Passion

Chương 109:




Nếu giả thuyết cậu là đúng… thì cả chú, McKin, và những người khác liên quan đến chuyện này đều không bình thường. Việc rò rỉ tài liệu mật kiểu này thực sự không thể chấp nhận được. Đây không phải là thứ đáng để tuồn ra ngoài. Dù không biết nơi nhận là đâu, nhưng bất kỳ tổ chức nào muốn sở hữu thứ này đều có mục đích không mấy tốt đẹp. Chúng có thể dễ dàng biến tài liệu này thành công cụ để làm điều tồi tệ.

Jeong Taeui liếc nhìn đồng hồ. Gần 5 giờ sáng. Đây là giờ quá sớm để gọi cho ai đó. Nhưng cậu cần phải nói chuyện ngay bây giờ.

Cậu cầm lấy điện thoại, định gọi thì nhớ ra rằng chú đang ở Canberra. Ở đó, có lẽ giờ này khoảng 8 giờ sáng, đủ muộn để không đánh thức ai. Nghĩ thế cậu lục lại sổ tay để tìm số điện thoại mà cậu từng ghi.

Tuy nhiên dù điện thoại đã đổ chuông rất lâu nhưng lại không có ai bắt máy. Có thể người đó đang bận hoặc để điện thoại ở đâu đó. Jeong Taeui thử gọi lại vài lần nhưng kết quả vẫn như vậy.

Chú cậu là kiểu người rất hiếm khi không nghe điện thoại ngoài giờ làm việc. Thậm chí cậu còn nghĩ rằng có thể chú cố ý không bắt máy.

Jeong Taeui cảm thấy sốt ruột. Nhưng nghĩ kỹ lại thì việc này không đáng để cậu lo lắng đến vậy. Khoảng thời gian được chỉ định chỉ là để tải tệp xuống mà không bị vướng phải vấn đề bảo mật, không có yêu cầu phải hoàn thành mọi thứ ngay lúc đó. Thời gian chỉ định đã qua, và không ai yêu cầu cậu gửi ngay lập tức. Cậu có thể chờ liên lạc với chú xong rồi tính tiếp. Nếu cần, cậu hoàn toàn có thể xóa tệp.

Ý nghĩ đó khiến sự lo lắng tạm lắng xuống, nhưng đồng thời, một cảm giác khó chịu mơ hồ lại dâng lên. Không thể nào mà chú cậu không biết về chuyện này. Nếu cả chú và McKin đều dính dáng đến việc này, họ chắc chắn biết những rủi ro. Và trong trường hợp tệ nhất, một trường hợp hoàn toàn có thể xảy ra đó là công thức này bị áp dụng cho vũ khí hóa học hoặc thứ gì đó tương tự, hậu quả sẽ rất kinh khủng.

Jeong Taeui không biết liệu tệp tài liệu đó là công thức hóa học của thứ gì. Có lẽ chính vì không biết mà cậu càng dễ dàng tưởng tượng đến những điều tồi tệ hơn. Nhưng chỉ cần nhìn cách nó được giao dịch, cũng đủ để đoán rằng đây không phải thứ an toàn hay vô hại.

Cậu lại chậc lưỡi, nhưng chỉ ngồi trước màn hình và vò đầu thì cũng chẳng giải quyết được gì. Jeong Taeui thở dài đóng cửa sổ tài liệu lại, rồi xoa mắt bằng ngón tay cái. Chết tiệt. Cậu định xử lý xong rồi tranh thủ ngủ thêm một chút, nhưng giờ thì không còn buồn ngủ nữa.

Việc cậu rời phòng sớm hơn thường lệ không chỉ vì mất ngủ. Một phần trong cậu hy vọng rằng McKin có thể xuất hiện sớm ở phòng giảng viên.

Ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mũi giày một lúc, cậu đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Ngay trước khi bước ra cửa, cậu thử gọi cho chú mình lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ – không ai bắt máy.

Linh cảm xấu xuất hiện.

Jeong Taeui nhìn thoáng qua hình bóng phản chiếu của mình trong chiếc gương treo gần cửa. Sắc mặt cậu trông thật tệ như một người bệnh. Cũng phải thôi, cậu đã không ngủ đủ giấc, tinh thần thì bị giày vò bởi những kẻ điên rồ, thân xác thì mệt mỏi, và đầu óc luôn ngổn ngang với những suy nghĩ đau đầu. Nếu sau tất cả cậu vẫn trông bình thường thì hẳn cậu đã không còn là con người.

Jeong Taeui thở dài rồi bước ra khỏi phòng. Cậu liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm tinh mơ, những người khác có lẽ đang chuẩn bị thức dậy.

Cậu đi bộ lên tầng một bằng cầu thang. Khi tinh thần mệt mỏi, việc giữ cho cơ thể thoải mái lại không phải là lựa chọn tốt. Khi cơ thể thoải mái, tâm trí sẽ càng dễ bị xâm chiếm bởi những suy nghĩ không mấy dễ chịu.

Jeong Taeui leo đến tầng hầm thứ hai thì bắt đầu cảm thấy hối hận. Đáng lẽ cậu nên đi thang máy thay vì bám vào tay vịn để leo lên từng chút một, rồi phải chịu đựng cơn đau nhức ở bên dưới như vậy. Sau một thời gian dài cố gắng vượt qua cơn đau, cuối cùng cậu cũng lê từng bước lên đến tầng mặt đất. Lúc này mồ hôi lạnh đã chảy ướt lưng. Jeong Taeui nghĩ thầm, chết tiệt, sẽ không bao giờ để bản thân bị cuốn vào chuyện đó lần nữa.

…Nhưng rồi Jeong Taeui lại nghĩ có lẽ mình sẽ lại bị kéo vào chuyện đó thôi. Cậu sửa lại suy nghĩ của mình: thề sẽ không bao giờ để tên đó tiến vào sâu như thế nữa.

Trong khi đầu óc còn rối bời, Jeong Taeui chợt nhớ đến sự phẫn uất với Ilay, nhưng cảm xúc ấy chỉ kéo dài đến khi cậu đặt chân lên tầng mặt đất. Đứng ở cuối hành lang, nơi phòng làm việc của huấn luyện viên hiện ra mờ mờ, cậu dừng lại. Vào những ngày có cuộc họp huấn luyện viên sáng sớm, không chỉ các huấn luyện viên mà cả những nhân viên và trợ lý cũng sẽ đi lại từ rất sớm. Trong thời gian diễn ra huấn luyện hợp tác, các cuộc họp thường diễn ra cả buổi sáng và buổi tối, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Jeong Taeui nhìn đồng hồ.

Tuy nhiên thời điểm này vẫn còn quá sớm để có ai đó qua lại. Bản thân cậu trong bộ đồng phục chỉnh tề vào giờ này, cũng cảm thấy không quen. Cậu đứng im giữa hành lang, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Không có dấu hiệu nào của sự hiện diện. Dường như chưa có ai đến. Mặc dù biết khả năng thấp, cậu vẫn nuôi hy vọng mong manh rằng Ilay có thể đã có mặt trong phòng làm việc của huấn luyện viên, nhưng hy vọng ấy nhanh chóng tắt ngấm. Tuy nhiên, cậu không cảm thấy thất vọng, mà chỉ cảm nhận được sự căng thẳng kéo dài làm ngực nhói đau.

Jeong Taeui bắt đầu suy nghĩ. Nếu những gì cậu đoán là đúng thì nên làm gì dây?

Cậu không có câu trả lời, thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Jeong Taeui bước về phía trước với những bước đi chậm chạp. Tiếng cọt kẹt của sàn gỗ dưới chân vang lên trong không gian trống trải. Âm thanh ấy gợi lên cảm giác kỳ lạ giống như bước vào một căn nhà hoang trong rừng sâu.

Bỗng nhiên tâm trạng cậu trùng xuống. Jeong Taeui đứng đó, một mình giữa hành lang mờ tối không một bóng người.

Khi đến trước cửa phòng làm việc của huấn luyện viên, Jeong Taeui bỗng cảm thấy chần chừ. Cậu chậm rãi mở cửa và nhìn thấy bên trong là một không gian tối tăm với ánh sáng xanh nhạt. Đã bao lâu rồi cậu mới thấy ánh sáng này? Cảm giác thật kỳ lạ. Ở tầng hầm không có ánh sáng tự nhiên. Chỉ có ánh đèn sáng chói hoặc bóng tối hoàn toàn. Dù có bật đèn bàn, ánh sáng cũng chỉ mờ mờ, nhưng không phải là ánh sáng xanh thẫm của bình minh như thế này.

Ánh sáng bình minh trước mắt làm Jeong Taeui thấy nhớ nhung. Đôi khi cậu mới nhận ra mình đã sống dưới lòng đất quá lâu. Cậu muốn được ra ngoài, và có lẽ vì ngày ra ngoài đang đến gần nên cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

Jeong Taeui bước vào phòng làm việc. Cậu không bật đèn, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ đặt để tiếp khách, và nhìn ra cửa sổ bên cạnh. Dưới tầng hầm đương nhiên không có cửa sổ.

Căn phòng rộng rãi được trang bị hệ thống thông gió hoàn hảo và đầy đủ tiện nghi bỗng trở nên ngột ngạt không chịu nổi. Jeong Taeui thở dài, nhắm mắt lại. Trong sự tĩnh lặng và ánh sáng xanh mờ của buổi sáng sớm, cậu cảm giác như có thể nghe được âm thanh nào đó. Bất chợt hình ảnh của anh trai hiện lên trong đầu.

Đó là một buổi sáng sớm tương tự, anh trai của Jeong Taeui ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bập bênh đặt ở ban công, đôi mắt khép hờ. Ban công ấy đầy những chậu cây mà mẹ họ đã trồng khi còn sống. Không có bông hoa nào nở, chỉ toàn những tán lá xanh um tùm.

Một lần trước khi trời sáng, Jeong Taeui tỉnh giấc và ra ngoài đi vệ sinh. Khi bước ra, cậu bắt gặp anh trai mình ngồi yên giữa những tán lá xanh mướt ấy.

“Anh chưa ngủ à?”

Jeong Taeui nhìn đồng hồ với đôi mắt ngái ngủ, rồi tiến lại gần anh trai. Nghe thấy giọng nói đó, anh ấy mở mắt nhìn rồi khẽ lắc đầu.

“Không, anh vừa mới dậy.”

“Ừm… không lạnh sao?”

Vừa mới tỉnh dậy, Jeong Taeui cảm thấy hơi gai người bởi không khí lành lạnh của buổi sáng cuối thu.

“Một chút thôi.”

Anh trai trả lời ngắn gọn rồi khẽ co người lại. Trong ánh sáng mờ nhạt ấy, Jeong Taeui không nhận ra ngay rằng môi anh trai đã tím tái.

Jeong Taeui chậc lưỡi, bước vào phòng lấy một chiếc áo khoác. Cậu quay lại và khoác áo lên vai anh.

“Ít nhất cũng phải mặc áo vào chứ. Có phải lại đang suy nghĩ về vấn đề gì không giải được?”

Jeong Taeui ngồi xuống trên ngưỡng cửa ban công, ngước nhìn anh. Anh thỉnh thoảng lại ngồi im như một con búp bê khi cần thời gian để suy nghĩ điều gì đó.

“Không. Anh ngồi ở đây vì cảm thấy như có thể nghe thấy âm thanh,” anh trai trả lời.

Anh vươn tay kéo chiếc áo khoác chặt hơn và dựa lưng vào ghế một lần nữa. Chiếc ghế bập bênh lắc nhẹ vài lần rồi dừng lại. Jeong Taeui nghiêng đầu, anh thì vẫn ngồi im, môi mím chặt, dường như đang lắng nghe một điều gì đó. Jeong Taeui nhìn anh một lúc lâu, cảm thấy buồn ngủ và cũng muốn đi vệ sinh, nên đứng dậy. Có thể vào lúc đó, anh trai cậu cũng đang cảm thấy như thế. Trong bóng tối yên tĩnh của buổi sáng sớm xanh, anh có thể muốn lắng nghe những âm thanh không thể nghe thấy.

Đột nhiên, Jeong Taeui nhớ đến anh da diết. Hai người là cặp anh em sinh đôi tuy nhiên lại ít khi nghĩ đến nhau, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu thực sự muốn gặp anh. Chỉ một lời nói thôi cũng đủ. Jeong Taeui từ từ mở mắt. Trước mắt cậu vẫn là thứ ánh sáng xanh của buổi sáng sớm, nhưng so với trước đó, ánh sáng đã sáng hơn một chút. Ánh sáng xanh từ từ nhạt dần và mọi vật dường như bắt đầu lấy lại màu sắc của chúng. Bàn làm việc của chú cậu lọt vào tầm nhìn. Bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng một cách vừa đủ, không thể cho thấy được tính cách của chủ nhân, chỉ biết rằng người chủ ấy vắng mặt. Không thể biết chú cậu thích đọc sách gì, có phải là người tỉ mỉ hay xuề xòa. Từ chiếc bàn này, không thể biết được điều gì cả.

Khi ngồi một mình trong không gian yên tĩnh như vậy và suy nghĩ, Jeong Taeui không thể không nghĩ đến anh trai, bởi trước khi đến đây làm việc, chú thường trò chuyện với cha, và sau khi cha qua đời, chú đã chia sẻ nhiều với anh trai của Jeong Taeui.

Có thể hai người cũng có điểm tương đồng. Hai người có những phần giống nhau, nhưng lại cũng rất khác nhau.

Ví dụ như thế này:

Anh trai sẽ không bao giờ bỏ rơi Jeong Taeui. Đó không phải vì anh yêu Jeong Taeui, không phải vì họ là gia đình, cũng không phải vì vấn đề đạo đức. Anh chỉ là như vậy. Việc anh không bỏ rơi Jeong Taeui là điều quá hiển nhiên không cần lý do. Dù ở trong hoàn cảnh nào, anh trai cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi cậu. Điều này khác với Jeong Taeui, cậu chắc chắn sẽ phải suy nghĩ nhiều khi đối diện với một lựa chọn khó khăn. Nhưng cuối cùng, cậu cũng sẽ không bỏ rơi anh trai. 

Tuy nhiên, chú lại không như vậy. Chú của Jeong Taeui nếu phải so sánh có lẽ giống cậu nhiều hơn. Nhưng kết quả lại rất khác.

Chú có thể quay lưng lại với những người mình quan tâm, ngay cả khi họ đang buồn bã, khổ sở để làm những việc mà chú muốn, chú có thể làm những điều mà người khác không mong muốn.

“Chú nghĩ chú thông minh nhưng thật ra không phải đâu…” Jeong Taeui thì thầm, như một hơi thở nhẹ.

Cậu biết điều đó. Dù chú là người khiến cậu khó chịu, nhưng cuối cùng cậu không thể ghét chú được.

Jeong Taeui khẽ lắc đầu, rồi lại nhắm mắt lại.

Đúng lúc đó thì có vẻ như cậu đã nghe thấy một âm thanh.

Jeong Taeui mở mắt.

Có tiếng bước chân vọng lại. Âm thanh từ xa dần đến gần. Tiếng sàn gỗ cũ cót két vang lên và cả những bước đi không nhanh không chậm nhưng đầy nặng nề.

Jeong Taeui nhìn về phía cửa phòng huấn luyện viên.

Có lẽ là một trong những trợ lý huấn luyện viên đến sớm hoặc có thể là một thành viên trong đội muốn ra bên ngoài để hít thở không khí trong lành.

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn. Tiếng bước chân lướt qua cửa ra vào, rồi đi qua trước phòng làm việc. Jeong Taeui chỉ im lặng nhìn vào cánh cửa cho đến khi tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng huấn luyện viên.

Cuối cùng cửa mở ra. Người đàn ông ở phía bên kia dừng lại khi nhìn thấy Jeong Taeui đang ngồi một mình trong phòng huấn luyện viên tối tăm. Do Jeong Taeui ngồi ở vị trí ngược sáng, nên người kia không thể nhận ra ngay ai đang ngồi. Ông hơi nhíu mày nhìn Jeong Taeui, còn Jeong Taeui thì nhận ra người này.

Đó chính là McKin.

Người mà Jeong Taeui chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện. Cậu tự hỏi khả năng McKin là người đầu tiên ra khỏi phòng sẽ lớn đến mức nào, nhưng có vẻ như McKin cũng không có được một giấc ngủ sâu và dài, giống như Jeong Taeui.

Chỉ khi bước vào phòng huấn luyện viên, McKin mới nhận ra Jeong Taeui. Ông hơi nhướn mày lên một chút, rồi đi về chỗ của mình và ngồi xuống.

“Đến sớm nhỉ. Có vẻ như huấn luyện viên Riegrow vẫn chưa đến,” McKin nói, giọng thấp hơn thường ngày.

Jeong Taeui không thể nhìn thấy gì từ phía sau vách ngăn, chỉ gật đầu mà không nói gì. Thực ra nếu Riegrow có ở đây thì lại là vấn đề khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.