Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 3:




9
Quần áo bị dơ nên tôi tìm một nơi không có ai để ngồi.
Gió trên sân thượng rất mạnh, nhưng không thổi đi được sự ngột ngạt trong lòng.
Điện thoại di động có vài cuộc gọi nhỡ, là của trưởng khoa và Tần phu nhân.
Bởi vì tôi đã trốn học.
Tôi đã mua gà rán và coca, tôi dùng đồ ăn để an ủi linh hồn bị tổn thương của mình.
Tôi vừa nhìn lan can sân thượng vừa nghĩ, có phải chỉ cần nhảy xuống là tôi có thể trở về hay không.
Nhưng nếu không phải thì sẽ phải ch ế t rất đ a u đ ớ n.
Quên đi, rủi ro quá lớn.
Hiện giờ mới ngày đầu tiên đi học đã gặp một đống phiền phức, về sau không biết phải sống thế nào.
"Phiền ch ế t đi được!!"
Tôi phát ti3t hét lên rồi nghẹn ngào nấc từng tiếng.
Nghiêng người muốn tìm khăn giấy, lại thấy một đôi giày thể thao nam xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Ân Tiện đứng trước cửa sân thượng, bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên rất yên tĩnh.
Tôi ngậm thịt trong miệng, tay thì cầm đùi gà, đầu óc lại vận động cực kỳ chậm chạp, tôi ngơ ngác hỏi một câu: “Cậu có muốn ăn không?”
“...”
Sau đó, tôi thấy cậu đi tới ngồi xuống bên cạnh mình.
Cực kỳ tự nhiên cầm một cái đùi gà, đôi mắt hơi lạnh kia nhìn chằm chằm vào môi tôi.
"Ngon đến thế à?"
Nói rồi cậu ấy cắn một cái, hài lòng nhướng mày.
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy ăn hết gà rán của tôi, còn thuận tiện uống thêm một lon coca.
Cái cậu Ân Tiện này rất đặc biệt, ánh mắt cậu ấy nhìn mọi người rất lạnh lùng, tựa như không hợp với thế giới này vậy.
Theo bản năng, cậu mang đến cho tôi một cảm giác nguy hiểm.
Tôi chỉ đọc sơ qua nguyên tác, cậu ấy xuất hiện rất ít, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi đối với cậu chính là gia thế của cậu áp đảo tất cả mọi người trong sách.
Ngoài ra thì không còn dòng nào nói về cậu nữa.
Quyển sách kia dày như một tấm vải quấn chân, càng về sau càng nhiều có nhân vật nó khiến nhiều người quên mất sự tồn tại của cậu.
Nhưng vẫn có một số độc giả kinh ngạc trước cách miêu tả của tác giả về sự xuất hiện ngắn ngủi ban đầu của cậu ấy, lướt xuống dưới phần bình luận, phần trò chuyện riêng của tác giả.
Tác giả trả lời, ban đầu muốn viết cậu với tư cách là nam chính, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ, đề bạt Trần Lạc lên làm nam chính.
Cuối cùng Ân Tiện trở thành phông nền, chỉ xuất hiện một chút vào thời điểm đại kết cục.
Một màn kia là cảnh nam nữ chính kết hôn, nơi tổ chức là một hòn đảo trên biển, chủ nhân của hòn đảo là Ân Tiện.
Hòn đảo vốn không đón tiếp người ngoài, nhưng Ân Tiện đã sẵn lòng đồng ý trong một lần gặp gỡ nữ chính.
Độc giả suy đoán, đây là một nam phụ khi còn trẻ đã thầm mến nữ chính.
Boss bên cạnh đã ăn no uống đủ, quay đầu nhìn về phía tôi: "Tên cậu là gì?"
"Lâm Vãn Nguyệt."
"Lâm?" Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, đứng dậy.
"Sau này cậu mua cơm cho tôi." Ánh mắt cậu dừng trên mặt tôi, dừng lại một hồi rồi tiếp tục nói: "Mua đồ mà cậu thích ăn ấy."
Sau đó ném một cái thẻ cho tôi, nghênh ngang rời đi.
Để lại tôi với một khuôn mặt mờ mịt.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thật khó hiểu!
10
Buổi tối trở lại nhà họ Tần, cách cửa lớn đã nghe thấy tiếng cười.
Đến gần hơn để xem, thật nhiều hình ảnh yêu thương hài hòa nha.
Sự xuất hiện của tôi làm cho những người có mặt thu lại nụ cười.
"Quần áo của con bị gì vậy!" Tần phu nhân xông lên lo lắng nhìn tôi.
"Là lỗi của con, mua đồ ăn Vãn Nguyệt không thích, còn không cẩn thận làm rớt." Tần Tử Ngữ vội vàng tiếp lời.
Cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
Thật lợi hại, một câu nói nhẹ nhàng, đã ôm công lao về mình, còn biến tôi thành ác nữ.
Tôi thành công nhìn thấy trừ Tần phu nhân ra thì những người lớn còn lại đều nhíu chặt mày thất vọng.
Tôi liếc nhìn Tần Tử Ngữ thật sâu, ánh mắt cô ta lóe lên, né tránh ánh mắt tôi.
Có gì đó không ổn, sai quá sai.
Tôi nhớ trong sách, Tần Tử Ngữ cũng không sốt ruột trực tiếp đối phó với nữ phụ như vậy.
Mà mấy ngày nay ở chung, cô ta đã cho tôi thấy mục đích của cô ta, đó là không thể chờ đợi được muốn đuổi tôi đi.
Cô ta có thể cũng giống như tôi, không đơn giản.
Vào ban đêm, Tần phu nhân đến phòng tôi để trò chuyện.
Bà vỗ nhẹ tay tôi: "Nguyệt Nguyệt, có phải Tần Tử Ngữ ức hiếp con hay không?"
Tôi có chút kinh ngạc nhìn bà, ánh mắt bà nhìn tôi từ ái, đầu ngón tay vén lại tóc cho tôi.
Chậm rãi nói: "Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con."
"Thứ thuộc về con gái mẹ, ai cũng đừng hòng cướp được."
"Con không chỉ là người nhà họ Tần, con còn là người nhà họ Lâm."
Tôi không nói gì, quan sát sắc mặt Tần phu nhân.
Ánh mắt của bà hiện lên vẻ lạnh như băng.
Tần phu nhân sinh ra ở gia tộc lớn Lâm thị, còn cao hơn nhà họ Tần mấy tầng lớp, lúc còn trẻ vì yêu mà gả cho ba Tần.
Một đường nâng đỡ sự nghiệp nhà họ Tần ngày càng lớn mạnh.
Trong sách, bà yêu thương Lâm Vãn Nguyệt, nhiều năm hối tiếc và đau đớn vì mất con gái, khiến bà bị bệnh.
Mấy năm nay thân thể vẫn không tốt lắm, về sau cũng không qua khỏi.
Nữ phụ tranh đấu thất bại bị nữ chủ đuổi ra khỏi cửa nhà họ Tần, trở lại bên cạnh cha mẹ nuôi, nhận được di sản Tần phu nhân để lại cho một mình cô ấy.
Nhưng mà nữ chính lại ném ra một bản báo cáo ADN, nữ phụ chỉ có quan hệ huyết thống với ba Tần, là con riêng của ba Tần.
Vì thế đoạt lại di sản của Tần phu nhân, nhà mẹ Lâm phu nhân cũng từ chối gặp nữ phụ.
......
Đến thế giới này, ngày đầu tiên trở lại nhà họ Tần, tôi đã lén làm xét nghiệm huyết thống với Tần phu nhân.
Kết quả cho thấy mối quan hệ là mẹ con.
Khi tôi đọc báo cáo, trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Báo cáo mà nữ chính đã đưa ra trong sách là giả, là thủ đoạn hãm hại Lâm Vãn Nguyệt, quá tàn nhẫn!
Tôi biết Tần phu nhân cực kỳ thương con, đáng tiếc thời gian của bà không còn nhiều lắm.
11
Sáng hôm sau, tôi và anh em nhà họ Tần cùng nhau ngồi xe riêng của gia đình đến trường.
Xuống xe, Tần Tử Ngữ muốn đến nắm tay tôi.
Tôi gạt ra rồi đi nhanh hơn để tránh xa cô ta, quỷ mới biết cô ta lại giở trò gì.
Buổi sáng Ân Tiện không đến, tôi rối rắm không biết có nên mua cơm cho cậu hay không.
Không phải tôi chân chó đâu, nhưng tôi thực sự không dám từ chối cậu.
Tôi sợ.
Đấu tranh suốt một tiết, bữa trưa tôi vẫn mua cho cậu một phần.
Tôi quyết định, phải ôm đùi boss lớn.
Dù sao đám nhân vật chính người đông thế mạnh còn mang theo hào quang, một mình tôi thật sự, nguy hiểm!
Hôm nay dùng thẻ của boss quẹt tiền, thoáng nhìn số dư bên trong, tôi chưa trải sự đời run cả tay.
Thẻ ăn thôi mà, có cần nạp nhiều tiền vậy không!
Định ăn cơm gì đấy!
Tôi đến sân thượng ngày hôm qua, trong tầm mắt có một chàng trai nằm trên một băng ghế.
Tôi tới gần, cậu chính là Ân Tiện.
Cậu đang nhắm mắt, sợi tóc bay theo gió, tôi nhìn chằm chằm mặt cậu không khỏi cảm thán, đẹp quá má ơi.
Một mảng da nhỏ lộ ra dưới viền áo thun của cậu, loáng thoáng có thể thấy được đường cong nhấp nhô của cơ bụng.
Mặt tôi lập tức nóng lên.
Lúc tôi đang phỉ nhổ mình háo sắc, Ân Tiện đã mở mắt ra.
Ánh mắt lạnh lùng làm cho tôi tỉnh táo trong nháy mắt.
"Cậu đang nhìn gì đấy?" Ân Tiện ngồi dậy, ánh mắt dò hỏi rơi xuống người tôi.
Trực giác nói với tôi rằng tôi không thể nói dối cậu.
Vì vậy tôi thành thành thật thật trả lời: "Đang nhìn cậu á."
Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, không có thay đổi gì.
"Nhìn tôi làm gì?"
"Tại cậu đẹp đó." Tôi thì thầm.
Đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn chằm chằm vào tôi, thật lâu mới cười một tiếng.
"Thích tôi rồi à?" Cậu ấy đột nhiên đến gần tôi, tôi ngửa ra sau theo bản năng.
Tôi căng thẳng, cực kỳ căng thẳng.
Boss thật sự rất đẹp, cười rộ lên cũng không tệ, nhưng nụ cười kia chỉ làm tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Đầu óc tôi điên cuồng vận chuyển, trả lời thế nào mới không đắc tội cậu đây.
"Tớ…”
Giây tiếp theo, bụng tôi đói đến mức kêu lên.
Ân Tiện buông tha cho tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nghi ngờ, cậu có gì đó lạ lắm, lúc ăn cơm, cậu yêu cầu tôi ăn trước.
Tôi là đứa tham ăn, vừa được ăn tôi đã quên hết mọi phiền não.
Lúc ăn, cậu nhìn chằm chằm vào tôi một cách đầy thú vị.
Chờ tôi ăn được một nửa, cậu mới chậm rãi động miệng.
Đương nhiên, tôi cũng không dám hỏi, lỡ giẫm trúng điều kiêng kỵ gì đó của cậu thì phiền lắm.
Dựa vào kinh nghiệm xem phim và đọc sách nhiều năm của mình, tôi nghĩ rằng tôi nên im lặng.
Không hỏi gì hết, vậy mới sống lâu được.
12
Ăn trưa với Ân Tiện được nửa tháng, quan hệ của chúng tôi không có chút tiến triển nào.
Tôi còn ảo tưởng sẽ được làm bạn với boss, nào ngờ người ta chỉ coi tôi là chân sai vặt, đứa cùng ăn cơm.
Thỉnh thoảng Tần Tử Ngữ sẽ gây một ít phiền phức nhỏ cho tôi, có đôi khi cậu nhìn thấy, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
Giống như một người ngoài cuộc không liên quan đến mình, chưa từng khách sáo quan tâm một chút.
Tôi tức giận.
Cho dù là chó, cũng có tình cảm!
Thật lạnh lùng!
Gần đây Tần Tử Ngữ liên tục hành động, ánh mắt nhìn tôi cũng rất kỳ quái.
Tôi chặn cô ta lại ở trong sân nhà họ Tần, cô ta cười tủm tỉm hỏi tôi, "Vãn Nguyệt, có chuyện gì sao?"
“Tại sao? Tại sao gây khó dễ cho tôi, sao lại nhắm vào tôi." Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.
Nụ cười của cô ta không thay đổi: "Cậu đang nói nhảm gì đấy, tớ không hiểu."
Tôi đến gần cô ta thấp giọng nói một câu: "Cô còn nhớ bản báo cáo ADN kia không?"
Vừa nói ra, Tần Tử Ngữ thu lại nụ cười, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Quả nhiên! Cô ta cũng giống như tôi, chỉ là không biết chính xác là cô ta xuyên qua hay sống lại.
"Giờ cô thật khác, không ngu dốt giống đời trước."
Tần Tử Ngữ nhìn tôi, gương mặt Tiểu Bạch Hoa kia đã cởi bỏ sự ngây thơ ngụy trang, lộ ra bộ mặt vốn có.
"Chỉ là, cô tuyệt đối không cách nào thay đổi vận mệnh, vận mệnh đứng về phía tôi."
Tôi thử hòa giải, "Giờ tôi không muốn tranh đấu gì với cô cả, chúng ta ai lo phận nấy, cô muốn có thân phận đại tiểu thư nhà họ Tần và vị hôn phu, tôi sẽ không tranh giành."
Tần Tử Ngữ cười ra tiếng, "Cô coi tôi là kẻ ngốc à, cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô sao."
"Lâm Vãn Nguyệt, là cô, kiếp trước đã chọn đối địch với tôi. Tất cả những gì tôi đã làm với cô, giờ cô nói cô không để ý, muốn hòa giải, tuyệt không ghi hận, ai mà tin?"
"Giữa chúng ta, chỉ có một người là thiên kim nhà họ Tần!"
Tần Tử Ngữ nặn ra những lời này xong lập tức xoay người rời đi.
Tôi nhíu mày nhìn bóng lưng cô ta, xem ra không thể tránh được trận chiến ác liệt này.
13
Sau khi ngả bài, Tần Tử Ngữ càng thêm nhắm vào tôi.
Lúc ở trường, tôi tận lực ở bên cạnh Ân Tiện, cô ta có chút kiêng kỵ không dám trực tiếp gây phiền phức.
Ở nhà thỉnh thoảng nắm được cơ hội liền sắm vai Tiểu Bạch Hoa yếu đuối đáng thương, thành công khiến người lớn nhà họ Tần càng ngày càng không vừa mắt tôi.
Thiên thời địa lợi, đều đứng về phía cô ta.
Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay là lớp học máy tính, tôi đi đến lớp học nhưng thấy trống không.
Muốn đi ra ngoài lại phát hiện cửa bị mấy người đi vào khóa lại.
"Hôm nay thay đổi phòng học, mày không biết sao, thật tội nghiệp." Từ Hồng cầm theo một cây gậy gỗ chậm rãi đi về phía tôi.
Tôi quan sát bốn phía, Tần Tử Ngữ đứng bên ngoài lớp học mỉm cười với tôi.
Đáng ghét, tôi không nghĩ rằng họ dám trực tiếp vây đánh tôi ở trường.
Tiêu đời tôi rồi.
Vài phút sau, tôi thấy tòa nhà giảng dạy đối diện chật kín người trong nháy mắt, giống đang xem kịch.
Tôi thấy Ân Tiện, cậu ấy đang đứng ở giữa.
Trái tim đập thình thịch, tôi nhắm mắt lại.
Đừng sợ, đừng sợ, liều mạng thôi.
Có tới mấy người vây đánh tôi, chắc chắn tôi sẽ bị thương.
Không thèm để ý mấy người khác, tôi chỉ liều mạng bắt lấy Từ Hồng, một khắc kia, tôi nghĩ dù có ch/ế/t cũng phải kéo một người làm đệm lưng.
Tôi phát điên đánh Từ Hồng, gần như liều mạng.
Cuối cùng, bọn chúng bắt tôi, muốn kéo tôi ra.
Tôi như không thể nghe thấy bất cứ điều gì, không cảm thấy đau đớn, tôi thấy ánh mắt của Từ Hồng dần dần trở nên sợ hãi, cô ta hét lên và xin tha.
"Thật ồn, câm mồm đi."
Tôi nhấc cây gậy bên cạnh lên để đập cô ta, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, một nhóm người kéo tôi ra.
Tần Tử Thư ôm tôi, quát lớn, "Cô bình tĩnh chút đi!"
Tôi dần dần tỉnh táo lại, đẩy anh ta ra, tôi nhìn đám người chật kín chung quanh.
Bọn họ đang hoảng sợ nhìn tôi.
"Tôi dẫn cô đến bệnh viện." Tần Tử Thư đến kéo tôi, lúc này tôi mới cảm thấy đau đớn.
Giờ mới đến làm anh trai tốt à?
Tởm thật đấy.
Tôi hất tay ra, lạnh lùng nói,
"Không cần, anh để dành sự quan tâm của mình cho em gái ngoan của anh đi, cô ta còn bị nặng hơn tôi nhiều đấy, bị dọa đến choáng váng rồi kìa."
Tôi đi ra khỏi đám người, gặp Ân Tiện ở cửa.
Giờ phút này, không hiểu sao tôi lại cảm thấy tức giận khi nhìn cậu ta.
Tôi đi ngang qua cậu ta, rời khỏi lớp học.
Một mình đi bộ xuống cầu thang, tôi đột nhiên nản lòng ngồi xuống.
Cảm giác được có người tới gần tôi, ngẩng đầu lên, Ân Tiện ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
"Thật tội nghiệp."
Ngón tay cậu vuốt v e mặt tôi, "Có đau không?"
Tôi tức giận hất tay cậu ra, cậu cười khẽ: "Sao vậy? Cậu đang giận tôi?"
"Là vì tôi không đến cứu cậu giống như một anh hùng sao?"
Đôi mắt đen nhánh của cậu lướt qua mặt tôi: "Tôi chỉ quan tâm đ ến những thứ thuộc về mình, cậu có muốn trở thành người của tôi không?"
Tôi lẳng lặng nhìn nam sinh trước mắt, đầu ngón tay nhuộm đỏ tươi, lướt qua môi tôi, để lại một vệt màu
Tôi dường như đang đối mặt với một con quỷ mê hoặc lòng người.
14
Tôi im lặng nhìn Ân Tiện, cậu rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm tôi.
Chờ câu trả lời của tôi.
"Người của cậu, là chỉ bạn gái à?"
Cậu nghiêng đầu suy tư một chút: "Ừm, là bạn gái, đúng vậy."
Tôi đang do dự, buồn bực và uất ức xoay quanh trong lòng.
Cậu coi tôi như con mồi, cậu giống như thợ săn chờ tôi bị buộc đến đường cùng rồi đưa ra một chút ngon ngọt để dụ dỗ tôi.
Mà tôi thật sự đã bị dụ dỗ.
Những ngày tranh đấu với Tần Tử Ngữ, tôi cảm nhận được sự thiên vị của định mệnh, mặc kệ tôi làm thế nào, cũng không thể quấy nhiễu sự phát triển mạch chính của câu chuyện.
Tôi không thể để mình rơi vào kết cục như trong sách, nếu không thể thay đổi mạch chính, tôi phải tìm bug của cốt truyện.
Tôi phải tự cứu mình, tôi cần cậu, cần Ân Tiện bảo vệ tôi.
Tôi mở miệng dưới ánh mắt chờ đợi của cậu: "Cậu sẽ bảo vệ tôi chứ? Nếu cậu làm được, tôi sẽ gật đầu.".
“Được.”
Tôi mỉm cười, cậu cũng mỉm cười.
Cậu bế tôi lên, giọng nói hơi lạnh tản ra trong gió.
"Người ức hiếp cậu, tất cả đều phải trả giá."
Tôi dựa vào ngực cậu ấy, thật ấm áp.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cũng có lẽ vì lúc này đây cậu thật dịu dàng.
Để tôi có thể an tâm dựa vào.
Tôi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, tôi nằm trong một căn phòng xa lạ, tôi ngửi mùi trên chăn, nó giống với mùi trên người Ân Tiện.
Sao tôi lại ở nhà của cậu ấy?
Cậu ấy đã ôm tôi về đây sao?
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, đa số là của Tần phu nhân, còn có mấy tin nhắn đến từ anh trai hờ của tôi.
Tôi nhìn thấy một chấm xanh trong hàng loạt dấu chấm đỏ, cuộc gọi đến có kết nối?
Lúc tôi tự hỏi thì cửa phòng bị mở ra, Ân Tiện bưng đồ ăn đi về phía tôi: “Ăn chút gì đi, lát nữa bác sĩ sẽ tới đây.”
"Cậu nghe điện thoại của tớ sao?"
Cậu ấy thoáng nhìn điện thoại di động trong tay tôi rồi gật đầu, "Tôi nói với Tần phu nhân, em ở chỗ tôi, bà ấy rất yên tâm."
Tôi nghi ngờ.
“Sao? Em không vui vì tôi nghe điện thoại của em à?"
Tôi lắc đầu: "Không hề."
Tôi ăn cơm, cậu ấy yêu cầu một nữ bác sĩ vào xử lý vết thương cho tôi.
Rất đau, tôi cắn răng nhịn không lên tiếng.
Nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Cậu có thể ra ngoài tránh đi một chút không?"
Ân Tiện vẫn đứng nhìn ở bên cạnh, tôi có giả vờ trấn định thế nào vẫn nóng mặt.
Khi bác sĩ yêu cầu tôi cởi qu@n áo, tôi không thể không nhắc nhở cậu ấy.
Cậu ấy cười chế nhạo: "Sao thế, bạn gái tôi mà tôi không thể xem sao?"
"Em cũng đừng quên, bây giờ em là người của tôi."
Tôi nhìn qua bác sĩ, khuôn mặt cô ấy không có biểu hiện gì cả vẫn chăm chỉ làm việc.
Không bình thường chút nào!
Tôi cảm thấy xấu hổ, lại không muốn bị bác sĩ chế giễu, ánh mắt có chút oán khí trừng mắt nhìn cậu.
Cậu ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt tôi: "Tôi không thích người khác nhìn thân thể của em."
"Tình huống này là ngoại lệ."
Tôi cảm thấy mình nóng đến mức sôi trào, muốn bịt kín mình trong chăn.
"Em đỏ mặt, thật thú vị." Đầu ngón tay cậu xoa xoa má tôi, tâm trạng rất tốt.
Các bác sĩ giống như robot vậy, rất chuyên nghiệp xử lý vết thương của tôi rồi rời đi một cách nhanh chóng.
15
Tôi phải dưỡng thương mấy ngày, khi trở lại trường học mới phát hiện những người tổn thương tôi ngày đó đã biến mất.
Thôi học rồi.
Nghe đồn là nhà của bọn họ xảy ra chuyện.
Tôi nhìn người nằm ngủ trên bàn bên cạnh mình, tâm trạng phức tạp.
Bọn họ xứng đáng bị như thế, nhưng tôi lại có chút sợ hãi.
Ân Tiện là một người tàn nhẫn lạnh lùng.
Thậm chí tôi cũng không thể hiểu được tâm tư của cậu ấy đối với tôi.
Cậu ấy thật sự thích tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy là lạ.
Mỗi ngày tôi vẫn đi mua bữa trưa cho cậu ấy như bình thường.
Vào những ngày mưa, chúng tôi hẹn ăn trong căng tin.
Cậu ấy đến lớp học tự chọn khác, còn tôi một mình đến căng tin để mua cơm trưa cho cậu ấy.
Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên tôi và Ân Tiện cùng nhau ăn cơm ở căng tin.
Lúc lên tầng hai căng tin, tôi bị người ta kéo từ sau lưng, xoay người lại đụng phải ánh mắt tràn ngập giận dữ của Trần Lạc.
"Có phải cô nói gì đó, phá hoại hôn ước của tôi và Tử Ngữ không."
"Tôi không thích cô đâu, cũng tuyệt đối không kết hôn với cô, cô ch ế t tâm đi!"
"Người tôi yêu chỉ có Tần Tử Ngữ, cho dù em ấy không có quyền thừa kế, tôi cũng sẽ không vứt bỏ em ấy."
Trần Lạc nói dồn dập, mới đầu tôi còn không hiểu gì, sau đó đã hiểu rõ, cười nhẹ.
Nói trắng ra thì quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Tần là quan hệ lợi ích, ngày hôm qua Tần phu nhân đã nói rõ ràng, chỉ có tôi mới có thể thừa kế tài sản và cổ phần của bà.
Tần Tử Ngữ là con gái nuôi, có thể cho cô ta tiền bạc phú quý cả đời, nhưng cô ta sẽ không có quyền thừa kế nhà họ Tần.
Vừa nói ra lời này, ba mẹ Trần Lạc lập tức thay đổi sắc mặt.
Muốn tôi và Trần Lạc đính hôn, Tần Tử Ngữ bật khóc ngay tại chỗ.
Mình không có bản lĩnh phản kháng mệnh lệnh của ba mẹ, ngược lại chạy tới trách tội tôi.
Tôi nhìn Trần Lạc và Tần Tử Ngữ cách đó vài bước, hít sâu một hơi.
"Cậu có bệnh hả, cậu yêu cô ta là chuyện của cậu đi nói với tôi chi vậy."
"Có bản lĩnh thì cậu đi nói với ba mẹ chỉ nhìn lợi ích của cậu kìa, tức giận với tôi làm gì."
"Còn nữa...."
Tôi còn chưa dứt lời, Tần Tử Ngữ đã tới nắm lấy tay tôi, nước mắt chảy dài.
"Vãn Nguyệt, cậu đừng cướp Trần Lạc được không, tớ xin cậu."
Tôi muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta cứ kéo lấy tôi.
Tôi giận đến nhức cái đầu, ai thèm Trần Lạc của cô ta, tôi còn chê xui xẻo đây này.
Hai người bị trói chặt nhau dùm cái!
"Tôi không thích Trần Lạc, cô buông tay được chưa!"
"Vãn Nguyệt, cậu quả nhiên hận tớ, cho dù không thích cũng phải cướp của tớ."
Đám người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai.
Hành vi hoa sen trắng này của Tần Tử Ngữ làm tôi bực bội.
Đột nhiên, có một tiếng động lớn, một cái đ ĩa rơi từ tầng hai xuống.
Đám đông hét lên liên tiếp.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn người chậm rãi đi xuống từ cầu thang lầu hai, yên tĩnh lại.
Ân Tiện giẫm lên bậc thang đi xuống từng bước, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng.
Cậu ấy đi tới bên cạnh tôi rồi dừng lại, Tần Tử Ngữ lập tức rụt tay lại, trốn đến bên cạnh Trần Lạc.
Mọi người đều tập trung vào tôi và cậu ấy.
Một tay Ân Tiện ôm lấy eo tôi từ sau lưng, lười biếng nói, "Em ấy không thích cô."
"Lâm Vãn Nguyệt là người của tôi."
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều kinh hô.
Vẻ mặt Tần Tử Ngữ không thể tin được, Trần Lạc cũng sửng sốt, sắc mặt tái mét.
Được boss lớn chống lưng, tôi tràn đầy tự tin.
Trả lời: "Hai người các người nghe cho kỹ, tôi không thèm Trần Lạc cậu đâu, ánh mắt của tôi không kém như vậy."
"Còn có Tần Tử Ngữ, cho tới bây giờ tôi chưa từng cướp bất cứ thứ gì của cô cả, là cô chiếm đoạt tất cả của tôi."
"Tôi là thiên kim nhà họ Tần, sinh ra đã thế rồi."
Nói xong, tôi không thèm nhìn sắc mặt hai người bọn họ, lôi kéo Ân Tiện đi lên lầu hai.
Trút giận xong, tôi ăn một bữa ăn no say, cực kỳ đã.
Ân Tiện bất động nhìn tôi, tôi nghi hoặc liếc cậu ấy một cái.
"Hôm nay cậu không đói sao?"
"Thật bực bội." Khi nói ba chữ này, cậu ấy đưa tay lau khóe môi tôi.
Động tác rất thân mật, ánh mắt lại là đen nhánh nặng nề.
"Để bọn họ đều biến mất, em nói xem có được không?"
Động tác nhai trong miệng của tôi chậm lại, nhìn vào mắt cậu, trong lòng căng thẳng theo.
"Cậu nói biến mất, là ý mà tớ đang nghĩ sao?"
Ân Tiện không trả lời, nhưng đáp án đã rõ ràng.
"Tớ ghét bọn họ, nhưng tớ không muốn bọn họ biến mất, không đến mức đó."
Tôi thử khuyên nhủ cậu, tôi rất ghét nam nữ chính, nhưng còn không đến mức dính đến mạng người.
Hơn nữa dù sao cũng là nhân vật chính, mang theo hào quang, gi/ế/t nhân vật chính thì thế giới này có thể sẽ loạn.
Bản thân Ân Tiện cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Khóe môi cậu khẽ cong, trong ánh mắt không có ý cười, cậu mất hứng.
Đây là điều tôi đã nhận ra trong lúc quen cậu, những cảm xúc được thể hiện qua hành động nhỏ của cậu.
Tôi gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cậu, dỗ dành: "Ăn cơm đi, đừng nhắc đến bọn họ nữa nhé."
"Ngon lắm, cậu thử xem."
Cậu cắn miếng thịt dưới sự khuyên bảo ân cần của tôi, thấy tâm trạng Ân Tiện khôi phục bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày qua tiếp xúc với cậu ấy, tôi thấy cậu ấy khó đối phó hơn tôi nghĩ, thậm chí còn nguy hiểm.
Tôi nghi ngờ cậu bị rối loạn cảm xúc.
Không thể kết nối với những thứ xung quanh, đứng nhìn mọi thứ giống như một người ngoài cuộc.
Khái niệm thiện và ác của cậu xoay quanh niềm vui và sự tức giận của chính cậu.
Chỉ đặc biệt “nhiệt tình” với tôi.
Ví dụ như ăn cùng tôi, thích ôm tôi, còn có nắm tay tiếp xúc tứ chi.
Cậu thường nói với tôi một câu, "Chỉ có em mới ấm áp."
Tôi không có bộ não yêu đương, lúc tôi nghe được lời này cũng không thấy ngọt ngào gì.
Mà tôi cảm thấy hơi đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.