Edit: Kuro
Beta: Ka
Trương Tri Âm tìm Thương Tư báo cáo tiến triển công tác của đội hai một tuần nay.
“Phố số 7 đến số 11 căn bản đã quét dọn sạch sẽ, giai đoạn tiếp theo sẽ tập trung vào việc xây dựng điều tra nội bộ hai bên khu số 7…Phố bảy cùng phố mười giao với một khu buôn bán lớn, mức độ tập trung của tang thi dày, cần trợ giúp…”
Thương Tư liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không biết có nghe được hay không.
Trương Tri Âm nói xong: “Phó tọa ngài còn việc gì không? Không có chuyện gì tôi lui trước”
Thương Tư: “…Ngươi nói lại cho ta ngươi thích người kia”
Trương Tri Âm: “…”. Một ý nghĩ kinh khủng lóe lên - vị này sẽ không vì miêu tả của hắn mà thích Boss đi? Vì vậy mới muốn hắn nói nhiều hơn để theo đuổi Boss.
Thấy hắn không nói lời nào Thương Tư lại hỏi kỹ hơn chút: “Nói ví dụ như nếu ngươi ở cùng hắn, ngươi sẽ chuẩn bị cho hắn đồ ngủ màu gì?”
Trương Tri Âm một mặt hoài nghi nhìn hắn: “Thương phó tọa vẫn ổn chứ?”
Thương Tư: “Vẫn ổn”. Hắn chỉ là hiếu kì nên hỏi trước một chút thôi.
Trương Tri Âm ra ngoài ăn cơm, Thương Tư nhanh chóng gỡ áo khoác trên móc mặc vào cùng ra ngoài, tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Tri Âm…ngươi sẽ làm cơm cho hắn ăn sao?”
Trương Tri Âm lần này thực tình suy nghĩ nghiêm túc một chút: “Tôi sẽ không làm cơm, nhưng nếu như hắn muốn ăn, tôi có thể học”. Bữa trưa đều ăn ở công ty, cơm tối tùy tiện mua, nhiều nhất cơ hội nấu cháo hoa đơn giản, nấu mì ăn liền cùng trứng chiên.
Thương Tư không nói.
Trương Tri Âm nghiêng đầu thấy hắn biểu tình quỷ dị mừng thầm - cả khuôn mặt nhìn qua không có cảm xúc, thế nhưng chân mày lặng lẽ hướng lên trên, khóe miệng cũng nhếch lên một chút, bộ dáng vô cùng đắc ý.
Gần đến phòng ăn Thương Tư mở miệng nói: “Nếu như hắn đến tìm cậu…cậu sẽ để hắn và mình ngủ chung một giường?”
Không biết tại sao, Trương Tri Âm nhận thấy thanh âm hắn vốn cứng nhắc đầy trấn định lại lộ ra một chút yếu ớt lo sợ cùng bất an.
Nhưng chuyện này cùng Thương phó tọa có quan hệ gì?!
Hắn không nhịn được nữa, cơm cũng không ăn, quay đầu nhìn Thương Tư nói: “Thương phó tọa theo tôi một chút.”
Thương Tư không hỏi gì, ngoan ngoãn đi theo.
Kiến trúc của Bạch Ngân chiến tuyến nguyên bản là vùng ngoại ô, kích thước không lớn, tính linh hoạt cao, toàn bộ mọi người lúc nào cũng có thể nhanh chóng rời đi. 4 cũng có thể tiếp ứng đúng lúc.
Hiện tại thất trạm có nhiệm vụ từ phía nam bắt đầu thăm dò thị trấn bỏ hoang - trấn Mộc Du; Bạch tam trạm từ cánh Bắc bắt đầu thăm dò, tiến thẳng đến hai nhóm tập hợp, dọc theo con đường đi mười phút có thể thấy trạm thu phí rách nát đến nỗi không nhìn ra hình thù.
Bên trong là khu vực cấm.
Nhưng Trương Tri Âm không để ý đến điều đó, nhiệm vụ gần đây hắn đã mang theo mọi người đến đây rất nhiều lần, đã sớm được quét tước sạch sẽ.
Tỉ thí cùng Thương Tư, đương nhiên là chọn một nơi xa căn cứ là tốt nhất.
Tiến vào trạm đi bộ trên con đường tiến về phía trước, quẹo phải, chính là phố số bảy nơi đội Trương Tri Âm phụ trách. Nơi này có kiến trúc che chắn, chắc chắn không ai phát hiện ra đánh nhau.
Trương Tri Âm trực tiếp ném hai quả băng cầu: “Trả lại ngài lần thứ nhất”
“Thương phó tọa, hy vọng ngài có thể nói rõ, ngài đến cuối cùng là muốn làm gì tôi, tôi cũng không phải dạng người để người khác tùy ý đùa giỡn.”
Thương Tư không hề né tránh mà trực tiếp đứng đó cho hắn ra tay, đáp: “Ồ”
Tri Âm nổi giận…thật đáng yêu…
Bộ dáng ném ra quả cầu băng cũng thật khả ái.
Trương Tri Âm không biết đối phương đang suy nghĩ gì, nói thẳng: “Chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, nếu tôi thắng kính xin Thương phó tọa nghe theo tôi”
Em thua ta cũng vẫn nghe lời em. Thương Tư gật đầu, cũng không động thủ, tiếp tục chờ chịu đòn
Trương Tri Âm cau mày: “Mau động thủ”
Thương Tư lắc đầu một cái, nỗ lực bày ra biểu tình thành khẩn: “Tôi đánh không lại cậu”
Đối mặt với đối thủ khó chơi như vậy Trương Tri Âm cũng không còn cách khác, bỏ qua dị năng trực tiếp giơ nắm đấm lên. Dù sao dị năng uy lực lớn, nếu như Thương Tư kiên trì không đánh lại, không cẩn thận sẽ gây trọng thương.
Sớm biết không cần dị năng hắn đã không vì che dấu mà đi xa như vậy đánh nhau.
Thương Tư cao hứng trúng cú đấm này, thuận theo ngã xuống đất, còn kéo theo Trương Tri Âm ngã vào lồng ngực hắn.
Hắn yên lặng dùng cặp mắt đen thoạt nhìn rất lương thiện kia nhìn Trương Tri Âm, nhìn vào đôi mắt của hắn, cười rộ lên hỏi: “Tri Âm, có phải có câu nói "Đả thị thân mạ thị ái"?” (tương đương câu Thương Yêu cho roi cho vọt)
Trương Tri Âm nổi giận, tay chống ngực Thương Tư đứng lên, xoay người bỏ đi
Thực sự trong thời gian qua hắn phát hiện, Thương Tư cũng không có ý gì xấu, thậm chí là đơn thuần quá đáng, có một loại cảm giác – ai chọc giận hắn hắn sẽ ném một quả cầu sét tới, hắn yêu ai hắn sẽ ngoan ngoãn chịu đánh.
Nhưng hắn có một số hành động thực sự làm Trương Tri Âm bực mình - hắn nghĩ hắn là Ân Niệm sao?
Trong lòng đột nhiên sợ hãi, một ý nghĩ mơ hồ len lỏi vào nội tâm.
Trương Tri Âm theo bản năng quay đầu nhìn lại, người kia cũng đã đứng lên, hơi cúi đầu, thân hình cao to, không thấy rõ mặt.
Giống như đã đứng ở đó rất lâu.
Trương Tri Âm không tự chủ được quay trở lại
Thương Tư ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trương Tri Âm lúng túng, nhìn sang chỗ khác, thầm mắng mình quả thật là bị quỷ ám rồi, sao lại đột nhiên cảm thấy Thương Tư chính là Boss. Hơn nữa Ân Niệm cũng không biết mình yêu hắn, nói gì đến nơi nhàm chán như này đùa giỡn hắn.
“Quay về ăn cơm đi”. Thương Tư nhớ lại lúc Trương Tri Âm biến thành mèo ở căn cứ của mình, bởi vì ghét canh cá nhỏ nên không có gì ăn, bụng đói khóc ủy khuất, nhất thời bối rối, nhanh chóng nhắc hắn đi ăn cơm.
Trương Tri Âm gật gật đầu, đang định xoay người lại đột nhiêm cảm thấy có gì đó không đúng.
Thương Tư cũng có bản năng bảo vệ hắn.
Tại nơi khuất bóng của con đường, mười con biến dị thể xấu xí hiện ra.
Chỉ dựa vào khí cũng có thể cảm nhận được, một con cấp bảy, năm con cấp sáu, bốn con cấp năm.
Đừng nói đến hắn và Thương Tư, coi như toàn bộ người mang dị năng giả của Bạch thất trạm cũng chưa chắc đối phó được với nhiều dị năng cao cấp như vậy.
Cấp bậc áp chế rất rõ ràng, có lẽ bọn họ đối phó với cấp năm còn xem như dễ dàng, đối phó với cấp sáu có thể rất khó khăn – chớ nói chi là cấp bảy, hiện tại phía nhân loại chỉ có Vân Liệt Thiên, Dương Phục cùng vài nhân vật đứng đầu lên tới cấp bảy, nhiều người còn đang kẹt ở ranh giới cấp sáu.
Như vậy không đúng. Rõ ràng buổi sáng sau khi kết thúc tuần tra tất cả còn rất bình thường, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện nhiều biến dị thể như vậy.
Trương Tri Âm đã chuẩn bị xong Phi hành kỳ, hắn chưa thử loại này có thể mang người đi hay không, thế nhưng vẫn phải thử.
Phải mang Thương Tư đi – không thể để người này chết ở đây, nếu có chuyện gì đem lại đổ cho “cái người kia” là được rồi.
Thương Tư mặt trầm xuống.
Hắn còn muốn cùng Trương Tri Âm mình mình ta ta ngọt ngào đi sát vào nhau tản bộ quay về - mặc dù những thứ kia là do hắn tự tưởng tưởng ra mà thôi. Chắc chắn Tri Âm sẽ không đồng ý đi chung ngựa cũng như cùng hắn làm những hành động kia.
Vì vậy Boss đại nhân chỉ có thể từ bỏ kế hoạch của mình, cúi đầu nói với Trương Tri Âm: “Lát nữa tôi tạo ra một lối thoát, cậu phải chạy đi, không cần để ý đến tôi, tôi có cách đối phó bọn chúng”
Trương Tri Âm: “?!”
Thương Tư hưởng thụ ánh mắt toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn hắn của Trương Tri Âm, không nhịn được mà xoa đầu Tri Âm nói: “Tôi nói thật, không lừa cậu. Nhớ bảo người cấp dưỡng để phần canh sườn cho tôi”
Súng lục hệ Lôi lần trước Trương Tri Âm cố gắng mua từ cửa hàng, hiện đem ra có vẻ không ổn. Trong thời gian trở về hiện thực hai lần, cố ý dò xét tình hình thế nào, kết quả lại thấy công ty tổng đài thông báo rằng phát hiện một bug ẩn núp tám năm, bảo trì bên trong, ba ngày sau mở lại, sau khi bảo trì trải nghiệm sẽ tốt hơn, xin mọi người bình tĩnh.
Trương Tri Âm không từ bỏ ý định muốn thử một chút, quả nhiên nhìn thấy cảnh quen thuộc “found”
Thương Tư thấy hắn bất động, cho là hắn đau lòng không nỡ rời xa mình tâm trạng chua xót. Trực tiếp sử dụng hai dải lôi màu tím trói hắn, trực tiếp mang hắn nhanh chóng ra ngoài.
Nếu để Tri Âm tiếp tục ở lại đây có thể sẽ bại lộ mất.
Dây lôi tốc độ cực nhanh, Trương Tri Âm chưa kịp phản ứng đã bị kéo tới trạm thu phí.
Dây lối biến mất trong chớp mắt, cửa hàng đạo cụ tự nhiên mở ra.
Trương Tri Âm một tay nắm chặt phi hành kì, do dự một chút, không trở về lập tức mà cấp tốc mua một vật là “Thiên lý nhãn”, im lặng nghĩ tới Thương Tư ở phố số bảy, mở ra.
Thiên lý nhãn chiếu cảnh tượng bên trong vượt qua cả sự tưởng tượng của hắn.
Thương Tư bình tĩnh bay giữa không trung, tất cả thể biến dị lúc này đều nằm sấp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Hai tay hắn hướng lên xoay chuyển, lòng bàn tay tạo điện quang màu tím, dần dần hợp lại, tràn đầy toàn bộ không gian. Sau đó hắn hạ hai tay xuống, tử quang trút xuống
Thể biến dị cũng chỉ có thể lóe lên tia điện mà giãy dụa, không kịp trở tay.
Khuôn mặt nam nhân bình tĩnh ngự trị tất cả, hơi cúi đầu nhìn xuống dưới chân, ánh mắt lãnh đạm, hào quang màu tím chiếu rọi trên mặt hắn, phảng phất như thần.
Trương Tri Âm hoàn toàn sửng sốt.
Thương Tư hắn…rốt cuộc lai lịch như thế nào?