Jeong Taeui cười. Cậu đưa tay xuống phía dưới, nắm lấy dương vật đang căng cứng của Ilay. Phần đầu đã ẩm ướt dường như đang gào thét muốn bùng nổ. Cậu dùng móng tay trỏ khẽ vuốt nhẹ từ gốc đến ngọn. Nơi đó được kích thích giật giật, càng trở nên ướt át hơn.
“Taei…! Bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội duy nhất. Hãy tháo còng tay ra một cách ngoan ngoãn. Tôi sẽ coi như đây chỉ là trò đùa ngớ ngẩn của một kẻ ngốc và bỏ qua. Vì vậy, hãy cởi bỏ thứ này. Nếu không, cậu đừng nghĩ sẽ được an toàn.”
Giọng của Ilay trầm xuống như tiếng kim loại bị cào xé từ đáy sâu, thấp và lạnh lẽo. Tim Jeong Taeui đập nhanh hơn. Cảm giác lo lắng và hưng phấn cùng lúc dâng cao. Jeong Taeui lại khẽ vuốt lên dương vật của Ilay một lần. Đủ nhẹ để không đạt đến cực khoái, nhưng đủ mạnh để khiến khoái cảm trở nên khó chịu, chỉ còn một bước nữa là chạm đến đỉnh.
“Đáng đời lắm, Ilay Riegrow. Anh đã sống một cuộc đời nhẹ nhàng, đôi khi dùng sức mạnh để thỏa mãn dục vọng của mình, và coi thường cảm xúc của người khác như một trò đùa. Nhưng anh chưa từng trải qua tình huống không thể thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà chỉ bị người khác lợi dụng, phải không? —Chắc anh tức điên lên nhỉ? Nhưng mà bây giờ anh có có đau đâu. Còn tôi, lúc đó tôi tưởng mình chết thật rồi.”
Nói đến đây, ký ức ùa về khiến cậu lại bực bội. Jeong Taeui nghĩ, ‘Đồ khốn, anh cũng nên đau một chút đi’, rồi cắn mạnh vào dái tai của Ilay. Dù cắn khá mạnh đến mức đau đớn, Ilay vẫn không thốt lên một tiếng rên. Hắn chỉ nhìn Jeong Taeui với ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.
Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ treo tường kêu lên một tiếng ngắn. Liếc nhìn đồng hồ, Jeong Taeui nhận ra rằng thời gian của mình không còn nhiều. Thời gian ở nơi này cũng sắp kết thúc.
Jeong Taeui thở dài khi nhìn thấy cơ thể mình đang kích động.
“Ilay. Ngủ với anh cũng không đến nỗi tệ lắm. Nhưng… hơi mệt. Thể lực cơ bản của tôi và anh khác nhau, phong cách quan hệ cũng khác biệt. Vì vậy, chúng ta hãy dừng trò chơi này lại. Mỗi người hãy tìm một đối tượng khác phù hợp hơn để chơi đùa. …… Lần cuối cùng, để tôi trút bỏ một chút bực dọc. Anh cũng biết tôi hơi tiểu nhân mà, phải không?”
Jeong Taeui thì thầm như vậy rồi nhặt chiếc cà vạt bừa bộn trên bàn lên. Sau đó, cậu buộc chặt phần gốc của khối thịt đang phồng lên một cách không thương tiếc. …… Nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Đồ khốn này, hắn định giết mình thật sao? Thật may là mình vẫn sống sót. Cái này to gần bằng nắm đấm rồi—không, không nên nghĩ đến nữa.
Jeong Taeui lắc đầu, gương mặt tái mét. Đột nhiên, ánh mắt của cậu chạm vào Ilay.
Ilay đang có một biểu hiện kỳ lạ. Khác với vẻ mặt giận dữ như trước đó. Đó là một khuôn mặt khó hiểu, vừa không hài lòng, vừa bối rối, bồn chồn, tức giận, nhưng cũng mơ hồ và không thể hiểu nổi.
“Lần cuối cùng?”
Một câu nói bất chợt thoát ra từ miệng hắn. Giọng nói ngơ ngác như bị đánh lừa, khiến Jeong Taeui cười khẩy.
“Ừ, lần cuối. Anh nghĩ tôi sẽ ở đây vào ngày mai sao? Một tiếng nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi hòn đảo này. Tôi sẽ thay đổi danh tính và biến mất hoàn toàn. —Anh sẽ không thể tóm được tôi để xé xác nữa đâu, nên chắc anh tức lắm nhỉ, huấn luyện viên.”
“Gì chứ…….”
Dù vừa mở miệng định nói gì đó, nhưng như thể bị nghẹn lời, Ilay chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui. Đối diện với đôi mắt đen láy ấy, Jeong Taeui ôm lấy hai má hắn, rồi áp môi mình xuống. Cậu quấn lấy chiếc lưỡi dày và nóng bỏng của Ilay, trong khi háo hức cọ sát hạ thân cương cứng của mình lên phần da thịt bị trói chặt của đối phương.
Cao trào đến rất nhanh.
Khi sự khoái cảm bùng nổ, nơi bị kiềm hãm của Ilay bắt đầu rỉ ra từng chút dịch nhầy, làm ướt đẫm cả phần dưới. Jeong Taeui rùng mình, khẽ rên lên vài tiếng nghèn nghẹn trước khi xuất ra. Từng vệt chất lỏng đục và dính nhớp bắn lên bẹn của người đàn ông kia.
Jeong Taeui khẽ thở dốc, vẫn giữ nguyên môi mình trên môi Ilay, hơi thở cậu gấp gáp hòa cùng nhịp run rẩy của cơ thể. Chỉ đến khi cơn khoái cảm dịu xuống, cậu mới chầm chậm tách môi ra. Khi ánh mắt vẫn còn vương hơi ấm đê mê, cậu liếc nhìn Ilay, nhưng ngay sau đó liền giật mình.
Ilay đang nhìn cậu với ánh mắt trống rỗng.
Không, không phải trống rỗng. Đây rõ ràng là cơn giận dữ tột cùng—cơn thịnh nộ bùng lên đến đỉnh điểm rồi đóng băng ngay tại đó.
…Cái này thì đúng là tiêu rồi. Nếu bị bắt lại, chắc chắn mình sẽ chết mất. Có lẽ từ giờ nên tránh xa khu vực này, chỉ sống lang bạt ở những vùng núi hoang vu thôi.
“Ra vậy… Ngay từ đầu, cậu đã có ý định biến mất luôn rồi.”
Ilay lầm bầm, giọng trầm thấp. Một tiếng cười nhạt, chẳng giống cười, khẽ bật ra từ môi hắn.
Jeong Taeui vươn tay, nhẹ nhàng lau đi chất dịch trên môi Ilay bằng ngón cái. Sau đó, cậu cũng dùng mu bàn tay lau qua môi mình.
“Tôi cũng biết trân trọng mạng sống của mình chứ.”
Jeong Taeui chậm rãi nâng người dậy. Thời gian không còn nhiều, hơn nữa theo bản năng, cậu cảm thấy tốt nhất nên rời khỏi nơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt.
Cậu cầm lấy chiếc khăn, lau sơ qua cơ thể rồi nhanh chóng mặc lại quần áo. Vì chưa hoàn toàn cởi bỏ khi nãy, nên quần áo chỉ hơi nhăn đôi chút, nhưng không đến mức quá lộ liễu. Cậu cài lại cúc áo sơ mi, kéo khóa quần, thắt dây lưng, rồi khoác áo ngoài lên.
Ilay nhìn cậu không chớp mắt, rồi thì thầm:
“Nếu biết quý trọng mạng sống, thì ngay từ đầu cậu đã không làm chuyện này rồi, Jeong Taei.”
Sau cùng, Jeong Taeui phủi bụi bám trên vạt áo rồi quay lại nhìn Ilay.
“Phải. Tôi cũng sợ hậu họa lắm chứ, nên lần này sẽ lẩn trốn thật kỹ. Không phải khoe khoang gì, nhưng tôi có chút tài lẻ trong khoản chạy trốn đấy. ――――À, suýt nữa thì quên mất.”
Jeong Taeui sải bước về phía Ilay. Rồi cậu bất ngờ nhoẻn cười, trước khi thẳng tay vung mạnh một cái tát vào má hắn.
Chát!
Tiếng bạt tai vang lên chói tai, lớn đến mức cứ ngỡ da thịt đã bị xé rách.
“Tôi đã nghiến răng đến mức suýt chết đi vào cái ngày đó đấy. Anh có biết tôi ghê tởm đến mức nào khi phải giả vờ bình thản ở cạnh cái bản mặt trơ trẽn của anh vào ngày hôm sau không? Đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, thằng khốn.”
Vừa nhấn mạnh từng chữ một, Jeong Taeui vừa xỏ chân vào giày. Cậu nhịp mũi giày xuống nền đất vài lần, kiểm tra độ vừa vặn. Giờ thì, cậu đã sẵn sàng để rời đi.
Ilay im lặng một lúc lâu. Tưởng rằng hắn sẽ chửi rủa gì đó, nhưng trái ngược với dự đoán, sự yên tĩnh đến đáng sợ bao trùm lấy hắn. Chỉ khi Jeong Taeui xoay người, cất bước rời đi, Ilay mới lên tiếng.
“Vậy là, cậu định cứ thế mà đi sao…?”
Giọng hắn trầm khàn, chất chứa cơn giận bị kiềm nén đến cực hạn, như một con thú dữ đang cuồng nộ vì không thể vồ lấy con mồi ngay trước mắt.
Jeong Taeui lúc này đã gần đến cửa, bất chợt dừng bước, như thể chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu quay lại, tiến đến gần Ilay. Dưới lớp mặt nạ lạnh lùng như băng kia, một cảm giác lo lắng nôn nóng đang âm thầm lan tỏa. Hắn có lẽ đang nghĩ, nếu để mất dấu bây giờ, làm thế nào mới tìm lại được tên này để xé xác ra đây?
Jeong Taeui cười nhạt. Cậu thò tay vào túi, lấy ra một lọ nhỏ, rồi rút một tờ giấy thấm và tẩm đẫm dung dịch bên trong. Mùi hăng hắc của thuốc mê lan tỏa trong không khí.
“Dù chỉ là một khả năng nhỏ, tôi cũng không thể để xảy ra bất cứ tình huống rắc rối nào được. Ngủ ngon nhé, thưa ngài huấn luyện viên.”
Dù hắn có quái vật đến đâu, chẳng lẽ lại miễn nhiễm cả thuốc mê hay sao? Nếu chẳng may không có tác dụng, thì phải bịt miệng hắn lại rồi nhanh chóng chuồn thôi. Thực lòng mà nói, hôm nay Jeong Taeui đã liều lĩnh quá mức. Thậm chí là liều lĩnh một cách điên rồ. Nếu có một sai sót nhỏ thôi, có lẽ bây giờ cậu đã nằm sõng soài thành một đống thịt nát rồi. …Từ nay phải bỏ hết tâm huyết vào việc trốn chạy thôi.
Jeong Taeui áp tờ giấy thấm ướt lên mũi và miệng Ilay. Cặp mắt sắc bén đến lạnh người của hắn vẫn không rời khỏi cậu dù chỉ trong chốc lát. Jeong Taeui nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền ấy, trong lòng thoáng một cảm giác lạ lùng như thể có chút luyến tiếc.
Chợt, tâm trạng cậu lắng xuống. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu. Từ trước đến giờ, dù có e ngại và giận dữ với Ilay đến đâu, cậu chưa từng thực sự ghét hắn.
“Bây giờ tôi mới sực nhớ ra một chuyện.”
Jeong Taeui cất giọng trầm lặng. Đáng lẽ Ilay đã phải bất tỉnh, nhưng hắn vẫn dán mắt vào cậu. Dẫu vậy, tiêu điểm trong mắt hắn dần trở nên mờ nhòe. Dù thế nhưng hắn vẫn cố hết sức trợn trừng đôi mắt, như thể đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
“Có lẽ, tôi đã thích anh nhiều hơn tôi tưởng đấy. Cho nên hãy hiểu cho tôi. Bởi vì khi bị người mình từng yêu thích làm tổn thương, người ta sẽ giận dữ và đau lòng hơn mà… Vậy nên tạm biệt nhé, Ilay. Mặc dù tôi đã rất giận anh, nhưng quãng thời gian đó cũng khá vui vẻ.”
Khi nói ra những lời ấy, cậu bất giác cảm thấy tiếc nuối, sự cay đắng len lỏi trong giọng nói. Và ngay khi Jeong Taeui kết thúc câu, Ilay vẫn đang lườm cậu đầy đe dọa bằng đôi mắt lờ mờ ấy cuối cùng cũng chìm vào cơn mê dưới mùi chloroform nồng nặc.