chi tiết được, nhưng khi tìm hiểu một chút thì hóa ra cậu ta là cháu của một người bạn tôi. Tôi hỏi lý do nhưng thằng nhóc không chịu trả lời, nên tôi cũng không rõ. Chỉ là có vẻ như cậu nhóc đó đã chọc giận em trai tôi không ít. Như tôi đã từng nói, em tôi có tính cách hơi… đặc biệt. Một khi ai đó khiến nó khó chịu, nó sẽ không thể nào bỏ qua được.”

Tôi biết rất rõ. Nếu gọi là “tính cách đặc biệt” thì đúng là cách nói vô cùng nhẹ nhàng rồi đấy. Nhưng ngoài gia đình ra, có khi tôi lại là người hiểu rõ nhất cái bản tính đó cũng nên.

Jeong Taeui thầm nghĩ trong lòng, rồi chợt nhận ra chuyện đó chẳng có gì đáng tự hào, khiến tâm trạng cậu trùng xuống. Nếu nói là đáng thương thì có lẽ đúng hơn, nhưng tự hào thì chắc chắn không phải.

“Ừm… vậy đã tìm được người đó chưa?”

Cậu giữ vẻ mặt bình thản, giả vờ không biết gì và hỏi. Bất giác cậu nhớ đến mấy câu chuyện kinh dị kiểu “Đó chính là cậu đấy!”, cảm giác như đang nghe chuyện của chính mình khiến da gà nổi lên, buộc cậu phải xoa cánh tay.

“Chưa, vẫn chưa có chút manh mối nào. Sau lần cuối cùng thằng nhóc gặp người đó, không còn để lại dấu vết nào cả. Chắc chắn đã được một nơi nào đó làm giả danh tính rất tốt. Trong trường hợp này, phải tìm ra kẻ đã giúp cậu ta làm chuyện đó rồi moi thông tin từ hắn.”

Kyle ngừng lời tại đó. Jeong Taeui chỉ hờ hững gật đầu như thể đây chẳng phải chuyện liên quan đến mình. Đúng như dự đoán, có vẻ Kyle đã lần ra đến chỗ của chú cậu, người đã giúp cậu có được thân phận mới. Thật ra ngay cả Ilay cũng có thể đoán được điều đó dù không có bằng chứng cụ thể. Nhưng dù có nghi ngờ, hắn cũng không thể nào ép buộc chú phải khai ra được—hay nói thẳng ra là không thể tra khảo chú cậu.

Jeong Taeui thầm thở phào nhẹ nhõm. Ilay vẫn đang ở chi nhánh châu Á, nhưng hắn đã tận dụng tất cả các mối quan hệ của mình để truy lùng cậu. May mà chú không chỉ tạo danh tính mới mà còn xóa sạch dấu vết của cậu.

Chú à, cảm ơn chú. Con sẽ cố gắng tìm lại anh trai mình. Không dám hứa chắc điều gì, nhưng con sẽ làm hết sức.

Cậu nhủ thầm như thể đang gửi lời cảm ơn đến người chú chẳng thể nào nghe thấy. Cảm giác bất an trong lòng càng dâng cao khi cậu nghe tin về Ilay. Liệu cậu có nên rời khỏi đây không? Ngay cả khi hắn có mò đến khu vực này, hắn cũng sẽ không bước chân vào căn nhà này. Vậy thì ở lại đây chẳng phải là nơi an toàn nhất sao?

Nhưng nếu còn suy nghĩ thêm một chút nữa, ý chí tìm kiếm anh trai sẽ nhạt nhòa dần, và cậu lại tiếp tục ở lì trong căn nhà này, lo lắng tìm cách ngăn chặn Maurer. Chính vì thế Jeong Taeui mở miệng.

“Đột nhiên tôi có chuyện muốn nói.”

Kyle khẽ gật đầu, có lẽ nhớ lại lời cậu đã nói khi bước vào thư viện. Khi thấy Kyle mỉm cười, tỏ ý bảo cậu cứ thoải mái nói ra bất cứ chuyện gì, Jeong Taeui ngập ngừng một chút rồi lên tiếng.

“Tôi nghĩ đã đến lúc rời đi.”

Nụ cười trên môi Kyle vụt tắt. Anh nhìn cậu đầy ngạc nhiên, sau đó nhíu mày hỏi.

“Sao lại đột ngột vậy? Có chuyện gì không thoải mái à?”

“Không, không phải vậy. Nhờ anh mà trong thời gian ở đây, tôi đã được sống rất thoải mái. Chỉ là như tôi đã nói trước đây, tôi có người cần tìm… và tôi cũng không thể cứ ở mãi đây được.”

Jeong Taeui giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh khi nói ra những lời đó. Kyle im lặng nhìn cậu một lúc rồi thở dài, có vẻ hơi tiếc nuối. Nhưng chắc hẳn anh đã quen với điều này rồi. Đây là một căn nhà mà khách khứa luôn đến rồi lại đi. Sự vui mừng khi có khách ghé thăm, hay sự tiếc nuối khi họ rời đi, đối với anh, chắc hẳn đã trở thành chuyện thường tình.

“Vậy sao, đáng tiếc thật. Cậu định đi đâu?”

“À… trước mắt tôi sẽ đến sân bay.”

Đến lúc phải gọi cho chú rồi. Cậu định gọi điện ngay tại sân bay, rồi từ đó tìm một nơi khác. Vì không biết anh trai đang ở đâu nên cũng chẳng có điểm đến cụ thể nào.

“Ra sân bay à? Có vẻ cậu định đi xa nhỉ.”

“Không, không phải vậy, tôi chỉ định gọi một cuộc điện thoại…”

“Điện thoại?”

Nghe vậy, Kyle trông có vẻ khó hiểu. Lúc này Jeong Taeui mới nhận ra có lẽ mình lỡ lời, liền đưa tay gãi đầu.

“À… tôi có cuộc gọi cần thực hiện, nhưng không muốn để lộ vị trí cuộc gọi. Tôi định ra sân bay, gọi xong rồi sẽ đi nơi khác…”

Jeong Taeui nói nhỏ, còn Kyle thì gật gù như đã hiểu ra. Một nụ cười bất chợt nở trên môi anh ta.

“Nếu chỉ vậy thôi thì đâu cần phải ra tận sân bay. Cứ gọi ngay ở đây đi. Phòng làm việc của tôi được bảo mật chẳng kém gì công ty của tôi đâu. Dù có dùng thiết bị truy vết tiên tiến đến mức nào cũng không thể lần ra đường dây này đâu. Nếu không có lý do đặc biệt nào khác phải ra sân bay, thì cứ gọi ở đây đi. Đúng lúc tôi cũng đang khát nước và hơi mệt nữa. Tôi sẽ nhờ Rita pha cho một tách trà rồi thong thả uống một chút.”

Kyle đứng dậy khỏi ghế. Jeong Taeui lúng túng, ấp úng “Ơ, ơ ơ…”, nhưng Kyle lại hiểu nhầm, nghĩ rằng cậu đang lo lắng về vấn đề bảo mật, liền quả quyết khẳng định: “Tôi đảm bảo 100% là không thể truy vết được đâu.” Nói rồi anh sải bước ra khỏi thư phòng.

“Vậy lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé. Cả về ngày cậu sẽ khởi hành nữa.”

Không, tôi định đi ngay tối nay mà, ngay bây giờ luôn ấy… Jeong Taeui muốn nói vậy, nhưng còn chưa kịp thốt lên lời nào thì Kyle đã đóng cửa lại và rời đi.

Đột ngột bị bỏ lại một mình trong thư phòng, Jeong Taeui chỉ biết chớp mắt nhìn cánh cửa đóng im lìm. Nhưng cánh cửa không có dấu hiệu sẽ mở ra lần nữa, chỉ có tiếng bước chân nhạt dần nơi cầu thang vọng đến.

“…”

Jeong Taeui đưa tay gãi đầu, rồi liếc nhìn chiếc điện thoại. Những gì Kyle nói chắc là sự thật. Nếu đây thực sự là một đường dây không thể bị truy vết thì còn gì tốt hơn nữa. Dù sao anh ta cũng đã nhường lại căn phòng để cậu nhiên gọi điện, nếu không gọi thì chẳng phải sẽ thất lễ sao.

Sau vài giây do dự, Jeong Taeui cuối cùng cũng cầm điện thoại lên. Nghe nhắc đến cái tên Ilay, cậu bỗng thấy bất an, ngón tay bấm số cũng chậm hơn hẳn. Hay là hỏi chú trước thì hơn. Đúng vậy, có lẽ như thế sẽ tốt hơn.

Maurer đã nói Ilay ngày càng đáng sợ hơn. Mà nghĩ lại thì như vậy cũng dễ hiểu. Với tính cách đó thì làm sao không trở nên hung hãn cho được. Khi có kẻ mà mình hận thấu xương nhưng lại chẳng thể tìm thấy tung tích, thì việc hắn nổi điên cũng là điều tất yếu. …Nhưng có vẻ vì sự an toàn của bản thân mà mình đã đẩy không biết bao nhiêu người khác vào nguy hiểm rồi. Nhưng suốt thời gian qua, chỉ có mình ở bên chịu đựng tính cách đó của hắn, vậy nên thế này mới gọi là công bằng.

Jeong Taeui cố đè nén cảm giác tội lỗi mơ hồ đang dâng lên, rồi bấm chặt môi. Trước mắt cứ gọi cho chú đã, hỏi xem tên đó đáng sợ đến mức nào, tình hình truy đuổi ra sao đã.

Khi bấm đến số cuối cùng, tín hiệu đổ chuông bắt đầu vang lên trong ống nghe. Đến lúc đó Jeong Taeui mới nhận ra mình quên tính đến chênh lệch múi giờ.

Cậu liếc nhìn đồng hồ, giờ vẫn còn sớm, mới chỉ là buổi tối. Vậy thì bên đó chắc đã quá nửa đêm rồi. Cậu chần chừ một lúc, nhưng chú cậu vốn thuộc kiểu hay thức khuya. Hơn nữa nếu bây giờ gác máy thì lát nữa sẽ phải quay lại thư phòng để mượn điện thoại lần nữa, cũng phiền phức. Nhất là vào ban ngày, chú lại hay ra ngoài, nên chỉ có thể gọi vào sáng sớm hoặc buổi tối, mà căn giờ sao cho chuẩn cũng không dễ. Thôi kệ, nếu chú có đang ngủ mà bị đánh thức thì cũng đành chịu thôi. Nghĩ vậy, Jeong Taeui tiếp tục chờ chú bắt máy.

Điện thoại đổ chuông hơn chục lần nhưng vẫn không có ai nghe máy. Có thể chú đang ngủ say, hoặc không có trong phòng, hoặc đang trong phòng tắm nên không nghe được.

Có lẽ nên thử gọi lại sau, nhưng vậy thì vẫn phải ra sân bay để gọi nhanh rồi đi chỗ khác… Khi vừa định dập máy, thì—

Cạch. Tiếng đổ chuông ngừng lại.

Jeong Taeui vốn đã định đặt điện thoại xuống, liền lập tức áp ống nghe vào tai lần nữa. Nhưng trong điện thoại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Có lẽ chú đã bắt máy ngay khoảnh khắc cậu định cúp máy.

“… Alo?”

Jeong Taeui đợi một lúc mà không nghe thấy gì nên cậu lên tiếng trước. Hay là cậu bấm nhầm số? Nhưng nhìn lại màn hình, đúng là số của chú. Hay là điện thoại bị lỗi?

“Alo. Chú ơi?”

Nếu lần này cũng không có hồi âm, cậu sẽ gác máy và gọi lại lần nữa. Nhưng lần này, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cuối cùng cũng có giọng nói vang lên.

“Nếu cậu gọi sớm hơn hai phút thì tốt rồi. Giáo quan Jeong Changin vừa ngồi đây nói chuyện với tôi nhưng mới rời đi khi nhận được cuộc gọi từ Maori.”

Biểu cảm trên gương mặt Jeong Taeui chợt biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.