Ôm Chặt Đùi Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 2:




4
Lúc này đây, Trần Lạc đi tới trước mặt tôi, khinh miệt nói:
"Tôi mặc kệ ai là đại tiểu thư nhà họ Tần, tôi chỉ chấp nhận Tần Tử Ngữ, vị hôn thê của tôi chỉ có thể là em ấy."
"Tôi quyết sẽ không đồng ý kết hôn với cô."
Vẻ mặt tôi hoang mang nhìn cậu ta, có chút không biết làm sao nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân tái mặt, vẻ mặt Tần Tử Ngữ cảm động và áy náy, cô ta dịch đến trước mặt tôi, đỏ mắt nói.
"Vãn Nguyệt, tớ và Trần Lạc yêu nhau, chúng tớ đã đính hôn rồi, cậu đừng cướp anh ấy đi có được không."
Tôi nhìn vở kịch của nam nữ chính mà mệt mỏi thiệt sự luôn.
Tôi nhìn Trần Lạc hỏi: "Cậu là ai đấy, tôi có quen cậu hả?"
Hai người trước mặt ngu người.
Tôi xoay người nói với Tần phu nhân: "Ngồi xe cả ngày, con rất mệt, con có thể đi ngủ trước hay không."
Tôi đứng dậy lễ phép nói lời tạm biệt với trưởng bối ở đây, lướt qua nam nữ chính đứng ở một bên, chẳng thèm để ý họ.
Tuy rằng hành vi của nữ phụ trong sách không tốt, nhưng giai đoạn trước đó đám nhân vật chính cũng rất quá đáng với cô ấy.
Ví dụ như bây giờ, tự nhiên lại bị chỉ trích,
Hơn nữa còn tự nhiên đội nồi cho nữ phụ.
Tôi không muốn trêu chọc nam nữ chính, chỉ muốn tìm cách thoát thân và trở về thế giới của mình.
Cho nên tôi hi vọng họ cũng không tự nhiên chạy tới gây rắc rối cho tôi.
5
Tại khu đại học Lâm Hải, tôi đi theo một giáo viên vào trong tòa nhà giảng dạy.
Vị trí hiện tại của tôi là ở Đại học Lâm Hải, trong mô tả thì đây là một trường quý tộc.
Sinh viên ở đây không phải giàu có thì cũng là quý tộc, một bộ phận nhỏ còn lại là thiên tài nhà nghèo được giới nhà giàu đầu tư.
Tôi được giáo viên đưa đến lớp học ở phía đông, khi tôi bước vào lớp học, hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong những ánh mắt này có hai bóng dáng quen thuộc, Trần Lạc và Tần Tử Ngữ.
Nói chung thì những ánh mắt những người này nhìn tôi không được thân thiện lắm.
Bởi vì trước đó, tiểu bạch hoa Tần Tử Ngữ đã tuyên bố chuyện của tôi ra ngoài.
Trong mắt mọi người, tôi là người phụ nữ ác độc đột nhiên xuất hiện muốn đuổi nữ chính đi, cướp người đàn ông của cô ta.
Trong sách, nữ chính được vạn người mê, nên có không ít pháo hôi ra mặt giúp cô ta.
Tôi âm thầm thở dài, xem ra cuộc sống ở trường này sẽ trôi qua không quá dễ dàng.
Giới thiệu ngắn gọn vài câu, giáo viên yêu cầu tôi tìm một chỗ ngồi cho mình.
Trong lớp còn có hai ba chỗ trống, chỉ là giáo viên vừa nói dứt lời, người bên cạnh đã để cặp sách lên chỗ trống.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Tôi nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở vị trí hàng cuối cùng bên phải.
Trong ánh mắt không có ý tốt của mọi người, tôi đi về phía vị trí đó, ngồi xuống.
Nhìn thấy nụ cười của họ.
Chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của tôi có đặt một ít đồ, nhưng không thấy bóng dáng của bạn cùng bàn.
6
Tan học, Tần Tử Ngữ đi về phía tôi.
"Vãn Nguyệt, tớ rất vui vì trở thành bạn cùng lớp với cậu."
Tôi mỉm cười với cô ta.
"Này, Tử Ngữ nói chuyện với cô, sao cô không trả lời, không có chút giáo dục gì cả."
Một cô gái tóc đỏ cao gầy đập xuống bàn trước mặt tôi.
Mái tóc đỏ đặc biệt đó, tôi nhớ rồi, bạn thân của Tần Tử Ngữ, Từ Hồng.
Thật sự là không để người ta sống yên, cho dù không làm gì cũng bị xuyên tạc.
Vô cớ gây rối.
Buộc tôi phải cầm kịch bản của nữ phụ độc ác.
Tôi chuẩn bị trả lời, nữ chính và Từ Hồng thay đổi sắc mặt, có chút kiêng kỵ lui ra sau vài bước.
Sau đó mang theo nụ cười hả hê khi người gặp họa.
Một bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh tôi, tôi hơi nghiêng người ngẩng đầu.
Thiếu niên trước mắt từ trên cao nhìn xuống tôi, cậu ấy rất cao, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám tro, ánh mắt áp lực mang theo một sự áp bách vô hình.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, nhường chỗ cho cậu ấy, cậu ấy không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi.
Tôi thoáng nhìn thấy một hình xăm dây leo màu đen ẩn hiện từ tai đến bả vai được giấu dưới cổ áo.
Ánh mắt lười biếng đạm mạc.
"Hình xăm dây leo màu đen"
Cậu ấy là Ân Tiện!
Là nhân vật không nên trêu vào nhất trong sách, người tàn nhẫn kiệm lời - boss phản diện.
7
Trong nguyên tác, Ân Tiện là một người độc lai độc vãng.
Không giao tiếp với bất cứ ai, tính cách rất lạnh lùng.
Hầu hết thời gian đều ngủ trong lớp, nhưng chưa từng trượt môn nào.
Tôi lo lắng nắm lấy góc áo.
Nuốt nước bọt.
Cậu ấy đánh giá tôi một vòng, đá đá chân bàn: "Ngồi phía trong, đổi bàn lại."
Tôi có chút bất ngờ ngẩn người nhìn cậu ấy, chỉ thế thôi?
Nhìn thái độ của người bên cạnh, tôi còn cho rằng mình phải bị đá té nhào cơ.
"Sao thế, đợi tôi giúp cậu à?"
"Không cần, không cần, tớ tự làm."
Nào dám làm phiền đại lão chứ.
Tôi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Ân Tiện ngồi ở bên ngoài.
Vừa ngồi xuống đã nằm sấp im lặng xuống ngủ.
Tôi nhìn thấy trong mắt Tần Tử Ngữ hiện lên thất vọng, nhếch khóe môi.
Bên cạnh có một đại lão, rất nguy hiểm, nhưng cũng rất an tâm.
Ít nhất, bọn họ không dám đi lên làm trò.
8
Vào giờ ăn trưa, lớp học tan ra.
Lớp trưởng vốn được thầy giáo dặn dẫn tôi đến căng tin đã hoàn toàn quên mất tôi.
Tôi phát sầu nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn ngủ bên cạnh.
Sao tôi ra ngoài được đây!
Cậu ấy không đói sao?
Trong sách miêu tả ai mà làm phiều cậu ngủ đều gặp phiền phức hết.
Cái thiết lập quỷ yêu gì thế này!
Mười phút sau, điện thoại di động của Ân Tiện vang lên.
Cậu di chuyển, ngẩng đầu lên từ khuỷu tay của mình, duỗi thẳng cơ thể.
Tiện tay nhấn chuông, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Nhìn Ân Tiện biến mất trong lớp học, tôi mới bắt đầu cảm thấy đói.
Trường học rất lớn, không ai dẫn đường nên tôi mất rất lâu vẫn không thể tìm thấy vị trí của căng tin.
Học sinh gặp được trên đường, ai cũng đều tránh xa tôi.
Tôi không nói gì, hào quang vạn người mê của nữ chính thật sự quá dữ dằn.
Một vài lời đồn đã khiến cho mọi người trong trường cô lập tôi.
Chờ tôi vất vả lắm mới tìm được vị trí căng tin, phát hiện không còn bao nhiêu đồ ăn.
Chỉ còn thừa lại những món không ngon.
Quá đáng hơn là giá cả còn rất đắt!
Trong một khoảnh khắc do dự, tôi nghe ai đó gọi tên tôi.
Quay lại, nhìn thấy một vài khuôn mặt khiến tôi phải mệt mỏi.
"Vãn Nguyệt!".
Tần Tử Ngữ xông lên, thân mật khoác tay tôi.
"Lúc tan học tớ muốn cùng ăn cơm với cậu, nhưng cậu ngồi bên cạnh Ân Tiện, nên tớ không dám qua quấy rầy."
Tôi nổi da gà, rút tay ra.
"Còn chưa ăn cơm đi, vừa rồi tớ đã mua một phần cho cậu."
Tần Tử Ngữ nói xong nháy mắt với Từ Hồng, tôi mơ hồ bất an nhìn Từ Hồng bưng mâm cơm tới.
Từ Hồng đi tới trước mặt tôi, đưa đ ĩa cho tôi.
Tôi vừa giơ tay lên, còn chưa tiếp xúc với đ ĩa, một tiếng động lớn, đ ĩa rơi xuống đất.
Quần áo của tôi bị bẩn vì bị đồ ăn bắn lên.
Còn chưa kịp mở miệng, Từ Hồng đã tiểu nhân cáo trạng trước:
"Cô bị gì vậy, Tử Ngữ có lòng tốt mua đồ ăn cho cô, cô không thích cũng đừng hất đi chứ!"
Vẻ mặt Tần Tử Ngữ uất ức.
Tôi...
Tôi không thèm tranh luận cho mình, khi làm động tác này bọn họ che giấu rất cẩn thận, cho dù có nói cũng không ai tin tưởng tôi, chỉ cảm thấy tôi đang ngụy biện.
Tôi giận tới bật cười.
Nhặt thức ăn rơi trên mặt đất lên, ném lên người Tần Tử Ngữ và Từ Hồng.
Bên tai vang lên tiếng thét chói tai của bọn họ.
Trần Lạc xông lên, đẩy tôi một cái, tôi ngã xuống đất.
Cậu ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi rồi xoay người trấn an cảm xúc của Tần Tử Ngữ.
Cách đám người xem kịch, tôi nhìn anh trai tiện nghi Tần Tử Thư của tôi, ánh mắt nhìn tôi lóe lên chán ghét.
Tôi lặng lẽ đứng lên từ trên mặt đất, bây giờ tôi, giống như một kẻ đáng thương bị cả thế giới quay lưng.
Lơ đãng ngẩng đầu, đập vào mắt tôi là Ân Tiện đang chống cằm xem trò hề ở tầng hai.
Cậu ấy đang ung dung cắn một miếng bánh mì, nhìn chằm chằm vào tôi một cách thờ ơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.