Thứ duy nhất để có thể cảm nhận được thời gian trôi qua là khi bữa ăn được dọn tới. Dù có thể nhìn đồng hồ khi đốt đèn, nhưng Jeong Taeui vẫn ngồi yên một chỗ mà không di chuyển. Cậu chỉ cúi đầu im lặng, chìm vào suy nghĩ, và khi bữa ăn được mang ra, cậu cố gắng xác định vị trí rồi múc vài muỗng trong bóng tối.
Lúc trước, khi mới vào đây, cậu đã rất khao khát có chút ánh sáng, nhưng giờ thì không còn cần nữa. Cậu biết rõ chỗ nào có thể bật đèn, nhưng giờ đây Jeong Taeui không cần ánh sáng nữa. Cậu chỉ ngồi đó không cử động. Căn phòng này vẫn thế, không có gì thay đổi. Dù chỉ trong vài tháng, mọi thứ cũng không thay đổi được. Trong cái ngục tù u ám và lạnh lẽo này, Jeong Taeui nhìn xuống bàn tay của mình trong bóng tối, nơi cậu không thể nhìn thấy được. Cậu chạm vào ngón út, cảm nhận lớp da mềm. Phần tay dưới lòng bàn tay đã chai sạn, nhưng các ngón tay thì vẫn còn mềm mại.
“Ê, ngủ à?”
Giọng nói vang lên từ phía bên kia bức tường mỏng, nhưng nghe rõ ràng như thể người đó đang nói ngay bên cạnh. Jeong Taeui thở dài, đáp lại một cách cộc lốc, không có chút cảm xúc: “Không phải.”
Người đàn ông trong phòng bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn liên tục trò chuyện với Jeong Taeui. Jeong Taeui không có hứng nói chuyện, nên đôi khi chỉ trả lời qua loa hoặc không trả lời, nhưng người đàn ông vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt. Anh ta nói rằng, “Tôi đã chán ngấy, không có ai để nói chuyện, miệng bắt đầu mọc nấm rồi đây.” Có vẻ như anh ta thật sự rất buồn chán.
Jeong Taeui chỉ muốn yên lặng. Cậu muốn đóng kín tất cả các giác quan, chui vào trong bản thân mình và không phải nghe bất kỳ điều gì. Căn phòng này chính là nơi lý tưởng để làm vậy. Nếu không cố tình bật đèn lên, cậu có thể chìm trong bóng tối hoàn toàn. Nếu không phải là người khác cùng phòng, thì sẽ không có âm thanh nào làm phiền. Lúc mới vào căn phòng này, Jeong Taeui nghĩ rằng đây là nơi tốt nhất để tránh xa thế giới ồn ào, nhưng không ngờ lại có một người như vậy trong phòng bên cạnh.
Thực ra nếu cậu ở cùng phòng với người đàn ông kia thì có lẽ sẽ tốt hơn. Ít nhất thì Jeong Taeui có thể nhét một chiếc khăn vào miệng anh ta để ngừng nghe những lời khó chịu.
Trước khi bữa trưa được mang đến, Jeong Taeui đã biết rằng người đàn ông ở phòng bên cạnh sinh ra trong một gia đình giàu có ở Kuala Lumpur, năm mười lăm tuổi đã tự mình sang Thượng Hải du học. Anh ta sống tại nhà họ hàng ở Thượng Hải, thuận lợi thi đỗ đại học, và việc tham gia một trại tình nguyện quốc tế trong năm đầu đại học chính là động lực để anh ta quyết định gia nhập UNHRDO. Người đàn ông đó có hai người anh trai, một là kế toán và một làm kinh doanh xuất nhập khẩu, còn phía dưới thì có một em trai và một em gái vẫn đang đi học. Em gái của anh ta tên là Le Ching, và Le Ching xinh đẹp đến mức một lần tình cờ bị bắt gặp trên đường phố rồi được mời đóng quảng cáo trên TV.
Đáng tiếc, căn phòng bên cạnh là phòng trong cùng của hành lang này và phòng đối diện thì trống, nên Jeong Taeui là người ở gần người đàn ông này nhất. Jeong Taeui không chịu đựng nổi nữa nên đã nói một cách cộc lốc khi bữa ăn được mang ra, yêu cầu người đàn ông im lặng và đừng làm phiền. Sau đó, người đàn ông trong phòng bên cạnh đã im lặng một lúc khiến Jeong Taeui cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Mặc dù anh ta vẫn tiếp tục nói chuyện vài lần cho đến khi bữa tối được mang đến, nhưng Jeong Taeui vẫn giữ im lặng. Cậu không có tâm trạng ăn tối, thậm chí không đụng đến bữa ăn. Vào lúc sáng sớm, khi công việc bắt đầu, Ilay đã đưa Jeong Taeui vào nhà giam. Hắn ta không cho Jeong Taeui có cơ hội nói gì. Khi đến tầng hầm 7, trước khi vào trong ngục, Ilay chỉ mỉm cười và nói một câu ngắn gọn: “Cứ nghỉ ngơi thoải mái đến khi tôi quay lại đón cậu.”
“Nghỉ ngơi thoải mái?” Jeong Taeui thấp giọng lẩm bẩm.
Nếu muốn nghỉ ngơi, nơi này thật sự là nơi tốt để làm vậy. Tránh xa thế giới ồn ào và có thể thở nhẹ nhàng. Có lẽ nếu được đưa vào đây sớm hơn một ngày, Jeong Taeui đã có thể cười và cảm ơn Ilay.
“Ơ, dậy rồi à?”
Ngay khi Jeong Taeui vô tình lẩm bẩm, giọng nói từ phòng bên cạnh lại vang lên. “Chết tiệt.” Jeong Taeui lại im lặng.
“Thật là ngủ ngon đấy. Từ bữa trưa đến giờ vẫn ngủ phải không? Có vẻ mệt mỏi lắm nhỉ? Nhưng chắc cậu cũng có ai đó muốn trả thù rồi đúng không? Ai vậy, thằng khốn đó là ai?”
Người đàn ông cười vui vẻ và hỏi. Jeong Taeui do dự một chút rồi thở dài, trả lời.
“Có đấy. Một thằng không coi người khác là người.”
“Aha, đúng là thằng khốn đó. Tôi cũng biết một thằng như vậy. Tên đó cứ tự cho mình là giỏi, đạp đổ hết mọi người xung quanh. … Mà không cần phải đi đâu xa đâu.”
Giọng người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đầy thù hận.
“Nguyên nhân khiến tôi bị đưa vào đây cũng vì loại người như thế. Một thằng không coi người khác là người. Thằng đó tay không đánh đập con người như một tên đồ tể. Một tên sát nhân điên rồ, cười man rợ trong khi dính đầy máu người!”
“….”
Jeong Taeui im lặng, cậu cũng biết một người giống như vậy. Nếu thế giới này chỉ cần có hai người như vậy thì khi đó con người sẽ tuyệt vọng.
“Người đó, không đáng để tiếp xúc. Anh vào đây bằng cách nào vậy?”
Jeong Taeui hỏi một cách khéo léo, nhưng giọng người đàn ông bỗng ngừng lại. Sau một khoảng thời gian, anh ta lại lẩm bẩm một cách tức giận.
“Tên điên đó đã giết đồng đội của tôi nên tôi đã nhờ một gã to lớn hơn cầm khẩu súng lục và bắn hắn ta…”
“Ừm…”
Jeong Taeui trả lời một cách mơ hồ và im lặng. Jeong Taeui dường như biết người đàn ông này là ai, anh trai thứ ba của người đẹp Le Ching, lớn lên ở Kuala Lumpur và học đại học ở Thượng Hải.
“….Có một thằng điên mới vào chi nhánh, không hiểu rõ bản thân mà lại xen vào chuyện của tôi nên thấy biệt! Chết tiệt. Mà hóa ra súng của thằng đó không có đạn, tôi mà ra khỏi đây thì sẽ đi tìm nó và bẻ gãy tay!”
“Uhm…”
Jeong Taeui chợt nhận ra người đàn ông này là kẻ điên mà cậu đã từng ngăn cản. Anh ta chính là kẻ đã xông vào một nhà ăn đông người với khẩu súng cỡ .50 và bắn loạn xạ. Cái kẻ đã nói rằng nếu gặp lại cậu, anh ta sẽ cho cậu một bài học. Jeong Taeui quay mặt về phía âm thanh vọng lại, dù trong bóng tối không thể nhìn rõ gì, nhưng cậu vẫn chằm chằm nhìn về phía đó. Cậu quyết định rằng thật may mắn vì không phải ngồi chung phòng với tên này. Nếu phải ở cùng phòng, có lẽ cậu đã không chỉ nhét khăn vào miệng mà còn dùng khăn siết cổ luôn, để rồi dính líu đến vụ án giết người và rắc rối sẽ không dễ dàng tránh được.
Tuy nhiên có phải không? Nếu suy nghĩ theo một cách nào đó, tất cả những điều không may mà Jeong Taeui đang phải trải qua hiện tại có thể xuất phát từ người đàn ông này. Nếu tên khốn này muốn trả thù thì phải đợi lúc Ilay ở một mình để tấn công thay vì xông vào những nơi như nhà ăn à khiến Jeong Taeui vô tình bị vướng vào rắc rối. Đến bây giờ cậu vẫn luôn tiếc nuối vì đã can thiệp lúc đó. Chính vì vậy, cậu đã trở thành kẻ bị tên sát nhân điên cuồng này nhắm vào, phải trốn tránh ngay khi nhìn thấy người từ xa, không dám đối mặt hay thậm chí nói một lời nào.
Jeong Taeui không thể khẳng định điều đó, nhưng cậu nghĩ ít nhất 90% là lỗi của thằng khốn này. Một cơn tức giận đầy oán hận bỗng chốc ập đến như một ngọn lửa. Nếu lúc đó ở gần, thì dù không thật sự giết người, chắc chắn cậu cũng sẽ bị đánh cho ngất xỉu.
Tuy nhiên Jeong Taeui lại thở dài. Người ta đã nói rồi, khi không gặp may thì ngay cả uống nước cũng có thể mắc nghẹn, vậy làm sao có thể đổ hết lỗi cho người đàn ông này được được? Có thể từ lúc vào đây, tất cả vận xui đã được báo trước rồi. Hoặc có thể từ trước đó đã có chuyện gì đó xảy ra.
Jeong Taeui theo thói quen cắn ngón út của mình trong bóng tối và nhìn xuống như thể đang tìm kiếm thứ gì đó vô hình. Đáng ra ở đây đã có một sợi chỉ đỏ được buộc lại. Mặc dù cậu chưa bao giờ nhìn thấy hay cảm nhận nó, nhưng chính sợi chỉ đỏ đó nối kết Jeong Taeui với người anh sinh đôi của mình. Vì anh đã nói như vậy nên chắc chắn là đúng.
Nhưng dù nghe xong lời đó, Jeong Taeui vẫn không thể nhìn thấy sợi chỉ đỏ kia. Có lẽ nó đã bị cắt đi rồi. Trước khi cậu rời khỏi nhà người anh sinh đôi của cậu đã cắt sợi chỉ đó, cắt trong không trung giữa các ngón tay.
“Ngẫm lại thì từ khi sợi chỉ đó bị cắt, mình có cảm giác vận may của cũng đi xuống…,” Jeong Taeui thì thầm trong miệng.
Thực ra, Jeong Jaeui mới chính là người đã giúp Jeong Taeui. Anh đã chia sẻ vận may của mình với Jeong Taeui, giúp cậu tránh xa những điều không may, mang lại sự may mắn cho cậu. Nhưng khi sợi chỉ kết nối giữa họ bị cắt đi, có lẽ Jeong Taeui không còn nhận được may mắn từ anh nữa.
“Thực ra như vậy dễ hiểu hơn. Nó hợp lý mà.”
Jeong Jaeui chắc chắn là người duy nhất xứng đáng có được may mắn như vậy. Anh luôn tràn đầy may mắn, lại còn chia sẻ vận may ấy với những người xung quanh.
“Sợi chỉ đỏ đó thật ra là vận may của mình… Ah, mình thực sự phải gặp anh ấy và nối lại sợi chỉ đó.”
Jeong Taeui tưởng mình chỉ thì thầm nhưng có vẻ giọng nói của cậu đã đủ to để người ở phòng bên cũng nghe thấy. Người đàn ông đã nói những lời chửi rủa thằng điên kia trong lúc Jeong Taeui không nghe thấy, giờ đây đột nhiên hỏi:
“Cậu và anh trai đã chia tay nhau rồi sao?”
“À… Cũng gần như vậy. Tôi không biết anh ấy đang ở đâu… cũng không biết ảnh đang làm gì…”
Jeong Taeui lẩm bẩm như thể một tiếng thở dài. Cậu muốn gặp anh trai mình nhưng không thể. Đây là lần đầu tiên cậu không thể gặp anh trai. Lúc trước, dù có thế nào, cậu luôn có thể liên lạc với anh ấy. Hoặc chu dù có không thể liên lạc, khi nào cậu nhớ anh ấy thì không lâu sau đó cũng có thể gặp hoặc gọi điện.
Đúng, cậu nhớ anh trai mình. Bây giờ thì càng nhớ hơn.
Có lẽ tiếng thở dài của Jeong Taeui đã truyền đến người đàn ông bên cạnh. Anh ta im lặng chìm trong suy nghĩ, hoặc có thể đã ngủ. Trong lúc Jeong Taeui dựa đầu vào tường, lặng lẽ hít thở, thì giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên:
“Cậu sẽ gặp lại anh trai mình thôi. Chỉ cần còn sống… Còn người bạn tôi muốn gặp thì đã chết rồi.”
Jeong Taeui không nói gì. Người đàn ông cũng không nói thêm lời nào. Cái người vừa nói chuyện suốt bây giờ lại trở nên im lặng, nghĩ về người bạn không thể gặp lại. Cảm giác tiếc nuối khiến Jeong Taeui định lên tiếng, nhưng cậu lại ngập ngừng rồi lại im lặng. Bây giờ có lẽ là thời điểm mà người đàn ông cần yên tĩnh. Có lẽ người bạn của anh ta đã chết dưới tay của một người tên Ilay, hoặc có thể là một người bạn khác. Jeong Taeui lặng lẽ tiếc thương cho người bạn không tên của anh ta.
Và cậu cũng tiếc thương cho anh chàng đó.
Những người ở lại luôn mang theo những thứ mà người ra đi không bao giờ có. Jeong Taeui hiểu cuộc sống còn lại sau sự mất mát là gì. Cậu im lặng nhìn vào bóng tối vây quanh mình, rồi thở dài, thầm nói:
“Nhưng con sẽ vẫn tức giận, chú à.”
Tiếng thở dài tan vào trong bóng tối. Cả ngày hôm nay, Jeong Taeui đã nghĩ về những điều đã xảy ra từ đêm qua, không, thậm chí là từ rất lâu trước đó. Cậu lần lượt nhớ lại và suy ngẫm từng chút một. Kết luận duy nhất mà cậu có thể rút ra là một kết luận hợp lý nhưng lại là một kết luận mà cậu không hề mong muốn. Vì vậy cậu tiếp tục suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ. Càng nghĩ, lòng cậu càng trở nên tăm tối đến mức gần như kiệt sức.
Jeong Taeui cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng cuối cùng từ bỏ, rồi cậu đập nhẹ đầu vào tường vài lần đầy mệt mỏi. Cơ thể như bị kéo xuống.
Cậu muốn rời khỏi đây, muốn gặp lại anh trai mình, muốn thoát khỏi những mối quan hệ phức tạp này. Những điều mong muốn đột ngột ùa về trong đầu.
Và rồi đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng cửa sắt mở từ xa. Đã qua giờ tối, vì vậy không có ai từ bên ngoài đến tìm cậu cả. Nếu có chắc chỉ là quản ngục đi kiểm tra. Nhưng cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang đá, Jeong Taeui nghĩ rằng mình đã đoán được người đó là ai.