Jeong Taeui thầm nghĩ, Ilay đúng là có một người anh trai tốt. Gọi cái tính cách đó là “đặc biệt” hay “không có nhiều tình cảm” cũng giống như nhìn một con mãng xà mà khen rằng nó chỉ hơi lạnh lùng một chút. Nếu không phải là gia đình nhìn bằng cặp kính màu hồng, thì chắc chắn là Kyle chỉ đang cố tìm cách nói giảm nói tránh vì quá xấu hổ khi có một thằng em như thế.
“Vậy nên nó hầu như không về nhà. À không, phải nói là nó ghét về nhà mới đúng. Bây giờ nó đang làm việc ở nước ngoài, nhưng ngay cả khi có việc cần phải quay về, nó cũng không ghé qua nhà đâu.”
Nụ cười sắp bật ra của Jeong Taeui lập tức tắt ngấm. Tai cậu dựng lên ngay tức khắc.
“Không về nhà sao? Dù gì đó cũng là nhà của anh ta mà…”
“Không, không, ừm… có lẽ cậu chưa từng gặp em trai tôi nên không tưởng tượng được đâu, nhưng nó thực sự không có cái ý thức đó. Trong nhà có một bà giúp việc trông nom, nhưng vì sợ nghe bà ấy cằn nhằn nên nó đã rất lâu rồi không về. Lần trước nó có về nước để gặp ai đó, ngay cả khi đến tận khu nhà, nó cũng chẳng buồn bước vào.”
Kyle lẩm bẩm như đang nhớ lại: “Lúc đó, Rita có gọi điện định cằn nhằn nó một trận, nhưng bằng cách nào đó nó đã đánh hơi được và không bắt máy.”
Jeong Taeui bỗng có cảm giác như vận may đang mỉm cười với mình. Không thể nói là tuyệt đối không đến, nhưng ít ra thì cũng rất hiếm khi lui tới, bây giờ cậu đã biết một nơi như thế. Nếu lời Kyle nói là thật, thì so với một khách sạn bình thường, ở đó còn an toàn hơn gấp bội. Đúng vậy, chẳng phải có câu “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” sao?
Jeong Taeui liếc nhìn Kyle. Vài phút trước, cậu còn do dự về lời mời đến Berlin của người đàn ông này. Nhưng bây giờ, cậu thực sự mong rằng lời đó không phải chỉ là nói suông. Nếu tình hình đã thế này, thì nhà của Kyle có lẽ là con đường sống duy nhất của cậu.
“Mà này, Kim, cậu bảo là đang bị ai đó truy đuổi đúng không?”
Câu hỏi bất chợt của Anton kéo Jeong Taeui ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn xuống đĩa thức ăn, cậu nhận ra món gà đã biến mất từ lúc nào, có lẽ là do cậu đã ăn sạch. Dù vậy, có vẻ không ai tranh phần với cậu nên bụng vẫn thấy no. Jeong Taeui dùng ngón tay cái lau khóe miệng, rồi nhanh chóng liếm sạch khiến Rita cau mày khó chịu phía sau.
Cậu lẩm bẩm: “Không hẳn là bị truy đuổi… chỉ là có một người mà tôi không nên chạm mặt.”
“Vậy à, ai vậy? Để xem nào… nếu cậu nói ‘không nên chạm mặt’ thì chắc là hoặc chuyện tình cảm, hoặc tiền bạc đúng không?”
Anton giơ ngón tay ra đếm từng khả năng. Ngay lúc đó, Alsvelt ngồi bên cạnh Jeong Taeui lãnh đạm lên tiếng:
“Dù là cái nào thì cũng chẳng hay ho gì đâu… Chẳng hạn như nếu cậu dám giật bạn gái của một gã đàn ông Nam Ý, thì có khi sẽ bị bắn chết ở xó xỉnh nào đấy mà chẳng biết.”
Anton gật gù đồng tình: “Nam Ý thì dù là tiền bạc cũng rắc rối không kém.”
Trong lúc họ bàn luận với vẻ thản nhiên như thể đang buôn chuyện phiếm, Jeong Taeui chợt nhận ra câu chuyện của cậu đã biến thành một kịch bản phim điện ảnh. Cậu không còn là Jeong Taeui nữa, mà trở thành một kẻ lang thang du lịch đến đảo Sicily, tình cờ gặp gỡ một cô gái Digan xinh đẹp, người tình của một ông trùm mafia, rồi bị cuốn vào một mối tình nghiệt ngã, thậm chí còn cùng cô ta chạy trốn với một khoản tiền cướp từ tay ông trùm.
Jeong Taeui xé một miếng cá hấp mà Rita vừa mang ra, bỏ vào miệng rồi thở dài chán nản:
“Ừ, câu chuyện hay đấy… nhưng nếu vậy thì cô gái Digan đó và số tiền đã đi đâu rồi?”
“Chắc chắn đã bị sát thủ của ông trùm xử lý trước cậu một bước rồi.”
“Phải, và thế là cậu trở thành một con sói cô độc bị thiêu đốt bởi lòng hận thù.”
“……”
Hai người họ đúng là hợp cạ quá mức. Anton và Alsvelt nói với vẻ nghiêm túc đến mức không có lấy một nụ cười. Bên cạnh họ, Kyle khúc khích cười, rồi quay sang Anton, hất cằm hỏi:
“Này, nhắc mới nhớ, chuyện cậu từng kể trước đây sao rồi? Cái vụ của Katarina ấy.”
“A? Chuyện đó kết thúc lâu rồi. Bây giờ chắc cô ta đang hạnh phúc bên Mark đấy. Trong bụng cá.”
Anton nhăn mặt, vung tay như muốn xua đi chủ đề. Ngay lúc đó, cái nĩa đang gắp miếng cá hấp của Jeong Taeui cũng khựng lại. Tự dưng cậu chẳng muốn ăn nữa. Nhớ lại thì cậu đã từng nghe thoáng qua chuyện này rồi. Anton là người Mỹ có dính líu đến băng đảng nào đó. Còn Alsvelt, kẻ rất hợp cạ với Anton, cũng chẳng khá hơn, là một tay buôn vũ khí và một tên cầm đầu băng đảng. Đúng là một sự kết hợp đáng sợ.
Jeong Taeui không còn hứng ăn nữa, với lại bụng cũng đã no, nên cậu đặt dao nĩa xuống bàn. Sau đó, cậu đưa mu bàn tay lau khóe môi, rồi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Rita bắn tới như một lời cảnh cáo.
Ngôi nhà này lúc nào cũng đông khách, vì chủ nhân của nó là một người thích giao thiệp. Hôm nay, những vị khách có mặt là Jeong Taeui, Anton và Alsvelt. Sáng hôm qua, bàn ăn cũng có Jeong Taeui và Alsvelt, nhưng cùng với một người Anh đã rời đi từ chiều qua. Hôm kia là Jeong Taeui, người Anh đó, và một người Đức khác cũng đã không còn ở đây. Và vì chiều nay Alsvelt sẽ rời đi, nên ngày mai chỉ còn lại Jeong Taeui và Anton. Dĩ nhiên, nếu có khách mới đến thì lại thêm một người nữa.
“Chiều nay anh đi làm à, Kyle?”
Alsvet đặt nĩa xuống, dùng khăn lau miệng rồi hỏi. Kyle ậm ừ gật đầu.
“Chắc là phải ghé qua một chút. Còn anh, bao giờ xuất phát?”
“Ừm, chuyến bay của tôi là lúc 1 giờ, chắc phải đi trước bữa trưa. Mà tôi tưởng anh định nghỉ đến cuối tuần? Sao đã tính quay lại công ty rồi? Đúng là đồ nghiện việc.”
“Không phải đâu. Tôi cũng muốn tránh việc nhất có thể. Nhưng không phải tôi muốn đi, mà là Ilay đã liên lạc với công ty rồi làm ầm lên chuyện gì đó. Tôi gọi về nhà thì nó không chịu nghe máy, nên phải tự đến công ty xem có chuyện gì. Với cả có một người quen cũ lâu ngày không gặp cũng sẽ ghé qua nữa.”
Jeong Taeui yên lặng uống tách trà đen mà Rita vừa mang ra, im lặng nghe câu chuyện của họ. Cái tên cậu không muốn nghe nhất lại xuất hiện.
Ilay. Nhưng lạ thật, khi nghe tên hắn từ miệng người khác, cậu lại cảm thấy xa lạ thế này. Từ trước đến giờ, Jeong Taeui chưa từng nghe ai gọi hắn bằng cái tên đó cả. Cũng đúng thôi—một kẻ mà ngay cả gia đình cũng bị bắt phải gọi bằng họ, thì đúng là quá kỳ quặc…
Jeong Taeui khẽ gật gù một mình. Nhưng rồi cậu lại thắc mắc, tại sao Ilay lại giới thiệu cái tên đó với cậu? Trước đây, cậu cũng đã từng nghĩ về điều này, nhưng vẫn chẳng tìm được câu trả lời. Với một kẻ thất thường và có cái đầu không tài nào hiểu nổi như hắn, thì ai mà đoán được hắn nghĩ gì.
“Nếu một người quen cũ lâu ngày không gặp ghé thăm, vậy chắc chiều nay lại có khách đến nhà rồi.”
Jeong Taeui không thích chút nào khi cái tên xui xẻo kia được nhắc đến, nên cậu lặng lẽ đổi chủ đề. Nghe vậy, Kyle ậm ừ một tiếng rồi lắc đầu.
“Không đâu, người đó đến vì có việc riêng, nên chiều nay chắc chỉ gọi điện đến công ty thôi. Tôi đã hẹn gặp cậu ấy vào sáng mai. Nếu cậu ấy đồng ý, có thể sẽ nghỉ lại đây vào ngày mai.”
“Vậy sao.” Jeong Taeui gật đầu. Có vẻ như chuyện khách khứa ra vào liên tục đã trở thành thói quen ở ngôi nhà này. Ghép nối những gì cậu nghe lỏm được từ những người làm vườn hay người giúp việc, có vẻ từ khi bố mẹ của Kyle chuyển ra ngoại ô sống, nhà này lúc nào cũng có khách. Thực ra, ngay cả trước đó, khách của Kyle cũng thường xuyên lui tới, nhưng kể từ khi anh ta tiếp quản ngôi nhà, tình hình này còn nghiêm trọng hơn. Thường thì khách sẽ ở lại hai, ba ngày rồi đi, nhưng đôi khi cũng có người lưu lại tận vài tháng. Kyle dường như rất vui vẻ nếu khách của anh ta ở lâu, nên mọi chuyện cũng dễ hiểu thôi.
Ở mức này thì khách không còn là khách nữa. Họ giống như những thành viên trong gia đình, chỉ khác là mỗi ngày lại có một gương mặt và tính cách khác nhau.
Jeong Taeui suy nghĩ một lúc, nhưng cậu không thể hình dung được một gia đình như thế, vì cậu chưa bao giờ có nó. Từ khi sinh ra đến bây giờ, ngoại trừ sự thay đổi do trưởng thành, cậu chỉ có một người anh trai với gương mặt và tính cách không hề đổi thay.
Anh trai à… Nhưng rốt cuộc thì tìm người đó bằng cách nào đây?
Chuyện Jeong Taeui đang tìm kiếm một người, đồng thời cũng bị truy đuổi, giờ đây cả biệt thự này đều biết. Cậu chưa từng cố ý nói ra, nhưng trong bầu không khí cởi mở ở đây, nơi mọi người chẳng giữ bí mật gì với nhau thì câu chuyện dần dần bị lộ ra trong lúc trò chuyện.
Kyle đã nói rằng nếu cần tìm người, anh ta sẽ giúp trong khả năng của mình. Nhưng Jeong Taeui đã từ chối ngay lập tức.
Nhờ Kyle tìm anh trai mình ư? Không đời nào.
Bất cứ ai khác thì có thể, nhưng riêng người đàn ông này thì tuyệt đối không thể nhờ được. Ngay khi cái tên “Jeong Jaeui” xuất hiện, chắc chắn Kyle sẽ lập tức cảnh giác. Và một khi chuyện đó đến tai Kyle, khả năng Ilay cũng biết được sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Không được. Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Jeong Taeui mỉm cười bình thản và nói một cách khéo léo: “Tôi không thể làm phiền anh đến mức đó được… Tôi sẽ tự tìm kiếm bằng sức mình.”
“Nhưng mà Kim này, tại sao cậu chỉ lịch sự với Kyle thôi, còn với bọn tôi thì không?”
Jeong Taeui đang uống trà đen và bị Rita trừng mắt, bỗng bị câu hỏi bất mãn của Anton làm cho khựng lại. Cậu hơi nhướn mày, chậm rãi đặt tách trà xuống và hờ hững đáp:
“Bởi vì Kyle là một chủ nhà tốt bụng, người mà dù tôi có chạm mặt hay gọi điện cũng sẽ không bao giờ bảo tôi biến khỏi nhà anh ấy. Còn các anh thì cũng chỉ là những kẻ ăn nhờ ở đậu giống tôi thôi.”
Anton chẳng thể cãi lại, chỉ ậm ừ rồi gật gù. Kyle thì khẽ quay mặt đi và bật cười khúc khích. Bất giác, Jeong Taeui nghĩ rằng nụ cười ấy có chút gì đó giống Ilay.
Cậu im lặng nhìn Kyle một lúc, rồi quay đi, nhấp nốt phần trà còn lại trong tách.