Nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì kỳ lạ. Dù sao đi nữa, cậu chỉ mới gặp Kyle được vài ngày, hoàn toàn là người xa lạ—thậm chí thân phận còn mập mờ—vậy mà vẫn có thể yên vị trong căn biệt thự này với tư cách khách mời. Nếu vậy thì chẳng có lý do gì để Maurer không thể trở thành khách của ngôi nhà này. Hơn nữa chủ nhân của nơi này là một tay buôn vũ khí thuộc hàng xuất sắc, còn Maurer lại là một kẻ cuồng vũ khí chính hiệu.
Nhớ lại thì hình như cậu từng nghe loáng thoáng rằng Maurer cũng có quen biết với gia tộc của Ilay. Gã ta từng làm việc có liên quan đến công ty đó trước khi gia nhập UNHRDO thì phải. Nếu vậy, so với việc cậu có mặt ở đây, thì việc Maurer xuất hiện trong căn nhà này còn hợp lý và dễ hiểu hơn nhiều.
“Không biết ai đang nằm đây nghỉ ngơi mà ngủ quên mất nhỉ… Aha, thì ra là Kim.”
Dù đã quấn khăn kín mít che mặt, Kyle vẫn nhanh chóng nhận ra và khẽ thốt lên. Có lẽ Maurer đang tỏ vẻ thắc mắc nên Kyle mới giải thích: “Là một vị khách đã lưu lại đây từ vài ngày trước.” “À, ra vậy.” Maurer đáp lời, có vẻ cũng chẳng hứng thú mấy với cậu. Tiếng bước chân dần xa, và Maurer lại tiếp tục trò chuyện: “Khu vườn vẫn tuyệt vời như trước nhỉ. Cánh rừng bạch dương nối liền con đường bên kia chắc cũng vẫn như cũ chứ?” Tiếng của Kyle cũng xa dần theo khiến cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng… chuyến bay tối thứ Bảy tuần sau sao? Vậy có nghĩa là Maurer sẽ ở đây cho đến lúc đó à? Như vậy thì khả năng chạm mặt nhau cũng tăng lên. Điều đó hoàn toàn không ổn chút nào.
Tốt nhất là phải rời khỏi đây ngay trong đêm nay. Thật đáng tiếc khi phải từ bỏ một nơi ẩn náu lý tưởng như thế này, nhưng nếu nơi trú ẩn đó lại biến thành hang hổ thì cậu tuyệt đối không thể ở lại được.
Maurer, cái tên khốn kiếp đó. Giữa cậu và gã thực sự không ai mang lại điều gì tốt đẹp cho cuộc đời của đối phương cả. Có khi Maurer mới chính là một mối nghiệt duyên không kém gì Trung úy Kim. Nhưng ít nhất mọi chuyện vẫn chưa tệ đến mức không thể chịu nổi. Nếu lần này có thể lặng lẽ tránh mặt mà rời đi, thì sẽ chẳng có rắc rối nào xảy ra cả.
Một nửa cơ thể bên phải của cậu đã bị ánh nắng nung nóng đến bỏng rát, nhưng vì sợ chiếc khăn bị xô lệch mà cậu không dám cử động, chỉ có thể nằm bất động như một xác chết. Cậu thề rằng ngay khi bọn họ rời đi, cậu sẽ lập tức chạy về phòng, nhưng vẫn phải chờ cho đến khi những bước chân kia hoàn toàn khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Nhưng đúng vào lúc đó…
“Kim, cậu định lười biếng nằm đó đến bao giờ thế? Con người thì cũng phải dậy mà vận động chút chứ. Với lại giờ là lúc ăn trưa rồi đấy. Không ăn uống tử tế thì sẽ đau dạ dày cho mà xem.”
Một giọng nói lạnh lùng nhưng nghiêm nghị vang lên từ phía cửa kính. Rita là người phụ nữ có vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng thực chất rất quan tâm đến người khác, đến mức bữa ăn nào cũng lo cậu ăn không đầy đủ. Bình thường cậu luôn thấy biết ơn vì điều đó, nhưng chỉ riêng lúc này thì hoàn toàn không. Cậu nằm im thin thít, giả vờ như đang ngủ rất say.
“Ồ, Rita, cứ để cậu ấy ngủ đi. Có vẻ như ngủ rất sâu rồi.”
Kyle lên tiếng bênh vực giúp cậu, nhưng Rita vừa bước ra khỏi cửa kính, vẫn thẳng tiến về phía cậu với những bước chân dứt khoát.
“Nếu ngủ nhiều thế này vào buổi trưa thì đồng hồ sinh học sẽ bị đảo lộn, sức khỏe cũng sẽ suy giảm đấy, cậu chủ. Kim đã nằm đây từ 10 giờ sáng rồi. Mà cậu nhìn xem, da cậu ấy bị nắng thiêu cháy đỏ hết cả rồi kìa. Thế này thì lát nữa thể nào cũng rát lắm cho mà xem.”
Rita. Rita. Tôi cảm ơn bà. Nhưng mà giờ tôi không thấy vui chút nào đâu. Làm ơn, ít nhất thì lúc này thôi, cứ để tôi yên đi. Nếu không, bà sẽ phải chứng kiến cảnh tôi chết ngay trước mắt đấy. Cái tên Maurer đó, gã tuyệt đối không phải loại người có thể yên tâm mà bỏ qua đâu. Cậu rên rỉ trong lòng, nhưng tất nhiên, tiếng kêu gào của cậu không thể nào đến tai Rita được.
“Kim, dậy mau!”
Trong chớp mắt, ánh sáng chói lòa ùa vào.
Ngay trước mặt cậu, Rita với mái tóc bạch kim búi gọn gàng đang cúi xuống nhìn cậu. Phía sau ghế dài, Kyle đang đứng nhìn cậu với vẻ mặt điềm nhiên, miệng khẽ cười.
“Chào buổi trưa, Kim. Có vẻ cậu ngủ muộn đêm qua nhỉ? Dậy đi thôi, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi đấy.”
“A ha… Vâng…”
Jeong Taeui hờ hững đáp lại rồi liếc mắt nhìn quanh.
Phía sau Kyle, cách vài bước về phía rừng bạch dương, Maurer đang đứng đó. Gã đang ngắm nhìn khu rừng một lúc rồi thở dài đầy cảm thán, sau đó quay lại.
“Wow, đúng là đẹp thật. Dù nhìn từ xa cũng vẫn thấy đẹp. Tối nay có lẽ tôi sẽ đi dạo một vòng.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Maurer cũng tắt ngấm. Đó là vì gã đã bắt gặp một gương mặt quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Đúng không? Đã từng có ý định khai thác khu vực đó, nhưng cả cha tôi lẫn tôi đều không bao giờ muốn bán nó, dù có ai trả giá cao đến đâu.”
Qua bờ vai của Kyle, gương mặt của Jeong Taeui trở nên cứng đờ như một bóng ma. Cậu trợn mắt, trừng trừng nhìn Maurer và chỉ mấp máy môi: “Câm miệng.” Maurer chớp mắt đầy bối rối, nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui, khiến Kyle hơi ngạc nhiên quay đầu lại.
Ngay lập tức, Jeong Taeui làm như chưa có chuyện gì xảy ra, mỉm cười bước đến gần Kyle.
“Nhờ vậy mà tôi có thể nghỉ ngơi thư thái ở đây. …Còn vị này là?”
“À, là một người bạn cũ của tôi. Maurer. Maurer Keith. Hiện tại cậu ta đang làm việc tại chi nhánh châu Á của UNHRDO. Trông vậy thôi chứ là một nhân tài đấy. Maurer, chào đi. Đây là Kim, vị khách đã ở nhà tôi từ vài ngày trước. Kim Yongsoo.”
Jeong Taeui không để tâm đến sự khác biệt nhỏ trong cách phát âm, chỉ mỉm cười gật đầu chào Maurer.
“Xin chào, tôi là Kim Youngsoo. Nhờ sự hiếu khách của ngài Riegrow, tôi được lưu lại đây. Rất hân hạnh được gặp anh.”
“Haha, tôi đã bảo cậu cứ gọi tôi là Kyle rồi mà. Trong nhà này, nếu nhắc đến Riegrow thì không phải đang nói về tôi đâu.”
Trong lúc Kyle cười nói vui vẻ thì ánh mắt đang mở to đầy hoài nghi của Maurer và ánh mắt sắc lạnh của Jeong Taeui chạm nhau.
Đúng lúc đó, Rita từ trong biệt thự bước ra và gọi Kyle.
“Cậu chủ, Gail đã đợi cậu từ nãy đến giờ. Cậu ấy đã chờ gần hai tiếng rồi đấy. Tôi thấy tội quá nên trước khi đến phòng ăn, cậu ghé qua phòng khách một chút nhé.”
“Gail à? Tận hai tiếng sao? Chà, không biết có chuyện gì gấp vậy… À, tôi xin phép đi một lát. Hai người cứ đến phòng ăn trước đi. Nếu muốn có thể dùng bữa luôn cũng được.”
“Không đâu, chúng tôi sẽ đợi anh. Cùng ăn thì vẫn ngon hơn chứ.”
Jeong Taeui giữ nụ cười lễ độ không chút tì vết. Kyle bật cười, gật đầu chào nhẹ rồi quay vào trong biệt thự.
Thời điểm trùng hợp đến mức đáng ngờ. Như thể ai đó đã sắp đặt trước, chỉ còn lại hai người: Jeong Taeui và Maurer. Ngay khi Kyle và Rita khuất bóng, nụ cười lễ độ trên mặt Jeong Taeui lập tức biến mất.
“Được rồi, đi thôi. Đồ ăn của Rita rất ngon đấy.”
“Đúng vậy, đồ ăn của Rita rất tuyệt. Nhưng mà… Kim Youngsoo?!”
“Cứ gọi tôi là Kim.”
“Được thôi, Kim.”
Maurer gật đầu rồi gọi một cách suôn sẻ, thậm chí còn nở nụ cười rạng rỡ đầy thân thiện. Gã gật gù vài lần, rồi bất thình lình khựng lại.
“…Kim cái quái gì chứ. Sao cậu lại ở đây, Jeong Taeui?! Họ của cậu từ bao giờ thành Kim vậy?!”
“Làm sao tôi biết được, chắc là họ tự đổi thôi.”
“Đồ vô tâm. Thằng nhóc từ hú hí với cậu sắp nghỉ việc mà cậu không quan tâm gì ao?”
“Cái đồ…! Tại sao tôi phải lo lắng cho Xinlu? Anh cũng có quan tâm đâu. Cậu ấy vốn là cậu ấm của một gia đình giàu có từ đời nào rồi, thể nào về nhà cũng được gia đình lập công ty cho làm sếp thôi. Lo cho kẻ sống sướng hơn mình để làm gì.”
Maurer trố mắt, há miệng cứng họng, rồi hét lên đầy bức xúc. Jeong Taeui nhìn Maurer một lúc rồi thở dài thườn thượt. Đột nhiên cảm thấy kiệt sức.
Lời gã nói cũng đúng. Trong ấn tượng của Jeong Taeui, Xinlu chỉ là một đứa trẻ yếu ớt và mong manh, nhưng thực tế cậu ta vô cùng lanh lợi và thông minh. Dù không ai lo lắng, cậu vẫn có thể làm tốt mọi việc. Thà rằng Xinlu không bị ràng buộc với Jeong Taeui mà tìm một con đường mới cho riêng mình, như thế sẽ tốt hơn nhiều. Người đáng lo ở đây không phải là Xinlu mà là chính bản thân cậu đây này.
Jeong Taeui hít một hơi, chống đầu gối đứng dậy một cách khó nhọc. Cậu định bụng sẽ nói rõ ràng với Maurer thêm một lần nữa, nhưng đến cả việc quát lên cũng thấy kiệt sức.
“Nghe này, tôi biết anh cũng rõ rồi, nhưng đừng có nói với người trong nhà này là anh quen tôi đấy. Cũng đừng nói với ai ở đây là anh đã gặp tôi. Không, phải nói là dù ở đâu đi nữa, cũng đừng có bảo là anh đã từng gặp tôi. Tốt nhất là quên tôi đi. Tôi với anh đâu phải kiểu người muốn giữ nhau trong ký ức, đúng không?”
Jeong Taeui nói bằng giọng điệu như đang dỗ dành. Maurer nhìn cậu một lượt với vẻ mặt méo xệch, rồi đột nhiên lầm bầm kéo dài giọng một cách tinh quái.
“Giờ nghĩ lại mới thấy… Tôi cũng chẳng quan tâm nên không để ý, nhưng mà… cậu, trước đây từng có tin đồn kỳ lạ với Rick đấy nhỉ.”
Hự.
Jeong Taeui khẽ giật mình, gương mặt bất giác lộ ra vẻ bị đánh trúng điểm yếu. Cảm giác được ánh mắt Maurer đang dán chặt vào mình, cậu vội chỉnh lại biểu cảm, nhưng đã quá muộn. Thằng khốn này chỉ nhanh nhạy mỗi những lúc như thế này thôi.
“Người cậu không muốn để lộ thật ra là cái thằng đó, đúng không?”
Cái giọng kéo dài nhừa nhựa đó… Nếu xé toạc cái miệng đang thốt ra mấy lời này, có khi âm thanh phát ra còn dễ chịu hơn cả tiếng xé lụa. Nhưng trước khi Jeong Taeui kịp thực hiện suy nghĩ ấy, Maurer đã nheo mắt lại, cất giọng rợn người.
“Cái thằng điên đó dạo gần đây cứ tùy hứng làm bậy, giết người loạn xạ. Có vẻ tâm trạng nó tệ đến mức không thể tệ hơn nữa. Cậu đã làm gì mà phải trốn thế hả, Jeong Taeui?”
Jeong Taeui cau mày khi nghe giọng lẩm bẩm đầy chán ghét của Maurer. Cậu bực bội bặm môi, rồi lầm rầm trong miệng.
“Tôi không biết. Tôi không làm gì hết.”
Chính tai cậu cũng nghe thấy giọng mình nhỏ đi như thể đang nói dối. Maurer gãi đầu vẻ không hài lòng, rồi lầm bầm một mình.
“Chậc, nếu là Xinlu thì còn được, chứ cái thằng điên đó thì đến nói chuyện cũng không dám. Xui xẻo mà lỡ mở miệng nói với nó, không khéo chọc giận rồi bị chém bay đầu mất. Gần đây nó cứ sắc bén như lưỡi dao vậy.”
Maurer nhấp nháy môi, có vẻ tiếc nuối vì không thể làm khó Jeong Taeui bằng cách báo tin này cho Ilay.