Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 105: Đúng Là Chị Đại Mà!





Trời mưa rồi.
Trước khi mưa xuống, đại lão hổ có kinh nghiệm sống phong phú đã cảm nhận được dấu hiệu, sớm mang hai đứa nhỏ đi tránh mưa.
Tống Hứa thấy bà toàn nằm trên bờ cát ngủ, còn tưởng bà không có sào huyệt riêng của mình, lúc này mới phát hiện đại lão hổ vẫn có một cái ổ che mưa chắn gió ở gần đây.
Bãi đá ngầm trên bờ biển, có một hang động rộng rãi.
Khi đứng bên dưới cửa hang, đại lão hổ thấy ngậm một con rắn dài quá mức thế này sẽ khó nhảy lên, nên bà nhả ra cho Ô Mộc tự leo lên.
Còn Tống Hứa thì ôm cổ Ô Mộc bám theo, vì hình thể quá nhỏ nên may mắn nàng không trở thành đối tượng bị ngậm.
Đại lão hổ - một thú nhân không có lý trí - chẳng thể nhận ra được hai đứa nhỏ nhà mình đều đã là thú nhân trưởng thành.
Bà chỉ nhớ mình là một hổ mẹ đang nuôi con, nên đối xử với hai người như thú non, muốn chuyển nhà thì lập tức ngậm cổ kéo đi.
Dưới cửa hang có từng khối đá ngầm xếp liên tiếp nhau thành cầu thang, giúp "đại miêu" dễ dàng nhảy lên bên trên, còn rắn bự thì lâu hơn tí, thân thể hắn lại dài, đầu lên tới bậc thứ tư rồi mà chóp đuôi vẫn còn ở bên gót chân đại lão hổ.
Đại lão hổ nhìn hai người hoàn toàn lên tới cửa hang rồi mới nhanh nhẹn nhảy lên, đi vào hang động tựa đầu lên một tảng đá bóng loáng theo thói quen.

Mưa to ào ào trút xuống, mang theo cơn gió thổi vào hang động lành lạnh.
Không biết thời tiết chỗ này kiểu gì mà ban ngày thì nóng như đổ lửa, ban đêm lại rét buốt.
Nắng muốn cháy cả đầu, mưa muốn đông cứng người ta thành đá.
Tống Hứa nhìn rắn bự, lại nhìn đại lão hổ.
Nàng nhích qua chỗ bà, vùi đầu vào đống lông xù, lập tức cảm nhận được sự ấm áp.
Mặc dù Ô Mộc không nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn làm Tống Hứa cảm thấy mình lựa chọn quá tàn nhẫn dứt khoát.
Nàng vẫy vẫy tay, gọi hắn tới cùng nàng đắp chăn lông xù.
Ô Mộc chần chừ nhìn đại lão hổ.
Thật ra hắn cảm thấy đánh nhau với đại lão hổ vẫn thoải mái hơn, kiểu thân mật này làm hắn không biết phải ứng xử thế nào, nhưng hắn vẫn thỏa hiệp tựa lên người đại lão hổ, dùng đuôi vây lấy đại lão hổ và sóc nhỏ một cách miễn cưỡng.
Ba thú nhân, một người thần trí minh mẫn, một người thần trí mơ hồ, còn một người thì nửa mùa lúc tốt lúc xấu, cả ba cùng nằm bên nhau ngắm mưa.
Hang động gần biển,… mặt biển nơi xa cuồn cuộn, tối tăm mịt mờ không biết là sương mù hay là sóng.
Nước mưa vỗ lên đá ngầm, rơi trên mặt biển, rào rạt.
Có thể là do ngồi yên trong nhà ngắm trời mưa to khiến lòng người thoải mái, dù có nhiều chuyện phiền lòng chưa giải quyết, nhưng đó vẫn là việc của sau cơn mưa.
Chân Tống Hứa đặt dưới bụng lão hổ, đầu thì gối lên người rắn bự, nằm ngang như đang suy tư gì đó.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Đợi đến khi mưa ngừng, đại lão hổ ngồi dậy duỗi lưng một cái, như chiếc xe tải lớn bị kéo giãn ra.
Bà khẽ vẩy cái đầu to, lông trên thân từng tầng bung ra rõ ràng, vết nhỏ trên bụng do Tống Hứa đè lên trở nên đặc biệt dễ thấy.
Đại lão hổ không để ý mấy cái này, bà giống như động vật họ mèo tỉnh dậy đi vận động, dùng đuôi đảo qua đầu hai đứa nhỏ như chào hỏi, rồi tung người nhảy xuống khỏi hang.

Lão hổ muốn đi săn, nhưng lại không dẫn hai đứa nhỏ theo, có lẽ là cảm thấy họ vướng bận.
Nhìn tư thế mãnh hổ xuống núi kia của bà, Tống Hứa cảm thán:
"Cái bắp tay này, đúng là chị đại mà!"
Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên hình ảnh một lão hổ xăm kín cánh tay.
Chị đại giang hồ!
Vẫy vẫy đầu, Tống Hứa nhanh chóng đứng dậy lay Ô Mộc:
"Mau, tranh thủ bà ấy không có nhà, chúng ta xuống biển bắt cá lấp đầy bao tử!"
Hắc Sâm là một đại lão hổ sợ nước, thấy hai người xuống nước là lập tức rống lên, sau đó tự thân xuống mang hai người lên, cho nên cơ hội xuống biển của hai người cũng không nhiều.
Tống Hứa đương nhiên không thích ăn cá, nhưng có cơ hội thì nàng vẫn tranh thủ xuống biển cùng với Ô Mộc.
Nàng rất sợ Ô Mộc xuống biển rồi lại đột nhiên quên mất mình là ai, sau đó không ngoi lên nữa.
Với lại nàng xuống biển cùng hắn, có thể đưa ra chút ý kiến, ví dụ như ăn cái gì.
"Đừng ăn cái này nha Ô Mộc, rất nhiều loài sứa có độc, chúng ta bơi ra xa chút đi xem còn có gì khác ăn được không." Tống Hứa ngăn cản Ô Mộc ăn thử con sứa, căn dặn hắn:
"Tuy ngươi cũng là rắn độc, nhưng không có nghĩa là ngươi bách độc bất xâm.
Đặc biệt là vật dưới biển ngươi chưa từng ăn bao giờ, chúng ta chỉ ăn những thứ bình thường thôi."
Ô Mộc rất dễ nuôi, căn bản là thấy cái gì ăn cái đó.
Trước mặt có một con rùa, hắn há miệng muốn cắn, Tống Hứa lập tức đè lại:
"Không được! Đây toàn là vỏ mà ăn cái gì.

Vỏ rùa đen khó tiêu hóa lắm! Chúng ta ăn cá bình thường thôi!"
Ô Mộc ăn đầy một bụng toàn là cá, Tống Hứa ló đầu ra khỏi một đám rong biển, vui vẻ ra mặt:
"Quá tốt rồi, hôm nay ăn rong biển!"
Rong biển giòn giòn, đã lâu lắm rồi nàng chưa được thưởng thức.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Hai người leo lên bờ, toàn thân ướt đẫm bị lão hổ đang ngậm đồ ăn trở về bắt gặp.
Lúc đó một bên ở trong rừng, một bên ở trên bờ biển, không thấy rõ biểu cảm của đối phương, nhưng Tống Hứa có cảm giác như đang còn bé, đi nghịch bùn về toàn thân lấm lem vừa hay bị phụ huynh bắt gặp.
Kỳ lạ thay, khi nàng còn bé cũng chưa có trải nghiệm này bao giờ.
Đại lão hổ vứt xác con thú nguyên thủy xuống, xông lên gào thét.
Đại xà bị đại lão hổ rượt chạy vòng vòng trên bờ cát.
Còn Tống Hứa vì hình thể nhỏ, lại thêm rắn bự che chở nên được đại lão hổ bỏ qua lần nữa.
Dí hai người chạy vào trong hang động, đại lão hổ vẫn chưa buông tha.
Bà chặn ngay cửa hang, thân thể cao lớn che hết ánh sáng, có vẻ đồ sộ lại hung ác, khi mở miệng ra còn trông thấy máu của thú nguyên thủy, ai mà gan nhỏ chắc bị hù dọa ngã ngang ra rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.