Jeong Taeui biết rõ điều đó, cũng như những người từ chi nhánh châu Á. Họ hiểu rằng nếu không dừng lại, chuyện này sẽ vượt xa giới hạn của một buổi huấn luyện.
Dù tổ chức luôn ngầm thừa nhận rằng việc huấn luyện có thể gây ra tai nạn chết người, nhưng trường hợp này hoàn toàn khác. Nếu để Ilay tiếp tục, không còn cách nào để gọi đây là “bất khả kháng.”
Jeong Taeui tiến lên, buông tay khỏi một gã lính đang cố lao vào Ilay. Kẻ này trước đó tự tin rằng một kẻ cầm rìu sẽ dễ đối phó hơn, vì rìu nặng nề và khó vung một cách tự nhiên. Nhưng rõ ràng hắn đã sai lầm nghiêm trọng.
Anh nên biết ơn vì tôi vừa cứu mạng anh, Jeong Taeui nghĩ thầm, nhìn kẻ đó không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Nếu cứ tiếp tục làm việc tốt thế này, chắc chắn khi chết mình sẽ lên thiên đàng. Cậu lầm bầm trong đầu. Nhưng đến lúc đó, cơ thể mình sẽ đầy sẹo và tổn thương.
“Huấn luyện viên không được tham gia trực tiếp, trừ khi trong trận đấu mẫu, đúng không?”
Jeong Taeui lên tiếng từ phía sau. Ilay quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
“Jeong Taeui. Tôi đã bảo cậu đừng can thiệp vào việc của tôi rồi cơ mà. Cậu quên rồi sao?”
“Không đời nào. Nhưng đây là giờ huấn luyện, đúng không? Vậy tốt nhất nên để mọi thứ êm đẹp.”
Dù câu nói của Jeong Taeui chẳng liên quan gì nhưng cậu vẫn nhún vai tỏ vẻ thản nhiên. Ilay rõ ràng không hài lòng, mím môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài như thể quyết định nhượng bộ.
“Tuỳ cậu” Ilay lẩm bẩm, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Hắn nâng chiếc rìu lên, nhìn thẳng vào Jeong Taeui, rồi bất ngờ ném mạnh nó đi.
“…!”
Một âm thanh sắc bén xé ngang không khí, lướt mạnh qua sát tai, thậm chí vài sợi tóc còn bị cuốn theo. Tiếp đó là âm thanh kết thúc bằng một cú “phập” lớn khi chiếc rìu cắm thẳng vào trụ đá ngay bên cạnh Jeong Taeui.
Lưỡi rìu cắm sâu vào trụ đá, khiến đá vụn rơi lả tả xuống đất trước khi lưỡi rìu cũng rơi xuống theo, lăn lóc vài vòng và dừng lại ngay bên chân cậu. Lưỡi rìu lấp lánh dưới ánh sáng, tạo nên một cảm giác lạnh gáy. Có lẽ Ilay thật sự đã cố kiềm chế bản thân, vì ít ra hắn chỉ ném chệch mục tiêu sang một bên.
Dù nghĩ vậy, Jeong Taeui cũng không khỏi cảm thấy hơi chua xót khi nhận ra bản thân giờ đây đã có thể giữ gương mặt thản nhiên ngay cả trong những tình huống như thế này. Nhưng chẳng còn cách nào khác.
Khi Jeong Taeui cúi xuống nhặt chiếc rìu, cẩn thận lau sạch vết máu rồi nhét nó vào bao, những người khác đã khôn ngoan lặng lẽ rút lui như thủy triều. Đến khi cậu đứng dậy, cả hành lang chỉ còn lại cậu và Ilay.
Nếu nghĩ tiêu cực thì đám đó vừa bỏ rơi mình một mình với gã sát nhân máu lạnh này mà chạy trốn cả rồi. Nghĩ đến đây, Jeong Taeui chỉ biết thở dài, thầm mong buổi huấn luyện hợp tác chết tiệt này sớm kết thúc.
***
Buổi huấn luyện chung với chi nhánh Nam Mỹ diễn ra khá suôn sẻ, ít nhất là so với những buổi huấn luyện với chi nhánh châu Âu. Điều này thể hiện rõ qua số lượng thương vong.
Trong đợt huấn luyện trước, đã có nhiều người thiệt mạng, và số người bị thương thì không thể đếm xuể. Phòng y tế mỗi ngày đều chật cứng người. Nhưng lần này, dù số người bị thương vẫn liên tục tăng thì vẫn chưa ai bỏ mạng.
Chỉ còn khoảng ba đến bốn ngày nữa là chương trình huấn luyện sẽ kết thúc. Theo lịch trình, phần lớn các bài tập nguy hiểm đến tính mạng đã hoàn thành. Có thể nói rằng khả năng giữ được số người chết ở mức 0 là rất cao.
Jeong Taeui đảm nhận vai trò trợ lý cho huấn luyện viên thường phải bắt đầu công việc từ sáng sớm, trước khi lịch trình chính thức bắt đầu. Công việc của cậu phần lớn chỉ là những việc vặt vãnh, bởi các nhiệm vụ quan trọng đã được giao cho những người có thẩm quyền cao hơn.
Ilay là một huấn luyện viên tài năng. Nếu không vì tính cách của hắn thì việc làm trợ lý cho Ilay sẽ không hề khó khăn. Thậm chí ngoài giờ làm việc chính thức, cậu gần như không có gì để làm. Vì vậy đôi khi Jeong Taeui còn tranh thủ lười biếng vào buổi sáng.
Thế nên sáng nay khi Ilay bất ngờ gọi điện bảo cậu mang vài tài liệu đến, Jeong Taeui hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý. Thực ra đây cũng là một trong những nhiệm vụ mà cậu phải làm.
Trong suốt quá trình huấn luyện, các tài liệu chủ yếu liên quan đến báo cáo tiến độ từ các chi nhánh khác. Thỉnh thoảng khi xem qua những báo cáo này, Jeong Taeui nhận thấy các chi nhánh khác cũng đang hoàn thành tốt chương trình huấn luyện mà không xảy ra sự cố lớn nào.
Đặc biệt cậu còn dành chút thời gian đọc kỹ hơn về chi nhánh ở Úc, nơi chú của cậu đang phụ trách. Tình hình ở đó cũng tương tự, không có vấn đề nghiêm trọng nào.
Có lẽ đây là một sự sắp xếp nhân sự tuyệt vời. Dù cũng gây ra vài hệ lụy, nhưng nhìn chung không tệ.
Jeong Taeui lầm bầm khi xem qua thống kê cho thấy chưa có ai thiệt mạng. Nếu nói rằng việc đưa tên sát nhân như Ilay vào vị trí huấn luyện viên khiến hắn không còn giết người nữa thì có vẻ cũng hợp lý.
Nếu việc này được tính toán từ trước khi ghế huấn luyện viên chống, người đã đề xuất Ilay vào vị trí này xứng đáng được thưởng, dù họ có thể phải đối mặt với hàng loạt chỉ trích từ các chi nhánh châu Âu và vô số cuộc đời bị hủy hoại.
Jeong Taeui, một trong những người bị ảnh hưởng bởi Ilay, thoáng buồn khi nghĩ về tình cảnh của mình nhưng ngay lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ đó. Dù sao thì mình vẫn còn sống. Vậy là cũng đủ may mắn rồi.
Cậu cố gắng tự an ủi mình, dù lòng vẫn nặng nề. Sau khi nhận tài liệu từ văn phòng, Jeong Taeui mang chúng đến phòng huấn luyện viên. Đến nơi còn chưa đến 8 giờ sáng.
Khi bước vào căn phòng có cánh cửa mở hé, cậu thấy có hai huấn luyện viên đang ở bên trong.
Hai người này không phải là Ilay, và chỗ của Ilay vẫn còn trống. Có lẽ hắn vừa rời đi, vì bàn làm việc vẫn còn dấu vết của người vừa ngồi đó với những tài liệu chưa hoàn thành bày lộn xộn.
Hai huấn luyện viên Grimsson và McKin chỉ liếc nhìn Jeong Taeui khi cậu bước vào rồi lại quay về công việc của mình. Grimsson ngồi ở bàn trong cùng, vừa đọc báo vừa kiểm tra thứ gì đó trên máy tính. McKin thì ở bàn đối diện làm việc chăm chú.
“Là báo cáo phải không? Đưa đây tôi xem qua một chút.”
Vừa lẩm bẩm trong miệng “Gọi người đến rồi lại đi đâu thế này” Jeong Taeui vừa sắp xếp gọn gàng xấp tài liệu lên bàn làm việc của Ilay. Lúc này, McKin ngồi gần đó vẫy tay ra hiệu. Mặc dù bị ngăn cách bởi vách ngăn, có vẻ McKin vẫn nhìn thấy Jeong Taeui đang cầm tài liệu bước vào. Jeong Taeui liền đáp lại: “À, vâng” và chuyển xấp tài liệu cho McKin. Dù sao thì đây cũng không phải tài liệu cá nhân của Ilay, mà là loại tài liệu được chia sẻ chung. McKin chỉ nói ngắn gọn: “Cảm ơn” rồi nhận lấy tài liệu.
Trong lúc chờ McKin đọc xong và trả lại, Jeong Taeui lặng lẽ quan sát ông. Dù là một huấn luyện viên của UNHRDO, McKin không có ngoại hình gì quá đặc biệt. Nếu không mặc quân phục, trông ông chẳng khác gì những người đàn ông trung niên bình thường ở các khu phố. Với đôi mắt hơi cụp và gương mặt bầu bĩnh, thoạt nhìn ông có vẻ là người dễ gần. Tuy nhiên thực tế thì McKin lại là một trong những huấn luyện viên khó tính và khó hòa hợp nhất.
Có lẽ vì cùng phục vụ dưới quyền một lãnh đạo mà McKin cũng thường xuyên nói chuyện với chú của Jeong Taeui. Nhưng ông hầu như không bao giờ đùa giỡn hay cười nói thoải mái với những người khác.
“Tới phòng huấn luyện viên ngay.”
Đó là giọng của McKin qua điện thoại, vang lên với âm sắc máy móc đặc trưng. Lúc đó đã qua nửa đêm. Khi nghe điện thoại, Jeong Taeui đang chuẩn bị đi ngủ. Nhìn đồng hồ gần 1 giờ sáng, Jeong Taeui thở dài. Cậu nhớ lại lời dặn của chú: “Giúp đỡ McKin.” Nói là giúp đỡ, nhưng thực tế là tuân thủ bất kỳ điều gì McKin yêu cầu.
Từ đầu Jeong Taeui đã không hứng thú, cảm giác chuyện này đầy phiền phức và mờ ám. Khi nhận được cuộc gọi lúc nửa đêm, cậu càng thêm chán nản. Dẫu vậy cậu vẫn phải làm theo lời hứa với chú.
Phòng huấn luyện viên lúc nửa đêm vắng lặng không một bóng người, chỉ có McKin ngồi chờ. Sự yên tĩnh lạ lẫm khiến Jeong Taeui nhìn quanh dò xét khi bước vào. Thấy vậy, McKin cười mỉa mai: “Ở đây không có máy quay ghi hình đâu, không cần lo.”
Jeong Taeui nghĩ rằng mình đã hiểu lý do bị gọi đến, rồi ngồi xuống theo lời mời của McKin. Cuộc trò chuyện không kéo dài và cũng chẳng nặng nề như cậu lo sợ. Yêu cầu của McKin rất đơn giản, thậm chí có vẻ buồn cười vì mức độ dễ dàng.
“Ngày kia, hay đúng hơn là ngày mai vì giờ đã qua nửa đêm, từ 4 giờ 30 đến 4 giờ 40 sáng. Trong vòng 10 phút. Nhất định phải đúng thời gian đó.”
McKin đưa ra yêu cầu. Ông bảo Jeong Taeui truy cập vào một hệ thống để nhận tài liệu. Tài liệu này cần được kiểm tra bằng cách so sánh vài dòng đầu và cuối với thông tin ghi trong mẩu giấy ông đưa. Sau khi xác nhận nội dung trùng khớp, tài liệu phải được chuyển đến địa chỉ ở cuối mẩu giấy.
Jeong Taeui cầm lấy mẩu giấy và liếc nhìn. Bên trên là những địa chỉ và mật khẩu viết gọn ghẽ. Sau khi đọc lướt, cậu gấp lại và cất vào túi.
Ra là thế.
Từ lúc trên đường đến đây, Jeong Taeui đã băn khoăn. Dù biết mình là cháu của một huấn luyện viên cấp cao và không phải là thành viên chính thức của chi nhánh, liệu có hợp lý khi cậu được giao phó một việc có tính chất bí mật như thế này? Ngay cả khi không muốn, cậu vẫn sẽ nhận ra phần nào nội dung công việc. Việc giao phó tùy tiện như vậy khiến cậu khó hiểu.
Nhưng khi đọc mẩu giấy, cậu đã thông suốt. Công việc này hoàn toàn bí mật, không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên, nó được thiết kế để Jeong Taeui không thể hiểu rõ mình đang làm gì. Nội dung kiểm tra được ghi trên mẩu giấy là những ký tự lạ lẫm – sự kết hợp phức tạp giữa chữ cái, số và ký hiệu.
Hóa ra là lấy trộm tài liệu từ nơi nào đó rồi chuyển cho nơi khác… nhưng địa điểm và nội dung đều mù mịt.