Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày

Chương 71:




Edit: Kuro
Beta: Ka
Em trai đội trưởng tên là Mã Áo, theo lời Trương Tri Âm, đi thử xem.
Trương Tri Âm tin hắn sẽ quay lại. Bây giờ là tận thế, không cần nói đến trình tự thẩm vấn định tội các kiểu, Lý Thủy Phong có hành động như hắn nói hay không, làm em trai đội trưởng, Mã Áo tự có tâm chứng minh.
Hơn nữa hắn cũng mơ hồ cảm thấy được đây cũng là quỹ đạo phát triển của trò chơi. Suy nghĩ đến Lý Thủy Phong, trong game hắn chiếm rất nhiều đất diễn, nhiệm vụ phụ tuyến Mã Áo hẳn không phải là một nhiệm vụ bình thường, Trương Tri Âm mơ hồ suy đoán khả năng đây là một nhiệm vụ được sắp đặt trước.
Mà nếu như trong thế giới này không có sự tồn tại của mình, hay chính là nội dung nguyên bản của trò chơi, Mã Áo cần phải đảm nhiệm nhân vật trọng yếu vạch trần bộ mặt thật của Lý Thủy Phong. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn nhất định phải lôi Mã Áo và chuyện này. Ân Niệm đã nói với hắn, ban đầu khi xây dựng thế giới này, hắn không thèm xem xét mà chọn đại kịnh tình của trò chơi (Minh Thiên), thiết lập, nhân vật chỉ chờ dời qua. Sau đó thế giới này mượn sức mạnh của hắn mà không ngừng phát triển hoàn thiện, càng ngày càng chân thực, lớn mạnh, đồng thời sản sinh sức mạnh chuyển sang cho Ân Niệm. Nhưng điều này cũng thể hiện rõ, quỹ đạo phát triển trong game, sẽ không dễ dàng thay đổi, bằng không thế giới này sẽ mất đi cân bằng.
Có Mã Áo ở đây, kế hoạch của hắn sẽ dễ dàng hơn.
Bất quá Mã Áo vẫn chưa quay lại tìm Trương Tri Âm, nội dung trò chơi sẽ nhanh chóng đến đoạn có kẻ xâm phạm lẻn vào đánh lén.
Trương Tri Âm chuẩn bị xong tất cả, hơn nữa còn liên lạc được với người dẫn đầu của chi đội Tật Phong – bọn họ chịu trách nhiệm cùng một địa điểm, hai tuyến khác nhau. Chi đội Lôi Đình phụ trách đại hội từ buổi tối lúc mặt trời lặn ngày hôm trước đến rạng sáng ngày thứ hai, chi đội Tật Phong thì lại phụ trách công việc sau khi trời sáng. Trên thực tế là chị gái đội trưởng chi đội Tật Phong đến tìm Trương Tri Âm trước.
Đội trưởng chi đội Tật Phong dẫm dẫm chân, tựa hồ tìm kiếm từ ngữ thích hợp: “Nói như vậy có chút không phải…Thế nhưng tôi cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, đêm trước khi xảy ra đại hội liên minh không thể yên ắng như vậy…Tôi cảm thấy được Vân, Vân Sở an bài không thỏa đáng, sẽ không có ai có đủ tự tin sáng sớm ngày mai tìm rắc rối cho mình – khi đó thủ lĩnh các căn cứ tập hợp, đều mang dị năng giả mạnh nhất của bản căn cứ…Ít nhất thì so với đêm nay khả năng trên vẫn cao hơn. Tôi biết chi đội Lôi Đình rất lợi hại, nhưng chúng tôi ở đây đợi lệnh. Nếu như cần thiết có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
Trương Tri Âm gật gật đầu: “Tôi cho là thật sự cần thiết. Điều cô và tôi nghĩ đến giống nhau”
Đội trưởng chi đội Tật Phong cười cười, chỉ chỉ máy truyền tin bên hông mình, lập tức phất tay về hướng hắn một cái, đi nhanh.
Đêm đó, Đại Đao phụ trách chỉ huy đội viên vòng ngoài, Trương Tri Âm thì lại mang theo bốn người đội viên canh giữ phạm vi xung quang Vân Sở.
Nếu như không phải tại trụ sở liên minh, Trương Tri Âm có thể không cần phụ trách, hắn sẽ hoàn toàn không quan tâm Vân Sở sống hay chết. Hắn hẹp hòi cho rằng Vân Sở đã là một tên dị năng giả cấp tám phải có năng lực có thực lực đồng thời có nghĩa vụ bảo vệ chính mình, không phải muốn đội viên của mình tận lực hi sinh cứu người này. Ít nhất từ trong game đến hiện tại, trải qua những lần tiếp xúc ngắn ngủi, Trương Tri Âm nhận ra những người người này độ tuổi không khác mình là mấy, có tầm quan trọng như thế nào đối với cứu vớt tận thế. Bố hắn Vân Liệt Thiên quả thực có thực lực không tầm thường cùng là người rất có mị lực, thế nhưng Trương Tri Âm thấy rằng bàn về thực lực dị năng, bàn về tài lãnh đạo so sánh nhiều phương diện, đám người Vân Sở cùng Dương Phục cũng sàn sàn như nhau. Có thể là ý kiến cá nhân của hắn, trong game Trương Tri Âm không thích nhân vật Vân Sở này, thậm chí cảm thấy hắn chiếm được vị trí trung tâm tiến bộ dị năng thần tốc như vậy chỉ trong một năm là quá nghịch thiên, chỉ do trò chơi đã sắp đặt thiết kế cho hắn.
Thế nhưng ở tình cảnh này, Trương Tri Âm chỉ có thể như người chơi game làm nhiệm vụ NPC cũng như che chở Vân Sở.
Ân Niệm cũng ra ngoài theo, ngồi xổm trong túi áo hắn, lúc không có người liền hừ hừ hai tiếng, thấy có người đi đến liền giả vờ như không tồn tại.
A Không đều lặng lẽ hỏi hắn: “Đội trưởng, tại sao lại đem Đại Tưởng ra ngoài?”
Cái tên Đại Tưởng này không phải do hắn đặt, các đội viên ban đầu cũng gọi là bố của Tiểu Tưởng, sau đó có lẽ nghĩ rằng không tiện, từ từ liền gọi là Đại Tưởng.
Trương Tri Âm không thể nói là mình lạm dụng uy quyền của Boss, chỉ có thể ấp úng nói: “Đại Tưởng sở hữu dị năng, so với Tiểu Tưởng còn lợi hại hơn, tôi nghĩ nó khả năng có thể giúp đỡ”
Bọn A Không cũng đều biết Ân Tiểu Tưởng có thể phun ra đá, A Không tuy có nghi ngờ, nhưng không hỏi lại, đi đến chỗ của mình. Trong lòng cô, Đại Tưởng cho dù có hơi lợi hại, nhiều nhất cũng chỉ mang dị năng hệ Băng cấp một cấp hai, chỉ mong không kéo chân đội trưởng là tốt rồi.
Trương Tri Âm là người đầu tiên phát hiện có người không đúng, đám người Đại Đao trông coi phía bên ngoài thậm chí còn không phát ra tín hiệu cảnh báo.
Hắn sớm biết lần này phải đối mặt với sống chết, phải tùy cơ ứng biến với kẻ địch, cho dù cảnh tượng này đã từng làm một lần qua nhiệm vụ chính tuyến, tuy nhiên không đơn giản như lúc lấy thế tiếng công đánh boss.
Đối thủ sẽ thăng cấp, dữ liệu lúc nào cũng có thể đổi mới. Hắn nhất định phải luôn luôn duy trì cảnh giác.
Làm người chỉ huy cùng người phụ trách, hắn nhất định phải luôn nắm trong tay toàn bộ, cho nên hắn là người đầu tiên phát hiện, người tài giỏi lẽ ra đang canh giữ ở vị trí số ba, đột nhiên mất tích.
Một giây trước người còn ở đó đột nhiên không thấy, tình huống như vậy hắn chỉ từng nghe qua trong một sự kiện.
Sự kiện trạm ba Bạch Ngân mất tính, miêu tả của người trạm ba sau này, cảnh tượng lúc đó, giống hệt như lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.