Cậu đã quá liều lĩnh…
Dù chuyện đã rồi, nhưng Jeong Taeui vẫn hối hận. Đời ai mà biết trước điều gì? Nếu lỡ may một ngày nào đó vô tình chạm mặt thì sao đây? Nói thẳng ra, nếu vận rủi đeo bám đến cùng cực, nếu cậu vô tình rẽ vào một góc phố mà ngay trước mặt lại chính là hắn…
Nếu không giữ được khoảng cách đủ xa, một khi đã lọt vào tầm mắt hắn, cậu chẳng còn cơ may chạy thoát. Vì Ilay không phải hạng người dễ dàng để sổng mất con mồi đã lọt vào tầm ngắm.
Jeong Taeui cũng tự an ủi mình bằng một tia hy vọng mong manh. Dẫu sao, lúc ấy cậu vẫn giữ lại chút đạo đức con người mà bảo vệ lòng tự trọng của Ilay. Khi thấy hắn bất tỉnh vì thuốc mê, cậu đã định cứ thế bỏ đi, nhưng cuối cùng lại thấy chột dạ. Thế là cậu chỉ trói hai tay hắn lại, còn phần quần áo thì chỉnh trang ngay ngắn.
(Thực ra, nguyên nhân chính là nếu cứ bỏ mặc như vậy, chắc chắn ai đó sẽ vô tình bắt gặp hắn trong tình trạng thê thảm, và cậu không muốn người đó phải chứng kiến cảnh tượng ghê rợn đó.)
Tất nhiên, với một kẻ như Ilay, việc bị trói tay dù chỉ một chút cũng đã là một sự sỉ nhục. Nhưng ít nhất, thế này vẫn còn đỡ hơn rất nhiều. Jeong Taeui thầm hy vọng rằng, khi Ilay nhận ra cậu đã có chút lòng tốt mà chỉnh lại trang phục cho hắn, có thể hắn sẽ tha cho mình. Hoặc nếu có giận, thì cùng lắm cũng chỉ khiến cậu tàn phế thôi, chứ không giết chết.
…Nhưng hy vọng đó rõ ràng quá viển vông. Với tính cách của hắn, chuyện đó là không thể nào xảy ra.
“Rốt cuộc, cách duy nhất vẫn là không để bị phát hiện. Chỉ có thể trốn tránh bằng mọi giá thôi…”
Jeong Taeui vô thức lẩm bẩm.
“Phải rồi, chính xác là như vậy!”
Đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên cùng với cảm giác ai đó đang nhìn mình, khiến Jeong Taeui theo phản xạ ngẩng đầu lên. Ở phía bên kia bàn, Anton đang giơ ngón trỏ lên và lắc lắc. Này anh bạn, ở đất nước tôi, hành động đó gọi là chỉ trỏ và bị coi là bất lịch sự đấy…
Tuy nhiên, Jeong Taeui chẳng có ý định giải thích hay tranh luận về sự khác biệt văn hóa với một người nước ngoài, mà thật ra, cậu cũng không phải kiểu người dễ khó chịu chỉ vì bị ai đó chỉ tay vào mặt. Nếu dễ bị chọc tức đến vậy, có lẽ cậu đã chết vì tức từ lâu rồi.
“Dù sao thì chỉ cần không chạm mặt là được, đúng không? Điện thoại trong phòng thì cứ rút dây ra!”
Anton hoàn toàn không quan tâm Jeong Taeui đang nghĩ gì mà tiếp tục nói. Jeong Taeui tạm gác dòng suy nghĩ của mình lại và nhìn anh ta. Không biết tên này có phải cũng đang bị ai đó truy đuổi không nhỉ?
Căn nhà này lúc nào cũng có khách. Nói đúng hơn, khách khứa ra vào không lúc nào ngớt. Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Jeong Taeui đến đây, và trong suốt khoảng thời gian đó, cậu đã thấy năm gương mặt mới. Tức là cứ mỗi ngày lại có người đến rồi đi. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu đã nghĩ rằng chủ nhân ngôi nhà này hẳn là một người rất thích giao du.
Bản thân Jeong Taeui cũng khá hòa đồng và thích trò chuyện với người khác, nhưng cậu không phải kiểu người mời khách về nhà một cách tùy tiện. Còn người đàn ông này thì sao nhỉ? Phải nói thế nào đây… Anh ta có vẻ cởi mở đến mức đáng kinh ngạc.
Liệu sống mà không có chút cảnh giác như vậy có ổn không? Nếu một kẻ khả nghi nào đó lọt vào nhà thì sao? Tuy nhiên, may mắn là thay vì chủ nhà, nơi đây lại có một người quản gia già dặn và sắc bén như một bức tường thép.
Bà quản gia đã ở trong ngôi nhà này từ trước cả khi chủ nhân ngôi nhà ra đời, và chính tay bà đã nuôi nấng cả anh em họ. Lúc này, bà đang bê một con gà hấp nguyên con từ bếp ra, đồng thời quét ánh mắt sắc lạnh khắp căn phòng. Trông bà như thể đang kiểm tra xem có ai có ý định gây bất lợi cho chủ nhân hay không.
Bà ấy không ưa Jeong Taeui lắm. Chính xác hơn, có vẻ như bà ấy không thích người châu Á. Nhưng mà đây cũng không phải lần đầu tiên cậu gặp một người như vậy nên chẳng phải chuyện gì lạ lẫm đối với cậu.
“Haha, anh định làm thế chỉ để trốn ai vậy chứ?” Jeong Taeui vừa khuấy bát súp còn dang dở vừa hỏi.
Anton cười tinh quái: “Thì dĩ nhiên là để tránh chủ nhà rồi. Nếu không gặp mặt, không nghe điện thoại, thì sẽ chẳng có cơ hội nào để bị đuổi ra khỏi nhà nữa.”
Cái lý do chẳng có chút hiệu quả gì nhưng lại được nói ra với vẻ mặt tươi cười ấy khiến Jeong Taeui cũng lịch sự cười theo, rồi cúi đầu tiếp tục ăn súp. Đúng là đôi khi cũng có những kẻ hay nói nhảm như thế.
“Kim, nghe nói hôm qua cậu đến thư viện quốc gia hả? Có tìm được gì thú vị không?”
Ngay khi cậu đặt thìa xuống sau khi ăn xong, vị chủ nhà đang ngồi chéo góc với cậu cất tiếng hỏi. Jeong Taeui quay sang nhìn anh ta, à…, rồi lục lại ký ức của mình một chút.
“À, tôi cũng có lật qua vài thứ, nhưng hình như chẳng có gì ấn tượng lắm thì phải. Tôi không nhớ rõ lắm, chắc là không có gì đặc biệt.”
Jeong Taeui lắc đầu đáp lại, chủ nhà chỉ cười nhạt.
“Nếu có thứ gì đặc biệt cần tìm, cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu kiếm về, Kim.”
“Được, cảm ơn anh.”
Jeong Taeui mỉm cười đáp lại. Cậu chợt nghĩ, quả nhiên chẳng có gì là không thể quen được. Mặc dù phải đổi cái tên mà mình đã dùng suốt hàng chục năm, nhưng chỉ sau vài ngày, cậu đã dần làm quen với nó. Dù vẫn còn chút lạ lẫm, nhưng ít ra cậu cũng không còn ngây ra như kẻ lạ khi nghe người khác gọi tên mình nữa.
Vừa cắt một miếng thịt gà rồi gắp vào đĩa, Jeong Taeui vừa lặng lẽ quan sát chủ nhà. Dù đã ngoài bốn mươi, trông anh ta vẫn trẻ hơn tuổi thật đến cả chục năm. Anh ta không ngừng mỉm cười, trò chuyện vui vẻ cùng những người xung quanh.
“…”
Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh nữa.
Jeong Taeui nhớ lại lần đầu tiên gặp người đàn ông này.
Đó là ở một ngôi làng nhỏ thuộc Áo, gần biên giới với Ý. Việc cậu ghé qua đó hoàn toàn là tình cờ. Ngay sau khi đến châu Âu, cậu đã thuê xe tại Ritz và bắt đầu hành trình của mình. Cậu từng nói với chú rằng không cần đối xử với mình như một thành viên đặc biệt của UNHRDO, nhưng chú vẫn nhét vào tay cậu một tài khoản ngân hàng gần như là ép buộc. Hẳn là chú nghĩ cậu sẽ không dùng thẻ tín dụng vì có thể dễ dàng lần ra dấu vết chi tiêu. Chú còn tận tình dạy cậu cách rút tiền ra, chuyển lòng vòng qua Bahamas vài lần để xóa dấu vết, bảo rằng nếu không muốn để lại chút manh mối nào thì cứ làm vậy mà xài. Dù sao thì số tiền đó cũng đã được kê khai vào quỹ đặc biệt của UNHRDO nên cứ tiêu thoải mái, hết thì gọi cho chú.
Giờ nghĩ lại, Jeong Taeui chỉ có thể cười trừ. Chú à, chú đúng là một người biết cách khiến tổ chức chịu thiệt thòi một cách toàn diện đấy. Khi cậu nói vậy với vẻ mặt chán nản, chú chỉ cười lớn.
“Nhưng chú đã mang lại cho tổ chức lợi ích gấp hàng trăm lần số thiệt hại đó mà.”
Chú nói thế rồi lại bảo cậu cứ tiêu thoải mái đừng lo lắng. Jeong Taeui nghĩ, đằng nào cũng là tiền cho sẵn, từ chối làm gì, nên cứ thế nghe theo. Theo lời chú, ngay cả tiền bố thí cho ăn mày cũng có thể kê khai vào chi phí hoạt động. Vậy thì cứ tận dụng lợi thế này mà đi lại cho tiện. Cậu di chuyển khắp các châu lục, đến mỗi nơi lại thuê một chiếc xe mới. Nhưng dù cố gắng tiêu xài, cậu vẫn không thể thay đổi hoàn toàn bản chất tiết kiệm đã hình thành từ nhỏ. Vì vậy, thay vì mua xe, cậu chỉ thuê xe để di chuyển.
Dù có hơi lạc đường một chút, nhưng chuyến đi vẫn không đến nỗi nào. Lúc đó, cậu định đi về hướng Berlin, nhưng lại đi nhầm đường và lạc vào ngôi làng nhỏ đó. Vì muốn mua một tấm bản đồ tử tế để tránh lạc đường lần nữa, cậu quyết định ở lại đó một ngày. Nhưng rồi cậu lại thấy thích ngôi làng này. Đó là một nơi yên bình, không có danh lam thắng cảnh đặc biệt, nhưng đúng kiểu mà Jeong Taeui yêu thích. Thế là cậu quyết định nán lại thêm một tuần. Khi bắt đầu nghĩ đến chuyện rời đi, cậu tình cờ gặp người đàn ông này trong một tiệm sách cũ. Nhưng thực ra, đó không phải là lần đầu tiên. Vừa nhìn thấy anh ta, Jeong Taeui đã nhận ra ngay, cậu đã từng gặp người này ở Hong Kong trước đây.
Không phải qua một cuộc gặp mặt chính thức hay lời giới thiệu nào, mà chỉ đơn giản là nhìn thấy. Có lẽ là vào lần cậu cùng Alta đi gặp một tay buôn vũ khí. Khi đó, ở bàn bên cạnh có một người đàn ông ngồi đó. Chính là anh ta. Anh ta không có vẻ gì đặc biệt, cũng chẳng nổi bật, nhưng Jeong Taeui vẫn nhớ rõ vì hai lý do. Thứ nhất, anh ta có một khuôn mặt đáng nhớ. Dù nhìn chung rất bình thường, nhưng lại có nét gì đó khiến người khác không thể dễ dàng quên đi. Có lẽ là do ánh mắt. Mặc dù có thể anh ta không nhận ra, nhưng ánh mắt của anh khi nhìn người khác vô cùng mạnh mẽ. Nếu là một người yếu tim, có lẽ sẽ cảm thấy bị áp lực khi đối diện với ánh mắt đó.
Lý do thứ hai là… Lúc đó, anh ta đang xem một bản vẽ thiết kế nguệch ngoạc đầy những ký hiệu và hình vẽ rối rắm. Chính điều này khiến Jeong Taeui không thể quên được. Vì cậu đã từng thấy những ký hiệu và hình vẽ tương tự trước đây.
“…”
Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao người đàn ông đó lại có thứ đó trong tay.
Vị đắng nhè nhẹ dâng lên trong miệng Jeong Taeui. Không phải do thức ăn, nhưng cậu vẫn nhấc cốc nước lên súc miệng một chút. Người đàn ông đó trái ngược với ánh mắt mạnh mẽ của mình, lại có tính cách khá bất ngờ. Không chỉ là kiểu người vô tư thích tiếp cận và cười đùa với người lạ, mà khi nghĩ lại hành động của anh ta trong tiệm sách cũ hôm đó, Jeong Taeui vẫn không thể nhịn cười.
Nếu không đưa cuốn sách mà anh ta thèm muốn, có khi anh ta sẽ bám lấy và làm loạn lên như một đứa trẻ mất thôi. Jeong Taeui biết rất rõ những kẻ được gọi là “mọt sách” vừa kỳ lạ vừa thú vị, đôi khi còn là một cơn đau đầu. Không cần tìm đâu xa, ngay trong UNHRDO cũng có một kẻ như vậy. Một tên vì một khẩu súng mà hành hạ mọi người lên bờ xuống ruộng.
Lúc đó, Jeong Taeui tìm thấy một cuốn sách vừa hiếm, lại từng khiến cậu tò mò muốn đọc từ lâu.
Cậu nhớ chú của mình cũng từng nhắc đến nó, nên nghĩ rằng mình sẽ mua về đọc xong rồi gửi cho chú. Nhưng ngay khi thấy tựa sách, người đàn ông nọ lập tức sáng mắt lên, lao đến như cơn lốc. Quá bất ngờ trước khí thế hùng hổ ấy, Jeong Taeui quyết định nhường cuốn sách lại cho anh ta. Dù có hơi tiếc nhưng thấy anh ta khao khát đến vậy thì cũng nên để lại. Dù sao thì ai mà biết được chứ? Với những kẻ đam mê sưu tầm, thật khó để dùng từ ngữ đẹp khi nhắc đến họ, lỡ đâu anh ta vì cuốn sách mà theo dõi cậu, rồi đợi ở góc phố vắng để đập vào gáy cậu cướp sách thì sao.
Dĩ nhiên, người đàn ông đó không biết Jeong Taeui đang nghĩ gì, mà chỉ đơn giản xem cậu là một thanh niên tốt bụng và tử tế. Đôi mắt anh ta ánh lên niềm xúc động sâu sắc, liên tục nói lời cảm ơn. Nhìn dáng vẻ đó, Jeong Taeui chợt nghĩ đến chú mình. Chú cũng yêu sách cổ, nhưng so với người đàn ông này thì vẫn còn kém một bậc.
Rồi hình ảnh của chú cứ thế hiện lên trong tâm trí cậu. Liệu nếu chú phát hiện ra cuốn sách mình muốn tìm từ lâu, chú có vui mừng đến mức này không? Nghĩ đến đó, lòng cậu bỗng chùng xuống. Có lẽ cũng vì vậy mà khi người đàn ông buồn bã nói rằng anh ta bị mất tiền, Jeong Taeui đã không chút do dự mà cho anh ta vay, thậm chí còn đề nghị chở anh ta đến Berlin.
Nói là “cho vay” nhưng thực chất cậu chẳng hề có ý định đòi lại 50 euro đó. Nếu anh ta trả lại thì cậu sẽ nhận, nhưng không nhất thiết phải lấy lại bằng mọi giá. Dù sao thì chẳng phải chú cậu cũng từng nói rằng ngay cả tiền bố thí cho người ăn xin cũng có thể kê khai vào chi phí hay sao?
Nghĩ vậy, Jeong Taeui vui vẻ quyết định đưa người đàn ông đến Berlin. Nhưng rắc rối lại xảy ra sau đó. Sau khi gật đầu đồng ý với lời đề nghị nhiệt tình của anh ta rằng nhất định phải ghé nhà người này nghỉ ngơi khi đến nơi, cậu khởi động xe và bắt đầu hành trình.
Dọc đường đi, hai người trò chuyện. Dù nhìn thế nào thì người đàn ông kia cũng trông hơn cậu ít nhất tám, chín tuổi, nên Jeong Taeui bảo anh ta cứ thoải mái nói chuyện thay vì giữ giọng điệu quá trang trọng. Được cậu cho phép, anh ta liền thả lỏng lời lẽ một chút, rồi mỉm cười, nêu ra một câu hỏi hiển nhiên:
“Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa biết tên cậu. Cậu tên là…?”
“A… Kim Young-soo.”
Jeong Taeui nói ra cái tên vẫn còn xa lạ ngay cả với chính mình, rồi liếc nhìn vào gương chiếu hậu, chạm phải ánh mắt của người đàn ông kia. Không có lý do gì để căng thẳng cả, vậy mà cậu vẫn cảm thấy nhói lên một chút.
Cậu đã cố tình chọn một cái tên phổ biến nhất ở Hàn Quốc để làm hộ chiếu và giấy tờ, nhưng giờ mới nghĩ lại rằng có lẽ nên chọn một cái tên dễ phát âm hơn. Quả nhiên, người đàn ông kia hơi nghiêng đầu, có vẻ bối rối vì phát âm không quen thuộc.
“Kim… Yong-su…?”
“Haha, chắc sẽ khó phát âm với anh, cứ gọi tôi là Kim thôi.”
Jeong Taeui cười nói. Người đàn ông lẩm bẩm cái tên “Kim”, rồi gật đầu hỏi tiếp:
“Người gốc Hàn à?”
“Gốc Hàn… Nói đúng hơn là người Hàn Quốc luôn. Anh tinh thật đấy. Thường thì người châu Âu nghe tên cũng khó phân biệt quốc tịch của người Đông Á lắm.”
“Trong số bạn bè tôi có vài người Hàn Quốc mà. Đặc biệt là một người bạn cùng khóa rất thân với tôi. Cậu ấy cũng mê sách cổ giống tôi, sở thích rất hợp nhau nên chúng tôi hay liên lạc thường xuyên.”