Người đàn ông nói với giọng tự hào. Jeong Taeui vừa lái xe vừa gật đầu lấy lệ. Đường sá ở châu Âu được quy hoạch rất tốt, lại không quá đông xe cộ, nên lái xe ở đây dễ chịu hơn nhiều so với các thành phố lớn ở Hàn Quốc. Dù có xao nhãng một chút cũng không đến mức dễ xảy ra tai nạn.
Bạn anh ta là một người Hàn mê sách cổ sao? Thế giới của những kẻ đam mê thường nhỏ nhưng sâu, biết đâu chú cậu cũng quen người đó. Jeong Taeui gật gù cho có lệ rồi phụ họa:
“Vậy à. Tôi không rành lắm về sách cổ, chỉ nghe qua một vài điều thôi. Nhưng chú tôi thì rất thích. Nếu anh muốn, sau này tôi có thể giới thiệu hai người với nhau. Biết đâu có thể trao đổi những cuốn sách hiếm mà mỗi người chưa có…”
Nghe vậy, người đàn ông im lặng một lúc, rồi thở dài lắc đầu.
“Không được đâu. Sách quý thì không thể đem cho mượn. Nếu muốn, có thể mua lại hoặc đổi ngang một cuốn hiếm nhưng không thuộc sở thích của mình thì còn chấp nhận được. Đặc biệt là sách cổ, phải hết sức cẩn thận khi bảo quản.”
“À, vâng…”
Không phải người xấu, nhưng đúng là một người cuồng sách. Cảm giác có chút tương đồng với Maurer. Jeong Taeui thầm nghĩ may mà chú cậu không cực đoan đến mức này.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông mỉm cười và chuyển chủ đề:
“Nhưng mà, việc có thể kết giao với những người có chung sở thích vẫn là một điều thú vị. Nếu có dịp, tôi rất muốn gặp chú của cậu.”
“Đúng vậy.” Jeong Taeui đáp lời rồi tiếp tục nói:
“Chú tôi cũng thích giao lưu với những người có chung đam mê. Nếu nhiều người cùng ngồi lại để nói về sách thì chắc hẳn sẽ rất vui.”
Nghe vậy, người đàn ông lập tức reo lên vui vẻ:
“À đúng rồi, chính xác! Điều đó thật tuyệt!”
“Bây giờ tôi làm việc khác, nhưng trước đây tôi cũng từng làm công việc liên quan đến sách cổ. Nhờ đó mà tôi quen biết rất nhiều người trong lĩnh vực này. Đến tận bây giờ vẫn giữ liên lạc, vì dù sao nói chuyện cũng dễ dàng hơn.”
“Khi sở thích hợp nhau thì thế cũng tốt nhỉ. Nhưng nếu anh từng làm việc với sách cổ, thì có phải anh nói đến hiệu sách cũ không?”
“Không, cái đó tôi định để dành khi già rồi mới làm. Khi còn trẻ hơn, tôi từng kinh doanh. Tôi tái bản những cuốn sách cổ hiếm có, nhưng vì nhu cầu không nhiều nên việc duy trì công ty khá khó khăn.”
“Ha… vâng…”
Jeong Taeui đáp lại một cách lơ lửng rồi im lặng. Ngực cậu bỗng thấy nặng nề như có một tảng đá rơi xuống. Là gì đây? Một linh cảm chẳng lành vừa lướt qua trong đầu cậu. Nếu linh cảm này đúng thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả…
“Nhưng giờ nghĩ lại, tôi vẫn chưa nghe tên anh nhỉ? Anh tên là…?”
Jeong Taeui tranh thủ lúc người đàn ông tạm dừng lời nói để hỏi một cách lặng lẽ. Người đàn ông thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lắc đầu cười gượng.
“Đúng là tôi chưa nói điều cơ bản nhất nhỉ. Xin lỗi nhé, Kim. Cứ gọi tôi là Kyle.”
“À, vâng. Kyle… Tên hay đấy.”
Jeong Taeui khẽ gọi tên đó một lần rồi cười. Tảng đá trong lòng cậu dường như tan biến. Đúng rồi, mình đang lo lắng thái quá. Không thể nào mình lại xui xẻo đến mức đó được.
“Mọi người chắc hay nhầm nó là tên riêng nhỉ? Thường thì Kyle hay được dùng làm tên riêng mà.”
Jeong Taeui nói thêm, rồi tiếp tục câu chuyện:
“Nhưng tôi cũng biết có người mang họ Kyle đấy.”
Người đàn ông thản nhiên đáp:
“À, đó là tên riêng. Trên danh thiếp tôi ghi đầy đủ họ tên, nhưng khi giới thiệu thì chỉ dùng tên riêng thôi. Bất kể là người mới gặp hay đã gặp nhiều lần. Vì họ nhà tôi gần như chỉ thuộc về em trai tôi thôi.”
“Ha…”
“Em tôi rất ghét bị gọi bằng tên riêng. Nếu ai đó ngoài những người nó cho phép lỡ gọi nó bằng tên riêng, thì nó sẽ làm ầm lên khủng khiếp. Đến mức khiến người khác phải xấu hổ khi nhắc đến. Vì vậy trong nhà tôi, chỉ có nó mới được gọi bằng họ, còn tất cả mọi người khác đều chỉ dùng tên riêng. Ngay cả trong những sự kiện chính thức, người ta cũng chỉ gọi tôi là Kyle mà thôi.”
“……”
Jeong Taeui lại cảm thấy đầu mình ong ong, linh cảm xấu kia chẳng những không sai, mà còn đang dần dần khớp lại với nhau một cách hoàn hảo.
Cậu sợ phải hỏi thêm nên đành im lặng. Nhưng những điều không muốn nghe lại luôn lọt vào tai một cách rõ ràng nhất.
“Chính vì thế tôi chưa bao giờ nghe ai gọi mình bằng họ cả. Kiểu như “Ngài Riegrow” chẳng hạn.”
Chết tiệt.
Jeong Taeui siết chặt vô lăng, không nhận ra bản thân đã nhấn ga mạnh hơn khiến chiếc xe đột ngột vút lên với tốc độ cao. Người đàn ông bên cạnh nhìn sang với vẻ khó hiểu, khiến cậu vội vã nhấc chân khỏi bàn đạp ga.
“À… vậy… anh là Kyle Riegrow sao…?”
“Đúng vậy. Dù hiếm khi có ai gọi tôi bằng cả họ tên đầy đủ. Haha, cứ gọi tôi là Kyle thôi. Ai cũng gọi thế mà. Hơn nữa, nếu gọi là Riegrow thì trong nhà tôi sẽ mặc định đó là em trai tôi. Mọi người sẽ bị nhầm lẫn đấy.”
“À, ra vậy.”
Jeong Taeui gật đầu theo quán tính, dù bản thân chẳng còn đủ tỉnh táo. Trước mắt cậu bỗng trở nên trắng xóa. May mắn thay, con đường trước mặt là một tuyến đường thẳng và hầu như không có xe cộ qua lại. Nếu đây là trung tâm một thành phố lớn của một đất nước chật hẹp, có lẽ cậu đã gây ra tai nạn từ lâu rồi.
Cậu luống cuống đưa tay mò mẫm trên bảng điều khiển và bật radio lên. Phải tìm thứ gì đó để phân tán suy nghĩ, bằng không, cậu có thể sẽ đâm xe vào rào chắn mất.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ vu vơ cậu từng quên lãng lại hiện lên trong đầu—50 euro cho vay hôm trước, nhất định phải đòi lại. Bố thí cho kẻ ăn xin gì chứ, vớ vẩn thật. Nhất là với người sinh ra đã ngậm thìa kim cương như anh ta.
Người đàn ông bên cạnh khẽ liếc nhìn Jeong Taeui, có lẽ ngạc nhiên vì cậu bỗng bật radio mà không nói lời nào. Tuy nhiên anh ta không suy nghĩ quá nhiều, chỉ nhẹ nhàng ngân nga theo giai điệu của một bản nhạc pop cổ điển đang phát trên sóng.
Jeong Taeui nắm vô lăng bằng một tay, tay còn lại chống cằm lên cửa sổ, chìm vào tâm trạng nặng nề.
Tại sao gần đây cuộc sống của cậu toàn gặp chuyện phiền toái vậy? Chỉ vì nghĩ rằng người này trông có vẻ đáng tin, cậu mới quyết định cho đi nhờ xe. Nhưng hóa ra, người đó lại có mối liên hệ mật thiết với kẻ mà cậu không bao giờ muốn dây dưa—hay đúng hơn, một kẻ mà cậu tuyệt đối không nên dính líu đến.
Có khi nào đây chỉ là sự trùng hợp? Có khi nào dù anh ta tên Kyle Riegrow, nhưng em trai anh ta không phải là người mà Jeong Taeui nghĩ đến? Có khi nào những chi tiết trùng hợp kỳ lạ này chỉ là sự ngẫu nhiên?
Nhưng khi nghĩ đến hiện thực, cậu lại chìm vào cảm giác u ám hơn nữa. Một người từng làm kinh doanh tái bản sách cổ, sau đó mất sạch vốn và giờ trở thành tay buôn vũ khí—anh trai của Ilay. Một người từng làm kinh doanh tái bản sách cổ, nhưng vì kinh doanh thất bại nên chuyển sang công việc khác—Kyle.
Một người mang họ Riegrow—đương nhiên là Riegrow—anh trai của Ilay. Một người tên đầy đủ là Kyle Riegrow.
Kẻ điên Riegrow của UNHRDO, người mà không ai dám gọi thẳng tên. Và em trai của Kyle, người sẽ nổi điên nếu ai đó dám gọi hắn bằng tên riêng.
Nếu đã trùng khớp đến mức này vậy thì phải nghĩ ngược lại, nếu nói rằng hai người đó là người dưng mới càng đáng kinh ngạc hơn. Jeong Taeui muốn đập đầu vào vô lăng. Nếu không có Kyle ngồi bên cạnh, bất kể cảnh sát có lao đến hay không, cậu cũng sẽ dừng xe bên lề đường rồi úp mặt xuống vô lăng mà nằm bẹp ở đó.
Nếu ai đó ngoài những người nó cho phép lỡ gọi nó bằng tên riêng, thì nó sẽ làm ầm lên khủng khiếp. Đến mức khiến người khác phải xấu hổ khi nhắc đến. Vì vậy trong nhà tôi, chỉ có nó mới được gọi bằng họ, còn tất cả mọi người khác đều chỉ dùng tên riêng.
Những lời Kyle vừa nói không lâu trước đó lại vang lên trong đầu.
Đương nhiên rồi. Nếu em trai của Kyle chính là kẻ điên rồ mà Jeong Taeui biết, thì không chỉ là một cơn náo loạn bình thường, đó sẽ là một cảnh tượng đẫm máu đến mức nếu ai đó muốn kể lại cũng phải cảm thấy xấu hổ mà chỉ dám báo cáo trong bí mật với cảnh sát hoặc chuyên gia tâm lý.
Jeong Taeui nhìn những khung cảnh như tranh lướt qua bên cửa sổ mà chẳng chút để tâm, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi người đàn ông này càng sớm càng tốt. Tính cách của Ilay không giống kiểu sẽ giữ liên lạc thân mật với gia đình, nhưng lỡ như, chỉ lỡ như thôi, Kyle gọi điện cho hắn, mà chẳng may có gì đó sai sót khiến hắn bắt máy thì đúng là đại họa.
Cậu muốn xé nát cái miệng của chính mình vì đã hứa sẽ chở Kyle đến Berlin. Nhưng giờ thì đã trót lỡ rồi, tốt nhất là đạp ga hết mức, lao đến Berlin nhanh nhất có thể, thả người đàn ông này xuống rồi không quay đầu lại nữa. Jeong Taeui liếc nhìn Kyle qua gương chiếu hậu rồi quyết tâm làm việc nhanh gọn nhất có thể.
Anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ ngân nga theo điệu nhạc phát ra từ radio. Không giống Ilay lắm. Nếu nhìn kỹ từng góc một thì có thể tìm thấy vài điểm tương đồng, nhưng tổng thể thì không. Mà cũng phải thôi, hai người họ chênh lệch tuổi tác khá nhiều. Kyle bảo anh ta là bạn của chú cậu, thế thì hai người này cách nhau ít nhất một con giáp.
Jeong Taeui ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
“Nhưng nếu anh bị cướp hết đồ đạc… sao không gọi về nhà nhờ giúp đỡ? Điện thoại hay thứ gì đó, chẳng lẽ cũng bị lấy mất?”
“Hả? À không, đúng là thế. Ngoài hộ chiếu ra thì tất cả đều bị lấy mất. Nhưng dù sao họ cũng để lại hộ chiếu, thế cũng đã đủ biết ơn rồi.”
Kyle vừa cười vừa nói thêm: “Vả lại, nhờ thế mà tôi mới có cơ hội ghé qua ngôi làng đó và tìm được cả kho báu sách quý giá!” Khuôn mặt anh ta rạng rỡ như thể chỉ cần nghĩ đến mấy cuốn sách đó thôi cũng đủ khiến tâm trạng tốt lên.
“… Gia đình anh chắc lo lắng lắm. Nhất là em trai anh…”
Jeong Taeui vừa nói, vừa thấy nhẹ nhõm phần nào vì giờ đây, khả năng Ilay bất ngờ gọi điện đã bị loại bỏ. Nhưng ngay lúc đó, Kyle tròn mắt nhìn cậu, rồi đột nhiên bật cười lớn.
Jeong Taeui chẳng bất ngờ gì, bởi cậu thừa hiểu lý do khiến người đàn ông này cười như vậy. Ừ, nếu là cậu , nghe câu đó cũng sẽ cười thôi. Một Ilay lo lắng cho ai đó? Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy buồn cười muốn chết.
“Ừm… Em tôi không phải kiểu người đáng để lo lắng lắm… nhưng mà… sao nhỉ… có lẽ nên nói là… hơi đặc biệt chăng? Nó không có nhiều tình cảm như người bình thường đâu.”