Ở bất kỳ nơi nào, luôn có những góc khuất hiếm ai lui tới. Từ thời đi học cho tới khi nhập ngũ, Jeong Taeui luôn thích tìm ra những chỗ đó. Với cậu, đó là một dạng sở thích nhưng đồng thời cũng là chốn nghỉ ngơi lý tưởng.
Thời tiểu học, cậu và bạn bè thường trốn vào bãi đất trống sau ngọn đồi gần trường để chơi đùa, tránh xa những câu hỏi phiền phức của người lớn. Lên cấp hai, cậu phát hiện ra góc khuất trong phòng lưu trữ của thư viện, nơi tuyệt vời để trốn học và ngủ. Thời trung học, cậu lui tới phòng mỹ thuật ở khu nhà bỏ hoang vừa yên tĩnh vừa thích hợp để hút trộm vài điếu thuốc. Dù đã vào học viện quân sự rồi ra chiến trường, cậu vẫn giữ thói quen tìm kiếm những góc khuất và tận hưởng khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi của mình.
Tại chi nhánh châu Á này cũng không ngoại lệ. Ngay từ khi vừa đặt chân đến đây, Jeong Taeui đã thăm dò khắp nơi và tìm ra một vài chỗ vắng người. Một trong số đó là cầu thang khẩn cấp nhỏ ở phía tây, giữa tầng hầm thứ hai và thứ ba. Chỗ này hẹp đến mức chỉ đủ cho hai người đi ngang, nhưng gần như chẳng ai sử dụng. Cậu chỉ thi thoảng thấy dấu vết ai đó từng ngồi ở đây, nhưng chưa bao giờ bắt gặp họ.
Hôm nay cậu ngồi trên cầu thang, vừa nhấm nháp lon bia vừa khẽ thở ra một tiếng mãn nguyện. Được trốn ở đây thư giãn trong khi những người khác đang chật vật bên ngoài khiến bất cứ thứ gì cậu uống cũng có vị ngọt ngào hơn hẳn.
Một nhóm người nóng tính với một đóa hoa nở trên đầu đang ồn ào ở đâu đó. Tiếng nói của những đồng đội đang cãi vã cũng hòa lẫn vào nhau. Vài ngày kể từ khi buổi huấn luyện chung bắt đầu, tiếng thét và tiếng la hét lẫn lộn đó có thể nghe thấy ở khắp nơi, bất kể thời gian. Vào ngày mà thành viên của chi nhánh Nam Mỹ đến chi nhánh Á Châu, hôm đó như thể họ đã làm lễ ra mắt, và ngay lập tức một trận ẩu đả đã xảy ra. Hành lang trở nên hỗn loạn, nhiều vật dụng bị hỏng hóc. Tuy nhiên cuộc đấu tranh nguy hiểm từng xảy ra ở chi nhánh châu Âu, nơi ánh mắt của người ta như muốn giết đối phương mà không hối tiếc, không giống như trận đánh này. Ở châu Âu, câu nói là “Mày cứ thử chết đi”, còn ở đây là “Mày thử trải qua một lần đi”.
Sau trận đánh đầu tiên, các thành viên của chi nhánh Á Châu và Nam Mỹ đã hợp sức cùng nhau uống rượu. Điều này rất hiếm trong những cuộc huấn luyện chung giữa các chi nhánh có hệ thống cạnh tranh. Và lý do cho điều đó phần lớn đến từ người trung gian của trận đánh này là Ilay, theo như suy nghĩ của Jeong Taeui.
“Quả là không thoải mái khi làm huấn luyện viên. Những đám người như bầy chó này, tôi lại phải dạy dỗ chúng mà không thể làm gì quá mạnh tay,” Ilay đã nói một cách khó chịu khi nhìn trận ẩu đả xảy ra ở tầng hầm thứ 6. Hắn cầm một cây ống sắt, cởi áo ra quấn quanh cây gậy rồi tự nhủ “Chắc chắn sẽ không chết ngay lập tức dù bị đánh.” Sau đó hắn bước vào trận chiến. Và chuyện còn lại thì khỏi phải nói.
Những người của chi nhánh Á Châu và Nam Mỹ đang đánh nhau nhưng khi thấy Ilay bước vào với vẻ mặt hung ác thì biến sắc và lập tức lao vào tấn công cậu. Dù các nhóm không có mối quan hệ tốt với nhau nhưng khi có kẻ thù chung, họ sẽ tự nhiên hợp lại với nhau.
Jeong Taeui đã chứng kiến tận mắt sự sắp xếp chính trị đó vào ngày hôm ấy. Chưa đầy nửa đoạn hành lang, các huấn luyện viên khác đã chạy đến để ngăn cản họ và dẹp yên tình hình. Nhưng chỉ cần cái tên Ilay xuất hiện thì mọi thứ lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
“Để gieo mầm oán hận như vậy cũng không phải chuyện dễ đâu,” Jeong Taeui thở dài và lắc đầu. Ilay quả thực là một nhân vật đặc biệt. Jeong Taeui cảm thấy không thể tin được rằng nơi này lại có thể chọn hắn làm huấn luyện viên. Những tài năng được huấn luyện dưới một huấn như vậy thì sẽ đi đâu được?
“À, hoặc là để rèn luyện tinh thần kiên cường và sức chịu đựng trước mọi thử thách…”
Jeong Taeui đang lẩm bẩm một mình thì bỗng nhiên im lặng, cảm thấy có chút buồn bã. Trong những thử thách đó, liệu bản thân cậu có thực sự trở nên mạnh mẽ hơn về tinh thần và thể chất không, có lẽ không phải vậy.
Lúc lúc đó, chiếc điện thoại trong túi quần rung lên. Jeong Taeui cầm lon bia và lấy máy ra kiểm tra tin nhắn.
“Anh Taei, em sẽ đến ngay.”
Không cần phải kiểm tra số điện thoại người gửi. Jeong Taeui lại bỏ máy vào túi quần. Sau khi huấn luyện chung bắt đầu, lịch trình của các huấn luyện viên và trợ lý trở nên bận rộn hơn, vì vậy việc gặp gỡ nhau ngày càng khó khăn. Tối qua cậu đã nhận được một cuộc gọi từ Xinlu qua điện thoại nội bộ. Vì vậy cậu đã hẹn gặp Xinlu vào buổi trưa hôm nay, ở một nơi ít người.
Jeong Taeui lại uống một ngụm bia. Cậu suy nghĩ không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu. Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên một tiếng la lớn vang lên từ phòng luyện tập như thể ai đó đang đấu với nhau. Mới lúc nãy thôi Jeong Taeui còn tham gia vào trận chiến đó. Huấn luyện viên thường đi cùng các trợ lý, nhưng khi huấn luyện viên không có giờ làm việc chính thức và ở trong phòng, thì trợ lý cũng tham gia vào các hoạt động như những thành viên khác.
Hôm nay đến 3 giờ chiều, Ilay không có lịch trình gì. Vì thế, Jeong Taeui như thường lệ buổi sáng đi nghe giảng, buổi chiều thì tham gia luyện tập tự do. Khoảng 30 phút nữa cậu phải ghé qua phòng huấn luyện viên, nhưng trước đó vẫn là thời gian luyện tập. Và nếu không trốn một chút vào lúc này thì sẽ chẳng có lúc nào khác để làm vậy.
Trong buổi luyện tập một chọi một tự do buổi chiều, lượt của Jeong Taeui là đầu tiên.
Khi đang nghĩ cách làm sao để bị đánh ít đau nhất và bước ra phía trước sàn đấu, đối thủ đã đứng đó trước cậu một bước, nhìn Jeong Taeui và nghiêng đầu thắc mắc.
“Nhìn mày ở đâu rồi nhỉ?”
Người đàn ông trông giống người Ả Rập hơn là Nam Mỹ đang nhìn Jeong Taeui với ánh mắt nghi ngờ. Jeong Taeui trong khi cân nhắc cách để không bị đánh quá nặng và kết thúc buổi đấu tập với người đàn ông cao hơn cậu một gang tay, chỉ đáp lại: “Ừ thì…”
Tất nhiên, người đàn ông đó đã từng gặp Jeong Taeui trước đây và Jeong Taeui cũng nhớ điều đó. Nhưng nếu cậu kể thẳng ra họ đã gặp nhau ở đâu, có khả năng từ một cú đấm sẽ trở thành hai cú. Đêm đầu tiên đến chi nhánh châu Á, người đàn ông này là kẻ đầu tiên bị đánh gục bởi thanh sắt trong tay Ilay. Khi gã ta ngã quỵ, mắt trợn ngược, mất dần ý thức, chính Jeong Taeui đã kéo gã qua một bên hành lang và đặt người nằm xuống. Sau đó cậu còn kéo cả những người bị đánh gục tiếp theo đặt nằm bên cạnh. Đêm đó cậu coi như đã có một buổi tập thể lực đầy đủ.
Từ ấy mỗi lần đi qua nhà ăn hay hành lang, cậu thường nghe thấy tiếng những tên đàn ông nghiến răng nguyền rủa Ilay. Trong tình huống như vậy, nếu cậu nói “Này, tôi nhớ anh. Tôi là đồng đội của Ilay đây mà” thì rất có thể buổi đấu tập sẽ biến thành một cuộc chiến đẫm máu. Nhưng mọi nỗ lực giữ im lặng của Jeong Taeui đã bị đồng đội phá hỏng.
“Thằng đó là đồng đội của Rick đấy. Đừng mất cảnh giác nhé,” giọng cười nhạo vang lên từ Carlo, Qing và James. Đúng là bọn khốn kiếp. Mặc dù chẳng mong gì ở họ, nhưng lại bị chặn đường kiểu này thì đúng là đáng giận. Khi Jeong Taeui quay lại lườm bọn họ dữ dội, tiếng huýt sáo vang lên càng thêm ồn ào.
“…À ha. Vậy mày là đồng đội của cái thằng khốn đó hả? Được rồi, hôm nay tao sẽ xử mày thật đàng hoàng.”
Ngay lập tức, ánh mắt người đàn ông trở nên hung dữ khi tiến lại gần Jeong Taeui. Trong khi đó, vị huấn luyện viên ở một bên lại chỉ thản nhiên ra hiệu bắt đầu trận đấu.
Jeong Taeui lùi lại vài bước, dù biết rằng điều đó chẳng ích gì, nhưng cậu vẫn cố gắng khuyên nhủ bằng lý trí ít ỏi của mình:
“Khoan đã. Tại sao lại đấu với tôi? Nếu anh có thù với Ilay thì hãy đi tìm anh ta mà giải quyết.”
“Hả? Ai cơ?”
“…Riegrow. Nếu anh có thù với anh ta thì hãy giải quyết với anh ta, sao lại trút giận lên tôi?”
Sau một lúc im lặng, Jeong Taeui sửa lại khiến người đàn ông bật cười như thể vừa tìm được cớ hay.
“Đã thân đến mức gọi cả tên thì mày phải cản nó chứ. Đó là tội đồng lõa. Chỉ cần nghĩ đến thằng khốn đó là tao đã nghiến răng rồi―――.”
Vừa nói đến từ “nghiến răng” xong, người đàn ông đã túm cổ áo Jeong Taeui. Động tác của gã nhanh đến kinh ngạc. Jeong Taeui nhíu mày, thầm nghĩ “Chết tiệt” và hét lên:
“Chờ đã, nhưng khi anh bị đánh gục, ai là người kéo anh qua một bên và đặt nằm ngay ngắn? Anh không thấy biết ơn à?!”
Người đàn ông đang xoay Jeong Taeui trên không trung nghe thấy thế bỗng dừng lại. Thay vì cú ngã đau đớn như dự đoán, Jeong Taeui đáp đất một cách nhẹ nhàng. Gã ta nhìn xuống Jeong Taeui với ánh mắt nghi ngờ, vẫn giữ chặt cổ áo cậu.
“Thật không? Mày là người đã kéo tao qua một bên, lau máu bằng khăn ướt à?”
Jeong Taeui gật đầu, dù biết nếu người đàn ông thả tay, cậu sẽ ngã nhào xuống đất.
“Phải. Tôi đã đặt anh xuống, lau máu, còn để hộp cứu thương ngay bên cạnh các anh nữa.”
“Ồ, vậy là mày à? Được rồi, được rồi, cảm ơn mày nhé. Khi đó tao còn chẳng biết phòng y tế nằm ở đâu.”
Người đàn ông gật gù, vẻ mặt hung dữ biến mất như chưa từng có. Gã ta thậm chí còn bật cười, rồi đặt Jeong Taeui đứng dậy, vỗ vai cậu vài cái.
Jeong Taeui thầm thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ mọi chuyện sẽ ổn. Đúng là trong đời nên làm việc tốt. Cậu cũng mỉm cười theo người đàn ông. Người đàn ông thậm chí còn tỏ vẻ thương cảm, an ủi Jeong Taeui vì đã trở thành đồng đội của một kẻ như Ilay. Lúc này Jeong Taeui nghĩ: “UNHRDO toàn những kẻ kỳ lạ, nhưng hóa ra cũng có người tốt bụng thế này” và gật gù đồng tình.
Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ thuận lợi mãi. Người đàn ông cười sảng khoái rồi nói: “Thôi nào, giờ thì đấu lại một trận đàng hoàng nhé,” và chỉ vài giây sau, Jeong Taeui lại một lần nữa bị đánh bật khỏi sàn đấu.
Chết tiệt, có thể nhẹ tay một chút được không, Jeong Taeui lẩm bẩm trong khi bước ra khỏi võ đài với tấm lưng và vai đau nhức. Người đàn ông kia chỉ cười lớn, miệng nói “Xin lỗi, xin lỗi,” nhưng trông chẳng có vẻ gì là hối lỗi.