Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 99:




Nếu như bà ấy gặp nguy hiểm, ngay lằn ranh sinh tử, chúng ta vừa đúng lúc chạy tới cứu người sau đó vui vẻ nhận nhau, cũng xem như là đúng kịch bản." Tống Hứa âm thầm cân nhắc, theo Ô Mộc chạy về hướng rừng rậm.
Rừng rậm nhìn thì gần chứ chạy tới nơi cũng tốn một phen công sức, động tĩnh trong rừng không những không giảm bớt mà còn lớn thêm. Giờ thì đến Tống Hứa cũng nghe rõ tiếng gầm của các loài thú, thanh âm này khiến Ô Mộc phía trước trườn càng thêm nhanh. Hắn còn thuận tay ôm lấy Tống Hứa, tăng tốc.
Bị hai cái móng vuốt cứng như sắt ôm trước ngực, Tống Hứa chân không chạm đất, nhìn cây cối cao lớn trong rừng lướt qua mặt mình vèo vèo, còn có đủ loại khủng long cỡ nhỏ chạy ra từ bụi cây.
Từ cỡ nhỏ này là dùng khi so với khủng long hai ba mươi mét, chứ con khủng long bé nhất nơi này vẫn to hơn Tống Hứa nhiều lần. Chiếm số lượng lớn nhất là loài khủng long có màu da xanh biếc, dài hơn một mét. Thân hình chúng nhỏ gầy, phần lớn chiều dài đến từ cái đuôi. Hai chân sau mạnh mẽ, khi chạy nhìn như con đà điểu.
Đôi mắt màu vàng của bọn chúng chuyển động, thấy phía trước xuất hiện một con đại xà, lại hoảng loạn dạt sang hai bên tránh né.
Còn có loài khủng long dài khoảng ba bốn mét, làn da màu nâu, đầu có cái mào, thân hình chắc nịch, không thèm tránh Ô Mộc mà xông thẳng tới. Có thể là do bọn chúng tương đối đần nên mới không biết tránh, thấy đồng bạn mình đi trước bị trượt chân ngã bay ra vẫn nối tiếp nhau chạy theo.
Ô Mộc bị nhóm thú nguyên thủy hỗn loạn này làm nóng nảy, hắn mạnh mẽ gạt chúng sang bên, sau đó trực tiếp quấn lên cây mà đi.
Cây cối ở đây đa số đều cao hơn mười mét, gánh chịu trọng lượng của hai người hoàn toàn thoải mái. Tống Hứa yên tĩnh nằm trong lòng Ô Mộc, vừa hiếu kỳ vừa khẩn trương, không biết tiếp theo sẽ thấy cảnh tượng gì. 
Bỗng nhiên Ô Mộc dừng lại, Tống Hứa ló đầu ra nhìn, nàng hít một hơi sâu mang đầy mùi máu tươi. 
Cây cối trước mắt ào ào đổ rạp, nghe thanh âm giòn tan kia hẳn là bị đụng gãy, những cây cối hơi thấp bé trên mặt đất trực tiếp bị giẫm thành củi. Trong khu vực hỗn loạn này, thú nguyên thủy thân cao hơn ba mét, chiều dài gần mười mét, không cần nhìn hoa văn trên da, chỉ với hai cái chân trước nhỏ nhắn và một cây răng, thì những người không có nghiên cứu về khủng long cũng có thể nhận ra mà thốt lên bốn chữ:
Khủng long bạo chúa!!!
Có đúng là khủng long bạo chúa không thì Tống Hứa không biết, chỉ là trận chiến máu me trước mắt quá kịch liệt, nàng có thể chắc chắn rằng con khủng long này không phải ăn chay.
Mà kẻ đối đầu bất phân thắng bại với con khủng long hung hãn này…
Tống Hứa nắm chặt lấy hai lỗ tai mình, khiếp sợ quay đầu lại nói với Ô Mộc:
"Ta biết Hắc Sâm là thú nhân lão hổ, nhưng sao không ai nói với ta bà ấy là hổ răng kiếm hả?!"
Ô Mộc cũng chấn kinh y như vậy,  tuy rằng hắn không lộ vẻ gì trên mặt, nhưng hắn đang cố nhớ lại xem trong ký ức, mẫu thân hắn có phải là bộ dạng này không. Suy nghĩ thật lâu vẫn không nhớ được bà ấy có răng nanh dài như vậy bao giờ, hơn nữa hình thể của bà trong trí nhớ Ô Mộc cũng không lớn đến mức này.
Thật ra ngoại trừ hai cây răng nanh dài ơi là dài ra, lão hổ trước mắt có dáng vẻ khá gần với tưởng tượng của Tống Hứa, cũng là lông vàng có hoa văn vằn đen.
Điều làm cho Tống Hứa không thể ngờ nhất là hình thể khổng lồ của đại lão hổ trước mắt. Sao lại có một con hổ cao ba bốn mét được chứ? Như một chiếc xe tải cực lớn!!!
Nhìn cái chân trước cuồn cuộn cơ bắp đó đi, giậm một phát thì đại xà như Ô Mộc cũng chết tươi.
Lúc hai người trên tàng cây ngu ngơ, trận chiến bên dưới đã phân thắng bại.
Con thú nguyên thủy kia ré lên một tiếng rồi ngã ầm xuống. Chân sau, lưng và cổ của nó đều có dấu cắn, máu trào ra thành dòng. Hình như đôi bên đã giao đấu khá lâu, thú nguyên thủy nằm trên mặt đất vẫn giãy giụa không cam lòng, ngóc đầu lên trời gào rú, đáng tiếc là không tài nào đứng dậy được.
Đại lão hổ thở hổn hển. Phần máu văng lên ướt mặt bà nhỏ giọt xuống theo động tác bà nhe răng. Tiếng thở kia, quả thật là như tiếng động cơ xe thể thao.
Trận chiến kết thúc, đại lão hổ phát hiện có ánh mắt ở phụ cận theo dõi mình, bỗng nhiên quay đầu lại. Đôi đồng tử màu vàng long lanh phát ra tia sáng sắc lạnh, khí chất của kẻ săn mồi đỉnh cấp làm não người ta trống rỗng, chỉ còn lại bản năng sợ hãi.
Không có chuyện mẹ con đồng lòng vừa gặp đã nhận ra rồi rớm nước mắt ôm nhau cảm động, bầu không khí bây giờ vừa căng thẳng vừa xa lạ, đại lão hổ có thể ăn thịt người bất kỳ lúc nào.
Tống Hứa thấy thân sóc của mình cứng ngắc thành một gốc cây tùng, rắn bự đang ôm nàng cũng thế. Sự uy hiếp này kích thích hắn phản ứng lại, bày ra tư thế vận sức chờ phát động, giống như có thể lao xuống chiến đấu bất cứ lúc nào. Tống Hứa mạnh mẽ bấu lấy vảy hắn, nhắc nhở hắn phải hết sức tỉnh táo.
Cục cưng à không đánh được đâu, nếu xông lên thật mẹ cưng sẽ một chưởng đánh cưng chết đó, đây chính là thảm kịch!
Đại lão hổ nhìn hai người một lát, đột nhiên nhào lên thân con khủng long còn đang giãy giụa kia, cắn đứt đầu nó. Sau khi con thú nguyên thủy kia chết hẳn, bà đột nhiên gầm lên một tiếng quay người nhào về hướng Ô Mộc đang quấn trên đại thụ.
Phản ứng của Ô Mộc cũng đặc biệt nhanh. Hắn bỏ chạy trong nháy mắt. Tống Hứa chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cái cây Ô Mộc vừa quấn lấy đã bị đại lão hổ đụng gãy.
Một con rắn to ôm theo một con sóc nhỏ chật vật chạy trốn trong rừng vì bị một con hổ khổng lồ truy đuổi. Chạy thục mạng một lúc, cuối cùng đại lão hổ rượt không kịp, ở phía sau phát ra tiếng gào thét. Dù Tống Hứa không hiểu tiếng hổ thì cũng có thể nghe ra đại ý bên trong, kiểu như là:
"Tên nhãi ranh kia cút xa một chút, còn dám thò mặt ra nhìn quấy rầy lão nương đi săn, cẩn thận lão nương cắn cái đầu ngươi xuống!"
Tiếng hổ gầm biến mất, Tống Hứa bẹp dí nằm trong khuỷu tay Ô Mộc, hai chân nàng đung đưa, phá vỡ không gian yên tĩnh:
"Hình như bà ấy không nhớ ngươi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.