Vừa nghe đến đó, Jeong Taeui đã cảm thấy sôi máu, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm phần nào. Ít nhất thì gã ta cũng sợ nên chắc không dám mở miệng với Ilay đâu.
Nhưng ngay lúc cậu đang an tâm thì Maurer lại khịt mũi cười khẩy, rồi làu bàu châm chọc.
“Cơ mà, tin đồn ấy à… chỉ cần tôi tiện miệng nói với thằng ngủ giường bên thôi là đã lan nhanh khắp nơi rồi. Tôi không cần đích thân truyền tin đâu, có khối con quạ ngày hay chuột đêm sẵn sàng làm thay.”
Cái điệu bộ giả vờ hoảng hốt rồi lẩm bẩm “Hay là về báo cho Tou trước nhỉ?” của gã khiến Jeong Taeui thật sự muốn nhét ngay một cái khăn vào mồm.
Khốn thật, thằng ranh này hình như thích thú khi thấy cậu gặp rắc rối thì phải.
Vừa nãy Jeong Taeui còn xin lỗi và tỏ vẻ yếu thế trước Maurer một chút, vậy mà giờ mắt cậu ánh lên vẻ sắc lạnh. Ngay sau đó, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ mặt trống rỗng như thể chưa từng có biểu cảm gì, rồi cúi xuống nhìn Maurer.
“Thế à, vậy hả… Tôi nhớ là mấy ‘bé cưng’ mà anh giấu khắp phòng vẫn ổn nhỉ? Vẫn ngủ yên trong tủ quần áo, dưới nệm giường, trong lớp bông chăn, hay bên trong vách ngăn tủ đúng không?”
Jeong Taeui chậm rãi lên tiếng khiến Maurer lập tức khựng lại, miệng cứng đờ, rồi trừng mắt nhìn cậu một cách hung tợn.
“Không có ở đó đâu, thằng khốn! Tôi đã chuyển hết đi chỗ khác rồi, sợ cậu đụng vào đấy!”
Dù lớn tiếng hét lên, giọng Maurer vẫn có chút bất an.
Jeong Taeui bật cười khẽ. À ha, vậy là vẫn còn ở đó nhỉ. Cũng đúng, dù có chuyển đi, nếu không mang ra khỏi đảo thì cũng chẳng có chỗ nào khác để giấu ngoài phòng của mình.
“Trong chi nhánh cấm sở hữu vũ khí cá nhân, anh biết mà đúng không?”
“Mẹ kiếp, thằng khốn này bỗng dưng nhắc lại làm gì chứ? Tất nhiên là tôi biết rồi!”
Maurer quát lên nhưng giọng đã nhỏ đi nhiều. Đúng rồi, phải thế chứ. Jeong Taeui thầm hả hê. Ít nhất thì cậu cũng không còn là kẻ chỉ biết chịu trận nữa.
“Maurer.”
Khi Jeong Taeui cất giọng thấp hơn và nghiêm túc gọi tên, Maurer có vẻ như đã đoán trước được điều cậu sắp nói, ngừng một lát rồi lạnh lùng đáp lại.
” Nói đi.”
“Nếu anh trở về, đừng nói gì về tôi với bất kỳ ai. Cũng đừng tỏ ra quen biết tôi. Hiểu chứ? Vậy thì tôi cũng sẽ không gửi bất kỳ báo cáo nào về anh lên chi nhánh. Mọi chuyện tốt đẹp thì cứ để nó tốt đẹp, anh cũng biết mà. Được chứ?”
“Được thôi. Tạm thời tôi sẽ giữ im lặng. Nhưng nếu có cuộc kiểm tra đột xuất ở phòng quản lý nội bộ mà khiến những bé cưng của tôi gặp rắc rối, thì ngay lập tức tôi sẽ xem đó là do cậu và khai tuốt ra.”
“……Tùy anh vậy.”
Không biết khi nào họ sẽ tiến hành kiểm tra đột xuất, nhưng trung bình một năm thường có hai lần. Khi đó, có lẽ cậu đã không còn ở đây nữa, có khi đã rời khỏi châu Âu luôn rồi. Đến lúc ấy thì dù quái vật có lộ nanh vuốt thì cũng đã quá muộn.
Hai người nhìn nhau một lúc. Dù không hoàn toàn hài lòng, nhưng ít nhất họ cũng đã đạt được thỏa thuận.
Jeong Taeui xỏ tay vào chiếc áo sơ mi đang khoác hờ trên vai, cài cúc lại rồi quay người đi. Giờ cũng đến lúc phải đến nhà ăn rồi. Nếu còn chậm trễ nữa chắc chắn Rita sẽ trừng mắt nhìn cậu suốt bữa ăn. Maurer đã từng đến nơi này vài lần trước đây, dường như cũng có cùng suy nghĩ, nên lẳng lặng bước theo sau cậu.
Cả hai sóng bước đến nhà ăn. Nhưng lời cần nói đã nói hết rồi, giữa họ không còn gì để bàn thêm nữa. Không ai có ý định mở lời, cũng không cảm thấy cần thiết phải làm vậy. Khi cánh cửa nhà ăn bắt đầu hiện ra ở phía xa, Jeong Taeui bất giác bước nhanh hơn một chút, rồi như thể đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu hỏi vu vơ:
“Mà dạo này chi nhánh thế nào? Mọi người vẫn ổn chứ? Không có chuyện gì xảy ra à? Ý tôi là…… có huấn luyện viên nào vắng mặt không, hay chi nhánh có mở cuộc tìm kiếm ai đó chẳng hạn…….”
Maurer quay sang nhìn Jeong Taeui với vẻ mặt kỳ lạ, như thể đang cố đoán xem tại sao cậu lại hỏi chuyện này. Sau khi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, Maurer lạnh nhạt trả lời.
“Cậu mới rời đi chưa bao lâu mà hỏi gì thế. Vẫn vậy thôi. Mà… nếu có gì thay đổi vì cậu thì chắc là vụ trợ lý của Rick. Tính đến thứ hai tuần trước thì đã có bốn người rồi. Mà tên trợ lý thứ tư đó đã bị đưa đến bệnh viện bên ngoài hôm thứ năm vừa rồi. Đến lúc ấy Rick mới tuyên bố không cần trợ lý nữa, nên cuối cùng số thương vong chỉ dừng lại ở con số bốn.”
Dừng lại một lát, Maurer nhìn chằm chằm Jeong Taeui với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
“Rốt cuộc cậu đã làm cái gì rồi bỏ trốn vậy? Vì cậu mà bọn tôi gặp bao rắc rối đấy! Tên điên đó hồi mới nhậm chức huấn luyện viên thì có vẻ như biết kiềm chế chút, nhưng dạo này lại phát điên lên rồi. Chỉ cần chút gì đó không vừa ý là đè người ta ra mà đạp nát. Dạo này hắn dữ tợn lắm. Trong những lần tôi thấy hắn thì lần này là nguy hiểm nhất.”
Maurer lẩm bẩm rằng nếu ai đó bị bắt gặp thì có khi sẽ thực sự mất mạng, rồi nhìn Jeong Taeui với ánh mắt thương hại. “Thực ra, cậu cũng đáng thương đấy, khi phải làm trợ lý của cái thằng điên đó.” Nhưng ngay sau đó, gã lại bồi thêm một câu: “Mà nghĩ lại cậu mới là kẻ tệ hại. Đã đẩy vị trí đó cho người khác rồi còn gây chuyện bỏ trốn nữa chứ.”
Bảo sao mình không ưa nổi tên này……
Jeong Taeui nghĩ rằng lúc nãy lẽ ra nên nhân cơ hội túm cổ gã mà bóp luôn cho rồi. Cậu luyến tiếc nhìn chằm chằm vào cổ Maurer một lúc, rồi tặc lưỡi mở cửa nhà ăn.
Bên trong Kyle đã ngồi sẵn. Ở phía xa, Rita đang lườm cậu với ánh mắt đáng sợ.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Jeong Taeui nói nhỏ rồi vội vàng ngồi xuống ghế. Khi Kyle mỉm cười ấm áp và nói: “Tôi cũng vừa đến thôi. Cậu đừng để ý, cứ ăn đi”, cậu cảm thấy thực sự biết ơn. Mỗi lần thế này, cậu đều tự hỏi làm sao một người đàn ông bình thường và tử tế như thế này lại có thể là anh trai của Ilay được.
Jeong Taeui cầm lấy đĩa salad khai vị, lặng lẽ thở dài.
Tên đó trước đây đã tàn bạo rồi, mà bây giờ còn đáng sợ hơn nữa sao? Không ngờ lại có thể tiến hóa thêm một bậc như vậy. Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng thấy rợn người. Không lẽ hắn còn định chơi chiêu “ta vẫn còn hai giai đoạn biến hình nữa” chắc……Jeong Taeui thoáng nghĩ đùa như vậy, nhưng ngay khi suy nghĩ ấy xuất hiện, một cảm giác hiện thực đáng sợ tràn đến khiến cậu bất giác rùng mình.
Có vẻ như hắn thực sự rất tức giận. Câu “Đừng để bị bắt” mà chú cậu nói trước khi rời đi bỗng mang một tầng nghĩa đáng suy ngẫm. Chắc chắn câu tiếp theo bị bỏ lửng sẽ là: “Bị bắt thì chết chắc.” Nhưng ít ra cũng có một điều đáng mừng. tên đó không trực tiếp ra tay, cũng không mở một cuộc truy lùng quy mô lớn. Nói rằng hắn không tức giận… là điều không thể, nhưng chí ít hắn cũng chưa đến mức muốn lùng sục khắp nơi để bắt cậu về.
“…… Nghĩ lại thì sao tự nhiên thấy hơi thất vọng nhỉ…… Lẽ ra mình nên chọc giận hắn thêm chút nữa trước khi đi…….”
Jeong Taeui vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm. Dù chỉ thì thầm rất nhỏ, nhưng có vẻ như Kyle và Maurer vẫn nghe thấy. Cả hai người đều quay sang nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ. Cậu vội vàng ngậm miệng lại.
Rời khỏi ngôi nhà này khiến cậu cảm thấy tiếc nuối.
Dù không ở lâu, nhưng cậu cũng đã dần quen với những con người nơi đây, và hiếm khi nào cậu có thể tận hưởng khoảng thời gian thư thái, an nhàn như một kỳ nghỉ thế này. Nhưng rốt cuộc lại bị tên khốn đó phát hiện. Dù trước mắt đã bịt miệng gã nhưng cậu vẫn phải rời đi sớm nhất có thể. So với Ilay, tên này lại là kiểu người tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác.
Thu dọn lại vài món đồ ít ỏi rồi sắp xếp gọn gàng vào chiếc túi thể thao giống như lúc mới đến, Jeong Taeui lặng lẽ nhìn sang bức tường nối liền với căn phòng mà Maurer đang ở. Nếu không có gã, có lẽ cậu còn có thể ở lại đây thêm một thời gian nữa. Nhưng nghĩ kỹ thì dù có tiếp tục bám trụ ở đây thì cũng chẳng thể nào tìm thấy anh trai mình. Dù không chắc cứ lang thang khắp nơi là có thể tìm ra, nhưng ít nhất cậu cũng phải làm ra vẻ như đang nỗ lực tìm kiếm. Và càng giả vờ, cậu càng thực sự muốn gặp anh.
Cậu muốn được nhìn thấy gương mặt hờ hững nhưng không lạnh lùng ấy, muốn nghe giọng nói trầm tĩnh mà không hề xa cách ấy.
“Giờ thì đi hướng nào đây. Đông, Tây, Nam, Bắc… Đừng nói là lại trôi dạt đến tận Bắc Triều Tiên nhé. Nơi đó thì mình chịu thôi… Không có đường nào mà đi qua được đâu.”
Jeong Taeui nghĩ đến chuyện nhổ nước bọt xuống đất để gieo quẻ bói rồi vỗ nhẹ lên chiếc túi đã đóng gói xong. Trời đã về chiều nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hẳn. Nếu phải đi thì tốt nhất nên xuất phát trước khi trời tối.
Cậu đứng phắt dậy. Khi quyết định rời đi, dù lòng vẫn còn tiếc nuối nhưng tâm trí cậu đã rõ ràng hơn. Trước khi đi, chỉ cần chào tạm biệt Kyle, Rita và những người khác một chút là được.
May mà Kyle có nhà. Ban ngày anh đã đưa Maurer về rồi quay lại công ty, nhưng chỉ vài tiếng sau đã quay về. Trông có vẻ như anh cũng vác theo một đống việc, nhưng dù sao thì cũng là ông chủ, vậy mà vẫn có thể thoải mái ra vào công ty như thế sao? Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của cậu, Kyle bật cười nói “Hôm nay vẫn còn trong kỳ nghỉ của tôi mà.” Rồi bước vào thư phòng. Nhưng đã ôm cả đống công việc vào thư phòng thì còn gọi gì là nghỉ ngơi chứ? Nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại, Jeong Taeui lẩm bẩm một mình rồi quay về phòng, thầm nghĩ làm nhân viên văn phòng quả thật chẳng dễ dàng gì.
Bước ra hành lang yên tĩnh, Jeong Taeui càng cảm thấy luyến tiếc. Cậu thậm chí còn muốn đạp một phát vào cửa phòng Maurer, nhưng dù sao đây cũng là nhà của Kyle, không thể vì gã mà làm mấy trò quá đáng ở đây được.
Trên đường từ hành lang ra phòng khách rồi đi về phía thư phòng, cậu không nhìn thấy ai. Chỉ có bóng dáng người làm vườn thấp thoáng ngoài sân, cảm giác có sự hiện diện của Rita bên phía bếp, và có lẽ những vị khách khác vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng. Cậu khẽ hít sâu.
Trước đây Ilay cũng từng ở đây. Nhưng dù có hắn hay không, có lẽ bầu không khí của nơi này vẫn luôn như vậy—một không gian dường như cách biệt với thế giới thường nhật. Sẽ thật tốt nếu có thể quay lại đây nghỉ ngơi một lần nữa. Cậu khẽ cười khi nghĩ vậy rồi lại thở dài tiếp tục bước đi.
Từ phòng khách, đi lên cầu thang đối diện căn phòng nhỏ là đến thư phòng. Cầu thang này chỉ dẫn đến duy nhất thư phòng mà thôi. Nếu muốn lên những phòng khác trên tầng hai, phải đi qua cầu thang giữa phòng ăn và phòng khách. Xem ra thư phòng này là một nơi rất quan trọng trong căn nhà. Cũng đúng thôi, vì đây là một không gian cá nhân hiếm có với quy mô đồ sộ, chất đầy những cuốn sách mà Kyle trân trọng như sinh mạng. Và đồng thời nó cũng là văn phòng thứ hai của anh. Khi Kyle có mặt, nếu được anh cho phép, mọi người có thể vào đọc sách. Nhưng khi anh không ở đây, thư phòng luôn được khóa chặt, không ai có thể lấy sách ra ngoài.
“Đúng là một con mọt sách cuồng nhiệt,” Jeong Taeui bật cười rồi bước lên cầu thang.
Sau khi cậu gõ lên cánh cửa gỗ dày của thư phòng, giọng của Kyle vang lên từ bên trong. Đến lúc chắc chắn đối phương đã nói “Vào đi,” cậu mới mở cửa bước vào. Kyle vẫn cúi đầu nhìn vào tài liệu qua cặp kính gọng bạc mảnh, không ngẩng lên ngay cả khi cậu vào phòng. Mãi đến khi ghi chú gì đó vào dòng cuối cùng của tài liệu, anh mới ngẩng đầu lên.
Jeong Taeui không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Kyle làm việc. Dáng vẻ đó hoàn toàn khác với hình ảnh mà anh thường thể hiện. Nhớ lại lần đầu gặp ở Hồng Kông, cảm giác này cũng khá giống khi ấy, như thể anh đang bao bọc lấy mình bằng một lớp màng trong suốt, vẫn hòa nhập và giao tiếp với mọi người, nhưng cũng rõ ràng phân biệt giữa bản thân và thế giới bên ngoài. Cậu chợt có cảm giác như vừa hiểu ra một mặt khác của Kyle, bèn đứng yên lặng nhìn anh một lúc.
Kyle mỉm cười gần như theo phản xạ khi trông thấy cậu, giống như cách anh đối xử với bất kỳ ai mà anh thân thiện. Anh đặt cây bút và tập tài liệu xuống, rồi tháo kính ra.
“Kim, có chuyện gì thế? Muốn tìm quyển sách nào à?”
“Nếu ở trong này thì cậu có thể xem bất cứ cuốn nào tùy thích.” Kyle chỉ tay về phía giá sách, nhưng Jeong Taeui lắc đầu.
“Không, tôi có chuyện muốn nói với anh… Có vẻ anh đang bận. Công việc công ty nhiều lắm sao?”
Nhìn tập hồ sơ dày đến mức có thể đoán chừng cả một gang tay nằm đối diện với xấp giấy mà Kyle vừa đặt xuống, Jeong Taeui chán nản lẩm bẩm. Nghe vậy, Kyle chỉ xoa nhẹ mi tâm như thể đang mệt mỏi rồi bật cười.
“Bình thường không bận đến mức này đâu, nhưng dạo gần đây có hai chuyện phiền phức xảy ra liên tiếp.”
“…Nếu có việc gì tôi giúp được thì tôi có thể giúp anh chứ?”
Jeong Taeui do dự một lát rồi hỏi. Cậu không nghĩ mình có thể giúp được gì, nhưng cảm thấy nên hỏi một câu cho phải phép, nếu thực sự giúp được thì cậu cũng sẵn lòng. Tuy nhiên Kyle chỉ lắc đầu.
“Không cần đâu, không phải vấn đề có thể giúp được, mà chuyện thế này lâu lâu lại xảy ra thôi.”
Kyle ra hiệu mời cậu ngồi xuống. Jeong Taeui bước đến chiếc ghế đối diện anh, cách một cái bàn rồi ngồi xuống. Cậu khẽ ậm ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua chồng tài liệu trên bàn, thầm nghĩ “cái gọi là chuyện phiền phức lâu lâu lại xảy ra một lần” có phải chính là đống hồ sơ này không. Dường như nhận ra ánh mắt cậu, Kyle bật cười.
“Không phải cái này đâu. Đây chỉ là công việc thường ngày thôi. Mấy chuyện phiền phức là một cái liên quan đến ngành vũ khí, vốn dĩ không thể tránh khỏi, và một chuyện khác là về em trai tôi.”
Jeong Taeui im lặng. Dù trong lòng hơi giật mình nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ lắng nghe mà không để lộ cảm xúc. Cậu không muốn Kyle biết mình có quen em trai anh. Nếu câu chuyện này lọt vào tai kẻ đó thì cũng rắc rối, mà nếu Kyle hỏi tại sao lại phải giữ bí mật, cậu cũng không thể trả lời được. Tốt nhất là cứ giả vờ không biết gì.
Thấy Jeong Taeui chỉ lặng lẽ nhìn mình, Kyle thở dài, nhỏ giọng nửa như tự nói chuyện với mình, nửa như than thở.
“Công ty quân sự nghe thì có vẻ cao siêu, nhưng nói thẳng ra thì cũng chỉ là một nhà buôn vũ khí thôi. Vậy nên tất nhiên sẽ bị nhắm đến rất nhiều. Các tổ chức nhân quyền hay tôn giáo thì khỏi nói, thỉnh thoảng còn bị cả quân nổi dậy hoặc tổ chức khủng bố vũ trang đe dọa. Nhưng mà những tên này không phải muốn tôi ngừng buôn vũ khí đâu, mà là ép bán cho bọn chúng.”
Kyle thở dài, khẽ vẫy vẫy tập hồ sơ trên bàn như thể tài liệu trong đó liên quan đến chuyện này, rồi lại đặt xuống.
“Đúng là phiền phức thật.”
Jeong Taeui khẽ gật đầu. Không thể bán vũ khí cho quân nổi dậy hay các tổ chức khủng bố được. Nếu bán cho bọn chúng thì đó không còn là giao dịch vũ khí hợp pháp mà là buôn lậu vũ khí. Chỉ cần tin tức rò rỉ ra ngoài, công ty coi như sụp đổ ngay lập tức. Dĩ nhiên không có tay buôn vũ khí nào làm ăn sạch sẽ hoàn toàn, luôn có những cách kiếm lợi bất hợp pháp. Thế nên dù là quân nổi dậy, chỉ cần có đủ tiền và biết cách luồn lách thì vẫn có thể mua được vũ khí. Nhưng nếu ép buộc kiểu này thì đúng là không biết điều. Chín trên mười trường hợp đều là đám tay mơ chẳng biết gì về ngành này.