Không biết đã bất tỉnh từ khi nào. Tiếng máy móc vang lên mơ hồ ở đâu đó khiến Jeong Taeui thức dậy, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cậu mở mắt. Tầm nhìn bị chồng chéo đôi chút nhưng sau vài lần chớp mắt, mọi thứ trở lại bình thường.
Ngay cả khi đã mở mắt và tầm nhìn trở lại bình thường, đầu cậu vẫn còn mơ hồ. Cậu ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ. Âm thanh khó chịu đó hóa ra là tiếng chuông báo thức.
“…”
Vì cực kỳ ghét bị đánh thức bởi tiếng máy móc, cậu thường không dùng đồng hồ báo thức. Chỉ trong những trường hợp nhất định cần dậy sớm chính xác cậu mới miễn cưỡng đặt chuông, nhưng bản năng ghét tiếng báo thức khiến cậu thường tỉnh dậy trước chuông 1–2 phút.
Sau khi theo phản xạ tắt chuông xong, cậu tự hỏi tại sao đồng hồ lại reo. Câu trả lời xuất hiện sau khi kim giây trên chiếc đồng hồ cậu nhìn chằm chằm quay gần trọn một vòng.
“…À.”
Jeong Taeui khẽ lẩm bẩm. 4:30 đến 4:40 sáng ngày 27, trong vòng 10 phút.
“Nhất định phải vào khoảng thời gian đó.”
Một giọng nói kiên quyết vang lên trong tâm trí cậu. Jeong Taeui mơ màng nhìn lại đồng hồ trong lúc nửa tỉnh nửa mê. Chiếc đồng hồ đặt giờ 4:15 vẫn đang kêu tích tắc.
Thật may mắn vì cậu đã cẩn thận đặt chuông, nếu không có lẽ cậu đã ngủ quên không biết gì.
Cậu đặt đồng hồ xuống, đứng dậy bật máy tính lên, rồi nhanh chóng đi vào nhà tắm để rửa mặt, hy vọng sẽ tỉnh táo hơn. Đầu óc cậu vẫn còn hơi mụ mị.
“…Ôi trời.”
Nhưng vừa bước một bước ra khỏi giường, cậu đã ngã khuỵu xuống sàn. Ở chân có chút sức lực nào nữa, và cảm giác đau nhói nơi hạ thân khiến cậu bật ra tiếng rên rỉ. Không cần rửa mặt nữa vì đầu óc cậu sau cú ngã vừa rồi đã tỉnh hẳn. Jeong Taeui nằm úp mặt trên sàn, siết chặt tay thành nắm đấm, run rẩy mở mắt. Suýt chút nữa cậu đã buột miệng chửi thề. Jeong Taeui liếc nhìn chiếc giường. Trên ga trải giường trống trơn không một bóng người, chỉ còn lại những dấu vết dính bết đã khô trắng. Cậu nhìn chằm chằm vào những dấu vết đó như thể chúng là chính kẻ gây ra chuyện.
Khốn kiếp. Đau chết mất. Nhưng ít ra,vì không bị cưỡng ép quá mức như lần trước, cảm giác chịu đựng vẫn đỡ hơn. So với lần trước khi cậu bị xâm phạm đến mức đau đớn rách toạc, lần này chỉ là cảm giác đau nhức ở lối vào. Jeong Taeui đặt trán xuống giường, thở dài một hơi pha lẫn tiếng rên rỉ. Có lẽ trách móc Ilay bây giờ là không hợp lý. Dù cảm giác như bị cuốn vào chuyện này, Ilay không hề trói cậu lại, và Jeong Taeui cũng không hẳn đã từ chối quyết liệt. Thậm chí về sau cậu còn cố gắng hợp tác với hắn. Vì vậy trách Ilay đã ép buộc mình như trước đây thì không đúng.
Nhưng cơ thể mệt mỏi khiến lòng oán hận vô thức dâng lên.
Mình đúng là là một thằng ngốc mà…
Cậu tự hỏi liệu có phải mình không còn khả năng học hỏi nữa không vì đã chịu khổ sở đến vậy rồi mà sao lại còn làm chuyện đó với hắn ta một lần nữa? Chưa kể mỗi lần kết thúc là chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và hối hận trong mối quan hệ vô nghĩa này. Jeong Taeui vò đầu, thở dài ngao ngán.
Trống rỗng và cay đắng. Ngay cả một người bạn tình qua đêm gặp ở quán bar cũng không để lại cảm giác vô nghĩa như hắn. Một kẻ thiếu hoàn toàn nhân tính cơ bản khi đối xử với người khác, vậy mà cậu vẫn cố tự thuyết phục rằng mình không ghét hắn như mọi người. Thật ngớ ngẩn. Nhưng đây đã trở thành vấn đề thuộc về tính cách, và dù cậu có nhận thức và muốn sửa, mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi được gì.
“Hừ.”
Jeong Taeui thở dài một cách nặng nề, rồi đột ngột tỉnh táo và nhìn đồng hồ. Trong lúc mệt mỏi thả lỏng cơ thể, vài phút đã trôi qua. Cậu vội bò về phía máy tính. Việc này là do người khác nhờ cậy, nhưng thực chất nó chẳng khác gì một nghĩa vụ ngầm. Nếu không làm được cậu sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa điều này hẳn rất quan trọng đối với chú cậu hoặc McKin.
Bật máy xong, Jeong Taeui vừa bò lên ghế vừa cau mày. Ngay khi ngồi xuống, cảm giác nhói lên ở phần mông cũng khiến cậu khựng lại. Tệ hơn là cảm giác chất lỏng chảy xuống mà cậu từng trải qua trước đây lại xuất hiện. Cậu nhanh tay nhặt chiếc áo sơ mi gần đó và lót dưới mông, cái áo này chắc phải bỏ thôi.
Càng suy nghĩ về tình huống hiện tại, cậu càng cảm thấy bực bội. Hắn ta thỏa mãn xong, để cậu nằm mê mệt trên giường rồi quay về phòng mình một cách thoải mái. Thật ra nếu hắn nằm cạnh ngủ thì cảm giác của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng thái độ coi cậu như một công cụ giải tỏa xong rồi bỏ đi cũng khiến cậu cảm thấy ghê tởm.
“Dù sao thì hắn ta đã đi rồi cũng là điều may.”
Jeong Taeui mở mảnh giấy ghi chú mà McKin đã đưa. Nếu Ilay còn ở đây, mọi việc sẽ trở nên phiền phức.
Cậu nhìn đồng hồ và nhận ra chỉ còn vài phút trước thời điểm được chỉ định. Mở tờ ghi chú mà cậu chỉ đọc qua loa lúc nhận, dòng đầu tiên là một chuỗi giống như địa chỉ web. Nó dài ngoằng, đến mức cậu tự hỏi liệu nó có thực sự đúng không. Bên cạnh đó là một dòng lưu ý ngắn: “Cẩn thận, chỉ cần nhập sai một chút là kết nối sẽ bị từ chối.”
“Thật phiền phức,” cậu nhíu mày nghĩ.
Bên dưới là hai mật khẩu và một tên tệp. Thêm vài dòng công thức kỳ lạ mà cậu không hiểu nổi.
“…Gì thế này?”
Cậu nghiêng đầu, cảm thấy mơ hồ quen thuộc với những dòng đó. Không hẳn là công thức, chúng giống như công thức hóa học, với chữ số, ký tự, và ký hiệu lẫn lộn. Nhưng những công thức hóa học phức tạp này dù có từng thức đêm học thuộc để thi hồi trung học giờ đây cũng đã bị quên sạch. Có lẽ cậu chỉ cảm thấy quen thuộc vì chúng giống một dạng công thức nào đó cậu từng nhìn thấy trước đây.
Trong lúc vừa gõ nhẹ ngón tay lên tờ giấy vừa nghiêng đầu suy nghĩ, chẳng mấy chốc thời gian đã đến.
Cậu cẩn thận nhập địa chỉ từ tờ ghi chú vào rồi nhấn enter. Màn hình lập tức thay đổi, hiển thị một giao diện dạng giao thức. Cậu nhập tiếp mật khẩu và một danh sách dài hiện ra trên màn hình. Liếc nhìn đồng hồ, cậu nhận ra không đủ thời gian để xem từng tệp một. Nói đúng hơn, số lượng tệp quá lớn.
“Phiền phức thật…” cậu chậc lưỡi lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Dù danh sách rất dài, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng. Giờ thì không còn gì phải vội nữa. Cậu chỉ cần tìm một tệp duy nhất và tải xuống. Trừ khi máy tính đột ngột bị treo, nếu không cậu sẽ hoàn thành công việc một cách suôn sẻ.
Jeong Taeui nhanh chóng tìm thấy tên tệp ghi trên mảnh giấy. Sau khi chọn tệp, một cửa sổ yêu cầu nhập mật khẩu hiện lên. Cậu nhập mật khẩu thứ hai và quá trình tải xuống bắt đầu.
Thời gian tải chỉ mất một nửa so với ước tính ban đầu là 10 phút. Sau khi hoàn thành, cậu tắt chương trình trước thời gian quy định và kiểm tra lại mảnh giấy ghi chú. Công việc giờ chỉ còn kiểm tra xem tệp đó có đúng không và gửi nó đi nơi khác là xong.
Jeong Taeui gõ nhẹ ngón tay lên bàn, cân nhắc việc đi uống một cốc nước trước khi kiểm tra tệp. Thật ra nếu có thuốc lá hay bia thì sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại cậu chẳng có thứ nào.
Dù gần như hoàn thành công việc, tâm trạng của cậu không được tốt. Có lẽ bởi Jeong Taeui mơ hồ đoán được bối cảnh của tình huống này. Trước đây cậu từng giúp đỡ một công việc có cấu trúc tương tự, tuy khi đó cậu chỉ giả vờ không biết mặc dù đã nhìn thấy mọi thứ.
“Đây chẳng phải là tội đồng phạm hay sao…” cậu lẩm bẩm với ánh mắt xa xăm.
Sau khi suy nghĩ lại, cậu nhận ra lần này rõ ràng là tiếp tay không thể chối cãi. Chính tay cậu đã giúp đỡ, chẳng có lý do nào để biện minh cả.
Mười phần chắc chắn đây là một vụ rò rỉ và mua bán thông tin mật.
Khó mà tin rằng chú cậu và McKin chỉ đơn thuần mưu lợi cá nhân. Theo dự đoán, việc này có lẽ nhằm mục đích huy động tài chính. Ở bất kỳ tổ chức nào, việc “tranh giành vị trí” cũng tốn kém hơn nhiều so với tưởng tượng, thậm chí có thể là con số vượt xa sức tưởng tượng. Nếu có liên quan đến các vị trí quan trọng trong UNHRDO, chi phí chắc chắn không hề nhỏ. Vì những việc nguy hiểm như thế này hiếm khi xảy ra, nên tệp này hẳn phải có giá trị rất lớn. Một tệp tải xuống trong vài phút có thể có giá trị mà cả đời Jeong Taeui chỉ có thể hình dung qua con số.
“Chú à… thật sự quá đáng lắm rồi đấy,” Jeong Taeui thở dài, phàn nàn với chính mình dù chú không thể nghe thấy. Nếu chú có nghe, hẳn chú sẽ nói rằng cậu đã chấp nhận ngay từ đầu dù biết rõ mọi chuyện. Nhưng nếu không phải vì lời nhờ cậy của chú, cậu sẽ không bao giờ làm việc này. Không chỉ vì vấn đề đạo đức, mà trên hết là vì rủi ro quá lớn. Thời gian được ấn định sẵn chứng tỏ an ninh đã được đảm bảo, và ít nhất nếu nghe theo lời chú, vụ này sẽ không mang lại nguy hiểm cho cậu. Nhưng nếu không phải thế, thì đây là cây cầu nguy hiểm mà cậu tuyệt đối không muốn bước qua.
Jeong Taeui thở dài đứng dậy. Cậu muốn uống một cốc nước để làm dịu đi cảm giác bức bối trong lòng.
Ngay khi đứng lên, cơn đau tưởng như quên mất đột ngột quay lại, khiến cậu phải chống tay vào bàn và rên lên một tiếng. Dù vậy, cậu vẫn có thể loạng choạng bước đi. Vừa di chuyển, cậu vừa lầm bầm một tràng chửi rủa, chủ yếu hướng về Ilay rồi lấy nước uống.
“…”
Trong lúc đang uống từng ngụm nước từ chai, Jeong Taeui ngây người nhìn lên trần nhà. Cậu cảm thấy vị nước đắng hơn thường lệ, như thể ai đó đã bỏ thuốc vào. Jeong Taeui chậc lưỡi cay đắng và đặt chai nước xuống. Cảm giác đắng miệng vẫn không biến mất. Cậu không muốn dính dáng đến những chuyện như thế này. Dù vậy việc cậu đã tham gia khiến bản thân cậu không thể thoải mái được.
Liệu ở UNHRDO, chú đã từng làm những việc như thế này sao?
Jeong Taeui tựa đầu vào lưng ghế thở dài. Cậu không kỳ vọng vào sự trong sạch hoàn toàn của chú mình, cậu cũng không ngây thơ đến mức mong chú giữ gìn sự thanh liêm trong khi xung quanh đầy rẫy tham nhũng. Bản thân cậu cũng không phải là người hoàn toàn đạo đức.
Nhưng dù sao vẫn cảm thấy khó chịu khi chú để cậu nhìn thấy tất cả một cách rõ ràng như vậy.
“Dù sao… cũng không thể làm gì khác,” cậu lẩm bẩm ngắn gọn.
Dù cảm giác cay đắng trong lòng vẫn chưa nguôi, Jeong Taeui cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây không phải là điều cậu có thể kiểm soát.
“Những việc không vui, cứ giải quyết xong và quên đi là tốt nhất. Xem nào…”
Jeong Taeui lại ngồi vào trước máy tính. Chỉ cần so sánh vài dòng đã ghi trong mảnh giấy để xác nhận tệp có đúng không, sau đó gửi tệp này đến địa chỉ ghi sẵn là xong.
“Lỡ mà nhận nhầm tệp thì coi như tiêu đời… thời gian đã trôi qua rồi,” cậu lẩm bẩm khi mở tệp ra. Nhìn thấy hàng dài những ký tự không ngừng nối tiếp, cậu nhăn mặt khẽ thốt lên. Dường như có ai đó đã cố định dạng lại tệp để dễ đọc hơn bằng cách xuống dòng hợp lý, nhưng nội dung vẫn là một mớ hỗn độn mà Jeong Taeui không tài nào hiểu được.
Nhìn thế nào thì đây cũng là loại tài liệu mà người ngoài khó có thể giải mã. Nhưng dù không hiểu được, cậu lại cảm thấy nó rất quen thuộc. Jeong Taeui chợt nhớ đến những tờ giấy lộn xộn từng vương vãi khắp phòng khách khi cậu còn sống chung với anh trai, rồi bất giác mỉm cười. Anh trai của cậu không bao giờ chịu sắp xếp chúng một cách gọn gàng.
Có lần chú đã nhìn thấy chúng và lắc đầu: “Chỉ cần lấy một trong số này thôi cũng đủ để rất nhiều người xem như báu vật. Thế mà lại để bừa bộn như vậy.” Nhưng anh trai chỉ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Mỗi lần dọn phòng khách, Jeong Taeui thường gom đống giấy đó lại nhưng chưa bao giờ biết được trên đó ghi những gì. Điều đó vẫn đúng cho đến trước khi cậu bước chân vào công việc này.
…Cảm giác u ám lại tràn ngập.
Jeong Taeui thở dài, cầm lấy mảnh giấy ghi chú. Cậu bắt đầu đối chiếu những ký tự trên màn hình với ghi chú trong tay. Những dòng đầu tiên và cuối cùng mà cậu đã ghi ra khớp hoàn toàn. May mắn thay, cậu không nhận nhầm tệp. Bây giờ việc còn lại chỉ là gửi tệp đi.
Jeong Taeui tựa cằm lên tay, nhìn chằm chằm vào màn hình. Lại một lần nữa, cảm giác quen thuộc xuất hiện. Không chỉ vì những ký tự này giống với mớ giấy mà anh trai cậu từng viết.
Jeong Taeui nghiêng đầu, cố gắng nhìn kỹ hơn. Dù nhìn thế nào, cậu cũng không hiểu nổi nội dung, như thể đang cầm một cuốn sách giải đố. Nếu một người như Maurer nhìn thấy những dòng này, hẳn gã sẽ rất thích thú cho mà xem. Dĩ nhiên, không giống như những câu đố thông thường có lời giải, thứ này là một dạng chỉ dẫn rõ ràng với những người hiểu được nó.
“3… 7… 7… 0… 2… Ừm…?”
Truyện được đăng tại TruyenMOi!
Ngón tay cậu đang lướt dọc theo màn hình thì chợt dừng lại.
Quá đỗi quen thuộc. Không, có lẽ đây là một biểu thức mà cậu đã từng thấy.
Anh trai thường viết ra những công thức một cách ngẫu hứng, rồi nhanh chóng bỏ dở vì chán. Nhưng có đôi khi, anh ấy lại nắm chặt một tờ giấy suốt vài ngày, đăm chiêu suy nghĩ. Một lần Jeong Taeui thấy anh cầm mãi một tờ giấy suốt năm ngày, nên đã tò mò nhìn ngược lại từ phía đối diện. Dù không hiểu nổi nội dung, nhưng khi ghép chữ cái đầu tiên của mỗi dòng dọc lại và đọc ngược, cậu nhận ra đó là số điện thoại nhà mình. Cậu đã trêu chọc anh trai mình về sự trùng hợp ngớ ngẩn này.
Khi đó, anh ấy đã từ tốn giải thích về nội dung tờ giấy, dù biết rõ em mình không thể hiểu được. Nhưng Jeong Taeui chỉ tiếp thu được một nửa. Thấy em trai ngây ngô nhìn mình, anh cậu ngừng nói, rồi kết luận bằng một câu mà Jeong Taeui có thể hiểu được:
“Chỉ cần điền vào vài dòng còn trống ở giữa là xong, nhưng điều đó thật sự rất khó. Mà… có lẽ không hoàn thành lại là điều tốt nhất. Vì nếu lấy nó làm cơ sở để thiết kế, thì thứ được tạo ra sẽ cực kỳ nguy hiểm.”
Anh trai cậu với vẻ mặt hơi cau lại, nói rằng “Có lẽ không giải được thì sẽ tốt hơn,” nhưng dường như cũng không chịu nổi việc để công thức dang dở. Sau đó anh ấy vẫn tiếp tục ngồi với tờ giấy đó thêm vài ngày nữa.
Lúc đó Jeong Taeui không hiểu rõ việc thiết kế dựa trên công thức đó là gì hay tại sao nó lại nguy hiểm. Nhưng giờ đây, cậu cảm nhận được khuôn mặt mình dần cứng lại.
Ánh mắt cậu như bị đóng chặt vào tệp tài liệu trên màn hình, không thể rời đi. Đây chỉ là sự trùng hợp sao? Hay chỉ là trí nhớ của cậu đang lừa dối? Dẫu vậy, trong lúc ánh mắt cậu lần theo những hàng ký tự khó hiểu, Jeong Taeui chắc chắn rằng mình đã từng nhìn thấy nội dung này trước đây.
“…Ha.”
Jeong Taeui đưa tay che miệng, ánh mắt dao động vì bối rối.