Dù không muốn, nhưng vì đây là khách trong phòng mình nên Jeong Taeui vẫn đứng dậy và hỏi:
“Anh uống gì không? …À, mà nghĩ lại thì chỉ có nước thôi. Uống nước nhé?”
“Không, không cần.”
Ilay lắc đầu rồi bắt đầu tua lại đoạn phim trên màn hình. Những cảnh máu me và bạo lực lại bắt đầu chuyển động. Nhìn Ilay quan sát đoạn phim như đang xem một trận thể thao, Jeong Taeui lấy cả chai nước tu một hơi, sau đó cậu lặng lẽ quan sát gương mặt Ilay.
Khi nhìn kỹ thì Ilay trông thật sự là một thanh niên bình thường, chỉnh tề và gọn gàng. Ai mà ngờ rằng hắn ta lại là kẻ điên cuồng tắm trong máu trên màn hình kia chứ. Ngay cả Jeong Taeui đã chứng kiến cả hai bộ mặt ấy tận mắt, cũng khó mà tin được.
Vừa cầm chai nước trên tay, Jeong Taeui vừa quay lại nhìn màn hình. Đúng lúc đó, cảnh tượng hiện lên là Ilay dùng tay nắm đầu một người đàn ông có thân hình to lớn hơn mình, không chút cảm xúc, đập thẳng đầu người đó vào bức tường đá. Một âm thanh kinh khủng vang lên khi đầu người kia va vào tường, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Jeong Taeui nhăn mặt và lẩm bẩm:
“Ugh…”
Cậu đã chứng kiến vô số cảnh tượng còn kinh khủng hơn thế, nhưng dù sao thì nó cũng không phải là thứ dễ chịu để nhìn. Cậu nghĩ thà xem một bộ phim kinh dị còn hơn. Nhưng khi nhìn kỹ cậu bỗng giật mình mở to mắt. Cậu nhớ ra đó chính là gã đàn ông cầm rìu lần trước. Không nhầm được, gần đó còn có bóng dáng của cậu trên màn hình.
Quả thật lúc đó Ilay đã rút chiếc rìu cắm trên tường ra, sau khi lẩm bẩm điều gì đó.
Đúng vậy, chuyện đó đã xảy ra. Lúc ấy mình đã chuẩn bị tâm lý bị gã đó đánh gục, nhưng lại được Ilay cứu.
Có lẽ, câu nói lúc đó của Ilay là…
“Thằng ngốc tự chuốc lấy đòn roi.”
Đúng vậy, chính xác là câu nói đó. Hắn ta thật sự không thể nói được một lời tử tế.
Jeong Taeui lại quay nhìn màn hình. Trên đó vẫn là hình ảnh Ilay cầm chiếc rìu trông thật hợp. Đến mức giờ đây, hình ảnh đó trông đã trở nên quen thuộc với cậu.
“Bây giờ nghĩ lại…”
Jeong Taeui bất ngờ lên tiếng rồi dừng lại, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu không thể nhớ ra mình đã từng nói điều đó hay chưa. Thấy Jeong Taeui đột ngột im lặng, Ilay liếc nhìn cậu. Jeong Taeui tiếp tục giữ vẻ mặt thản nhiên, nhìn vào màn hình và nói:
“Lúc đó, cảm ơn anh đã giúp.”
“…Giúp á?”
Ilay nghiêng đầu, vẻ mặt như không hiểu Jeong Taeui đang nói gì. Nhưng rồi khi nhìn lại màn hình, có vẻ như hắn đã hiểu rồi khẽ “À” một tiếng, nhún vai:
“Không có gì.”
Tất nhiên, câu trả lời sẽ là “Không có gì.” Jeong Taeui đã biết điều đó ngay từ khi nói lời cảm ơn. Cậu hiểu rõ rằng việc Ilay đập gã to lớn vào tường ngay trước khi gã kịp tấn công cậu không phải vì muốn giúp đỡ, mà chỉ vì mục tiêu thực sự của gã là Ilay. Dù vậy không hiểu vì sao, bất ngờ trong đầu cậu lại vang lên câu nói của Xinlu với gương mặt như sắp khóc hôm trước:
“Hắn ta có ý đồ với anh đấy! Hắn ta thích anh!”
“……”
Jeong Taeui khẽ giơ tay lên che miệng và dùng ngón cái xoa nhẹ môi mình. Dù không có ai nhìn được suy nghĩ của cậu lúc này nhưng cậu vẫn cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Thật ra, nếu có thể nhìn thấu suy nghĩ, thì điều đáng tò mò hơn chính là cái đầu đã nảy ra suy nghĩ đó của Xinlu. Jeong Taeui không nói câu đó, nhưng cảm giác xấu hổ vẫn dâng tràn, khiến cậu cố gắng hết sức để xóa sạch ký ức ấy khỏi tâm trí.
Trong sự im lặng ấy, hình ảnh Ilay trên màn hình nhẹ nhàng điều khiển chiếc rìu lướt qua. Sau đó, đoạn video quy củ về các buổi đấu tập bắt đầu xuất hiện, giúp Jeong Taeui thoát khỏi những cảnh nhuốm máu.
“Nhân tiện, anh đến đây có việc gì à?”
Jeong Taeui hỏi khi vừa tạm ngừng chú ý vào video. Thật ra cũng chẳng có lý do gì để hỏi. Nếu có việc cần thì Ilay thường gọi điện hoặc triệu tập cậu vào phòng riêng. Còn khi đến tận nơi, hắn sẽ thường chỉ nói ngắn gọn rồi rời đi. Nhưng lần này Ilay lại thoải mái lăn lóc nằm trên giường, chẳng có vẻ gì là vội vàng cả. Điều đó có nghĩa là hắn đến chỉ vì không có chuyện gì quan trọng.
Đôi lúc, Ilay cũng thế này.
Có khi hắn lục lọi giá sách của Jeong Taeui, rồi buông mấy lời tán nhảm về mấy quyển sách cũ. Có khi lại lục lọi tủ lạnh rồi bỏ đi. Đôi khi hắn đột ngột quấy rầy Jeong Taeui, rồi rời đi sau một vài cái vuốt ve giống như tự sướng. Từ sau cái đêm khốn nạn ấy, những hành động mờ ám kiểu này lại tăng lên khiến Jeong Taeui cảm thấy dường như tên điên này đã chọn cậu làm một kiểu bạn mà hắn có thể dễ dàng lợi dụng.
Việc bỏ qua cho hành động đó là một sai lầm. Một kẻ từng cưỡng bức người khác mà không tỏ chút hối lỗi, sau đó lại thường xuyên ghé qua khi Jeong Taeui vẫn còn gần như không rời khỏi giường trong một hai ngày vì đau đớn, hỏi thản nhiên: “Ổn không?” Với tính cách của hắn, sự quan tâm ấy thậm chí còn có vẻ “đáng khen.” Vì vậy, Jeong Taeui đã để mọi chuyện trôi qua mà không làm to chuyện. (Thật ra, chính xác hơn là cậu không thể làm gì được trong tình huống đó.)
Trước kia đã vậy, sau này cũng vậy, Ilay vẫn coi việc mượn cơ thể Jeong Taeui giống như một bài tập thể dục. Mỗi lần như vậy, Jeong Taeui lại nhớ về những ký ức đau đớn và tức giận. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không thể cưỡng lại bàn tay hay đôi môi của Ilay, để rồi vượt qua ngưỡng của khoái cảm.
Một nạn nhân cưỡng bức tồi tệ như thế này liệu có ai không tự cảm thấy nhục nhã chứ? Cậu ngày càng cảm thấy ghét bản thân vì không thể chế ngự được ham muốn của mình. Cậu từng nghĩ rằng mình là người cứng rắn và rõ ràng trong các mối quan hệ, nhưng hóa ra cậu lại mềm yếu hơn mình nghĩ. Nếu nhìn lại, việc cậu có thể ngồi đây nói chuyện đùa giỡn với kẻ mà từng muốn giết chết, thì từ “mềm yếu” còn chưa đủ để miêu tả.
Quả thật, đầu óc cậu như đang bị làm mềm nhũn.
Jeong Taeui cảm thấy như mình đã sống qua cả trăm năm, tâm trạng trở nên uể oải.
“À, đột nhiên tôi muốn đọc cuốn Thập tự chinh của Hilsen nên ghé qua mượn thôi.”
Ilay ngẫm nghĩ một lát sau câu hỏi của Jeong Taeui rồi mới trả lời. Jeong Taeui cau mày và nghiêng đầu khó hiểu.
“Tôi không có quyển đó.”
“Huấn luyện viên Jeong có. Mùa xuân năm nay, tôi đã mang tặng ông ấy.”
Jeong Taeui nhìn Ilay với vẻ khó xử. Mặc dù chìa khóa phòng của chú cậu vẫn ở trong ngăn kéo gần tay, nhưng đó là một chuyện khác.
“Tôi cũng thường vào những căn phòng không có chủ, nhưng lấy đồ ra rồi cho người khác mượn thì hơi ngại. Anh đã hỏi chú tôi chưa?”
“Chưa. …Ừm, cậu nói cũng đúng. Được rồi, đợi khi huấn luyện viên Jeong quay lại thì tôi sẽ mượn.”
Ilay gật đầu dễ dàng và bỏ qua chuyện đó. Jeong Taeui nhìn hắn một lúc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì và khép miệng lại.
“Nhưng nếu cậu nói lời cảm ơn, tôi đoán tôi xứng đáng nhận được lời cảm ơn đó từ cậu.”
Đột nhiên Ilay nói một câu không liên quan đến chủ đề trước đó. Jeong Taeui đang kiểm tra video còn mấy phút nữa, nghe vậy thì quay lại nhìn và nhận ra đó là câu mà cậu vừa nói với Ilay lúc nãy.
Nếu không cảm thấy bực bội thì đó chắc chắn là lời nói dối. Xét theo những lần trước, Jeong Taeui lẽ ra đã phải nghe lời cảm ơn từ hắn nhiều lần rồi. Cả những lời xin lỗi cũng phải nghe cả trăm lần. Nhưng Ilay đã bao giờ thực sự cảm ơn cậu chưa? Jeong Taeui đã suy nghĩ xem có nên nói hay không, nhưng nếu cậu nói ra thì chỉ làm bản thân cảm thấy hèn hạ, nên quyết định im lặng. Rồi cậu cắn môi, khịt mũi hỏi:
“Vậy thì nếu là cảm ơn, anh mong đợi gì?”
“À… Sau khi nghe cậu nói, tôi nghĩ tôi chẳng có gì có thể lấy được từ cậu cả.”
Ilay có vẻ nghĩ khá nghiêm túc kết luận lại như vậy. Jeong Taeui nhìn Ilay bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thật ra không có gì mà Ilay thiếu thốn để phải nhận từ người khác. Hắn không thiếu tiền, không tham lam vật chất, cũng không phải là người hay nhờ vả người khác. Nếu có thể, Jeong Taeui muốn chia sẻ một phần nhân cách của mình với hắn, nhưng điều đó lại càng không thể. (Dù có muốn chia sẻ, Ilay có vẻ sẽ không nhận đâu.)
“Phần dễ dàng nhất có lẽ là cơ thể. Nhưng nếu vậy thì cũng chẳng cần phải cảm ơn làm gì, cậu có thể thưởng thức bất cứ lúc nào mà, đâu có gì mới mẻ.”
Jeong Taeui nghĩ đến việc liệu có ai lại không nổi giận khi nghe những lời như vậy không. Nhưng rồi cậu tự thấy mình đã quá quen với điều này, nên cũng chẳng còn giận nữa. Ilay không phải là kẻ ngu dốt. Thực tế có thể nói hắn là người rất thông minh. Dù nhân cách có thiếu sót, nhưng ít nhất hắn đã học cách không bộc lộ điều đó ra ngoài. Tuy nhiên, thỉnh thoảng hắn lại nói những lời khiến người khác phải tức giận, có lẽ vì hắn đã coi Jeong Taeui là người dễ bị khinh thường.
Một khi ấn tượng về một người đã được hình thành, rất khó thay đổi được. Nếu một người đã từng coi người khác là trò cười, dù người đó có leo lên vị trí lãnh đạo thì cảm giác ấy cũng khó mà thay đổi được.
Trong khi Jeong Taeui tự hỏi sao mình lại bị coi nhẹ như vậy, Ilay dù vừa nói rằng không có gì mới mẻ, lại bất ngờ giữ chặt đầu Jeong Taeui và liếm má cậu rồi hút một cái. Tay còn lại thì xoa bóp ngực Jeong Taeui qua áo sơ mi.
“…….”
Xinlu, hay hắn có ý đồ với anh thật. Có thể nó hơi khác so với những gì em nói, nhưng nhìn hắn hành động như thế này anh nghĩ hắn có ý đồ đen tối.
Lại một lần nữa, cảm giác thù hận trong Jeong Taeui trỗi dậy. Mặc dù cậu cố gắng quên đi và dù không còn ghét Ilay đến thế, nhưng mỗi lần như thế này, sự thù hận lại trỗi dậy trong cậu. Lúc này cậu chỉ muốn đấm mạnh vào sau đầu Ilay, nhưng như mọi khi, cậu chỉ thở dài và thả lỏng tay. Dường như Ilay cảm nhận được điều đó mà cười khẩy.
“Ê. Đau đấy.”
Jeong Taeui nhíu mày và nói khô khan khi Ilay đang liếm và hút môi cậu, còn ngón tay thì ấn mạnh lên ngực qua áo sơ mi. Dạo gần đây, Ilay đã bắt đầu dùng những cách thức mạnh tay hơn, vuốt ve và kéo mạnh đầu vú của Jeong Taeui. Việc hút và liếm đã trở thành thói quen. Có lần mạnh đến nỗi vùng ngực của Jeong Taeui đã sưng lên suốt cả ngày. Jeong Taeui định đẩy tay Ilay ra khỏi ngực mình, thì Ilay nhìn cậu một lúc rồi mỉm cười, tự động rút tay ra. Sau đó hắn thì thầm vào tai Jeong Taeui.
“Ban đầu, ở đây, cậu không cảm nhận gì phải không? Dù tôi có hút, cậu chỉ nói là đau thôi.”
“Gì cơ?”
“Thực ra, những vùng nhạy cảm trên cơ thể thường được phát triển theo hướng dễ chịu, cậu không cảm nhận được sao?”