Passion

Chương 107:




Jeong Taeui nhíu mày trước câu nói của Ilay. Cậu không hiểu lắm ý của Ilay là gì. Thấy vậy Ilay cười rồi dùng bàn tay vuốt ngực Jeong Taeui dọc áo sơ mi. Những đường cong của cơ thể bắt đầu nổi lên rõ rệt trên lớp vải mỏng.

“Đầu vú của cậu cứng lên rồi. Rất rõ ràng.”

Ilay thì thầm vào tai Jeong Taeui, miệng lại gần tai cậu. Ngay khi lời nói lọt vào tai, Jeong Taeui cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

“Th… thì đừng có chạm vào!”

Thấy Jeong Taeui khẽ kêu lên như vậy, Ilay cười ngắn một tiếng. Sau đó hắn hạ tay xuống và vuốt nhẹ vào phần hông của Jeong Taeui.

“Tại sao lại tức giận? Đây đâu phải chuyện gì khó chịu. Khi cơ thể trở nên nhạy cảm hơn, chỉ cần chạm vào núm vú thôi cũng đủ khiến phần dưới đau nhói rồi. Ý tôi là cảm giác khoái lạc trở nên mạnh mẽ hơn, điều đó chẳng phải làm mọi thứ thú vị hơn sao? Vậy nên tôi đang dành công sức vì cậu, theo cách riêng của mình. …Chứ tôi chưa từng tử tế thế này với ai đâu.”

Hán như đang nói rằng: “Cậu đang được ưu ái đấy.” Nghe những lời đó, Jeong Taeui nắm chặt nắm đấm. Lần này cậu tung một cú đấm nhắm vào thái dương của Ilay, kẻ đang nửa nằm lên giường đè lên cậu. Dĩ nhiên là cú đấm bị chặn lại ngay giữa chừng.

“Tôi không cần trở nên nhạy cảm hơn đâu, tránh ra!”

Jeong Taeui gào lên trong cơn xúc động. Cậu không thực sự tức giận, mà là bỗng chốc cảm thấy lạnh gáy. Những lời nói như thể Ilay đang dần thuần phục cơ thể mình khiến tim cậu đập thình thịch. Sống nhạy cảm dù với ý nghĩa nào cũng mệt mỏi hơn rất nhiều so với sống vô tâm, và cậu biết điều đó.

Ilay nhẹ nhàng chặn nắm đấm của Jeong Taeui bằng lòng bàn tay. Nụ cười trên môi hắn nhạt đi. Dù là đe dọa tính mạng hay chỉ tung một cú đấm, Ilay chưa bao giờ tỏ ra khoan nhượng với bất kỳ ai định làm tổn hại mình, bất kể mức độ nặng hay nhẹ.

Jeong Taeui nghiến răng. Cậu đoán rằng gã này có thể bẻ gãy tay hay chân mình bất cứ lúc nào và để lộ bản tính hung ác. Giờ cậu nên tập trung nghĩ cách làm sao để bị thương ít nhất và có thể chạy thoát nhanh nhất.

“Cậu quên rồi à? Tôi đã nói rằng sẽ không để cậu đấm tôi lần thứ hai.”

Nhiệt độ trong phòng dường như giảm vài độ. Lực từ tay Ilay ấn lên ngực Jeong Taeui nặng hơn. Nếu bị đánh gãy xương sườn lúc này cũng chẳng có gì lạ. Jeong Taeui nghĩ thầm rằng, “Chặn được mà còn nói gì đến chịu đấm chứ” nhưng cậu vẫn nắm chặt tay, tính toán khoảng cách từ giường đến cửa và thời điểm thích hợp để trốn thoát.

Tuy nhiên.

Ilay đang nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui với ánh mắt sắc như dao, bỗng nhăn mặt. Hắn nhìn Jeong Taeui với vẻ không hài lòng, dường như đang cân nhắc liệu có nên giết cậu hay không, rồi đột ngột thở dài với vẻ bất mãn.

“Đừng thế nữa. Tôi đã nói rồi, giờ tôi không muốn đánh nhau với cậu.”

Jeong Taeui ngờ vực, gần như không tin vào tai mình. Nhưng quả thật cùng với tiếng thở dài, giọng nói của Ilay mất đi sự sắc bén như trước. Hắn thì thầm dịu dàng vào tai Jeong Taeui, rồi đặt một nụ hôn lên má cậu. Những cái hôn xen kẽ giữa má và môi ấy mềm mại đến đáng sợ, khiến Jeong Taeui không thể cử động nổi. Cảm giác giống như một đứa trẻ vừa bị mắng xong, lại được dỗ dành bằng những cái xoa đầu đầy ân cần. Nghĩ đến đây, Jeong Taeui lắc đầu trong lòng. Điều đó chỉ hợp với người khác, chứ không bao giờ là kẻ này.

Jeong Taeui thở dài, kiệt sức nằm im. Khi Ilay tháo cúc áo sơ mi và kéo quần xuống, cậu chỉ cảm thấy khó xử mà không định ngăn cản. Dù lời hắn nói đúng hay không, núm vú của Jeong Taeui cũng đã cứng lại, và phần dưới cũng đã dựng lên khi bị vuốt ve. Jeong Taeui ngày càng yếu đuối trước dục vọng của chính mình.

Một tiếng thở dài khác bật ra.

“Nếu giờ không muốn đánh nhau, thì định đánh vào lúc nào?”

Jeong Taeui nhìn Ilay lúc này đang lơ đãng mân mê phần dưới của cậu và nghĩ thầm “hãy báo trước để tôi kịp chạy xa trăm dặm nhé”. Ilay nghĩ một lúc, rồi trả lời lãnh đạm.

“Không biết nữa. Khi nào có lý do thì đánh thôi. Nhưng ít nhất, giờ tôi không muốn vậy.”

“Tại sao? Không lẽ anh thích tôi à?”

Ngón tay cái của Ilay chạm vào phía trong đùi, gần khu vực lối vào dưới đáy vùng hội âm khiến Jeong Taeui giật mình, buột miệng nói ra một câu mà chính bản thân cũng không lường trước được. Đó là kết quả của việc vừa nhớ lại lời nói của Xinlu. Dù ban đầu chỉ là một câu nói đùa đầy sơ suất, nhưng khi thốt ra, cảm giác ngượng ngùng lại dâng lên không tưởng.

Ngón tay đang thâm nhập lối vào bỗng khựng lại. Ilay đang ngậm lấy đầu ti của Jeong Taeui cũng dừng động tác và nhìn cậu với ánh mắt bất ngờ như thể chính bản thân hắn không tin vào điều vừa nghe thấy. Không nói một lời, hắn nhả ra rồi ngồi dậy và nhìn Jeong Taeui bằng ánh mắt khó tả.

“Tôi… thích cậu sao?”

“Không… Chỉ là… đùa thôi mà…”

Jeong Taeui hoàn toàn không ngờ rằng Ilay lại có thể làm vẻ mặt sửng sốt đến thế. Hắn là kiểu người thích đùa cợt, đáng lẽ chỉ cần coi đó như một trò đùa mà bỏ qua là được.

Jeong Taeui nhún vai và định đưa tay xua đi lời nói ban nãy, Ilay bất chợt bật cười lớn.

“Ha, haha, haha! Thật thú vị. Đó là câu nói hay nhất mà tôi từng nghe. Được thôi, nếu tôi nói rằng tôi thích cậu, thì cậu sẽ ngừng chống cự và ngoan ngoãn dang chân ra chứ? Nếu điều đó giúp tiết kiệm thời gian thì tôi sẵn lòng nói. Taei, tôi thích cậu. Không, thích thì nghe có vẻ hơi yếu đuối.”

“Taei, tôi yêu cậu.” Ilay tiếp tục,mỉm cười nhạt trong khi đôi tay lại lần nữa di chuyển vào giữa hai chân của Jeong Taeui. Nụ cười trên môi hắn khiến Jeong Taeui cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.

Không, khó chịu không phải từ chính xác.

Cảm giác giống như bị dội một gáo nước lạnh để tỉnh giấc. Chuyện yêu hay ghét giờ đây đã không còn quan trọng. Thậm chí nếu hắn ghét mình cũng không sao. Jeong Taeui thà nghe một lời nói rằng hắn ghét mình còn dễ chịu hơn.

Khoảnh khắc nghe Ilay nói những lời đó, dù bản thân đã biết từ trước nhưng chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc, Jeong Taeui nhận ra một sự thật. Đối với Ilay, cậu chỉ là một công cụ thỏa mãn dục vọng. Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa họ cũng chỉ xoay quanh những ham muốn thể xác. Nhưng khác với Ilay, Jeong Taeui chưa bao giờ coi hắn như một công cụ. Đối với cậu, Ilay chỉ là một con người ở gần, mà vì lý do nào đó, hai người lại có những tiếp xúc như vậy.

Nhưng ánh mắt của Ilay chưa bao giờ rời khỏi mục tiêu của cậu.

Jeong Taeui. Cháu của Jeong Changin. Em trai của Jeong Jaeui. Một món đồ chơi. Bốn vai trò đó đan xen trong cách hắn nhìn nhận về cậu.

Jeong Taeui không thể tức giận hay buồn bã. Cậu không cảm thấy tổn thương hay đau khổ. Tất cả cảm xúc như trôi tuột xuống đáy tâm hồn, để lại một sự trống rỗng.

Đây là một dấu hiệu không tốt. Thà rằng cậu cảm thấy tức giận đến mức muốn hét lên hay buồn đến mức bật khóc còn tốt hơn. Nhưng khi cảm xúc trở nên tĩnh lặng và lạnh lẽo như mặt nước, điều đó có nghĩa là cậu đang dần rời xa tâm trí mình.

Không được, không thể để thế này. Dù sao thì cũng đã quá quen với những lần thất vọng về tên này rồi, thêm một lần cũng chẳng khác gì. Đó chỉ là một viên đá nặng nề khác chất chồng lên những viên đã có sẵn mà thôi.

Jeong Taeui thở dài, tự động viên bản thân. Cậu không làm vậy vì Ilay, mà vì chính mình. Loại bỏ một con người như thể họ chưa từng tồn tại là điều tàn nhẫn nhất mà một con người có thể làm với người khác.

Dù sao thì nếu đã chịu đựng được gã Trung úy Kim khốn kiếp đó, thì chịu đựng tên Ilay này cũng không phải là điều không thể.

Jeong Taeui ngồi dậy. Ilay vừa vùi mặt vào giữa hai chân cậu thấy vậy cũng ngẩng đầu lên. Tiếng kéo khóa quần vang lên, theo sau đó là hình dáng của hắn lộ ra. Bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng lướt dọc lên xuống, khiến vật thể ấy càng thêm lớn và cương cứng hơn.

“Tôi có thể vào không?”

Ilay hỏi một cách mập mờ. Jeong Taeui lập tức cau mày, dứt khoát trả lời:

“Không được.”

“Taei, tôi yêu cậu.”

Giọng nói trộn lẫn sự mỉa mai đầy ngọt ngào, và đôi môi hắn hạ xuống trán cậu với một nụ hôn như rót mật vào tai.

“Đồ điên.” Không có chút niềm vui nào cả. Jeong Taeui chỉ cảm thấy sự lạnh nhạt của mình càng lúc càng sâu sắc. Cậu lặng lẽ nhìn hắn, rồi vươn tay ôm lấy cổ hắn và đặt một nụ hôn lên môi hắn. Trong khoảnh khắc đó, cậu tự hỏi liệu đây có phải lần đầu tiên cậu chủ động chạm vào hắn không.

Ilay khẽ khựng lại trong vòng tay của cậu như thể hành động này cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng ngay cả điều đó giờ đây cũng chẳng còn quan trọng.

Cơ thể thường theo cảm xúc. Nhưng đôi khi cảm xúc cũng theo cơ thể. Khi cảm xúc dành cho hắn đã dần tan biến, thì chỉ còn cách sử dụng cơ thể để kéo nó trở lại. Dù tâm hồn cậu dửng dưng, nhưng nụ hôn này lại ngọt ngào đến lạ.

Ngay lập tức, Ilay đáp trả bằng cách quấn lấy lưỡi cậu một cách mạnh mẽ như thể đang muốn áp đảo cậu. Đó là một cảm giác mãnh liệt đến mức đau nhói. Dù không muốn, Jeong Taeui vẫn bị cuốn theo, thậm chí khi cậu cố gắng rời khỏi, đôi môi hắn vẫn tiếp tục đuổi theo.

“Ê, đợi đã… cho tôi thở chút đã…”

Tuy nhiên khi đang nói lắp bắp, Jeong Taeui đột nhiên nghẹn lời với một tiếng “Ư” nghẹn ngào. Trong khoảnh khắc lơ đãng và mất tập trung, bất chấp việc vừa bị từ chối thẳng thừng, Ilay lại đang luồn hông mình vào giữa hai chân của Jeong Taeui. Phần đầu vật cứng chạm vào lối nhỏ và khẽ cọ sát, rồi nhanh chóng tìm được cơ hội dần đẩy sâu vào trong. Trước khi Ilay kịp nhấc hông lên để tiếp tục, Jeong Taeui đã nhanh chóng chụp lấy cổ Ilay và đẩy mạnh hắn ra.

Trong khoảnh khắc, trước mắt Jeong Taeui sáng lóe như có sao. Đó là những ngôi sao mà cậu từng thấy một lần trước đây.

“Đã bảo là không được mà! Lần trước tôi tưởng chết rồi đó, giờ lại muốn lặp lại nữa sao…! Rút ra ngay! Tuyệt đối không được! Ngày mai tôi còn phải tham gia huấn luyện, chẳng lẽ muốn tôi lại nằm liệt giường sao?!”

“Dù ban đầu có hơi khó khăn, nhưng nếu làm thường xuyên thì cậu sẽ quen thôi.”

“Ngày mai tôi có huấn luyện mà! Không tham gia được đâu! Dù sốt cao cũng phải ra sân, nếu đi cà nhắc ra đó thì chẳng phải sẽ bị người ta đánh te tua rồi lại bị khiêng vào phòng y tế sao?! Hôm nay tuyệt đối không được!”

Jeong Taeui không quan tâm Ilay nói gì, chỉ biết lắc đầu từ chối một cách tuyệt vọng. Khi cậu vùng vẫy, phần thịt vừa chạm vào bên trong khẽ khựng lại rồi từ từ rút ra ngoài. Cơn đau làm mắt cậu cay xè như sắp khóc. Ilay bực bội chậc lưỡi, ánh mắt hắn nheo lại trông như đang đắn đo liệu có nên trói cậu lại và tiếp tục hay không. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên quyết như lửa cháy của Jeong Taeui, Ilay đành nhún vai như thể từ bỏ ý định.

“Được rồi, hiểu rồi. Hôm nay không chèn vào nữa. Nhưng đổi lại…”

Nghe Ilay đồng ý không tiếp tục, Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày khi nghe từ “đổi lại”. Ilay nhìn cậu một lúc rồi thì thầm:

“Ít nhất để tôi xuất ra… trong người cậu.”

Bàn tay lớn, nóng bỏng của Ilay nhẹ nhàng nắm lấy hông cậu. Jeong Taeui nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ilay. Xuất ra… trong người? Tất nhiên là phải xuất chứ, vì cả hai đều đã cương cứng. Nhưng câu nói phía sau làm cậu không hiểu. Jeong Taeui nhíu mày nhìn Ilay.

“Không được! Đã nói là không chèn vào rồi mà!”

“Đúng vậy. Tôi biết trước đây cậu đã phải chịu khổ nhiều, và như cậu nói, huấn luyện vẫn chưa kết thúc nên hôm nay tôi sẽ không chèn vào. Nhưng tôi muốn xuất trong người cậu.”

Khi Ilay nói thêm “chỉ để phần đầu vào thôi, rồi nằm đè lên người cậu”, giọng điệu của anh ta trở nên chắc nịch, như thể không chấp nhận thêm sự phản đối nào.

Biểu cảm của Jeong Taeui lập tức đông cứng lại.

Dù chỉ có phần đầu đi chăng nữa, nó vẫn không phải kích thước nhỏ nhắn gì. Jeong Taeui vô thức nhìn xuống, nơi thứ ấy của Ilay đang nhấp nhô giữa hai chân mình, rồi nuốt khan.

“Nếu đã không chèn vào, thì chỉ để phần đầu hay chỉ dùng tay cũng có khác gì nhau đâu. Tại sao anh cứ nhất định phải làm vậy trong người tôi?”

Giọng Jeong Taeui run rẩy khi nói, nhưng Ilay chỉ nhếch mép, đè cậu xuống rồi áp môi lên cổ. Hắn cắn nhẹ lên đầu ngực cậu, khiến cơ thể Jeong Taeui giật nảy lên. Ilay ôm lấy cậu, rồi thì thầm:

“Ừ thì, tôi cũng không biết tại sao. Cũng chẳng có lý do nào đặc biệt.”

Nghe câu nói hờ hững đó, Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm. Thoát chết rồi. Dù chỉ là phần đầu, nhưng nếu thứ đó vào trong, chắc chắn ngày mai cậu sẽ phải chịu khổ sở.

“Nhưng mà này… cảm giác đó rất tuyệt. Lần trước khi rút ra và nhìn thấy nó chảy ra ngoài, tôi cảm thấy thật tiếc. Dù không rút ra thì đau bụng cả ngày, nhưng cảm giác được xuất trong cậu thật tuyệt.”

Nghe những lời tiếp theo của hắn, Jeong Taeui hoàn toàn á khẩu. Gã điên này. Hắn thật sự đã từ một kẻ điên thành một tên biến thái.

Dù xuất ra ở đâu, cơ thể đàn ông vốn dĩ cảm nhận khoái cảm từ chính hành động đó. Vị trí xuất ra không phải là vấn đề. Tất nhiên khi làm với người mình yêu hay không yêu sẽ có sự khác biệt về mặt cảm xúc, nhưng ở khía cạnh thể xác thì nơi xuất ra không có gì quan trọng cả.

Tuy nhiên, trước khi Jeong Taeui kịp phản kháng, Ilay đã áp sát hông mình giữa hai chân cậu.

“Nếu cậu không thích, tôi sẽ xuất ra ngoài cũng được. Nhưng đổi lại, tôi sẽ đưa vào tận gốc.”

“Được thôi, tôi sẽ làm theo ý cậu,” Ilay nói như thể đang ban phát một ân huệ khiến Jeong Taeui lần này thực sự không thốt nên lời. Có vô số điều muốn nói, nhưng cậu nghẹn lời, không thể mở miệng.

Nhìn chằm chằm Ilay với ánh mắt gần như kinh hãi trong một lúc lâu, cuối cùng Jeong Taeui đổ người xuống giường. Thôi thì với một kẻ coi mình như đồ chơi tự thỏa mãn, chẳng còn gì để mong chờ nữa. Tên khốn kiếp này.

“… Vậy ra bên trong đi… Chết tiệt… Nhưng phải đợi tôi xong trước đã.”

Jeong Taeui lầm bầm một cách miễn cưỡng. Dù sao mọi chuyện cũng đã thành ra thế này, cậu quyết định không động một ngón tay, để được phục vụ trọn vẹn. Ilay đang nhìn xuống Jeong Taeui nằm dài lười biếng mà lẩm bẩm, khẽ mỉm cười. Không biết điều gì làm hắn thấy buồn cười, nhưng sau một tràng cười nhỏ, hắn cúi đầu thì thầm: “Được thôi, vậy làm thế đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.