Passion

Chương 125:




Jeong Taeui cười.

Ilay đang nhìn biểu cảm của cậu cũng khẽ nhếch miệng cười theo, nhưng nụ cười ấy hoàn toàn không có hơi ấm.

“Lại còn gan to đến mức này nữa à…?”

“Đừng có giận quá vậy chứ. Bị trói tay chút xíu thì có gì đáng để nổi đóa đâu? Mà này, hôm nay tôi đã quyết định sẽ cho anh một trải nghiệm bùng cháy lắm đấy.”

Jeong Taeui thì thầm, giọng điệu có chút bỡn cợt, nhưng trong lòng lại khẽ tặc lưỡi cay đắng. Những lời vừa nói ra thật chẳng hợp với cậu chút nào.

Ban đầu, cậu định bắt chước cái kiểu uy hiếp đầy ẩn ý của người đàn ông này, nhưng làm chuyện không quen thì quả nhiên vẫn không thể thành công.

“Hahaha. Bùng cháy sao? Nghe cũng thú vị đấy.”

Ilay hơi nhướng mày. Dù có vẻ như hắn không mấy hài lòng với tình cảnh hiện tại, nhưng lúc này hắn chẳng thể làm gì được. Có thể trong đầu hắn đang nghĩ, “Chỉ cần cởi được cái còng này, cậu chết chắc.”

Nhưng đến lúc đó thì Jeong Taeui đã rời khỏi hòn đảo này từ lâu rồi. Hôm nay là lần cuối cùng. Chẳng lẽ cậu cứ để bị chơi xỏ rồi im lặng rời đi? Như thế thật quá oan ức. Cậu cũng nên có một kỷ niệm khiến hắn tức đến phát điên chứ, phải không?

Nhưng vì cậu có một tấm lòng rộng như trời xanh, mềm mại như lụa là, nên sẽ không trả đũa y hệt những gì hắn đã làm với cậu. Chỉ một chút nhẹ nhàng thôi, vậy là còn phải biết ơn đấy nhé.

Jeong Taeui chậm rãi lật lại từng mối hận. Quá nhiều đến mức không thể liệt kê hết, nhưng nếu phải chọn một điều khiến mình tức giận nhất thì đó chính là cái đêm mà cậu đau đớn đến mức bất tỉnh lần đầu tiên trong đời. Đêm đó cậu thực sự đã nghĩ mình sẽ chết, cảm giác như cơ thể bị xé đôi từ giữa hai chân vậy. Chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ để hận thù bùng lên. Cậu thậm chí còn cảm thấy nếu có thể cắt phăng đi cái thứ kinh tởm đó thì mới hả dạ.

“Ilay. Anh có biết cảm giác bị ép buộc đến mức nào không?”

Jeong Taeui khẽ cười, rồi từ từ trượt xuống khỏi bụng hắn. Cậu dừng lại ngay trên vùng háng của Ilay. Ngay cả trong trạng thái bình thường, cảm giác về kích cỡ kia cũng đủ rõ ràng để gây ra sự khó chịu. Chỉ cần cảm nhận được nó, cậu lại thấy chán chường và phẫn nộ. Ilay nghiêng đầu, có vẻ như chưa hiểu được ngay ý của Jeong Taeui, rồi ngay sau đó hắn bật cười khẽ. Một nụ cười châm chọc lướt qua khuôn mặt hắn, nhưng ngay lập tức lại chuyển thành vẻ thích thú.

“Đúng vậy, tôi không biết. Vậy cậu định dạy tôi à?”

Hắn còn cười thành tiếng cứ như thể đang nghe một trò đùa nhạt nhẽo.

Và rồi, Jeong Taeui…

Vài giây trước thôi, cậu hoàn toàn không có ý định này. Cậu vốn không ưa kiểu trả thù này, và bản thân cũng chẳng thích hình thức cưỡng bức chút nào. Quan trọng nhất là Ilay không phải kiểu người cậu muốn chạm vào dù chỉ một chút.

Ngay cả khi biết rõ cái tâm lý méo mó của hắn mà có ai đó vẫn có thể hưng phấn thì Jeong Taeui thực sự muốn tận mắt chứng kiến kẻ đó. 

Nhưng khi cái điệu cười đó vang lên, kèm theo ký ức đau đớn trong quá khứ, cơn giận dữ trong cậu lại bùng nổ.

Ilay đột nhiên đổi giọng, làm ra vẻ nghiêm túc, nói như thể lo lắng thật sự:

“Jeong Taei. Mà này, có phải cậu bị bác sĩ tuyên án tử không? Cậu để quên nỗi sợ ở đâu rồi mà hôm nay lại hành động như thế này? Tôi tưởng cậu thông minh hơn cơ đấy.”

Chỉ một câu nói đó thôi, tất cả chút lòng tốt còn sót lại trong Jeong Taeui hoàn toàn biến mất. Cậu túm lấy cổ áo Ilay rồi lắc mạnh, truyền cả sự giận dữ của mình vào hành động đó.

Ilay bị siết đến mức ho khan vài tiếng.

“Tôi đã nói rồi mà. Hôm nay tôi sẽ cho anh một trải nghiệm bùng cháy. Nhưng không giống như anh, tôi sẽ không dùng vũ lực ép buộc đâu. Anh nên thấy biết ơn mới đúng.”

Cậu nắm chặt cổ áo, ghé sát tai hắn và thì thầm từng chữ một. Sau đó, cậu lập tức đẩy hai tay ra, xé toạc chiếc áo sơ mi của Ilay. Được rồi, hãy thử thay đổi suy nghĩ. Dù hắn có đáng ghét đến mức khiến cậu muốn bóp cổ chết quách đi, nhưng thực ra cậu không hề ghét bỏ hành động này. Dù sao đi nữa, chỉ cần không để thứ đáng sợ đó đi vào, thì những bước trước đó lại khiến cậu rùng mình vì khoái cảm đến mức mất cả ý thức. Vì vậy, cậu không thực sự bài xích chuyện quan hệ với hắn.

Jeong Taeui vén chiếc áo sơ mi lên, để lộ làn da trắng mịn, bóng loáng bên dưới lớp vải đã bị đẩy lên nhiều lần. Không chút do dự, cậu trượt tay xuống, cởi luôn chiếc thắt lưng của hắn. Chân hắn khẽ co giật, như thể định cử động, nhưng rồi lại ngoan ngoãn hạ xuống giường. Jeong Taeui chỉ nâng ánh mắt lên, nhìn chằm chằm vào Ilay.

Ngoài dự đoán, khuôn mặt hắn vẫn điềm nhiên. Dù trong ánh mắt vẫn còn chút bối rối, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên như đang cười.

“Chỉ giúp phía sau thôi có vẻ không đủ nhỉ? …Thôi được rồi. Để xem cậu có bản lĩnh thế nào. Nếu thấy không ổn giữa chừng cứ việc bảo tôi tháo còng ra. Nhưng nếu đã chủ động đến mức này, tôi cũng sẽ có trách nhiệm đưa cậu lên thiên đường.”

Như thể bảo cứ làm theo ý mình đi, Ilay nằm thoải mái và lẩm bẩm như vậy, đồng thời giả vờ hất nhẹ phần hông lên một lần. Cùng với cử chỉ dâm đãng và trắng trợn đó, dương vật căng phồng dựng đứng, lộ ra qua khóa kéo đang mở toang.

Jeong Taeui cau mày. Đương nhiên, cậu chưa bao giờ mong đợi gã đàn ông này sẽ co rúm lại như trong mấy bộ phim khiêu dâm hạng ba, vừa kêu không được, vừa van xin đừng làm thế. Nếu thế thật, có khi chính cậu lại mất hứng mà bỏ đi mất. Nhưng ngay cả khi bị đe dọa sẽ cưỡng ép đè xuống, gã này vẫn mặt dày mà cương lên sao?

Khốn kiếp. Cậu đã mong được nhìn thấy cảnh hắn ta bối rối, tức giận mà hét lên rằng không đời nào—với cái tính cách này thì có khi còn gào lên đòi giết hắn nữa.

Tuy nhiên sự thất vọng của Jeong Taeui cũng không kéo dài lâu. Bởi vì mặc dù dục vọng đã phơi bày một cách trần trụi, Ilay vẫn không thể che giấu được cơn giận dữ lóe lên lạnh lùng trên khuôn mặt. Có vẻ như điều khiến hắn tức giận không hẳn là hành vi tình dục cưỡng bức, mà là tình huống cưỡng chế này.

Jeong Taeui nhìn khuôn mặt ấy mà bật cười. Đúng rồi, phải khiến hắn tức giận hơn nữa, có như vậy thì khi ra đi, tâm trạng cậu mới thật sự vui vẻ. Và cậu cũng cần nhận được một món tiền chia tay xứng đáng nữa.

Dương vật của người đàn ông đã chui ra khỏi lớp quần lót, càng lúc càng cứng và ngẩng cao lên. Khi nhìn lại cái thứ nặng trịch ấy một lần nữa, trái tim cậu lại nhói lên. Cơ thể cậu theo phản xạ co rúm lại, nhưng đồng thời, ký ức về khoái cảm cũng lập tức hiện lên rõ ràng. Cảm giác mãnh liệt đến mức khiến trước mắt cậu lóe sáng trắng xóa, cảm giác mà cậu đã nếm trải cùng gã đàn ông này lại sống dậy một cách lạnh lẽo.

Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy sướng? Còn anh thì thấy bình thường sao? ——Không đời nào. Phải rồi. Vậy nên hôm nay, cứ tận hưởng đến chết đi.

Jeong Taeui siết chặt lồng ngực đang đau nhói, cậu đã có quyết định. Liệu có nên đè ngửa tên này ra không? Dù sao thì đối với gã này, có vẻ như nơi đó của cậu cũng chẳng thể cương lên đủ để thọc vào trong. Nhưng nếu đến nước đó, cứ chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay mà nhét vào, để gã nếm trải cơn đau một cách trọn vẹn cũng được. Cậu đã cân nhắc điều đó, nhưng rồi quyết định xóa bỏ ý nghĩ ấy. Vì làm vậy, cậu sẽ phải nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Ilay, và bản thân cậu cũng sẽ đau khổ. Hành hạ người khác đến mức phải tự dày vò chính mình thì chẳng phải cách hay ho gì.

Jeong Taeui biết rõ điều gì mới thật sự khiến Ilay đau khổ.

“Ilay. …Chuẩn bị đi. Tôi sẽ làm cho anh―――sướng đến phát điên.”

Jeong Taeui dùng cả hai tay vuốt lên khuôn mặt của Ilay. Rồi bằng đôi môi vừa ghé sát thì thầm bên tai, cậu cắn vào má hắn, lực cắn mạnh đến mức khuôn mặt trắng muốt ấy phải cau lại.

“Jeong Taeui. Cậu định làm gì đó?”

Dù cơ thể đã rõ ràng bị kích thích, Ilay vẫn thì thầm bằng giọng điệu lạnh lùng. Đôi mắt hắn lúc này đã vương hơi nóng, nhưng vẫn bình tĩnh quan sát biểu cảm của Jeong Taeui bằng một ánh nhìn sắc lạnh. Jeong Taeui khẽ cười nhạt. Việc cậu đột nhiên trở nên mất kiểm soát khiến gã này khó hiểu sao?

“Sao? Anh nghĩ sau khi xong chuyện, tôi sẽ thật sự bóp cổ giết người chắc?”

“Nếu được chết ngay trên bụng cậu thì cũng không phải lựa chọn tồi… đâu.”

Giọng nói cất lên khe khẽ qua kẽ răng có chút ý cười, nhưng Jeong Taeui vẫn nhạy bén nhận ra sự khó chịu và chút phẫn nộ ẩn chứa trong từng lời nói ấy. Cảm thấy thú vị, cậu chầm chậm vuốt ve từ cổ xuống ngực, rồi trượt tay xuống bụng Ilay. Đồng thời, tay còn lại lần lượt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của chính mình. Tiếp đó cậu gỡ khóa thắt lưng, mở khóa quần, rồi chậm rãi kéo cả lớp đồ lót xuống.

Đôi mắt Ilay lóe lên.

Dù cơ thể thấp thoáng lộ ra qua tà áo sơ mi chẳng có gì đặc biệt hơn người khác, nhưng ánh mắt của Ilay lại như đang liếm láp từng ngóc ngách trên thân thể Jeong Taeui. Cùng lúc đó, bên dưới nơi Jeong Taeui đang ngồi lên, phần thân dày cộm kia khẽ giật nhẹ, đập theo từng nhịp mạch đập.

“Khốn kiếp… Nhìn một cơ thể tầm thường đầy rẫy khắp nơi mà cũng cương cứng như vậy, thật sự làm tôi thấy xấu hổ đấy.”

Jeong Taeui vừa tặc lưỡi vừa từ từ xoa đùi lên phần thịt nóng hổi đang phồng lên giữa hai mông. Cậu hạ thấp người, đè lên cơ thể trần trụi của Ilay. Ngực và bụng của họ chạm vào nhau. Ở phía bên dưới, cảm giác dương vật cương cứng của Ilay rõ ràng đến mức không thể nhầm lẫn. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như thiêu đốt xuyên qua bụng dưới, khiến hành động này trở nên vô cùng rõ ràng và trần trụi. Jeong Taeui cởi bỏ quần áo, gần như trần truồng áp sát cơ thể mình vào cơ thể cũng gần như không có gì che chắn của Ilay. Cậu từ từ dùng cơ thể mình xoa lên cơ thể Ilay. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi, cổ cậu đã nóng bừng lên, phía dưới của Jeong Taeui cũng trở nên nóng rực. Và chắc chắn Ilay không thể không biết điều đó.

Jeong Taeui dùng bộ phận nhạy cảm của mình áp vào cơ quan sinh dục của Ilay, xoa nhẹ và di chuyển hông một cách nhịp nhàng. Giống như Ilay đã từng làm trước đây, Jeong Taeui di chuyển đôi môi từ cổ Ilay xuống xương đòn, rồi đến ngực. Nhưng ngay sau đó, cậu chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ. Trong khi họ áp ngực vào nhau và xoa nhẹ, Ilay dường như không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng ngực của Jeong Taeui lại trở nên nhạy cảm hơn.

“Nếu cơ thể trở nên nhạy cảm hơn, chỉ cần chạm vào núm vú thôi, phần dưới cũng sẽ rung lên đấy.”

Lời thì thầm đầy vui vẻ của Ilay bên tai cậu bỗng hiện lên trong tâm trí. Jeong Taeui không nghĩ rằng mình lại nhạy cảm đến mức đó, nhưng trong khi hai cơ thể áp sát và cọ xát vào nhau, núm vú của cậu đã ửng đỏ lên. Một ánh mắt khó xử thoáng qua trên khuôn mặt Jeong Taeui. Cậu ngồi dậy khỏi cơ thể Ilay, lưỡi liếm nhẹ như thể đang bối rối, rồi dùng đầu ngón tay xoa lên ngực mình. Có lẽ do tâm trạng, khi ngón tay chạm vào, núm vú của cậu lại càng trở nên cứng hơn. Jeong Taeui co người lại, dùng đầu ngón tay khám phá cảm giác lạ lẫm đó.

Đột nhiên, Jeong Taeui dừng lại. Cậu cảm nhận được ánh mắt của Ilay đang chăm chú nhìn mình. Nếu phải diễn tả ánh mắt đó bằng màu sắc, nó sẽ là màu đen, một ánh mắt đỏ rực đến mức khiến người ta cảm thấy nó đen kịt.

Ánh mắt của Ilay từ từ di chuyển từ khuôn mặt đỏ ửng vì nhiệt của Jeong Taeui xuống cổ, ngực nơi đầu ngón tay cậu đang chạm vào, bụng, và cuối cùng dừng lại ở phân thân đang căng cứng. Rồi ánh mắt đó lại từ từ di chuyển ngược lên khuôn mặt.

Chà, có vẻ như Ilay đang khát nước, hắn liếm môi khô ráo của mình, cổ họng anh khẽ động đậy như thể đang khát khao.

“Taei… cởi bỏ thứ này đi.”

Một giọng nói khàn khàn, gầm gừ như tiếng gió thoảng qua tai, kèm theo đó là tiếng leng keng của kim loại vang lên theo sau. Giữa hai đùi, dương vật lớn và nóng bỏng đang giật giật.

Jeong Taeui suýt nữa đã bật cười. Không có lý do gì, một cảm giác vui sướng bỗng trào dâng trong lòng. Đồng thời, trái tim cậu cũng lạnh lẽo và rùng mình vì một nỗi sợ hãi nào đó.

“Tuyệt đối không thể làm thế được.”

Jeong Taeui cúi người, lại đè lên người Ilay, rồi khẽ cười, áp sát miệng vào tai hắn thì thầm. Nhưng dù đang cười, cậu vẫn cảm thấy lưng mình lạnh toát. Bản năng cậu cảm nhận được nguy hiểm. Đó là nguy hiểm khi đối mặt với một con thú dữ đang dần lột bỏ lớp vỏ con người, để lộ bản chất thực sự của nó.

Đúng vậy, tuyệt đối không thể cởi trói cho hắn. Không chỉ đơn giản là vì cậu đã đùa giỡn với người đàn ông này. Nếu bây giờ người đàn ông này được tự do, ngay lập tức, Jeong Taeui chắc chắn sẽ bị thương đầy mình. Dù có gào thét đến chảy máu cổ họng, thở gấp đến nghẹt thở, hay co giật đến mức tim không còn sức đập nữa, người đàn ông này chắc chắn sẽ không tha thứ mà nuốt chửng cậu từ đầu đến chân, không để lại một dấu vết.

Jeong Taeui ngậm chặt miệng. Trái tim cậu run rẩy. Cảm giác như chính mình đang điên loạn. Làm sao lại có thể có cảm giác khoái cảm tàn nhẫn đến thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.