Ít nhất thì trận đấu cũng đã kết thúc mà không biến thành một cuộc hỗn chiến u ám. Jeong Taeui lê bước trở về chỗ ngồi của mình. Từ phía xa, người đàn ông kia vẫn cười rạng rỡ mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, miệng mấp máy như nói “Ê, bạn của tôi” khiến Jeong Taeui nhớ lại câu nói của Carlo theo một cách khác. “Hóa ra ‘hoa nở trên đầu’ mà Carlo nói là ý này.”
Sau nhiều trận đấu liên tiếp, khi mọi sự chú ý đều dồn vào phía trước võ đài, Jeong Taeui len lén nhìn quanh rồi nói: “Tôi đi vệ sinh một lát” và nhanh chóng lẻn ra ngoài. Cậu bước đi với cái lưng vẫn còn đau nhức, tìm đến một góc yên tĩnh ít người lui tới để nghỉ ngơi.
Các thành viên chi nhánh Nam Mỹ không đến nỗi tệ. Họ nóng tính và thô lỗ nhưng không nham hiểm mà còn vui vẻ. Nếu phải mô tả bầu không khí đặc trưng của từng chi nhánh, thì chi nhánh Nam Mỹ đúng là như vậy. Carlo đã diễn tả rất đúng: ” Mấy tay nóng tính, trên đầu cứ như cắm một bông hoa ấy”. Nếu gặp nhau trong tình huống không cạnh tranh, có lẽ Jeong Taeui sẽ rất thích thú với những người bạn này. Thực tế nếu mọi mối quan hệ không quá rắc rối, Jeong Taeui có lẽ đã thích cuộc sống ở UNHRDO.
Phải, nếu không có một kẻ giống như quái vật xuất hiện làm đảo lộn cuộc sống, có lẽ cậu đã gắn bó lâu dài ở đây, ngay cả khi thời hạn nửa năm đã qua. Dù có tiếc nuối một chút, nhưng Jeong Taeui biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng trôi theo ý mình muốn. Có những điều dù bạn có cố gắng hay tài năng đến đâu cũng không thể đạt được, và cũng có những điều bạn không muốn nhưng vẫn phải làm.
“Thôi, cứ thuận theo ý trời vậy,” Jeong Taeui lẩm bẩm, xoay tròn lon bia trong tay. Rồi cậu nghe thấy tiếng bước chân từ tầng trên. Ngẩng đầu nhìn lên, cậu thấy Xinlu đang bước xuống, hình ảnh lật ngược lại qua góc nhìn của cậu.
“Anh định làm gì mà phải đợi ý trời vậy?” Xinlu cười hỏi khi nghe thấy lời lẩm bẩm của Jeong Taeui khiến cậu cũng phải bật cười đáp lại.
“Đời là thế mà.”
“Ha ha, anh Tae, nghe anh nói mà cứ như một người theo thuyết định mệnh vậy.”
Đó không phải tôi, mà là Ilay mới đúng, Jeong Taeui định nói nhưng rồi ngừng lại. Cậu biết rõ chỉ cần nhắc đến cái tên đó, khuôn mặt của Xinlu sẽ lập tức ảm đạm đi.
Đã lâu rồi Jeong Taeui mới gặp lại Xinlu. Em ấy vẫn như ngày nào, trẻ trung, trắng trẻo và dễ mến. Nhưng có vẻ dạo này Xinlu bận rộn hoặc vì lý do nào đó khác mà đôi má từng đầy đặn giờ đây trông hơi gầy đi.
“Xinlu, em gầy đi rồi.”
Jeong Taeui lẩm bẩm với vẻ thương cảm. Xinlu hơi ngạc nhiên, nhìn cậu rồi cười buồn, dùng mu bàn tay lau mặt. “Chỉ là dạo này công việc nhiều thôi, em ổn mà,” cậu đáp, giọng nhỏ nhẹ. Nghe giọng nói ấy, Jeong Taeui bất giác cảm thấy nặng lòng như thể vừa bị trách móc rằng “Tất cả là tại anh”
“Xinlu, em định rời khỏi UNHRDO à?”
Jeong Taeui hỏi với vẻ tự nhiên như thể đang nói về thời tiết. Xinlu cúi xuống để ngồi cạnh cậu bỗng khựng lại một chút.
“…Anh nghe từ đâu vậy?”
Nghe giọng ngập ngừng của Xinlu, Jeong Taeui không khỏi cảm thấy cay đắng. Thì ra là thật, cậu nghĩ.
“Không phải đâu… Chỉ là em đang nghĩ nếu rời đi thì sẽ thế nào thôi.”
Xinlu nhỏ giọng đáp, vẻ khó xử hiện rõ trên gương mặt cậu. Thấy thế Jeong Taeui vội vã xua tay.
Nếu Xinlu rời đi vì cậu thì điều đó có thể là sự thật. Có lẽ chính việc cậu không có ý định ở lại lâu dài đã khiến em ấy phải rời đi dù không muốn. Nếu điều đó xảy ra, ngay cả những lời xin lỗi cũng không thể bù đắp được.
“Nếu là vì anh thì đừng làm thế. Anh sẽ rời đi mà.”
Jeong Taeui đặt lon bia lên môi và lẩm bẩm một cách lặng lẽ. Cậu nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Xinlu khi nhìn mình. Jeong Taeui thở dài rồi quay lại nhìn Xinlu.
Mặc dù không định nói ra, nhưng nếu tương lai mà Xinlu đang cân nhắc có liên quan đến mình, Jeong Taeui nghĩ rằng cậu ấy xứng đáng được biết sự thật.
“Ngay từ đầu, thời hạn là nửa năm. Anh tham gia vì đã có một thỏa thuận với chú… Không phải anh định ở đây lâu dài.”
“Nửa năm sao…”
Xinlu lặp lại với vẻ đăm chiêu. Jeong Taeui cũng gật đầu xác nhận, lặp lại: “Nửa năm.”
Cả hai đều hiểu rằng nửa năm chẳng còn bao lâu nữa.
“Vậy nên, nếu em định rời đi chỉ vì anh thì không cần phải thế đâu.”
Xinlu im lặng. Jeong Taeui lúng túng không biết nên nói gì thêm. Cuối cùng, cậu chỉ ngồi đó nhấm nháp lon bia, nghĩ xem mình sẽ làm gì khi uống hết. Lon bia chỉ còn vài ngụm.
“Thế sau khi rời đi, anh sẽ làm gì?”
Xinlu sau một lúc im lặng, cẩn thận hỏi. Jeong Taeui nghiêng đầu, suy nghĩ.
“Có lẽ anh sẽ về nhà. Về rồi… tính xem nên làm gì để sống qua ngày thôi.”
Jeong Taeui cười chua chát, nói thêm: “Thực ra, bây giờ anh chỉ là một kẻ thất nghiệp đang tạm nghỉ ở đây thôi.” Nói xong cậu uống cạn lon bia. Nghĩ lại thì cậu tự nhận thấy mình chẳng có kỹ năng gì ngoài việc chịu đựng những khó khăn trong quân ngũ. Chú từng nói rằng kiếm việc làm sau khi rời khỏi đây sẽ không khó, nhưng khả năng của Jeong Taeui thì chỉ có mỗi sự kiên nhẫn, thứ không giúp ích mấy trong thế giới ngoài kia.
“Anh…! Nếu vậy, để em giới thiệu anh một chỗ tốt. Ba em quản lý một vài nơi, em sẽ giới thiệu anh đến một chỗ an toàn.”
Xinlu bất ngờ nắm lấy vai Jeong Taeui và nói một cách lo lắng. Jeong Taeui bối rối chớp mắt, rồi vội vã xua tay.
“Không, anh chỉ về nhà thôi. Nhà anh mà. Anh không định đi đâu nguy hiểm cả.”
“Nhưng nếu hắn ta đuổi theo anh thì sao…!”
Xinlu hét lên với vẻ mặt gần như muốn khóc. Jeong Taeui im lặng, bối rối chớp mắt. Cậu cảm thấy như câu chuyện đã đi chệch hướng hoàn toàn. Ban đầu cậu chỉ muốn nói về tương lai của Xinlu, để chắc chắn rằng em ấy không từ bỏ những gì mình muốn chỉ vì cậu.
Nhưng giờ đây, Xinlu lại dường như gạt bỏ chuyện của mình sang một bên và lo lắng cho Jeong Taeui. Sau khi hiểu được ý của Xinlu, Jeong Taeui thở dài với vẻ mặt bất lực.
“Hắn ta theo anh làm gì? Đừng nói những điều đáng sợ như vậy.”
“…Anh không biết đâu.”
Xinlu lẩm bẩm, vẻ mặt sắp khóc đến nơi. Chỉ cần chạm nhẹ vào má cậu ấy, nước mắt có thể trào ra. Thấy vậy, Jeong Taeui cảm thấy bất lực. Cậu luống cuống lục túi tìm khăn giấy hoặc thứ gì đó tương tự, nhưng chẳng có gì hữu dụng.
“Anh không biết cái gì chứ? Anh đâu có thù oán gì với hắn, cũng chẳng nợ nần gì cả. Sao lại nguy hiểm được?”
“Hắn thích anh! Hắn có tình ý với anh mà!”
Xinlu hét lên, nắm chặt ngực mình như thể đang nghẹt thở, rồi ngay sau đó mở to mắt, nhận ra mình vừa nói gì nên nhanh chóng im lặng với vẻ hối hận.
Jeong Taeui nhìn Xinlu với vẻ ngạc nhiên. Cậu cảm giác như mình từng nghe những điều tương tự trước đây. Và giờ đây, lại một lần nữa, những hiểu lầm phi lý đó vẫn không thay đổi chút nào. Có lẽ tin đồn về việc cậu chơi trò gì đó với gã kia đã lan đến tai Xinlu. Hoặc có thể qua một cách nào đó, câu chuyện về việc cậu nằm liệt trên giường bệnh cũng đã lan rộng.
Jeong Taeui chỉ muốn vò đầu bứt tóc vì sự phiền phức này.
“Xinlu… Xinlu. Anh không nghĩ vậy đâu. Anh biết hắn ta rõ hơn em, và hắn không phải kiểu người như vậy.”
Jeong Taeui thở dài, cảm giác vị đắng đang lan tỏa trong miệng khi cậu nói ra lời đó. Cậu biết rằng dù có không gặp lại họ nữa, dù cho người đàn ông kia sống một cuộc sống thỏa mãn với chính mình, Jeong Taeui vẫn sẽ nhớ đến hắn với cảm giác đắng cay đó. Dù vậy cậu vẫn mong người đó có thể sống bình an.
Xinlu cúi đầu thật thấp. Có lẽ cậu ấy đang khóc. Mặc dù má không ướt, nhưng nỗi buồn trong lòng Xinlu như thể có thể cảm nhận được, gần như có thể chạm vào.
Jeong Taeui đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu. Xinlu co người lại một chút, nhưng không tránh đi, chỉ đứng yên, để cho Jeong Taeui xoa đầu cậu ấy. Đúng là một đứa trẻ đáng yêu. Có lẽ cậu ấy là một đứa trẻ hoàn toàn khác với những gì cậu từng nghĩ. Hay đúng hơn, cậu nghĩ có lẽ đó là một đứa trẻ khác hoàn toàn. Nhưng dù sao đi nữa, Xinlu vẫn là một cậu bé trong sáng, mềm mại và đáng yêu.
“Xinlu, em muốn rời đi vì anh sao?”
Xinlu không trả lời. Cậu chỉ nghiêng đầu một chút về phía Jeong Taeui với một cái nhìn rất mơ hồ. Jeong Taeui thở dài, trong lòng cảm thấy nặng nề. Cậu nghĩ dù có bị chỉ trích là vô trách nhiệm, cậu cũng không thể làm gì hơn. Nhưng khi nghĩ đến việc lựa chọn của người khác có liên quan đến mình, cậu cảm thấy như bị đè bẹp bởi gánh nặng đó.
“Anh ơi, em ghét gã đó lắm. Chỉ cần nghĩ đến việc gã đó có thể làm gì đó với anh là em lại cảm thấy nghẹt thở.”
Xinlu lẩm bẩm. Tay của Jeong Taeui dừng lại một chút.
… Có vẻ như những tin đồn về loại chuyện này vẫn chưa đến tai Xinlu. Mặc dù Jeong Taeui cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng lại lo lắng không biết khi Xinlu biết được sự thật, en ấy sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ đến đó, cậu cảm thấy nặng nề trong lòng.
“Anh có muốn em ở lại đây không? Em thích công việc ở đây. Nếu anh rời đi, em sẽ ở lại đây được không? Chỉ cần anh có thể tránh xa gã đó.”
Xinlu nói năng lộn xộn giống như cậu ấy đang vội vàng nói ra mọi thứ mà không suy nghĩ. Cậu ôm chặt tay áo của Jeong Taeui, liên tục nói những điều không liên quan.
Jeong Taeui muốn nói gì đó nhưng lại ngừng lại. Xinlu không muốn nghe lời cậu. Cậu ấy chỉ mãi nói về mong muốn của mình, không buông tay ra.