Mặt nóng quá.
Jeong Taeui trở mình xoay người nằm nghiêng. Chiếc ghế dài trên bãi biển rộng rãi mềm mại ôm lấy làn da. Cậu nhắm mắt lại, đưa tay dò dẫm bên cạnh nhặt lấy chiếc khăn rồi đắp lên mặt. Ánh nắng bị che đi khiến mọi thứ dễ chịu hơn hẳn.
Sau khi che mặt lại, ánh nắng cũng trở nên vừa đủ dễ chịu. Toàn bộ cơ thể từ vai trở xuống được sưởi ấm như thể đang ngồi trong một phòng xông hơi nhiệt độ thấp, rất thoải mái dễ chịu. Có lẽ khi tỉnh dậy, da sẽ bị cháy nắng và hơi đau một chút, nhưng hiện tại cảm giác dễ chịu đến mức cậu chẳng muốn dậy.
“…….”
Jeong Taeui mở mắt. Một chiếc khăn tắm trắng toát phủ lên mặt, chắn hết tầm nhìn. Cậu chợp mắt một lúc rồi tỉnh lại, người vẫn còn uể oải nhưng không buồn ngủ nữa. Nhưng chính sự uể oải này lại khiến cậu thấy dễ chịu, nên một lát sau, cậu trở mình sang bên còn lại để ánh nắng chiếu vào phần cơ thể còn lại. Chiếc khăn trượt xuống, cậu lại kéo nó lên che mặt lần nữa.
Có lẽ đã gần trưa. Cậu đoán mình đã ngủ khoảng một hai tiếng. Lúc mới chợp mắt, bóng râm còn phủ ngang thắt lưng, nhưng bây giờ ánh nắng đã chiếu thẳng vào mặt.
Tiếng chim hót văng vẳng từ xa. Những tiếng hót thưa thớt, lúc trầm lúc bổng vang lên một cách nhè nhẹ không đến mức khó chịu. Thỉnh thoảng lại có một làn gió mát thổi qua, xoa dịu làn da nóng rực rồi lướt đi. Dưới chân là hồ bơi trong vắt và rộng lớn. Tiếng chim thỉnh thoảng lại vang lên. Ánh nắng ấm áp. Giấc ngủ trưa nhàn nhã.
Đã bao lâu rồi cậu chưa được tận hưởng thời gian một cách thư thả và chậm rãi như thế này? Nghĩ lại thì ngay cả sau khi xuất ngũ, suốt mấy tháng trời cậu vẫn phải ra vào bệnh viện, lo chữa trị cho cơ thể nên cũng không thể nghỉ ngơi thật sự thoải mái được. Đến khi cơ thể khá hơn một chút, tinh thần cũng dần ổn định trở lại thì chú cậu đã đột ngột ập đến.
“Cuộc đời mình cũng thật khắc nghiệt…… Con người ta cũng phải có lúc thong thả nghỉ ngơi chứ.”
Jeong Taeui thở dài một hơi lười biếng, lẩm bẩm một mình rồi lại trở mình. Ở nhà người khác, hơn nữa chủ nhà còn bận rộn đến mức phải ra ngoài làm việc từ sáng sớm mà lại có thể thảnh thơi lăn lộn như thế này cũng không phải là không thấy chút xấu hổ. Nhưng Kyle chưa từng tỏ ra khó chịu hay ám chỉ gì cả. Lúc nào anh ta cũng giữ thái độ lịch sự và nhã nhặn. Chủ nhà như vậy nên đám người làm trong nhà cũng chẳng khác gì.
Một phần là vì bản thân Jeong Taeui vốn không phải kiểu người hay để ý sắc mặt người khác, nhưng quan trọng hơn cả là ngôi nhà này vốn dĩ lúc nào cũng có khách. Chỉ trong mấy ngày ở đây, cậu đã nhận ra điều đó. Người mang dòng máu của gia tộc Riegrow sống trong ngôi nhà này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ba mẹ của Kyle thì chủ yếu sống trong một biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô, thỉnh thoảng mới đến công ty chứ hiếm khi ghé về nhà. Còn cô em gái duy nhất thì vừa bước qua tuổi hai mươi đã kết hôn với một doanh nhân hơn cô ấy một giáp, rồi chuyển sang Mỹ sinh sống. Nói cách khác, người của gia tộc thực sự sống ở đây chỉ có một mình Kyle Riegrow.
Sống một mình trong ngôi nhà giống như cung điện này… … Cậu thậm chí không có thời gian để nghĩ về điều đó.
Ngoài một số lượng người hầu đáng kể, ngôi nhà này lúc nào cũng có khách. Dù là khách đến vì công việc hay khách đến vì chuyện cá nhân, ít nhất cũng luôn có một hai người lưu lại đây. Theo lời Rita thì “Cậu chủ thích mời người vào nhà quá mức.” Jeong Taeui dậy muộn và xuống phòng ăn khi chẳng còn ai, chỉ có Rita chuẩn bị cho cậu một bát súp rau củ, đã bất giác khựng lại khi nghe câu đó. Cậu chớp mắt rồi cẩn thận hỏi lại Rita. “Cậu chủ?” Rita gật đầu chắc nịch với vẻ mặt đương nhiên rồi lặp lại: “Cậu chủ.”
Rita đã sống ở đây hơn bốn mươi năm, từ khi còn rất trẻ. Bà kể rằng lúc những đứa trẻ của gia đình này còn nhỏ, bà từng làm bảo mẫu cho họ. Khi thấy bà tự hào nói rằng mình đã nuôi dạy các cậu chủ và tiểu thư bằng chính đôi tay này, Jeong Taeui chần chừ một lát rồi hỏi tiếp.
“Vậy bà gọi tất cả con trai trong nhà này là cậu chủ khi nuôi dạy họ sao?”
Bà trả lời dứt khoát.
“Bây giờ họ vẫn là các cậu chủ nhỏ của tôi.”
“…….”
Jeong Taeui chỉ còn cách vùi mặt vào bát súp, lặng lẽ húp hết phần của mình.
Rita không phải người xấu. Khi mới gặp, bà có vẻ ngoài nghiêm nghị và lạnh lùng, dù bây giờ trông bà vẫn không có vẻ tin tưởng mấy vào một người châu Á như cậu nhưng hễ hỏi gì là bà sẽ trả lời đầy đủ, nếu thấy cậu làm sai điều gì thì bà cũng sẽ lặng lẽ chỉnh lại và giúp đỡ.
Jeong Taeui thích những người như vậy. Vì thế, dù bà có nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, anh vẫn quý mến Rita. Một bà lão nghiêm khắc nhưng cuối cùng vẫn quan tâm đến người khác.
“Nhưng mà một người được nuôi dưỡng bởi một bà tốt bụng như vậy… Tại sao lại trở thành một kẻ giết người tàn ác như thế chứ…….”
Jeong Taeui bất giác lẩm bẩm rồi cậu lại trở mình một lần nữa khi cảm thấy cơ thể nóng lên.
Nhưng đó cũng chẳng phải lỗi của Rita. Kyle cũng do bà nuôi dưỡng, chẳng phải là một con người bình thường và đàng hoàng đấy sao?
“Vậy rốt cuộc là do môi trường sống hay là do di truyền đây…… Nhưng mà cùng là anh em thì dù gen có khác nhau cũng đâu đến mức khác biệt quá lớn chứ…….”
Rốt cuộc cậu vẫn không tài nào hiểu được vì sao Ilay lại trở thành một con người như vậy. Mà nghĩ lại thì dù cùng lớn lên trong một môi trường và cùng mang nguồn gen giống nhau, chẳng phải cậu và người anh song sinh cũng rất khác nhau hay sao? Xem ra không phải chỉ có môi trường hay di truyền, mà còn có một thứ gì đó bẩm sinh không thể lý giải được.
……. Cái tên điên đó dạo này vẫn sống tốt chứ nhỉ……. Mà cũng phải thôi, ai có thể gây tổn hại cho hắn được cơ chứ. Dù có bị ném ra giữa sa mạc nóng bỏng, hắn vẫn sẽ sống sót trở về nguyên vẹn thôi.
Dù có tò mò đi chăng nữa, cậu cũng không hề lo lắng. Khác với việc lo cho anh trai, có lẽ không có việc gì vô nghĩa hơn việc lo lắng cho một con người như Ilay.
Tuy nhiên dù có tò mò đến đâu, cậu cũng không có ý định tìm hiểu tin tức một cách chi tiết. Bởi vì có biết cũng chỉ khiến cảm giác bất an và sợ hãi tăng lên mà thôi. Sau khi rời khỏi hòn đảo, cậu đã liên lạc với chú vài lần. Dù không phải định kỳ, nhưng chú cũng đã dặn rằng ít nhất mỗi một, hai tuần hãy gọi một lần.
Lần đầu tiên vì nghĩ đến tình huống xấu nhất, cậu đã cố tình đến sân bay gọi điện hai ngày trước khi rời khỏi Hồng Kông. Dù chú có nói rằng sẽ giúp cậu dùng một danh tính mà ngay cả chú cũng không thể biết được, nhưng cậu chưa từng nghe được câu trả lời rằng sẽ không có ai truy đuổi. Cậu tin rằng ngay khi cuộc gọi kết thúc, sẽ có những kẻ đã biết được nơi phát tín hiệu. Nhưng Jeong Taeui nghĩ mình không phải là người dễ bị lần theo đến vậy. Dù không phải thế, cậu vẫn có một chút niềm tin.Ngay cả khi có ai đó tìm ra nơi cậu đang ở, chú cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ trừ khi có chuyện thực sự quan trọng.
Cậu không biết Ilay sẽ tìm kiếm mình bằng cách nào, hoặc có khi, hắn ta đã hoàn toàn cắt đứt, thậm chí không định tìm kiếm cậu nữa. Dù sao thì nếu xét đến tính cách của tên đó, chắc chắn hắn sẽ bám riết không buông như thể muốn róc sạch từng khúc xương của cậu. Nhưng bây giờ hắn đang làm gì cậu cũng không biết.
Khi gọi điện cho chú và lén lút dò hỏi, chú chỉ cười nhạt rồi đáp ngắn gọn:
“Ừ, nếu chẳng may bị bắt lại… thì sẽ chết thôi.”
Mà cũng không chỉ đơn giản là chết. Jeong Taeui biết vài cách để giết người một cách chậm rãi và đau đớn nhất có thể. Nhưng cậu không nghĩ rằng Ilay biết ít hơn mình. Thậm chí nếu hắn còn biết nhiều cách tàn khốc hơn cả cậu cũng chẳng có gì là lạ. …Quả nhiên, chỉ còn cách chạy trốn thật tốt mà thôi.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng “nếu bị bắt”, người cậu đã run lên bần bật. Chỉ tưởng tượng thôi mà sống lưng đã lạnh toát. Đến phim kinh dị hay giật gân cũng chưa chắc đã đáng sợ bằng.
“Nhưng cũng có chút tiếc thật…”
Cậu vừa lẩm bẩm vừa xoa cánh tay nổi da gà dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang. Thời gian trôi qua, ký ức về quá khứ rồi cũng sẽ phai nhạt. Những ký ức vui vẻ sẽ càng trở nên tươi đẹp hơn, còn những ký ức đau khổ sẽ trở nên hoài niệm hoặc dần bị lãng quên. Jeong Taeui thích sự trôi chảy của thời gian như vậy.
Bây giờ, cậu sẽ không bao giờ gặp lại những con người ở nơi đó nữa. Có lẽ một ngày nào đó, khi đi trên đường, họ có thể vô tình chạm mặt, nhưng sẽ không có chuyện cậu chủ động liên lạc để gặp họ. Càng không cần nói đến Ilay. Hắn là người mà cậu còn đang phải trốn chạy. Nhưng nếu một ngày nào đó, rất lâu sau này, khi ký ức đã mờ đi được tô vẽ lại, nếu tin đồn truyền đến tai cậu rằng con người đáng sợ ấy đã trở nên bớt hung dữ hơn một chút, thì có lẽ khi đó gặp lại cũng không tệ. …Dù bây giờ cậu không thể nào tin nổi rằng tính cách của hắn sẽ thay đổi chỉ vì tuổi tác.
Dù sao thì như thế cũng tốt. Cậu không biết Ilay đang lùng sục mình ở góc nào trên thế giới, nhưng ít nhất dưới chân đèn này vẫn an toàn. Có tìm kiếm cái tên “Jeong Taeui” cả trăm lần cũng vô ích, bởi vì người đó không còn tồn tại nữa. Ở Hồng Kông, cậu đã mất tích không chút dấu vết. Còn bây giờ kẻ đang ung dung tận hưởng kỳ nghỉ dưới mũi Ilay Riegrow chỉ là cái tên phổ biến nhất ở Hàn Quốc,Kim Youngsoo.
Jeong Taeui xoay người, duỗi cơ thể ra rồi thở dài một hơi lười biếng. Dù sao thì cậu cũng đang tận hưởng kỳ nghỉ rất trọn vẹn… Nhưng anh trai mà cậu đang tìm kiếm ở đâu nhỉ?
Tất nhiên cậu có thể chọn cách lang thang chơi bời cho hết thời gian rồi về báo với chú rằng “Con không tìm thấy, vậy nhé, tạm biệt!” Nhưng dù sao cũng đã hứa hẹn, dù không đảm bảo sẽ tìm thấy thì ít nhất cũng phải giả vờ tìm kiếm chút chứ. Nhưng làm sao tìm được đây? Không thể nhờ đến chính quyền, dù có thể nhờ thì cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu, nhưng làm sao có thể tìm ra một người khó nắm bắt như Jeong Jeaui ở đâu?
Bởi vì con người ấy không phải ai muốn tìm là tìm được. Nếu anh ấy không muốn, nếu kết quả cuối cùng không mang lại may mắn, thì hãy quên đi chuyện gặp lại anh ấy đi.
“Xem nào… Rốt cuộc anh trai may mắn của mình đang lang thang tận đâu rồi…”
Vì không có manh mối nào, cậu lẩm bẩm rằng việc này thật khó khăn, rồi bắt đầu lục lọi trong ký ức cũ để tìm một gợi ý. Đúng lúc đó, tiếng bước chân từ xa dần tiến lại. Ai đó đang đi về phía hồ bơi. Có thể là một vị khách khác đang lưu lại ở đây, hoặc một vị khách mới đến, hoặc là một trong những người làm công việc dọn dẹp hay chăm sóc vườn. Nghĩ vậy, Jeong Taeui kéo chiếc khăn đang trùm trên đầu xuống.
Khi tiếng bước chân đến gần hơn, giọng nói cũng vang lên theo. Hóa ra không chỉ có một người.
“…… Nhưng hiện tại, thứ đó vẫn chưa được hoàn thiện để sử dụng thực tế, nên đưa cho cậu bây giờ thì hơi khó. Thậm chí đợt bắn thử nghiệm đầu tiên còn chưa diễn ra.”
Là giọng của Kyle.
Khi Jeong Taeui thức dậy vào buổi sáng, chủ nhân bận rộn của căn nhà này đã ra ngoài làm việc từ lâu, đến mức cậu thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng. Có vẻ như giờ anh ta đã quay về nhưng vì vẫn còn khoảng giữa trưa, có thể Kyle chỉ ghé qua một lát rồi sẽ rời đi.
Có lẽ anh ta mang theo một vị khách. Không rõ người đó sẽ ở lại vài ngày hay chỉ ghé qua trong chốc lát, nhưng thoáng nghe qua, dường như họ đang nói về vũ khí.
Jeong Taeui đã nghĩ về chuyện này nhiều lần rồi, Kyle thực sự là một người thích giao du. Hay phải nói là thích có khách đến nhà chơi? Nghĩ lại thì ngay cả một người nhìn qua có vẻ hiền lành nhưng lại không dễ đối phó chút nào như chú cậu cũng đã là bạn của Kyle gần hai mươi năm. Nếu vậy thì những người khác thì còn gì để bàn nữa.
“Nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể sắp xếp một buổi thử nghiệm. Tầm chiều ngày kia thì tôi sẽ có thời gian, cậu thấy sao?”
Giọng nói giờ đã ở rất gần, chỉ cần họ rẽ qua góc này là sẽ thấy nhau.
Dù sao thì chủ nhà cũng đã về, nên có lẽ cậu cũng nên chào hỏi một tiếng. Nghĩ vậy Jeong Taeui nhấc người dậy, tùy tiện khoác chiếc áo sơ mi lên vai. Nhưng ngay lúc đó, vị khách đi cùng Kyle thốt lên với giọng đầy xúc động:
“Thật sao? Tất nhiên rồi! Tôi luôn có thể sắp xếp thời gian! Ngay cả khi không có thời gian, tôi vẫn phải sắp xếp! Đây là một bé cưng xinh đẹp được tân trang lại từ khẩu Remington năm 1875!”
Trước khi những lời đó kết thúc, Jeong Taeui đã nằm vật trở lại ghế dài, kéo khăn tắm trùm kín đầu không để lộ dù chỉ một sợi tóc, quấn chặt khăn quanh người.
Không thể nào nhầm lẫn được giọng nói này. Cái giọng đầy xúc động khi nói về súng. Cái giọng mà khi nhắc đến vũ khí, lại gọi chúng là những “bé cưng xinh đẹp.”
Theo như Jeong Taeui biết, trên đời này chỉ có duy nhất một người như vậy. Một kẻ vừa xảo quyệt vừa dai như đỉa, chỉ cần chạm vào bất cứ món đồ sưu tầm nào của gã thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối dài dài. Ôi trời ơi, ngay cả giọng nói cũng giống vậy.
“Vậy thì đến công ty vào lúc 3 giờ 30 chiều ngày kia nhé. Tôi sẽ báo trước với Louis, cậu có thể lên thẳng phòng tôi. ——Đây là phòng của cậu. Khi mở cửa sổ ra, cậu sẽ thấy ngay hồ bơi, cứ tự nhiên sử dụng bất cứ lúc nào. Mà khoan, kỳ nghỉ của cậu kéo dài đến cuối tuần sau đúng không, Maurer?”
“Vâng, tôi đã đặt vé máy bay cho tối thứ Bảy. Từ giờ đến lúc đó, tôi xin làm phiền anh.”
“Phiền gì chứ, cứ thoải mái tận hưởng đi. …Ồ, xem ra có một vị khách đến trước rồi nhỉ. Để xem nào……”
Giọng của Kyle vang lên ngay trên đầu cậu. Cùng lúc đó, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của một người khác đứng bên cạnh.
Jeong Taeui quyết tâm không tháo khăn ra, quấn chặt hơn nữa, nhất quyết không cử động. Đúng là theo lẽ thường, cậu nên chào Kyle vì đang được anh ta cho ở nhờ. Nhưng bây giờ thì không được. Tuyệt đối không được.
Maurer. Maurer! Maurer!!
Không chỉ giọng nói giống nhau. Tên cũng y hệt.
Tại sao giữa cái biệt thự yên bình này, cái tên khốn khiếp đó lại xuất hiện với tư cách là khách chứ?!