Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn

Chương 29: Khó trách em phải tắt đèn




Khi Triều Sinh về đến nhà, mẹ cậu đã ở trong nhà bếp bận rộn nấu cơm. Không nghĩ tới bà về sớm như thế, Triều Sinh cấp tốc chạy vào phòng mình, giấu hộp thắt lưng Tầm Chu đưa vào giữa tường và chăn bông, sau đó cậu mới đi ra ngoài phụ mẹ.
Bà quay đầu liếc cậu một cái: “Hôm nay đi đâu vậy?”
“Tuyết rơi rồi nên đi ra ngoài đi dạo.” Triều Sinh ung dung trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
Bà tắt bếp, bưng nồi ra, “Nãy mẹ có dọn phòng cho con, mấy ngày nay còn đang đọc sách hả?”
Triều Sinh nhíu mày, động tác trên tay dừng lại, “Sao mẹ lại đụng vào đồ của con?”
“Ai thèm, chỉ là lần trước mẹ bỏ cái kẹp trong phòng con giờ tìm không thấy.”
Triều Sinh hít sâu một hơi, nặng nề than thở: “Con nói bao nhiêu lần rồi, dù con không ở nhà cũng đừng xem phòng ngủ của còn như kho chứa đồ.”
“Ây dà được rồi được rồi, sau này mẹ không vào phòng con nữa.” Bà xới đồ ăn từ nồi ra dĩa, hất cằm với Triều Sinh, “Con đọc sách làm gì vậy, muốn học lại sao?”
Triều Sinh vừa nhận lấy cái dĩa, “Không có, chỉ xem một chút tiếng Anh, không phải mẹ thường nói nói tiếng Anh đi đâu cũng hữu dụng à.”
“Ồ, vậy con xem còn cần gì để mẹ hỏi mượn con đồng nghiệp.”
“Không cần.” Triều Sinh hiếm thấy được mẹ hiền lành như hôm nay, “Con xem đại thôi.”
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Triều Sinh nghe nói ba đêm nay đi nhậu cùng đồng nghiệp, không biết mấy giờ mới về, mẹ cậu đương nhiên bất mãn về chuyện này, nói với Triều Sinh: “Ba con với con đều giống nhau, không thích nói chuyện với người trong nhà, toàn ra đường nhiệt tình với người khác.”
Cảm giác được một vài đặc điểm trên người mình có lẽ bắt nguồn từ ba, Triều Sinh không nói tiếp, chỉ là suy nghĩ trong lòng: “Mẹ không hiểu đâu”. Quan hệ có thân thiết hay không chẳng hề liên quan gì đến huyết thống, đặc biệt là người tình cảm đạm bạc, tính tình mạn nhiệt, trong lòng sẽ phân ra đẳng cấp với người chung quanh, người nào đáng để yêu thương vừa nhìn đã hiểu ngay. Không giống mẹ, đạo lí đối nhân xử thế đều dựa vào nguyên tắc tư tưởng ích kỷ.
“Này, mẹ nhớ ra, sáng sớm mẹ để lại bánh mì cho con sao con không ăn?” Mẹ cậu dừng đũa hỏi.
“Ngọt quá, sáng ăn không thấy ngon miệng.”
“Rồi rồi rồi, đồ bên ngoài đều ngon, người bên ngoài đều tốt với mày.” Mẹ cậu nhẹ nhàng oán giận, bất đắc dĩ lườm một cái.
Triều Sinh nghe không khỏi có hơi chột dạ, mình hôm nay đúng là vì cùng ăn sáng với Tầm Chu, nên mới không ăn đồ mẹ để lại. Cậu không phải là một người dễ quên quan hệ tình thân, dù sao tình cảm gắn bó cùng người nhà cũng là trách nhiệm của cậu. Mẹ cậu nếu vì chuyện nhỏ này mà thất vọng, Triều Sinh ít nhiều cũng sẽ bất an.
Buổi tối, mẹ cậu một mình đi siêu thị mua bánh kẹo tết đãi khách, Triều Sinh có thể rảnh rỗi liên lạc với Tầm Chu.
Không phải gọi điện thoại hay là video, mà vẫn cứ dùng Mê Lam để nói chuyện, một chốc thì giả trang bạn trên mạng một chốc lại làm người yêu, hai người gần đây đều không biết mệt với cái tình thú chẳng hiểu ra sao này.
Triều Sinh xưa nay chưa từng rung động như vậy, dăm ba câu tùy tiện của đối phương cũng đủ làm cậu rơi vào bầu không khí mờ ám không có cách nào tự kiềm chế được, khóe môi cứ mãi giương lên.
Đáng tiếc sắp tới tết âm lịch, mỗi người đều có vài chuyện vụn vặt phải làm, không có cách nào nói chuyện cả ngày. Tầm Chu vốn đã nghiêm túc lên kế hoạch cho hành trình lễ tình nhân, nhưng lại bị Triều Sinh hàm hàm hồ hồ từ chối.
“Lễ tình nhân là mùng mười, chắc còn phải đi chúc tết mấy nhà không thân.” Triều Sinh nói, “Hơn nữa nếu em ra ngoài vào lễ tình nhân, có thể mẹ sẽ suy nghĩ nhiều.”
“Em đã trưởng thành rồi, yêu đương cũng có gì đâu. Mẹ em cũng đâu đoán được đối tượng là đàn ông.”
“Không, em từ nhỏ đến lớn, đều không hề làm mẹ cảm thấy sẽ giao du với người khác.” Triều Sinh chỉnh lý tìm từ, ngập ngừng nói, “Cho nên nếu như em đột nhiên có thay đổi lớn như vậy, dù bà nghĩ như thế nào, chính em cũng là người lúng túng trước.”
Hơn nữa, cũng sẽ càng thêm bất an.
Rõ ràng ở nhà đối xử rất lãnh đạm với mẹ, quay đầu lại mở lòng với một người quen chưa được nửa năm, sợ sẽ làm mẹ cảm thấy đau lòng.
Triều Sinh chỉ hy vọng mình và người nhà giữ nguyên hiện trạng như vầy là tốt rồi, không quấy rầy can thiệp lẫn nhau, nhiều nhất chỉ là về nhà bị bọn họ lải nhải đến thiếu kiên nhẫn, dù cho trong lòng đặt vị trí của họ cách hồng tâm rất xa, ít nhất cậu sẽ không sản sinh cảm giác áy náy.
Tầm Chu bên kia im lặng chốc lát, giọng rất bình tĩnh: “Được rồi, vậy khai giảng lại gặp.”
Ngày nào Triều Sinh cũng đếm ngược, vừa nghĩ tới không lâu nữa bọn họ có thể gặp nhau mỗi ngày rồi, Triều Sinh thấp thỏm mong đợi. echkidieu2029
Ở trong trường học, bạn cậu không nhiều, lúc ở cùng Tầm Chu, chỉ cần tránh né Lâm Yêu và vài người quen thường chào hỏi là được.
Triều Sinh vẫn luôn rất để ý chuyện bản thân mình “thay đổi ấn tượng” trong mắt người khác, cũng giống như từ trước đến nay cậu đều không dám ca hát ở trước mặt bạn bè, hiện tại cũng không dám để người khác biết cậu đang hẹn hò với một người đàn ông, luôn cảm thấy người khác sẽ kinh ngạc: “Đoạn Triều Sinh vậy mà cũng biết hẹn hò à?” hoặc là “Thoạt nhìn không giống như người có thể đem lại niềm vui cho người khác, cứ như hũ nút vậy” hoặc là “Còn tưởng rằng cậu ta lãnh cảm, hóa ra chỉ là trong nóng ngoài lạnh”.
Ngày thứ hai sau Tết nguyên tiêu, Triều Sinh liền thu thập hành lý trở về trường học quét tước nhà trọ. Trong sân trường rất thanh tĩnh, Triều Sinh liền nhân dịp này đến thư viện xem tiểu thuyết.
Có rất nhiều sinh viên muốn thi lại cũng sẽ đến trường sớm mấy ngày, nhân dịp yên tĩnh ôn tập một trận, trong đó có cả những bạn học của Lâm Yêu quen biết Triều Sinh. Đám người bọn họ một lúc thường vui đùa ồn ào quen rồi, ở trong phòng ngủ ôn tập chắc chắn tĩnh tâm không được, cho nên tâm huyết dâng trào chạy đến thư viện nghiêm túc một lần.
Chập tối hôm nay, Triều Sinh còn đang vùi đầu đọc sách trong thư viện, đỉnh đầu đột nhiên bị ai đó dùng ngón tay nhẹ nhàng cào nhẹ một cái.
Cảnh giác ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn thấy gương mặt mà mình ngày nhớ đêm, không chờ cậu mừng rỡ, đôi môi đã bị bờ môi đối phương dán sát vào trước. Triều Sinh theo bản năng kinh hoảng nhìn về phía khu tự học, phát hiện những bạn học kia đều đang cúi đầu viết chữ, mới thả lỏng đáp lại Tầm Chu.
Khi môi hai người tách ra, Triều Sinh không nhịn được lườm anh một cái, ra hiệu anh đừng quên bên trong thư viện còn có người.
“Vậy ở thư viện tầng nào không có người thì chúng ta qua đó.” Tầm Chu cúi người, nắm bàn tay Triều Sinh đang đặt trên trang sách, nhỏ giọng nói.
Triều Sinh không hề ngại ngùng để ý tới câu bông đùa của anh, rút tay ra, liếc nhìn khu vực sau lưng Tầm Chu. Có người vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng Tầm Chu, chủ động lớn tiếng chào hỏi “Thầy Tầm đấy ạ, thầy Tầm ăn tết vui vẻ!”
Tầm Chu “xuỵt” một tiếng với họ, cười gật đầu bảo bọn họ tiếp tục đọc sách.
“Không sao đâu ạ, cũng không có người nào xa lạ.” Trong đó có người không để ý lắm, “Thầy Tầm sao về trường học sớm thế ạ?”
“Có người ở trường chờ thầy.” Khóe miệng Tầm Chu giương lên, mờ ám cười rộ lên.
Triều Sinh lo lắng một giây sau anh sẽ quay lại giới thiệu mình, vì vậy lập tức giơ tay, lén lút bấm một cái vào hổ khẩu (*) Tầm Chu.
(*) hổ khẩu: phần thịt ở giữa ngón cái và ngón trỏ
Nghe giọng điệu của anh thẳng thắn quá, các bạn học nhất thời hiểu rõ “Thầy lại thoát kiếp độc thân rồi” “Tại sao là lại, thầy Tầm từng chia tay rồi hả?” “Là sinh viên hay giáo viên?” “Trường chúng ta cho chơi tình thầy trò hả?”
Những câu hỏi hóng hớt đầy nào nhiệt sau đó, Tầm Chu đều không trả lời, cuối cùng cũng không biết ai đột nhiên tăng cao âm lượng át tiếng những người khác, nói: “Thầy Tầm tân hôn hạnh phúc!”
Lời chúc phúc bất ngờ này làm Triều Sinh thay đổi sắc mặt, lập tức ngẩng đầu nhìn họ chằm chằm.
“Thầy kết hôn khi nào vậy?” Tầm Chu ngoài ý muốn nhíu mày.
“Thầy kệ cậu ta đi.” Tên còn lại vung vung tay, quay đầu nhìn về phía nam sinh kia, “Mày bị ngu hả, người mới vừa kết hôn chính là cô Tần, thầy Tầm đi làm phù rể, còn chụp hình đăng lên vòng bạn bè đó.”
“Ồ ồ ồ, tao nhớ lộn, dù sao thầy Tầm cũng tới tuổi kết hôn rồi, không chừng trước khi chúng ta tốt nghiệp có thể đi ăn cưới đó.”
Tầm Chu nhìn cậu ta, cười nói: “Vậy thì thầy chắc chắn bắt em đem tiền mừng.”
“Woa, quả nhiên, hôm nay thầy Tầm cười nhiều ghê, lát nữa chắc chắn là đi gặp đối tượng rồi.” Có người nhìn vào chi tiết nhỏ cho ra kết luận.
“Thầy ơi thầy tiết lộ chút về người kia đi!”
“Hả?” Trên mặt Tầm Chu vẫn đang cười, chỉ là đôi mắt khó hiểu nhìn bọn họ, “Mấy đứa cũng hứng thú với cuộc sống riêng của thầy quá nhỉ.”
“Chỉ là tò mò kiểu người thầy thích thôi.” Nữ sinh không hề che giấu sùng bái trong đáy mắt, “Bạn trai của cô Tần bọn em thấy bất ngờ luôn á.”
Tầm Chu cúi đầu suy nghĩ một chút, “Được rồi, nói cho mấy đứa cũng được.”
Triều Sinh ngồi sau lưng anh, lòng bàn tay chợt đổ mồ hôi lạnh.
“Tóc dài, giọng rất dịu dàng, bình thường chỉ đeo đồ trang sức trang nhã.” Tầm Chu không chút nghĩ ngợi nói ra vài tiêu chuẩn, “Thích mang giày cao gót.”
“Không ngờ thầy Tầm cũng có thẩm mỹ như đàn ông bình thường vậy.”
Triều Sinh mới vừa nghe đến những từ hình dung này liền có chút mờ mịt, sau đó thông qua phản ứng của những bạn học kia, cậu ý thức được Tầm Chu đang nói về một người con gái, đến cả giọng điệu cũng cực kỳ ấm áp.
“Quen bao lâu rồi ạ?”
“Non nửa năm rồi.” Tầm Chu nói.
Nói dối. Triều Sinh phán đoán ra được anh đang tùy tiện chế ra hình tượng nhân vật để thỏa mãn tính tò mò của bọn học sinh, dù sau này bọn họ muốn tìm người đó ở trong trường học cũng là uổng công vô ích.
Nhưng thuận miệng nhắc tới những từ miêu tả này, là loại hình Tầm Chu thật sự yêu thích phải không? Triều Sinh suy tư, cậu thiếu chút nữa đã quên Tầm Chu nam nữ đều chơi, e rằng so với con trai, Tầm Chu đối với con gái có dáng dấp lý tưởng cụ thể hơn.
Khi nghĩ như vậy, tâm tình cậu lập tức thì có sự biến hóa vi diệu khó có thể dùng lời diễn tả được, không phải mất mát, cũng không phải lo lắng, mà là cảm giác Tầm Chu có chút xa lạ.
“Được rồi, thầy đi về trước.” Tầm Chu tạm biệt với đám sinh viên ở khu tự học, “Năm mới vui vẻ nhé mấy đứa!”
Trước khi đi, anh sâu sắc liếc Triều Sinh một cái, không có lẫn lộn ý cười, bình tĩnh rời khỏi.
Triều Sinh thức tỉnh nhìn thấy Tầm Chu đã biến mất, cậu nghĩ đáng lẽ trước khi đi phải tới hôn hôn một xíu chứ nhỉ.
Triều Sinh bắt đầu phản ứng lại, lúc này lồng ngực nặng nề rõ ràng là đang tức giận.
Ánh chiều tà le lói, phố rực rỡ lên đèn.
Triều Sinh cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng coi như nghĩ thông suốt thái độ Tầm Chu hồi chiều ở thư viện là tại sao.
Cố ý, tuyệt đối là cố ý muốn chọc giận mình.
Triều Sinh cầm một cốc hồng trà nóng, vội vã đi về nhà trọ.
Tuyệt đối không thể bởi vì hai người hiện tại vẫn cứ thường dùng Mê Lam để nói chuyện liền quên mất Tầm Chu lúc trước dung hai thân phận, Triều Sinh dùng sức cắn ống hút, hai bên má nhanh chóng lõm xuống
Nhưng hôm nay lúc gặp mặt, Tầm Chu không phải rất thân mật với mình hay sao?
Triều Sinh chậm bước chân suy nghĩ.
Hình như là từ lúc mình lặng lẽ nhéo tay anh, đã xảy ra sai lầm từ lúc đó.
Triều Sinh lúc đó quả thật là sợ quan hệ của hai người trực tiếp công bố với dân chúng, mà chút lo lắng này lại không có nói trước cho Tầm Chu, có lẽ động tác nhỏ nhỏ đó làm Tầm Chu cho là cậu không muốn để người khác biết.
Trên thực tế, Triều Sinh chỉ là vẫn chưa chuẩn bị tốt, muốn đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới công khai.
Không phải là Tầm Chu giận thật chứ? Triều Sinh lần này lo lắng thật.
Cậu há mồm thả ống hút ra, bỏ cái cốc rỗng đi. Sau đó cậu bước nhanh lên cầu thang nhà trọ, đứng ở xem thời gian, chưa tới chín giờ.
Triều Sinh gõ cửa nhà Tầm Chu hai lần, đợi một lúc, đối phương mở cửa nhô đầu ra, trong miệng còn ngậm một que bánh socola.
“Vào không?” Tầm Chu mở cửa rộng hơn.
Triều Sinh gật đầu, điều chỉnh hô hấp rồi mới bước vào, đứng ở huyền quan.
“Ngồi ghế sô pha đi, anh đã lau rồi.” Tầm Chu quay đầu lại, nhìn thấy Triều Sinh còn đứng ở chỗ cũ.
“Không có gì, em nói xong liền đi.” Triều Sinh ngẩng đầu nhìn anh, “Anh tới đây một chút…”
“Ừm.” Tầm Chu ngoài miệng đáp ứng, nhưng vẫn không nỡ thả hộp Pocky trong tay xuống, đưa lưng về phía Triều Sinh cấp tốc nhét vào miệng một cái cắn “răng rắc răng rắc”.
“Muốn nói cái gì?” Tầm Chu đi tới trước mặt Triều Sinh, miệng dường như không mở ra, âm lượng rất nhỏ.
Triều Sinh không tự chủ liếm môi một cái, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt và sống mũi của Tầm Chu, do dự mấy giây rồi quay người, tắt đèn phòng khách đi.
Gian nhà nhất thời rơi vào một màu đen kịt.
Tầm Chu không hiểu hàm nghĩa hành động này của cậu, bận nuốt bánh quy trong miệng, muốn tỉ mỉ nghe Triều Sinh nói chuyện.
“Thầy Tầm, không, Tầm Chu.” Triều Sinh ở trong bóng tối cúi đầu, chậm rãi nói, “Em biết anh rất được hoan nghênh, ở trường học cho dù làm gì cũng thoải mái. Mà tạm thời em không làm được như anh.”
Trầm tĩnh vài giây, cậu nói tiếp “Nói thật, ở trong mắt người khác chúng ta chắc chắn nhìn không xứng, cho nên em muốn sau khi đến gần anh hơn một chút, rồi mới để người khác biết quan hệ của chúng ta.”
Cho dù Tầm Chu bây giờ nhìn không rõ vẻ mặt của cậu, Triều Sinh cũng vẫn ngẩng đầu lên, kiên định nhìn anh, “Có được không?”
“OK!” Tầm Chu dứt khoát đáp ứng, ở trong bóng tối chậm rãi tiến lên trước, hai tay ôm eo Triều Sinh, “Anh còn tưởng là chuyện gì lớn, hóa ra chỉ nói cái này. Tùy em, nếu em để ý ánh mắt của người khác, vậy anh liền cũng sẽ theo em, tạo ấn tượng với người khác rằng chúng ta xứng đôi.”
“Nhưng anh, anh không cần.” Triều Sinh cảm thấy đang làm khó dễ anh, “Anh cũng không để ý ánh mắt của người khác, chuyện như vậy em tự mình làm là được rồi.”
“Em làm được không?” Tầm Chu cúi đầu, nhỏ giọng hỏi cậu.
“Được.” Triều Sinh nói, “Nhất định là được.”
Tầm Chu vòng tay qua cái eo gầy gò của cậu, “Được, vậy em phải cố lên, sớm ngày tuyên bố quyền sở hữu, chứ anh được hoan nghênh như vậy, ai biết ngày nào đó sẽ bị người ta cướp mất.”
Anh cười rộ lên, cọ chóp mũi vào nhau, “Em phải giữ chặt lấy anh.”
Tầm Chu tiến đến quá gần, Triều Sinh lập tức ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thanh khiết của bánh quy socola trong miệng anh.
Trong bóng tối không nhìn thấy ánh mắt đối phương, dũng khí của Triều Sinh bởi vậy tăng gấp bội, chủ động hôn Tầm Chu, bờ môi vụng về cọ xát mấy lần.
Tầm Chu hơi mở miệng, đầu lưỡi dễ dàng thâm nhập vào khoang miệng cậu. Nhiệt độ Triều Sinh đột nhiên thăng lên, da dẻ bắt đầu nhũn ra.
Sau khi bờ môi tách ra, Triều Sinh gấp gáp hô hấp như vừa thua trận.
Tầm Chu vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ: “Thảo nào em phải tắt đèn, hóa ra là muốn quyến rũ anh.”
Triều Sinh lập tức phản bác “Em không có.”
“Vậy em tắt đèn làm gì” Tầm Chu hỏi.
“Nói chuyện thôi mà.” Triều Sinh thở phào một hơi trong lòng Tầm, “Tắt đèn, không nhìn thấy anh, em sẽ có cảm giác an toàn.”
Tầm Chu im lặng, bỗng nhiên ôm cậu càng chặt hơn, cơ thể hai người dường như đều kề sát lên người đối phương.
Anh cố ý thất vọng hỏi: “Ý em là không có cảm giác an toàn khi thấy anh sao?”
“Có mà.” Triều Sinh cảm thấy bọn họ sắp hôn nữa rồi, nên cậu dán lên phía trước một chút, “Giờ, giờ em đi mở.”
Tầm Chu nhấn giữ cánh tay muốn tránh thoát của cậu.
Triều Sinh bỗng nhiên cảm giác cổ mình nóng lên, sau đó phát hiện là Tầm Chu đang cúi đầu hôn lên đó.
“Tối đêm còn chạy vào nhà anh tắt đèn, em có ý thức về nguy cơ không hả Đoạn Triều Sinh?”
Giọng Tầm Chu đã không có vẻ thân thiết như bình thường, thậm chí ngay cả một nụ cười cũng tìm không ra. Anh dùng lực siết chặt thân thể trong lòng, hàm răng nhẹ nhàng đặt lên hầu kết lồi ra của đối phương, hơi dùng sức, có thể nghe thấy hô hấp hoảng loạn của cậu.
“Từ giây phút em bắt đầu tắt đèn, trước sáng sớm cũng đừng hòng mở nó lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.